Hồ Tuyệt Mệnh

Chương 42: Chương 42: Kỳ binh đoạt báu vật




Xách theo cái hòm da đen nặng trịch, họ bơi trở về. Dọc đường cảm thấy như đang trong mộng, họ đang mộng du! Na Lan còn không dám tin vào các cảnh tượng vừa xảy ra, cô không dám tin vào chính mình và bất cứ ai.

Tất cả nên giải thích thế nào đây? Chưa biết có phải kho báu của Bá Nhan không, nhưng rõ ràng là từ nhiều năm trước đã có người phát hiện ra ở đảo Hồ Tâm có hai hang động giống nhau. Một hang không thật sự kín đáo, nên không được chọn làm nơi giấu của, về sau bị Tần Hoài và Quảng Diệc Tuệ tìm ra và biến nó thành thiên đường của hai người. Hang kia khó tìm hơn, thì được chọn làm nơi giấu của. Người giấu của đã dự tính sau này sẽ tìm lại, bèn chế ra hai tấm bản đồ da dê, chỉ khi khớp cả hai lại thì mới có được chỉ dẫn để đi tìm hang giấu của.

Phượng Trung Long ngày xưa và Tần Hoài ngày nay đi tìm đều thất bại, vì họ chỉ nắm được một trong hai tấm bản đồ.

Na Lan cảm thấy dòng suy nghĩ của mình dần bay xa, hình như mình đang mơ. Nếu lúc này đúng là đang "mộng du" thật thì chắc chắn sẽ giống như các cơn "mộng du" trong truyền thuyết, nếu bị cắt ngang một cách thô bạo tức là mối nguy hiểm tột độ sẽ đến.

Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe lên khi thoáng thấy một bóng đen lướt tới.

Vì đang đeo mặt nạ nên góc nhìn xung quanh bị hạn chế, nhưng may mà cô đã cảnh giác phát hiện ra vị khách không mời mà đến này. Tuy mọi cảm giác đang bị xáo trộn, cô đang mải mê khó tin với "vận may" đột ngột vừa nãy, nhưng cô vẫn không quên kế hoạch hôm nay. Túy ông đâu có say, nhóm "thả con săn sắt" vẫn không mù quáng vì báu vật. Trong khi từ từ nổi lên, cô vẫn ngó nhìn khắp bốn bề và cũng luôn nhắc các bạn phải cảnh giác.

Nhưng cô vẫn hơi bất ngờ khi bị kẻ địch tập kích vỗ mặt. Hai tên trực diện tấn công cô! Cô cũng nhìn thấy nhiều bóng đen khác đang bao vây ba người bạn.

Mong sao họ đã sẵn sàng vũ khí trong tay!

Còn Na Lan, cô rút con dao găm dài sắc nhọn mà Giải Quýnh chọn cho cô. Ở dưới nước dùng vũ khí dù nhẹ hay nặng, đều rất khó điều khiển linh hoạt, cho nên việc chớp đúng thời cơ là hết sức quan trọng.

Cô càm dao lia ngang một đường cung lớn, để kẻ địch không thể tiếp cận. Cô lại thấy một trong hai tên lặn nhào xuống, với ý đồ cả hai tên sẽ đánh kẹp lại.

Trong lúc nguy cấp, tay cô buông luôn cái hòm đen, nó nhanh chóng chìm xuống đáy hồ.

Gã bên dưới sửng sốt không kịp tóm lấy, đành lặn xuống đuổi theo cái hòm. Lao xuống quá nhanh như thế, chắc chắn sẽ bị sốc vì áp suất nước.

Đồng thời, Na Lan vung tay phải chĩa con dao về phía trước, thân nằm ngang bơi đi chuẩn bị tăng tốc nổi lên. Kẻ tập kích cô vừa rồi phải lùi trước mũi dao của cô, nhưng hắn lại xoay người đuổi theo luôn.

Hắn bơi cực nhanh, Na Lan chưa đi xa mấy, đã vài lần suýt bị hắn tóm được chân. Cũng may, vì cô đeo chân nhái nên bọt nước tạo ra cũng gây nhiễu cho đối phương. Cô cố kiềm chế không hấp tấp nổi lên dù đang rất gấp gáp, vì vẫn phải tránh hậu quả của hiện tượng giảm áp quá nhanh, nếu cô bị choáng thì kẻ tập kích sẽ chiếm thế thượng phong.

Nhưng đáng buồn là kẻ đó đã chiếm thế thượng phong. Hắn khỏe hơn hẳn Na Lan, dưới nước hắn cũng trấn tĩnh. Bởi khi đang lặn, hai tay phải chịu lực cản rất lớn, ưu thế sẽ thuộc về người nào có sức vóc hơn. Tay hắn đã chạm vào chân nhái của cô. Trước mặt cô bỗng xuất hiện thêm một bóng đen.

Bóng đen quen thuộc. chiếc mặt nạ và bộ áo lặn quen thuộc, thân hình cân đối vạm vỡ cũng quen thuộc.

Na Lan đã từng cùng bơi với người ấy, cùng lặn với người ấy, cũng đã từng đau khổ vì người ấy.

Tần Hoài như một quả ngư lôi lao đến, xô thẳng vào kẻ đang truy kích Na Lan. Hắn né người, Tần Hoài nhào sang vươn cánh tay dài chộp mặt nạ của hắn.

Nhưng tay hắn đã giơ cao con dao găm chặn ngang trước mặt. Tần Hoài rút tay về anh bỗng xoay người lại kéo Na Lan cũng tách ra bơi đi.

Cô hiểu tại sao Tần Hoài lại tháo chạy, vì phía sau kẻ tập kích này có vài luồn sáng đèn rọi lại, chúng đang lao vào hai người. Tối nay có bao nhiêu con bọ ngựa đang rình bắt ve, chẳng rõ nữa.

Phía trước lại xuất hiện ánh đèn và một bóng, đen, người ấy vẫy tay khi đến gần hai người. Trông vóc dáng hình như là Phương Văn Đông. Tần Hoài ra hiệu cho Phương Văn Đông phía sau có kẻ truy sát. Phương Văn Đông vỗ vỗ vào ngực, ý nói "Tôi sẽ giúp hai người chặn nó"

Tần Hoài và Na Lan cùng bơi vào chỗ nước sâu. Cô không hiểu tại sao anh lại không bơi lên mặt nước, mà lại lặn sâu xuống, nhưng cô không do dự mà bơi theo anh luôn. Hành động thế này e sẽ làm rối loạn kế hoạch ban đầu.

Bơi xuống sâu được một lúc, thấy phía sau vẫn có hai bóng đen bám sát. Có lẽ Phương Văn Đông chưa chặn nổi hai tên truy binh ấy. Na Lan biết, cô mới là mục tiêu của bọn truy sát vì chúng tin rằng cô đã phát hiện ra kho báu Bá Nhan, bắt được cô thì sẽ biết tình hình cụ thể về kho báu. Cho nên, nếu rơi vào tay chúng thì sống còn khốn nạn hơn chết.

Bơi thêm một hồi nữa, Na Lan dần hiểu ra tại sao Tần Hoài lại bơi xuống sâu hơn.

Nước hồ phía trước mặt dần đục ngầu, không những thế lại còn lăn tăn rất nhiều bọt khí, cỏ nước rậm rì dài ngoẵng. Tuy đèn vẫn rọi nhưng rất khó nhìn rõ xung quanh.

Tần Hoài bỗng nắm lấy tay cô, cô định vùng ra nhưng lại nghĩ giờ không phải lúc giận dỗi. Và cô cũng hiểu rằng Tần Hoài thuộc nơi này như thuộc lòng bàn tay.

Tần Hoài kéo cô vào luồn giữa rừng cỏ nước, tốc độ dần chậm lại, bọn truy binh cũng chưa thể lập tức đến ngay. Dù khoảng cách không xa thì hai người cũng chỉ là hai cái bóng rất mơ hồ.

Bọn chúng cũng thế, chúng sẽ bị hãm trong đám hỗn độn, càng vào sâu thì sẽ càng khốn đốn.

Tần Hoài vỗ vai Na Lan rồi chỉ tay xuống dưới chân, sau đó giơ tay làm hiệu, và đan chéo các ngón tay. Na Lan hiểu ý: nơi này dày đặc cỏ nước, vì thế có rất nhiều bọt khí làm đục nước hồ, lặn đến đây tầm nhìn rất kém, sẽ không chú ý dưới chân có cỏ nước hay không. Cô hiểu dụng ý của Tần Hoài : để cho kẻ truy binh đến đây bị cỏ nước giữ chân, chúng ta sẽ bắt sống một tên đem về thẩm vấn.

Rõ ràng là anh đã biết kế hoạch của Na Lan nên đã mạo hiểm tham dự, lợi dụng cơ hội này để tìm hiểu sự thật về vụ án năm xác chết, về vụ Quảng Diệc Tuệ bị hại.

Nấu chưa hiểu về Tần Hoài chắc Na Lan sẽ nghĩ anh ta là thằng điên.

Nhưng cô đã thật sự hiểu anh ta chưa?

Ít ra cô cũng có thể phán đoán dựa vào chuyên môn của mình: Tần Hoài có quá nhiều bí mật, anh ta lại tự gây sức ép tâm lý quá lớn cho mình, vì muốn đạt được mục đích, anh ta dám làm những chuyện rất "điên".

Nhưng Đặng Tiêu, Quảng Cảnh Huy, Phàn Uyên họ chẳng phải đều như thế sao?

Cả mình nữa!

Nếu mình không điên rồ, nếu không mải miết đi điều tra sự thật về Ninh Vũ Hân và Quảng Diệc Tuệ bị hại, thì mình đâu đến nỗi đêm hôm phải ở trong đám nước đục chạy trốn kẻ truy sát, chẳng khác gì một con cá vô gia cư lạc đường

Tần Hoài lại vỗ vai cô, đưa cô ra khỏi mớ suy nghĩ miên man hỗn loạn. Anh giơ tay chỉ về hướng hai tên truy binh, chúng không tiếp tục đuổi nữa, chúng đang không ngớt cựa quậy, dường như đang bị những bàn tay vô hình tóm chặt, muốn thoát cũng khó.

Na Lan đã từng nếm trải cảnh đó, lần ấy cô bám theo Tần Hoài rồi bị cỏ nước trói chặt chân.

Na Lan theo sau Tần Hoài đến phía sau một tên. Hắn đang cúi xuống gắng sức dùng dao cắt đứt những cọng cỏ nước.

Chẳng biết từ lúc nào, một tay Tần Hoài đã lăm lăm con dao găm, tay kia đưa ra tóm chặt cổ tay hắn đang cầm dao, rồi anh dí vào yết hầu hắn.

Hắn hiểu tình thế, nên không động đậy. Thực ra nếu hắn chống cự thì cũng chẳng ăn nhằm gì vì Na Lan đã vặn chéo cánh tay còn lại của hắn rồi.

Trong túi áo lặn của Tần Hoài có dây thừng ni long to bằng ngón tay. Ở dưới nước, nếu ai đó bị trói chân tay thì sẽ chẳng khác gì một cái xác chết cứng đơ.

Hai người không bận tâm đến tên truy binh thứ hai đang bị cỏ nước quấn chân, vì biết rằng hắn sẽ có đủ thời gian tự gỡ chân nhái và một phần áo lặn ra, rồi hắn sẽ giãy ra thoát được. Họ kéo tên "tù binh", từ từ nổi lên theo đúng kỹ thuật giảm áp suất. Khi đã nổi lên mặt nước, Na Lan thấy quanh đó rất yên tĩnh. Họ đã bơi sang một mé khác của đảo, cách "chiến trường" rất xa.

Sau khi lôi tên kia lên bờ, Tần Hoài tháo mặt nạ lặn, không thèm rườm rà quan tâm đến hắn cho mệt, anh hỏi thẳng Na Lan: "Cô có muốn biết kẻ tấn công cô là ai không?"

Na Lan nhìn Tần Hoài cô bỗng giật mình. Mây đen đã che khuất mặt trăng, trời mưa lâm thâm, nhưng vẫn thấy rõ ánh mắt Tần Hoài không chút hiền hòa đầm ấm, trái lại có nét hung tợn của dã thú đứng trước con mồi vừa vồ được.

"Có lẽ hắn chỉ là một tên thuộc hạ tầm thường, chẳng thể biết nhiều sự thật.

Tần Hoài cười chua chát, nói: "Tôi đã không nhìn nhầm, cô quả là thông minh"

"Cám ơn thám tử đã quá khen. Tôi tin rằng anh biết rất nhiều thứ, chẳng qua xưa nay anh không thích chia sẻ với ai" Giọng Na Lan man mác, sóng sánh như nước hồ thu.

Giọng Tần Hoài vẫn lạnh lùng thản nhiên: "Đúng thế, tôi không muốn chia sẻ với ai, nhất là người mà tôi rất quan tâm, những nỗi đau, mối nguy hiểm, thậm chí chết chóc"

Na Lan chỉ muốn trốn ngay xuống nước.

Tần Hoài bỗng đưa tay giật mạnh cái mặt nạ của tên tù binh.

"Tần Hoài, mày định làm gì hả?" Hắn sợ hãi kêu lên.

Na Lan cũng kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Bế Tiểu Châu gắng sức bơi về phía trước, và tin chắc mình sẽ cắt được "cái đuôi" đang bám phía sau. Nhưng khi nhìn thấy trước mặt có thêm tên nữa đang bơi lại thì anh thầm thở than nguyền rủa.

Con bé Na Lan tinh quái đã đưa mấy anh em ta dính vào cái chuyện quái gì thế này? Nhưng cũng tại mấy anh em mình, có lẽ bơi lặn nhiều quá nên đầu óc mụ đi, sao lại hấp tấp xung phong làm "nghĩa dũng quân"? Nhưng thực ra nó cũng không lừa ai, rõ ràng là bọn mình đã tìm thấy kho báu Bá Nhan.

Nhưng chưa kịp sờ vào châu báu thì đã phải chạy trốn kẻo sẽ mất mạng!

Tiểu Châu bỗng nhớ đến lời dặn của Na Lan "nếu bị tấn công thì ta lập tức vức túi đi". Anh ta không thể không khâm phục tư duy hơn người của cô.

Thực ra trong túi chỉ là ít hòn đá, chắc chắn kẻ truy kích cho rằng trong đó là vàng bạc châu ngọc.

Tiểu Châu buông tay, cái túi đen nhanh chóng rơi xuống không hề ngoái lại.

Quả nhiên tên truy binh ấy lập tức lặn xuống để vớt cái túi báu vật, còn Tiểu Châu thì ung dung bơi thoát, nhẹ cả mình!

Anh an toàn nổi lên mặt nước, bọn truy binh vẫn đang nỗ lực nhưng chẳng thể uy hiếp nổi anh nữa. Nhưng vừa thò đầu lên ngó nhìn thì... khổ quá!

Phía không xa, có chiếc ca nô đang đậu, đèn pha quét sáng mặt hồ. Nếu kẻ địch phóng đến truy kích thì mình thua là cái chắc, ta đành lặn lại xuống vậy, nhưng sẽ trụ được bao lâu?

Đang lưỡng lự thì đèn pha đã quét đến, tiểu Châu chuẩn bị lặn xuống thì bỗng nhìn thấy trên ca nô in chữ "công an". Ngay lúc đó có tiếng gọi rất quen: "Tiểu Châu bơi lại đây"

Giải Quýnh gọi.

Tiểu Châu biết mình đã được cứu.

Lúc này đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất: dù Na Lan có phải một cô sinh viên nghèo hay không, tối nay sau khi chuyện đã êm, nhất định phải bắt cô ta chiêu đãi một chầu rượu thật nghiêm chỉnh.

Nhưng anh không ngờ, chờ đến sáng hôm sau vẫn không thấy bóng Na Lan đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.