Chuông điện thoại vừa reo một hồi, bên kia đã nghe "À, cô đã có tin cho tôi rồi." Giọng Đặng Tiêu rất thân tình.
Lúc này Na Lan đang ngồi trong một hiệu ăn cũng là Tị Phong Đường
(nhà tránh gió). Hôm qua cô ở nhà Tần Hoài cả ngày, ngồi suông buồn
tênh. Chỉ có một việc đáng tự hào là xuống tầng hầm nói chuyện với Tần
Mạt mấy câu, đúng ra là cô độc thoại, Tần Mạt nghe. Cô quyết định, khi
nào hơi quen với Tần Mạt thì sẽ đưa cô ta lên mặt đất để hưởng ánh mặt
trời và hóng gió hồ.
Sau một ngày vô tích sự, đến tối Na Lan lại bơi về Giang Kinh. Tần
Hoài cũng có tình nghĩa, đã đưa cho cô chiếc chìa khóa Odysseia, lên bờ
rồi cô có thể thoải mái vào xe mà thay đồ.
Na Lan nói: "Chúng ta đã giao hẹn hằng ngày tôi phải báo cáo anh à? Tôi tự sang chỗ Tần Hoài, chứ đâu phải anh cử tôi sang?"
"Hiểu rồi. Vậy xin mời cô cho tôi biết có tin gì lạ không?"
"Tôi phát hiện ra một người, là Tần Mạt."
Đặng Tiêu "thế à" rồi nói: "Cô có nhận ra toàn bộ con người Tần Hoài
đều là bí mật không? Tôi đã biết anh ta có cô em gái không bình thường."
"Tôi còn phát hiện ra rằng tại sao Tư Không Tình nói Tần Hoài đã cho cô ta cuộc sống thứ hai."
"Tôi xin lắng nghe đây."
"Tôi tra cứu hai cái tên Tần Hoài, Tư Không Tình, thấy rằng khoảng ba năm trước có một nhân viên cứu hộ tên là Tần Hoài đã cứu một cô gái tên là Tư Không Tình ở hồ Chiêu Dương."
Đặng Tiêu "à" một tiếng, rồi nói: "Thì ra là thế. Đúng! Trước khi
phất lên, Tần Hoài đã từng làm nhân viên cứu hộ. Chuyện xảy ra vào hôm
nào?"
"24 tháng Sáu."
"Diệc Tuệ mất tích vào ngày 25 tháng Bảy." Giọng Đặng Tiêu hơi nghèn nghẹn.
"Thế thì không thể hoàn toàn loại trừ Tư Không Tình khỏi diện tình
nghi." Na Lan nói. Cô chợt nghĩ rằng, thực ra, ai có thể loại trừ Đặng
Tiêu khỏi diện tình nghi? Mình "hợp tác" với Đặng Tiêu, có phải là
chuyện kết thân với hổ không? Cô nói tiếp: "Nhưng cho đến giờ Tần Hoài
vẫn chưa ngả vào lòng Tư Không Tình, chứng tỏ anh ta không vì cô ta mà
phản bội Quảng Diệc Tuê. Nếu hám vinh hoa phú quý thì anh ta chỉ cần làm rể ông Tư Không Trúc là xong. Nhưng đã ba năm trôi qua anh ta và Tư
Không Tinh vẫn cứ cách nhau một cái hồ nước."
/>
Đặng Tiêu im
lặng một hồi, hình như ngẫm nghĩ về luận điểm của Na Lan. Rồi hỏi:
"Nhưng cô có nghĩ thế này không: sau khi Diệc Tuệ mất tích, nếu Tần Hoài xin làm rể nhà họ Tư Không thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này, anh ta sẽ bị nghi ngờ luôn? Và, bác Quảng rất lợi hại của tôi đâu thể tha cho
hắn?".
Na Lan buộc phải tán thành: "Kể cũng phải. Và chính anh cũng không tha cho anh ta."
Đặng Tiêu gượng cười, lại hỏi: "Cô đang ở đâu?"
"Anh yên tâm. Đời nào tôi lại gọi điện cho anh từ nhà Tần Hoài? Tôi
đang ở Giang Kinh. Sáng nay đến thư viện cảm ơn công trình số hóa của
thư viện Giang Kinh. Toàn bộ báo chí mười năm qua đều được scan và đưa
vào kho dữ liệu. Tra cứu rất tiện lợi. Lúc này tôi đang ăn trưa."
"Tôi còn chưa ăn. Nếu cô không chê thì ta cùng ăn với nhau?"
"Chờ anh đến được thì tôi đã ăn xong rồi. Để dịp khác." Na Lan biết
nếu gặp thì Đặng Tiêu sẽ hỏi cô cặn kẽ về những phát hiện mới. "Nhưng
tôi đang muốn nhờ anh một việc."
"Giúp cô tức là giúp chính tôi."
"Tôi muốn biết tiền sử bệnh tật của Tần Mạt."
Đặng Tiêu ngập ngừng, rồi nói: "Tiền sử bệnh thần kinh, hình như..."
"Không thể nói ra bên ngoài chứ gì? Tôi biết. Mấy năm nay người ta
ngày càng coi trọng bí mật đời tư, không cứ gì bệnh thần kinh, ngay bệnh tật bình thường cũng được giữ kín như bưng. Nhưng tôi có cảm giác nếu
hiểu thêm về Tần Mạt thì sẽ là bước đột phá để hiểu sâu hơn về Tần
Hoài."
Đặng Tiêu nói: "Được, tôi sẽ cố gắng nhưng không dám hứa là có nhiều
thông tin. Trước mắt tôi tạm cho cô biết vài nét. Tần Mạt kém Tần Hoài
bốn tuổi, trước năm 19 tuổi cô ta không chỉ vẫn bình thường mà còn rất
khá nữa: học khoa Luật đại học Giang Kinh, chơi piano rất hay. Nhưng
không hiểu tại sao từ năm 19 tuổi thần kinh bỗng thất thường, nên đành
bỏ học."
"Tức là mắc bệnh đã vài năm."
"Ít ra là năm năm. Tần Hoài một mình chăm sóc cô em, về điểm này đôi
khi không thể không khâm phục anh ta. Anh ta từ chối đưa cô em đi viện,
khi trước là vì không có tiền, sau này dù đã thành công, anh ta cho rằng nhân viên y tế dù tốt đến mấy cũng không chăm sóc tỉ mỉ bằng chính anh
ta."
"Tần Mạt là người thân duy nhất còn sống của Tần Hoài."
"Đúng thế. Tôi còn ngờ rằng, nguyên nhân chính khiến Diệc Tuệ chết mê chết mệt Tần Hoài là vì cô ấy nhận ra tình cảm của anh ta đối với cô em gái."
Na Lan nghĩ ngợi, rồi nói: "Cứ như anh nói thì có thể coi Tần Hoài là chàng trai tốt 'khiến dân chúng cảm động'. Chuyện xảy
ra với Diệc Tuệ và Vũ Hân liệu có khả năng là do anh ta đạo diễn không?".
"Cô có nghe nói rằng có những kẻ đại ác thường lại là người con chí
hiếu hoặc người cha hiền từ không? Con người phức tạp, cô học tâm lý học chắc cô hiểu cả?"
"Chúng tôi học tâm lý, chỉ như những con mọt sách thôi. Đừng đánh giá cao tôi."
"Ai đánh giá thấp cô thì sẽ là tự làm khổ mình."
"Thôi tôi xin anh, tôi chỉ muốn biết tại sao Tần Mạt lại mắc bệnh thần kinh."
Lúc này Na Lan nhìn thấy một người đàn ông đeo kính râm bước vào cửa hiệu ăn, cô vội nói: "Tôi tạm dập máy nhé, có người đến."
"Ai thế?"
Na Lan định nói "tôi có cần cho anh biết không nhỉ?" nhưng cô đáp: "Tần Hoài."
Giọng Tần Hoài rõ ràng là không vui: "Tối qua cô đi mà không cho tôi biết." Anh ta ngồi xuống ghế đối diện với Na Lan.
"Lúc tôi đi thì anh không có nhà."
"Nhưng tôi có thể hiểu là, cô toàn chọn lúc tôi vắng nhà để đi."
"Dù anh có nhà, thì anh có quyền ngăn cản tôi đừng đi hay sao?"
Tần Hoài thở dài: "Tôi biểu dương cô. Nhưng ít ra cô cũng nên cho tôi biết nơi cô sẽ đến. Trông cô tiu nghỉu, chắc tiến triển không mấy thuận lợi chứ gì?".
"Tôi muốn tìm hiểu nhiều hơn về vụ án năm xác chết. Anh đã đến thì
tôi xin phỏng vấn vậy. Tôi đã vào thư viện nghiên cứu rất lâu các loại
báo chí cũ, nhưng kết quả chẳng được là bao."
"Còn Ba Du Sinh..."
"Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, anh ấy kín như bưng." Na Lan tỏ ra có phần kém nhẫn nại.
"Thế thì tại sao tôi phải cho cô biết?"
" Tại vì Ninh Vũ Hân."
"Tôi không hiểu."
"Trước đó Vũ Hân đang điều tra vụ án năm xác chết, tôi đã xác định
điểm này rồi." Na Lan dừng lại, Tần Hoài im lặng. Na Lan đang nghĩ xem
có nên nói với anh ta rằng thời gian Diệc Tuệ mất tích trùng với thời
gian xảy ra vụ án năm xác chết không. Nhưng Tần Hoài là người thông
minh, chắc chắn anh ta đã liên hệ hai sự kiện ấy với nhau, và có lẽ đó
là nguyên nhân sâu xa để anh ta đưa vụ án năm xác chết vào câu chuyện
'Lời nguyền áo tơi trong mưa gió'. Na Lan nói tiếp: "Nhiều lúc tôi nghĩ, nếu ban đầu anh thẳng thắn trao đổi với Ninh Vũ Hân về vụ án năm xác
chết thì cô ấy khỏi phải bí mật điều tra, và có lẽ... nhiều sự việc sẽ
có kết quả khác đi."
Giọng Tần Hoài lạnh giá: "Và, cô cũng có thể đi báo cáo với Ba Du Sinh."
Na Lan nói: "Tôi không cho rằng anh chịu trách
nhiệm về cái chết
của Ninh Vũ Hân. Tôi chỉ cảm thấy nếu chúng ta hợp tác thì sẽ có hiệu
quả cao, sẽ nhanh chóng làm rõ sự thật. Tôi biết anh còn nhiều bí mật
không muốn cho ai biết, tôi cũng tôn trọng những bí mật đó. Anh nghĩ gì
thì tùy, nhưng tôi đang ăn gửi nằm nhờ ở nhà anh, tôi không có ý định
nhòm ngó bí mật đời tư của anh đâu."
"Người biết những bí mật của tôi chẳng thể có kết cục tốt lành. Nhìn
từ ngoài vào, lâu nay tôi là kẻ giết người diệt khẩu." Tần Hoài thản
nhiên tự chế nhạo. Quan ăn đông khách, ồn ào, hai người thì nói năng nhỏ nhẹ như đang ngồi tán gẫu.
"Tôi vẫn nói như cũ: tôi tin rằng anh vô tội."
"Cô rất có sức thuyết phục đấy! Được, về vụ án năm xác chết... may mà cô chưa hỏi Ba Du Sinh, nếu không, chắc chắn anh ta sẽ kêu lên 'Năm xác chết nào? Tôi chưa từng nghe nói đến!'."
Na Lan: "Sao lại thế được?".
"Nội bộ công an không gọi như thế. Vì không có đủ bằng chứng cho thấy năm cái xác ấy có liên quan đến nhau. Thậm chí ba cái xác trong số đó
không hề có dấu hiệu gì chứng tỏ bị sát hại, mà chỉ là chết đuối thông
thường. Năm nào cũng có người chết đuối ở hồ Chiêu Dương, nhất là những
người không được trang bị bảo hộ thỏa đáng mà lại liều lĩnh bơi đến
những khu vực nguy hiểm, những ai cho rằng mình bơi giỏi đều dễ xảy ra
chuyện. Ngoài ra, thời gian và địa điểm phát hiện ra năm xác chết đều
không thật giống nhau, nên cảnh sát cho rằng đằng sau năm xác chết ấy là những câu chuyện riêng biệt."
Na Lan cười: "Tôi cho rằng chỉ nhà văn như anh mới nghĩ rằng phía sau có 'liên quan' gì đó."
"Tạm cho là cô đúng. Nhưng phía cảnh sát đã rất đúng đắn khi coi đó
là năm vụ án khác nhau để xử lý. Đương nhiên, vì họ là cảnh sát nên
những người trực tiếp làm có thể sẽ trùng lặp, việc phân tích vụ việc
cũng thường..."
"Sao anh biết cụ thể như vậy?"
"Cô có bạn là cảnh sát, tôi cũng có. Và, 'tay trong' của tôi không bó tay bế tắc như Ba Du Sinh đâu! Vả lại, những tình tiết cơ bản về vụ
việc đâu phải là bí mật quốc gia?"
"Tại sao anh lại hứng thú với vụ án này thế?"
"Chẳng lẽ cô không cảm thấy đây là những tư liệu thô rất tốt để viết
tiểu thuyết kinh dị à? Năm xác chết bí hiểm nổi lên, xác thứ nhất là một phụ nữ gần như lõa thể..."
Tần Hoài vẫn "kín miệng". Việc anh ta hào hứng với vụ án năm xác chết không thể không liên quan đến sự mất tích của Quảng Diệc Tuê.
"Chuyện xảy ra vào năm nào, dịp nào?"
"Khoảng cuối xuân đầu hè
cách đây ba năm. Xác thứ nhất xuất hiện vào cuối tháng Sáu."
Trầm ngâm một lát, Na Lan lại hỏi: "Anh cho rằng người ấy bị giết à?".
"Chí ít thì, nạn nhân thứ nhất Trương Phức Quyên chắc chắn là bị
giết. Cô ấy là tiếp viên của một hàng karaoke nho nhỏ. Pháp y xác nhận
cô ấy bị xâm phạm tình dục trước khi bị sát hại. Không phải chết đuối mà chết trước khi bị ném xuống hồ nước. Nửa người trên có những vết hằn,
có thể hung thủ buộc đá hộc vào xác rồi ném xuống hồ cho chìm hẳn. Nhưng trong phần lớn các tường hợp, xác chết bị dòng nước xô đẩy hoặc bị cá
rỉa, không thể chìm mãi dưới đáy nước mà sẽ nổi lên trong khi phân hủy.
Kỳ lạ là ngoài việc bị xâm phạm tình dục ra thì không có vết thương nào
cho biết nguyên nhân dẫn đến tử vong cả. Trong năm xác chết, chỉ có cái
xác thứ hai Tiền Khoan là trực tiếp liên quan đến Trương Phức Quyên. Xác Tiền Khoan có một vết cứa cổ bằng vật sắc nhọn, chứng tỏ anh ta bị giết trước khi bị ném xuống hồ. Anh ta còn trẻ, là một đầu bếp có tay nghề
khá, rất được khen ngợi. Nhưng tư cách thì hơi có vấn đề: anh ta từng
vài lần bị công an bắt gian. Cuối tuần Tiền Khoan tường đến ăn ở quán
karaoke mà Trương Phức Quyên làm việc, cả hai dần thân nhau. Hàng xóm
cũng từng nhìn thấy anh ta đưa Phức Quyên về nhà. Thoạt đầu phát hiện ra mối liên hệ này, cảnh sát rất hào hứng, cho rằng đó là mấu chốt phá án. Nào ngờ ba cái xác tiếp theo lại không mảy may liên quan, mặc dù không
phải tuyệt đối độc lập. Ba cái xác ấy là ba người đi làm thuê, điều kỳ
lạ là họ không làm thuê ở Giang Kinh. Trước đó một người ở Thành Đô, một người ở Thượng Hải và một người ở Vũ Hán. Họ không cùng quê và cũng
không quen biết nhau. Nhưng cái chết thì tương tự: khi chết đều cởi
trần, mặc quần đùi, phổi ngập nước, trên mình không một vết thương,
không có dấu hiệu giãy giụa. Họ giống như người đi bơi gặp sự cố, hai
trong số đó có chất cồn trong máu. Người đã chết thì cơ thể không phân
hủy chất cồn nữa, chứng tỏ lúc còn sống họ đã uống rượu, chất cồn vẫn
tồn tại trong cơ thể. Vì rất hứng thú với vụ án này nên tôi cũng đi điều tra, tìm gặp người nhà bạn hữu của nạn nhân dò hỏi này nọ, nhưng chỉ
nhận được một mớ thông tin lộn xộn chẳng ra sao. Kể cũng phải thôi, cảnh sát thiếu gì cao thủ phá án mà cũng phải bó tay nữa là anh thợ viết
lách như tôi, hết cách là đúng."
Na Lan "Trương Phức Quyên bị xâm hại tình dục trước khi chết, có để lại dấu vết gì không?"
"Tiếc rằng xác bị ngâm lâu ngày dưới hồ nên khám nghiệm tinh dịch, tóc, DNA đều không kết quả."
Na Lan lấy bút ra: "Tôi muốn anh cho tôi biết họ tên ba nạn nhân kia, không kể Trương Phức Quyên và Tiền Khoan. Cả họ tên người nhà bạn bè
của họ, những người mà anh đã gặp nữa?".
Tần Hoài mở di động, nói: "Cô gặp may đấy! Tôi dùng di dộng thông minh nên các tư liệu đó vẫn còn ở đây."