Họ Tiêu! Anh Cởi Hay Là Tôi Cởi!

Chương 34: Chương 34: Ngày đầu huấn luyện




Hôm nay là ngày đầu tiên của buổi huấn luyện.

Thượng Hảo Giai đã dậy từ sớm tinh mơ, cô bỗng có những cảm giác vui mừng khẩn trương khó hiểu, có thể do cô đã lâu không phải học gì đó, đột nhiên có cơ hội ôn lại cho nên tâm tình mới khác thường như thế.

Huấn luyện đợt này, mỗi ngày chỉ có hai tiết vào buổi sáng, tiết đầu tiên là học tiếng Anh.

Mấy người Ngải Khải do rất yêu nước cho nên đều chẳng biết gì, ngay cả Đa Đa luôn hào phóng dịu dàng ít nói cũng là một thanh niên yêu nước. Chỉ có bạn học Thượng Hảo Giai từ bé dưới sức mạnh từ cây roi da của mẹ mà tiếng Anh đã có thể nói tốt, điều này khiến Thượng Hảo Giai có thể đắc ý một phen trước mặt mấy người Đa Đa. Dù kết thúc là mấy người Đa Đa dựng ngón giữa lên với cô nhưng Thượng Hảo Giai vẫn đắc ý, rất đắc ý, cực kỳ đắc ý, vô cùng phấn khởi.

Tiết học đầu tiên.

Giáo viên là một cô gái quốc tịch Mỹ xinh đẹp, nghe nói cô ấy là con lai.

Mái tóc cô ấy để xõa, không trang điểm, trông giống như Harry Potter. Thượng Hảo Giai không rõ, một cô gái như thế vì sao lại không mặc đồ xuyên thấu chứ? Vóc dáng tốt thế kia lại đi mặc một bộ đồ đen, đã mặc đồ đen thì thôi lại còn mặc một cái áo khoác đen lớn, ừ thì áo khoác đen cũng được, bên trong còn mặc một cái váy ngắn đen, thật khiến Thượng Hảo Giai không thể không cảm thán, không thể không bội phục khái niệm thẩm mỹ quan của cô giáo người Mỹ này.

Cô giáo Mỹ chờ đám Thượng Hảo Giai vào học xong liền vui tươi giới thiệu bản thân: "Good morning, boys and girls. My name is Lily, nice to meet you..."

Thanh niên yêu nước Ngải Khải nghe không hiểu, nhưng thấy vóc dáng cô giáo Mỹ quá hấp dẫn, khuôn mặt lại rất đẹp nên liền chỉ vào thân hình 1m75 của anh ta, ngồi tại chỗ giơ hai tay vung vẩy, giọng điệu kéo dài: "I'm too, too too you. Good morning, f**k you ~ thank you..."

Ngải Khải tuyệt đối không biết đây chính là lúc cơn ác mộng của anh ta bắt đầu. Tên sắc quỷ Ngải Khải tưởng cô gái này không biết tiếng Trung, cố ý bắt nạt cô ấy, kết quả ngược lại bị cô gái tính nóng như lửa ấy đùa giỡn.

Thượng Hảo Giai nghe Ngải Khải nói xong ngốc ngay tại trận, Đa Đa ngồi đằng trước quay lại nhìn Thượng Hảo Giai nói: "Không phải Ngải Khải không biết tiếng Anh sao? Kỳ lạ thật... Giai Giai à, anh ta này nói gì thế?"

Thượng Hảo Giai bị những lời của Ngải Khải làm cho đờ người, lắc đầu, rất bất đắc dĩ nói với Đa Đa: "Lát nữa cậu sẽ biết, đoán chừng anh ta cũng sẽ nói ra hết."

Cô gái đầu tiên là khẽ mỉm cười với Ngải Khải, tiếp tục dùng giọng điệu hết sức khêu gợi trả lời: "Me too. F**k you."

Ngải Khải tưởng là đang khích lệ anh ta, trong lòng vui mừng nở hoa, âm thầm tính toán trong lòng xem có thể tạo ra một cuộc tình xuyên biên giới được không.

Cô gái để mọi người tự giới thiệu tên mình, đầu tiên là Lý Sinh Thư, cũng là một người rất yêu nước.

Lý Sinh Thư đứng lên mỉm cười với cô gái, tự nhận là tiêu sái nhưng ngữ điệu lại cứng ngắc: "Tôi là người đầu tiên, tôi tên Lý Sinh Thư."

d.đ.l.q.đ

Cô gái nghe xong bảo anh ta dùng tiếng Anh giới thiệu tên mình. Thật bất hạnh, cô gái này hình như không biết tiếng Trung, công việc phiên dịch tự nhiên sẽ rơi vào người Thượng Hảo Giai.

Lý Sinh Thư nghe Thượng Hảo Giai phiên dịch liền nở nụ cười nhẹ nhõm gật đầu với cô gái, hết sức tự tin nói với cô ấy: "Không thành vấn đề." Anh ta tạm dừng một lúc rồi nói: "Tôi là No. Lý, Lý ~ Sinh ~ Thư ~."

d=đ..l[e]qu!y+đ[ôn]

Cô gái nghe xong không biết nói gì, tự động bỏ qua Lý Sinh Thư, đi đến trước mặt Ngải Khải.

Ngải Khải rất tự nhiên thoải mái xoa tay, nhún vài, vừa hạ lưu ném mị nhãn vừa hôn gió với cô gái. Thấy cô gái không phản ứng, im lặng một lúc, vô cùng thâm tình nói: "I ~ love ~ you ~ chụttttt ~"

Cô gái tiếp tục không thèm để ý, đi đến bên cạnh Thượng Hảo Giai.

Thượng Hảo Giai vừa đứng lên thì nghe Ngải Khải nói với Lý Sinh Thư: "Này, Lý Sinh Thư, cậu mau nhìn kìa. Lông chân cô ấy thật dài, hơn nữa lại còn màu vàng đấy." Do nghĩ cô gái Mỹ không hiểu tiếng Trung cho nên câu này của Ngải Khải cực kỳ suồng sã.

Cô giáo Mỹ bất chợt xoay người lại, dùng tiếng Trung chính gốc lớn tiếng nói với Ngải Khải: "Có mà lông chân anh ngắn ấy."

Cả lớp sửng sốt...

Ngải Khải lắp ba lắp bắp chỉ vào cô gái Mỹ nói: "Cô... cô... cô biết... biết... tiếng... tiếng... tiếng Trung?"

Cô giáo Mỹ vô cùng bình tĩnh nói với Ngải Khải: "Con mẹ nó anh bị ngu hả? Không thấy bà là người Mỹ sao? Con mẹ nó làm sao tôi biết tiếng Trung hả? Đầu anh bị đụng vào cửa rồi phải không."

Cả lớp ngơ ngác... đến khi hết giờ...

Tiết học đầu tiên đúng là vô cùng hài hòa êm ái...

Sau khi cô giáo Mỹ đi rồi, trong mấy phút nghỉ giải lao, Thượng Hảo Giai nhìn ra ngoài cửa sổ nhớ đến Tiêu Minh Tuấn. Tên này sáng nay cũng không thấy đâu, dạo gần đây lại làm cái miệng cô kén ăn rồi, bữa sáng làm thế nào cũng không ăn nổi, đến giờ còn đang đói bụng đây.

Thượng Hảo Giai thật nhớ món cháo trứng muối thịt mà Tiêu Minh Tuấn đã làm.

Lớp thứ hai là lớp của chị Mễ, môn mà chị ấy dạy là "Quan hệ xã hội".

Khi vào lớp, chị Mễ ghi chép gì đó lên bảng.

Ngải Khải nhàm chán vừa chép vừa hỏi Đa Đa: "Đa Đa, cô nói xem phòng chúng ta có nên phát động hoạt động gì đó không. Ví dụ như bảng xếp hạng mỹ nam mỹ nữ chẳng hạn để chúng ta cùng thi đua? Vứt Tiêu Minh Tuấn đi, nói thế nào tôi cũng đứng thứ hai được chứ hả?"

Đa Đa nghe xong liền trợn mắt lườm anh ta. Lúc này Tiêu Minh Tuấn đi từ cửa sau nhẹ nhàng đến phía sau Ngải Khải, nói khẽ: "Xếp thứ hai và hạng không có tiếng tăm cơ bản là như nhau."

Ngải Khải quay lại trông thấy Tiêu Minh Tuấn, đầu tiên là nhảy lên tượng trưng cho việc giật mình, sau đó thấy Tiêu Minh Tuấn phớt lờ anh ta thì quay lại tiếp tục yên lặng chép bài.

Thượng Hảo Giai thấy Tiêu Minh Tuấn hiện thân, môi trề ra. Thực ra Thượng Hảo Giai rất oán hận, cô cảm thấy Tiêu Minh Tuấn rất khốn kiếp, đến tận trưa cũng không thấy bóng dáng, nhưng tại sao mình lại không vui thì cô không biết.

Tiêu Minh Tuấn đến bên Thượng Hảo Giai nhỏ giọng nói: "Sáng nay anh đi họp, trên núi rất lạnh nên nhân tiện về nhà lấy cho em hai bộ quần áo đều để trong phòng rồi."

Trong lòng Thượng Hảo Giai rất ấm áp, nói thật, nếu không phải cô là người có tính cách muộn tao [1] thì cô thật sự rất muốn ôm lấy Tiêu Minh Tuấn, chụt chụt hai cái vào miệng anh. Nhưng Thượng Hảo Giai là cô gái muộn tao, vì thế cô chỉ nói: " Ừ."

[1] muộn tao: chỉ những người bề ngoài lãnh tĩnh bên trong cuồng nhiệt. (nguồn: baike)

Tiêu Minh Tuấn cười vui vẻ hơn, lấy từ phía sau một cái túi ra cho cô: "Còn có cái này, đây là bữa sáng, anh đã nói với chị Mễ rồi, em ăn đi, anh đi đây."

Anh xoay người đi để lại Thượng Hảo Giai điềm đạm ngây người cùng ánh mắt bốc hỏa của Lương Thiến Thiến. Không cần suy nghĩ, nhất định là vì ngày hôm trước hại cô ta không nằm được trong lồng ngực ấm áp của Tiêu Minh Tuấn mà hôm nay lại còn phải xem một màn như thế. Thượng Hảo Giai nghĩ đến cảnh cô ta quỳ rạp xuống đất không nhịn được cười khúc khích.

Tất nhiên không thể thiếu việc Chị Mễ nhìn Thượng Hảo Giai cười trộm.

Ghi xong xuôi, chị Mễ giơ giáo án lên, tất cả đều là thủ đoạn giao tiếp và phương pháp trao đổi, mọi người đều có hơi sợ chị Mễ cho nên đều cực kỳ nghiêm túc nghe giảng.

Chỉ có tên ngốc Tống Hàn ngu ngốc cố tình quấy rối, chị Mễ vừa bắt đầu liền giả vờ không để ý tới anh ta. Tống Hàn thấy chị Mễ phớt lờ mình, da mặt càng dày, rất có nghị lực tiếp tục khiêu chiến ranh giới lý trí của chị Mễ.

Lúc chị Mễ mở máy chiếu cho mọi người rồi bảo tên ngốc Tống Hàn hỗ trợ thì...

USB của chị Mễ đã cắm vào máy tính nhưng lại chưa thấy có gì, lo lắng nói với tên ngốc Tống Hàn: "Tống Hàn, anh ra phía sau xem thử đi."

Tống Hàn hạ lưu nói một câu: "Chị Mễ, khó vào lắm, cần có dầu bôi trơn."

Chị Mễ nghe xong nóng máu, xoay lại đạp vào mông Tống Hàn, mắng to: "Nếu anh không biết làm người thì để tôi dạy anh làm người."

Cái đầu Tống Hàn vốn đã không được sáng sủa, quay lại rất tức giận nói với chị Mễ: "Nếu chị không làm lợn được thì để lão tử dạy chị làm lợn."

Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn chị Mễ sẽ trừng trị anh ta thế nào.

Những lời này đã hoàn toàn chọc giận chị Mễ, chị Mễ liền tặng cho Tống Hàn một cái tát. Tống Hàn bị đánh ngã ngồi xuống đất, chị Mễ lại cho thêm một cước, mắng to Tống Hàn: "Cút về chỗ ngồi." Tống Hàn ngoan ngoãn về chỗ khóc.

Tiêu Minh Tuấn và Thượng Hảo Giai ngồi đó nhìn tên ngốc Tống Hàn lắc đầu... Trong lòng nghi ngờ, thằng nhỏ này ngốc thật hay giả thế?

Cứ như vậy, hai tiết học của ngày đầu tiên liền trôi qua...

Sau khi hết giờ học, Thượng Hảo Giai chạy đến phòng Tiêu Minh Tuấn xem. Kết quả vừa bước vào phòng liền thấy được cảnh tượng khiến cô vô cùng tức giạn.

Cảnh đó chính là, Lương Thiến Thiến và Tiêu Minh Tuấn đứng trước cửa, hai người mặt đối mặt, liếc mắt đưa tình, anh anh em em, theo như lời Thượng Hảo Giai thì chính là một đôi cẩu nam nữ.

Khí huyết Thượng Hảo Giai dâng lên, Tiêu Minh Tuấn này lại dám đi quá giới hạn.

Khụ khụ, hình như hai vị còn chưa ở chung mà.

Thì hai người chưa ở chung. Nhưng hôn cũng hôn, ôm cũng ôm, hiện giờ cũng không khác nhau mấy. Bản thân mình thì không thể nói trước được, nhất định phải chờ Tiêu Minh Tuấn nói. Vì sao?

Bởi vì cô là con gái, là con gái, con gái thì nên rụt rè, nên xấu hổ, nên để Tiêu Minh Tuấn bày tỏ. Còn nữa, bây giờ Tiêu Minh Tuấn đang làm gì thế? Anh ta biết rõ Lương Thiến Thiến hận không thể ăn khô cả anh ta mà anh ta còn lý tới cô ta, cô ta có ý gì, có ý gì. Nghĩ vậy, Thượng Hảo Giai càng tức giận, vì vậy...

Thượng Hảo Giai quyết định rất muộn tao là về phòng mình, dù sao bây giờ có xông ra giết cũng vô ích, đâu có lập trường gì lên tiếng đâu.

Thượng Hảo Giai vừa quay lại phòng liền thấy được dáng người thướt tha, chín mọng của Đa Đa, bởi vì Đa Đa đang thay quần áo.

Thượng Hảo Giai lặng lẽ đến phía sau Đa Đa, tóc che kín mặt, âm u nói: "Tôi là Trinh Tử ~ Tôi muốn giết cô ~ Cô xoay lại nhìn tôi xem ~~"

Đa Đa đang mặc áo lót dừng lại xoay người nhìn Thượng Hảo Giai. Sau đó, cô ấy vừa đến gần Thượng Hảo Giai vừa chỉ vào ngực mình, cực kỳ kích động nói với Thượng Hảo Giai: "Chị Trinh Tử, chị xem, chị xem. Tôi không có ngực, chị xem." Nói xong, cô ấy vô cùng bình tĩnh xoay người lại tiếp tục mặc quần áo, không để ý đến biểu cảm xốc xếch của Thượng Hảo Giai phía sau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.