Họ Tiêu! Anh Cởi Hay Là Tôi Cởi!

Chương 11: Chương 11: Kế hoạch không từ thủ đoạn




Ba ngày Thượng Hảo Giai về thành phố B, Tiêu Minh Tuấn không quan tâm đến cô, ngay cả một cuộc gọi cũng không có, Thượng Hảo Giai rất tức giận, vô cùng tức giận, trong đầu cô QJ [1] Tiêu Minh Tuấn ba ngày, cũng ân cần hỏi thăm tám đời tổ tông của người ta một lần. Vì thế, Thượng Hảo Giai ở trong phòng tự đùa tự vui, một người diễn Oscar không nói, lại là một người sắm vai hai nhân vật, Thượng Hảo Giai A và Thượng Hảo Giai B.

[1] QJ: cường gian

Trò hay bắt đầu. . .

Thượng Hảo Giai A nói với Thượng Hảo Giai B: Đồng chí, theo góc độ khách quan mà nói, hành vi này của bạn vô cùng không phúc hậu, bạn mắng súc sinh Tiêu Minh Tuấn cũng được, nhưng lại mắng chửi tổ tông của người ta, họ cũng không trêu chọc gì bạn, bạn vô duyên vô cớ ân cần hỏi thăm người ta làm gì? Hơn nữa, mấy ngày nay bạn YY [2] Tiêu Minh Tuấn, Tiêu Minh Tuấn là bên chịu thiệt, người ta cái gì cũng không nói, bạn lại oán trách nhiều như vậy, bạn còn đúng lý hợp tình YY người ta mấy ngày, bạn nói xem như vậy có được không?

[2] YY: ý dâm

Thượng Hảo Giai B phản bác lại Thượng Hảo Giai A: Không đến gặp tôi thì còn có tội, tôi YY hắn thì sao? Đây là tôi không bắt được tên này, nếu bắt được, YY cũng cút cho tôi, tôi sẽ biến nó thành sự thật.

Thượng Hảo Giai A nói với Thượng Hảo Giai B: Không phải bạn nói bạn không thích Tiêu Minh Tuấn sao? Không có việc gì mà YY người ta là hợp lý sao?

Thượng Hảo Giai B nói với Thượng Hảo Giai A: Tôi nói tôi không thích sao? Tôi thực sự nói vậy sao? Tôi cứ thích nói tôi không thích thì thế nào!

Thượng Hảo Giai: "Điên rồi, điên rồi, MB [3], bà đây thật là có bệnh." Nói xong, cô cầm lấy tóc mình giật qua lại, giống như phần da trên đầu không đau một chút nào, giật gần mười phút mới dừng lại. Vì thế, cô nhảy lên giường, nhào lộn một cách hoàn mỹ về phía trước, cô lại lăn xuống đất. Thượng Hảo Giai cầm di động màu hồng nhạt của mình, xem cuộc gọi và tin nhắn chưa nhận, cô thật bất đắc dĩ, không có Tiêu Minh Tuấn, còn lại đều là những cuộc gọi cần cô gọi lại, tiền điện thoại ai trả vậy? Vừa nghĩ đến tiền, cô đã muốn khóc, đây chính là tiền, tiền là cái gì, tiền chính là tiền. Được rồi, bỏ qua câu vô nghĩa này đi. . . Tiền đều là mây bay, mây bay. . .

[3] Viết tắt của "bái lạy".

Thượng Hảo Giai cầm lấy di động, ngón tay cái đặt vào phím call, vừa cầm vừa suy nghĩ có nên ấn hay không. Rốt cuộc có ấn hay không? Có hay là không? Thôi, ấn đi. . . Thượng Hảo Giai vừa định ấn phím call, đột nhiên phát hiện không đúng, mình gọi điện cho tên kia không phải là "Gấp gáp không phải là mua bán" [4] sao? Cô không thể gọi, cô gọi Tiêu Minh Tuấn sẽ cười cô, giễu cợt cô, việc này không tốt, không gọi thì hơn. Nhưng nếu như Tiêu Minh Tuấn cũng không gọi cho cô, chẳng lẽ cô liền ngồi trên giường đợi cả đời, không ăn không uống không gả người chờ thăng thiên? Hơn nữa, cô vừa ý, không có nghĩa là đại sắc lăng Tiêu Minh Tuấn này cũng vừa ý. Thượng Hảo Giai vừa nghĩ vậy liền thấy tức giận, mình thích hắn đã nhiều năm, bạn hữu này còn tinh ranh hơn con khỉ, vì sao? Vì sao? Vì sao sẽ không tạo ra một con đường tình yêu lãng mạn một chút với cô, tóe lên chút tia lửa tình cảm mãnh liệt chứ? Nghĩ vậy, Thượng Hảo Giai chạy đến trước gương nhìn kỹ mình. . . Bộ ngực đủ lớn, mông đủ cong, người đủ cao, eo đủ thon, ngoại trừ việc không có đủ độ mềm mại, mình cái gì cũng đạt tiêu chuẩn, vì sao tên súc sinh kia lại sống chết không nhìn mình chứ? A? Rốt cuộc là vì sao?

[4] Ý nói nếu đối phương cảm thấy bạn quá bức thiết thì sẽ không thành giao với bạn.

Thượng Hảo Giai nhìn kỹ một hồi, cô không thấy được bóng người bên ngoài cửa sổ, người đàn ông yên lặng nhìn cô cả một buổi sáng, cô cũng không thấy được người đàn ông kia lộ ra nụ cười thấu hiểu rồi xoay người rời đi. . .

Thượng Hảo Giai trở lại phòng ngủ, nghĩ nghĩ, cuối cùng cầm lấy di động gọi điện cho Tiêu Minh Tuấn. Đương nhiên, miệng cô cũng không nhàn rỗi, vừa mắng hắn vừa bấm số trên điện thoại, cuộc gọi gần như sắp cắt đứt thì Tiêu Minh Tuấn mới nhấc máy. . .

"Có việc gì?"

Thượng Hảo Giai vừa nghe thấy giọng điệu vô cùng không kiên nhẫn của Tiêu Minh Tuấn, trong bụng bỗng dấy lên một ngọn lửa, tức giận tới mức đập vào gối ôm, căm hận nói: "Gần nhất anh có bận hay không? Không bận thì mang Tuấn Tuấn về cho tôi, tôi nhớ nó, không nhớ anh."

Tiêu Minh Tuấn ở đầu kia điện thoại nhịn cười, bĩu môi với Tằng Nhã Nhu và Vương Đào, mắt trợn trắng. Thấy hai người bị cô đùa vui vẻ, mở ra loa ngoài, ra hiệu hai người kia im lặng, nói vào loa: "A. . ."

"A cái gì a, mang hay không?"

"Thượng Hảo Giai a Thượng Hảo Giai, em nói mình có phải con sói mắt trắng hay không? Anh đau khổ cay đắng đưa em đi, em không nói nhớ anh, lại nhớ con chó to ngu ngốc kia. Em về rồi còn không gọi điện cho anh, gọi được một cuộc lại muốn đòi chó, em nói xem mình có làm anh tức giận hay không." Tiêu Minh Tuấn nói xong, nháy mắt với Tằng Nhã Nhu và Vương Đào.

Thượng Hảo Giai tức giận nắm chặt tay nhỏ bé, vung loạn trong không khí. Trong lòng mắng Tiêu Minh Tuấn súc sinh, bên ngoài lại cao giọng để anh nghe cho rõ, nói với Tiêu Minh Tuấn: "Ngài lầm rồi thì phải, là chính ngài mặt dày mày dạn muốn tới đưa tôi đi, hình như tôi không bảo ngài đưa tôi đi. Còn có, vì cái gì mà tôi phải gọi điện thoại cho anh, sao anh không biết gọi cho tôi? Anh đợi, tôi cũng đang đợi đây." Vừa nói xong câu đó, Thượng Hảo Giai bỗng ngẩn ra, lời này có vẻ không đúng với chiêu số. Có phải có hơi... ái muội rồi không? Nghĩ vậy, cô lại nói, "Anh đừng nói vô nghĩa nữa, ngày mai mang tới cho tôi, tắt máy đây."

Tiêu Minh Tuấn cười xán lạn với hai người Tằng Nhã Nhu, Tằng Nhã Nhu và Vương Đào nhìn mà sững sờ, tiểu tử này cũng có thể cười đến hấp dẫn như vậy.

Tiếu Minh Tuấn cố ý làm khó Thượng Hảo Giai, nói với đầu kia điện thoại: "Còn sống tốt lắm. Anh tốn nhiều tiền như vậy để mua nó, sao anh có thể nỡ ngược đãi nó chứ? Đã biết, anh mang đến." Nói xong cúp điện thoại, nhìn thấy Tằng Nhã Nhu và Vương Đào giơ ngón tay cái lên, Tiêu Minh Tuấn cười càng hấp dẫn rồi.

Trong đầu Tằng Nhã Nhu vang lên một câu nói, Tiêu Minh Tuấn này quả là xinh đẹp, thật đúng là yêu nghiệt thật sự. . .

Tuấn Tuấn khiến Thượng Hảo Giai yêu quý như vậy chính là chó chow chow màu trắng, nó là quà sinh nhật đầu tiên của cô khi đi đến thành phố B mà Tiêu Minh Tuấn tặng cho. Nhìn con chó béo mập mà Tiêu Minh Tuấn ôm trong lòng, Thượng Hảo Giai thích vô cùng, ôm nó chạy khắp phòng giống như bệnh thần kinh, không ngừng lặp lại thật đáng yêu thật đáng yêu. Chờ cô chạy đủ, lại lập tức đặt tên cho nó là Tuấn Tuấn, tiện thể tặng thêm một ông bố. Lúc đó toàn thân Tiêu Minh Tuấn bắt đầu run run, không sai được, bố của con chó này khẳng định là mình.

Từ khi hắn lên chức là cẩu ba ba, chỉ cần Tuấn Tuấn có bệnh nhỏ gì, Thượng Hảo Giai sẽ vô cùng lo lắng gọi điện thông báo với Tiêu Minh Tuấn, đến lúc đó hắn phải thực hiện nghĩa vụ của cẩu ba ba rồi. Nghe giọng nói của Thượng Hảo Giai bên kia điện thoại, hắn có thể nghĩ đến cảnh cẩu mẹ Thượng Hảo Giai lúc này đang ôm cẩu nhi tử Tuấn Tuấn, mặt đất thì bừa bộn giống như tận thế. Việc này hắn có thể nhịn, dù sao cẩu nhi tử của mình đang sinh bệnh. Nhưng mà, Tuấn Tuấn từ khi theo Thượng Hảo Giai, cân nặng tăng lên thế như chẻ tre, thật đúng là khổ cho Tiêu Minh Tuấn! Cho dù công việc bận đến đâu, đều phải nhớ đến nhà Thượng Hảo Giai đúng hạn, đảm nhiệm chức vụ khuân vác lương thực cho cẩu nhi tử Tuấn Tuấn. Nhìn cẩu nhi tử Tuấn Tuấn mà hắn mua, ăn thức ăn cho chó mà mình mất sức chín trâu hai hổ để khuân về, trong lòng Tiêu Minh Tuấn bỗng tìm được một chút cảm giác làm cha.

Cẩu mẹ đã trở lại, Tuấn Tuấn tất nhiên phải về bên cạnh cô, mình bận rộn như vậy, không có thời gian ở bên cô, để Tuấn Tuấn thay thế mình, tuy rằng hắn không nói với Thượng Hảo Giai.

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tiêu Minh Tuấn, Tằng Nhã Nhu lén đẩy đẩy Vương Đào, Vương Đào hiểu rõ vỗ vỗ tay Tằng Nhã Nhu, ý bảo cô không có việc gì. Tằng Nhã Nhu nhìn thấy biểu cảm này của Vương Đào, cũng không thấy buông lỏng, cô nhíu mày, cắn môi, phiền não không biết có nên hỏi Tiêu Minh Tuấn vấn đề kia hay không, bởi vì trong đầu cô cứ hiện lên bóng dáng của người kia, suy tính thiệt hơn, cô vẫn quyết định hỏi Tiêu Minh Tuấn, Tằng Nhã Nhu hỏi thử: "Anh ấy. . . Sắp trở về?"

Tiêu Minh Tuấn gật đầu, trầm giọng nói: "Ừm, hẳn là sắp trở về."

Vương Đào giống như vô ý hỏi: "Kế hoạch tốt lắm sao?"

Tiêu Minh Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi lại Vương Đào: "Tôi có kế hoạch gì? Tôi nên làm, nên trả giá, nhiều năm như vậy, tôi đều làm, nếu nói đó là một kế hoạch, vậy thì mười mấy năm trước tôi đã bắt đầu sắp đặt, không đúng sao? Tôi nghĩ, bí mật này, ngoại trừ năm đó tôi biết, người khác hẳn là không biết."

Tằng Nhã Nhu nhíu mày đi đến phía sau Tiêu Minh Tuấn, hai tay nắm chặt, nhìn Tiêu Minh Tuấn nói: "Vậy anh lợi dụng cô ấy, hay là đúng như lời anh nói?"

Tiêu Minh Tuấn xoay người, nhìn Tằng Nhã Nhu, cười mà như không hỏi ngược lại: "Cô nói xem?"

Nói xong, người trong phòng đều yên tĩnh như có suy nghĩ. . .

Tiêu Minh Tuấn ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt trở nên mơ hồ không rõ. Tằng Nhã Nhu phía sau si mê nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng đột nhiên nghĩ đến, nếu, nếu tình yêu có thể cạnh tranh công bằng, có thể không ràng buộc nhiều như vậy, nếu có thể ích kỷ một chút, vì người đàn ông này, chỉ vì người đàn ông này, nếu người đàn ông trước mắt này có thể yêu mình, cô có thể trả giá hết thảy, nếu vậy thì thật tốt. . .

Tằng Nhã Nhu cúi đầu khiến tóc dài đến eo phân tán trước mặt, ngăn trở một giọt nước mắt vừa rơi xuống, lại không biết, người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, hắn không phải kẻ ngốc, hắn nhạy bén đến mức có thể thấy được cô rơi lệ, giọt nước mắt này khiến hắn đau lòng, đau vô cùng như lại chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế da của quản lý này, làm bộ như không có việc gì nhìn người phụ nữ của mình. Người phụ nữ theo mình ba năm, lại vì người bạn duy nhất của mình mà rơi lệ.

Tiêu Minh Tuấn đứng trước cửa sổ ngẩng đầu, con ngươi thâm thúy nhìn về phía bầu trời, hắn cười nhẹ, tự giễu nói: "Hai người xem, ông trời muốn hạ mưa rào có sấm chớp, lại chỉ có thể hạ xuống một hai giọt, xã hội như vậy, lỡ mất nhiều lắm, cho nên tôi cố đạt được thứ mình muốn có, đối với người trở ngại tôi, tôi đúng là không từ thủ đoạn." Nói xong, hắn xoay người đi đến trước mặt Tằng Nhã Nhu: "Cô nói có đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.