Hộ Vệ Nữ Thần

Chương 7: Chương 7: Tìm Kim Đáy Bể




Sáng sớm, Kiếm Vũ y lệnh đến chầu ở Hoa Cung, chờ tiểu điện hạ chuẩn bị y phục vi hành.

Cả đêm hôm qua y nôn nóng, hồi hộp không ngủ được, chỉ muốn một mình phi ngay đến núi Tiêu Dao ngay lập tức. Trăn trở suốt đêm, sớm dậy trong mắt vằn những tia máu nhỏ mảnh như tơ, gương mặt trắng trẻo trông hốc hác gầy hao đi mấy phần.

- Kiếm Vũ, khanh mau tới!

Giọng nói của Khuynh Mị Dẫn lanh lảnh như chuông vàng, xem chừng đang rất háo hức. Quân Kiếm Vũ theo ý tiểu điện hạ, vén rèm ngọc bước vào...

Hiện ra trước mắt y, một mỹ thiếu niên công tử da trắng như tuyết, mắt đen hun hút, sáng trong quang mang lóng lánh, lông mày thẳng tỉa lưỡi kiếm, tóc đen xõa dài, bối một phần cài mão ghim trâm, thân mang bạch y lụa trắng, đang nhìn y tươi cười rạng rỡ.

Quân Kiếm Vũ ngây người nhìn thuật giả trang của tiểu điện hạ mà vô cùng sững sờ, không phải vì nàng giả nam quá giống, mà vì hình dáng của nàng bây giờ thật giống người trong mộng của y.

Kiếm Vũ có một giấc mộng, luôn lặp đi lặp lại mỗi đêm trong giấc mơ.

Y mộng thấy, xung quanh phủ đầy tuyết trắng, giữa mênh mông trắng xóa lại mọc lên một cây hoa đào cổ thụ, hoa nở bung xòe, rung rinh trên cành, tản mạn xoay tròn bay trong không khí. Cánh hoa bay lượn trong không trung rồi rơi nhẹ nhàng, đáp xuống bàn tay đang mở của y. Kiếm Vũ nhìn kỹ, cánh hoa đào bỗng hóa thành một bông tuyết, phút chốc hoa tuyết tan chảy thành một giọt lệ, lạnh lẽo tan đi, y thấy bàn tay mình nóng dần, giọt lệ biến thành máu, máu đỏ đong đầy bàn tay hắn, rơi xuống tuyết trắng, lan dần, lan dần...

Dưới chân một bạch y thiếu niên, thấm đẫm toàn máu đỏ, cả người phủ lấp hoa anh đào, đang nằm trong lòng y mỉm cười, môi muốn mấp máy điều gì đó, môi nhỏ hở ra răng ngọc nhuốm huyết châu...

Cảm giác đau đớn đến cắt xé lòng...

- Kiếm Vũ? Khanh sao vậy?

Giọng lo lắng của tiểu điện hạ làm Kiếm Vũ bừng tỉnh, y nhìn nàng rồi nhớ cảnh trong mơ, phút chốc rùng mình đổ mồ hôi lạnh.

Liệu có phải, điều y nhìn thấy trong mơ chính là điềm báo? Chuyến đi này, có hay không sẽ là một kết cục xấu?

- Điện hạ, hay là thôi không đi nữa?

- Khanh nói sao?

Khuynh Mị Dẫn kinh ngạc nhìn Kiếm Vũ, nàng chắc chắn y mới đang là người nôn nóng đến Tiêu Dao Sơn hơn cả nàng, vì lý do gì bỗng chốc lại thay đổi ý định?

- Tại sao không muốn đi?

- Thần có dự cảm xấu.

Quân Kiếm Vũ thật thà nói ra suy nghĩ, dù sao bây giờ y cũng là người của điện hạ, sống chết cũng phải bảo vệ nàng thật tốt. Không muốn vì mình mà liên lụy đến nàng sảy ra chuyện không may.

- Là vì khanh suy nghĩ quá nhiều nên gặp ác mộng thôi. Đừng lo, trẫm không trách ngươi. Kiếm Vũ, tin tưởng ta, trẫm đã hứa sẽ tìm ra thân thế của ngươi, trẫm nhất định sẽ làm được.

Khuynh Mị Dẫn sau khi rõ ngọn nguồn ngập ngừng của Kiếm Vũ thì bật cười. Nàng đủ tự tin để chắc chắn, vi hành lần này không thứ gì có thể làm hại đến nàng, tuy chưa hồi phục hoàn toàn thân thể nữ nhi, nhưng sức mạnh chất chứa trong hình dáng thiếu niên này của nàng cũng xem như đủ để đả bại yêu quái lợi hại nhất nhân gian.

Vì nàng chắc chắn muốn đi, Kiếm Vũ đành phải tuân mệnh theo nàng tìm đến Tiêu Dao...

****************

”Năm ta mười ba tuổi, phụ hoàng chấp thuận cho ta giả nam trang, theo Tiêu Diêu Lạc tiên sinh xuống Tiêu Dao Sơn tu hành đạo pháp...”

”Nói vậy, Diêu Lạc tiên sinh chính là sư phụ của người?”

”Diêu Lạc không dạy trẫm, tính ra ngài ấy mới chỉ là tiểu sư thúc, sư phụ ta lúc ấy là Bạch Thần Chấn Thiên Vũ, người là vương tử của Lãnh Quốc, nhưng từ bỏ ngôi vị chuyên tâm tu đạo làm Thần.”

” Sư phụ của người đã đắc đạo?”

Khuynh Mị Dẫn ngừng lại một lúc, sau đó bi thương lắc đầu đáp:

- Khoảng thời gian ta học bên người khi đó thật ngắn ngủi, mọi sự cũng không nhớ rõ, chỉ biết năm mười lăm tuổi. Sư thúc tìm thấy ta thoi thóp dưới chân núi Tiêu Dao, sau đó còn phát hiện rất nhiều đồ đệ của sư phụ không còn hơi thở, về sau cha ta nói lại mới biết. Sư phụ vì chuyên tâm tu luyện quá độ mà tẩu hỏa nhập ma, đến nay cũng không biết tung tích...

Quân Kiếm Vũ nghe chuyện của nàng, nhất thời cảm thấy thật ly kỳ, y cảm thấy nội tâm rất có ấn tượng với cái tên Bạch Thần Chấn Thiên Vũ này...

- Từ đó đến nay, chẳng lẽ chưa từng ai trông thấy ngài ấy hay sao?

Khuynh Mị Dẫn lắc đầu, nàng nói:

- Sư phụ luôn đeo một chiếc mặt nạ bạc, diện mạo của ngài xưa nay chưa từng ai được thấy, kể cả các sư thúc, chỉ biết sư phụ có một mái tóc trắng rất dài, hay mặc bạch y, hình dáng cũng ... tựa tựa ngươi vậy đó,... ừm, rất giống! Ngoài mái tóc ra nếu ngươi mang thêm một cái mặt nạ trông thoang thoáng dáng dấp của sư phụ lắm...

Quân Kiếm Vũ nghe xong dở khóc dở cười, điện hạ hơn y trăm tuổi, vị sư phụ kia chắc chắn hơn y ngàn tuổi, lại còn tóc trắng? Đích thị là một cụ già, có thể đem so sánh với y sao?

Một lão thần tiên tẩu hỏa nhập ma, còn có sở thích đeo mặt nạ, trong lòng Quân Kiếm Vũ âm thầm không mong có một vị sư phụ như thế đến dạy y đâu.

***************

- Tiểu Dẫn, Diêu Lạc Tiên cùng các sư bá, sư thúc đã tỏa ra đi tìm tin tức của sư phụ đệ mấy trăm năm nay chưa có trở lại...

- Đúng vậy Khuynh Dẫn, mọi chuyện trong sơn bây giờ đều do đại sư huynh trông coi, hay là đệ tìm huynh ấy hỏi thử?

Các huynh đệ Tiêu Dao Sơn rất nhiệt tình đón tiếp “tiểu học đệ Bạch Khuynh Dẫn” đã lâu không gặp, hại bọn họ phải tạ hết một ngàn lượt chào hỏi mới đến gặp được đại sư huynh.

Đại sư huynh Diệp Thái Quảng là một thư sinh nho nhã, diện mạo anh tuấn dịu dàng, khí chất ung dung tao nhã. Đón tiếp điện hạ từ sảnh, sau đó dẫn bọn họ vào mật thất, lúc này Diệp đại sư huynh mới cung kính chắp tay hành lễ:

- Hân hạnh đón tiếp điện hạ quay về Tiêu Dao, thần mạn phép được hỏi, điện hạ có gì cần Tiêu Dao giúp sức?

- Đại sư huynh chớ nên đa lễ, vẫn như trước kia gọi ta Bạch Dẫn, Bạch tiểu đệ là được!

- Vậy ta không khách sáo, Bạch tiểu muội, có gì muốn hỏi đại sư huynh cứ nói? - Diệp Thái Quảng nở nụ cười dịu dàng nhưng ranh mãnh đáp lời.

Tiểu điện hạ ngây người trả lời Diệp sư huynh:

- Đại sư huynh, huynh biết ta là nữ nhân?

- Ngoại trừ những người khác, ai bảo sư huynh muội là học trò tâm đắc của Tiêu sư phụ chứ?

Quân Kiếm Vũ trước đã được nghe tiểu điện hạ nói qua, Tiêu Diêu Lạc tiên vốn là một người cá tính phóng khoáng, tự do tự tại. Yêu thích phiêu bạt khắp chốn, giỏi nhất có thuật nhìn người, bói toán, đọc tâm lý,... bởi vậy Diệp sư huynh đây được chọn là đệ tử truyền nhân, tức không phải người đơn giản...

- Được rồi. Trước khi đi sư phụ đã bảo, nếu có một ngày muội quay về tìm, thì giao vật này cho muội.

Diệp Thái Quảng lướt tay trên nhẫn bạc, hiện ra một tàng khố bên trong, tùy ý lấy ra một cây đàn tranh khắc hoa văn tuyệt đẹp.

- Đây là...

- Là Vũ Cầm, nghe sư phụ (Tiêu Diêu Lạc)nói là sư bá (Bạch Thần Chấn Thiên Vũ) để lại cho muội, còn có một phong thư.

Khuynh Mị Dẫn mở ra phong thư, nét chữ cuồng thảo như tâm trạng chất chứa nhiều tâm sự nhưng trong tình trạng không tỉnh táo của người viết ra nó:

” Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,

vô duyên đối diện bất tương phùng.”

Khuynh Mị Dẫn ngẩn người không hiểu, sau đó nàng như nhớ ra một việc, liền níu lấy áo Diệp Thái Quảng mà rằng:

- Đại sư huynh, còn một việc nữa, muội đã hỏi tất cả huynh đệ Tiêu Dao nhưng không ai biết, đã từng gặp qua người này hay chưa?

Đẩy Quân Kiếm Vũ ra phía trước, Diệp sư huynh sau một hồi ngắm nghía liền vỗ tay đánh bốp:

- Tiểu tử này tuy chưa từng nhìn qua, nhưng thoáng qua diện mạo đeo thêm chiếc mặt nạ, biến đổi màu tóc, liền thật giống đại sư bá!

Quân Kiếm Vũ âm thầm cười khổ, hôm nay đây đã là người thứ hai khen y giống lão thần tiên điên loạn kia rồi (!)

- Kiếm Vũ, đừng nản lòng, trẫm nhất định tìm bằng được sư thúc...

Quân Kiếm Vũ nhìn biển trời mênh mông, tiếp tục thở dài, trong lòng ngâm lên câu nói của “lão thần tiên điên”:

” Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,

vô duyên đối diện bất tương phùng”​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.