Đường xa gập ghềnh đá sỏi, xe ngựa tuy xa hoa nhưng bởi đi cấp tốc nên
bên trong rung lắc dữ dội. Khuynh Mị Dẫn nằm trên đệm gấm nhíu mày tỉnh
dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức, mạch đập mỏng manh. Thân thể nàng,
ngày càng như chiếc đèn cạn dầu, dần dần hiu hắt, cho đến khi tắt lịm.
Mệt mỏi quờ tay tìm kiếm, nàng vẫn biết mình không thể sống lâu được nữa,
nhưng vẫn cố gắng cầm cự vì Hoa Thiên Quốc, nàng là nữ vương, là trụ cột đất nước. Trách nhiệm nặng nề không thể để quốc gia rơi vào tay bọn
người Trình Hạo!
- Đừng tìm nữa, thứ này không còn tác dụng, nó chỉ khiến tỷ càng chóng chết hơn thôi!
Khuynh Mị Dẫn mở bừng mắt. Cảnh giác nhìn người vừa nói. Bạch Phấn Điệp dửng
dưng ở bên cạnh nhìn nàng, trên tay cầm một lọ gốm in hoa văn sặc sỡ,
mắt nàng ta hun hút hững hờ nhìn dược của Mị Dẫn không chút cảm xúc.
- Tiểu muội muội, đem thuốc trả cho ta.
Khuynh Mị Dẫn cả người yếu nhược, cố gắng nhoài đến lấy lại lọ thuốc, nhưng
Phấn Điệp nhanh tay vất nó ra ngoài cửa sổ, Khuynh Mị Dẫn tức giận, nàng trừng mắt nhìn theo, nói:
- Muội...
- Ta nói rồi, thứ
thuốc ấy không còn tác dụng! Tỷ dùng độc dược lão hóa để chống lại hồi
xuân? Cách này cũng thông minh nhưng chỉ có thể đối phó qua ngày, không
diệt độc triệt để, hơn nữa tỷ dùng liều lượng quá nhiều, quá lâu, hiện
tại cơ thể đã nhờn với độc, nên dược này giờ đây vô tác dụng!
Bạch Phấn Điệp không nhanh không chậm, giải thích một hơi dài không chớp
mắt. Sau cùng, nàng ta đến đỡ Mị Dẫn dậy, gật gù nói một câu:
- Thời gian này tỷ cứ ngoan ngoãn nghe lời ta tĩnh dưỡng, thuốc giải đã có phụ thân lo.
- Nhưng... Kiếm Vũ thực chất cũng không phải là sư phụ, với thực lực của
hắn hiện tại, bước chân vào Lãnh Quốc thật quá nguy hiểm!
Khuynh
Mị Dẫn cực kỳ lo lắng với kế hoạch của bọn họ. Hơn ai hết nàng hiểu sư
phụ nàng là người như thế nào. Vương tử Lãnh Quốc. Bạch Thần Chấn Thiên
Vũ khí chất cao ngạo, bẩm sinh thiên tài, trong ngoài Lãnh Quốc không
thiếu kẻ ghen ghét. Người vốn kiệm lời, lại không thích kết thân tùy
tiện, tuy nhiên lại rất hay âm thầm ra tay giúp đỡ người bị oan ức, chịu bất bình, vô tình đắc tội với nhiều người. Tính tình luôn im lặng điềm
tĩnh như đáy bể, làm việc gì cũng theo ý mình, không màng quan tâm những việc khác. Vì vậy, người vừa mang tiếng là kiêu ngạo, nhưng lại nổi
danh là vị thần của công bằng.
Lại nói. Tuy Chấn Thiên Vũ luôn
tùy ý làm theo ý mình, nhưng ngài rất mạnh mẽ, kiên định, năng lực khủng bố như vậy lại có lúc tẩu hỏa nhập ma, bị người mưu hại. Lãnh Quốc tàn
nhẫn, hung hiểm như vậy, Quân Kiếm Vũ dù sao cũng chỉ là một bản sao
không hoàn chỉnh, năng lực bán thần còn quá non kém, tuổi tác so với bọn họ mà nói không đáng để bàn tới, với kinh nghiệm như vậy, đòi giả dạng
sư phụ đi đến Lãnh Quốc, khác nào dâng cừu vào miệng cọp, thiêu thân
nhảy vào biển lửa?
- Tỷ yên tâm. Có ta ở đây, phụ thân sẽ không bị tổn hại dù là một cọng tóc!
- Nhưng...
Mị Dẫn còn định nói tiếp, phát hiện xe ngựa đã dừng lại. Bạch Phấn Điệp vui vẻ ló đầu ra bên ngoài, sau đó quay lại nói:
- Tỷ thường xuyên ngất đi, chắc là chưa rõ, mau lại đây ta cho tỷ xem cái này!
Khuynh Mị Dẫn tò mò dựa vào Phấn Điệp, để nàng dẫn ra bên ngoài. Diệp sư huynh nhẹ nhàng đỡ nàng ở bên cạnh, Mị Dẫn nhìn quanh, bọn họ dừng xe ở một
quãng rừng trống vắng vẻ. Đất trời tối mịt, chỉ có ánh lửa hạ trại bập
bùng rừng rực sáng hồng.
Mị Dẫn khó hiểu. Đưa mắt nhìn quanh định hỏi Kiếm Vũ đâu, thì chợt giật mình, tầm mắt nàng ngơ ngác nhìn về phía chiếc hồ trước mặt.
Hồ đêm yên ả lạnh lùng, dưới ánh lửa phản
chiếu hơi sương giá, một vài bông sen nở muộn dập dềnh chìm nổi trên mặt nước. Xa xa, mờ ảo bóng một nam tử tóc trắng xõa dài, một thân bạch y
ẩn hiện, điềm tĩnh ôm đàn tranh, nhẩn nha đánh một khúc nhạc:
”Đêm tối,
Sương rơi,
Trời lạnh giá.
Trăng bạc
Sáng xanhRớt đáy hồ.
Nghìn mắt
Sao xa
Đùa trên sóng
Sen trắng
Âm thầm
Nở trong đêm...”
Khuynh Mị Dẫn ngơ ngác nhìn nam tử. Thân ảnh này. Khúc nhạc này, Hạc Cầm trên tay,... thật sự giống, rất giống!
Đờ đẫn nhìn theo bóng hình mờ nhạt không rõ bởi sương hay hơi nước mắt. Mị Dẫn kiềm chế để không thốt lên hai tiếng “Sư phụ!”
Không hiểu sao gần đây nàng rất hay nằm mơ thấy người. Đan xen trong đó là
chút ký ức mờ mịt, nàng đã từng tự hứa, khi nào ổn định giang sơn liền
sẽ đi tìm người, vậy mà đã bấy lâu rồi. Hiện giờ người như thế nào? Có
còn hay không? Sự việc năm xưa rốt cục ra sao? Những câu hỏi chôn giấu
trong lòng bấy lâu bất ngờ bung tỏa, nàng thấy đau nhói ở trái tim, thái dương cũng liềm thắt lại, cảm giác trời đất tối lại, thấp thoáng gương
mặt hoảng sợ của Kiếm Vũ chạy tới...
Thật giống...
Thật giống...
Sư phụ... Người ở đâu?
Ký ức năm xưa hiện về mỏng mảnh trong tâm trí:
Chấn Thiên Vũ:
”Khuynh Dẫn, con quá thiếu kiên nhẫn!” - nhăn mày.
Khuynh Mị Dẫn:
” Sư phụ. Đồ nhi ghét nhất là chờ đợi, nếu phải chờ đợi điều gì đó quá lâu. Con sẽ phát điên lên mất!” - trề môi.
”Việc gì cũng cần phải kiên nhẫn, nếu con quá hấp tấp thì đại sự sẽ hỏng việc” - giảng giải.
”Sư phụ,.... Sao người có thể luôn luôn bình tĩnh như vậy chứ? Thật sự
người lúc nào trông cũng như mặt hồ đóng băng vậy?” - nhăn nhó.
”Còn con, là hòn đá ông trời thẳng tay ném xuống mặt ta sao?” *lẩm bẩm*
”Sư phụ, người vừa nói gì vậy?” - mắt chớp chớp.
”Không có” - Dửng dưng.
“...”- Mặt than.