Hồ Vương Thanh Liên

Chương 56: Chương 56: HƯỚNG NHƯ MẶC CẦU THÂN




Thanh Liên, ngươi không có chuyện sẽ không đột nhiên rời khỏi tộc địa, ngàn dặm xa xôi tìm tới này rốt cuộc là vì chuyện gì?” đùa giỡn một hồi thì Như Mặc cũng quay lại nghi vấn ban đầu. ” Như Mặc, nếu ta nói ta thật sự không có lý do gì, ngươi tất nhiên là không tin, ta là do tâm thần bất an nên vội đến đây đẽ xem có thể giúp đỡ gì không ,dù sao ngươi và Vân Thư cũng là bằng hữu của ta”

Thanh Liên cũng không định lúc này nói ra chuyện của hắn và Bảo Bảo, đã đến đây thì trước tiên là phải đi thăm Vân Thư, xem hắn như thế nào, ai đã làm cho ngay cả hắn tìm hiểu khắp thiên địa cũng không có một chút tin tức của Vân Thư?

Như Mặc cũng không biết Thanh Liên và Vân Thư không có liên hệ được với nhau, còn tưởng rằng hắn tính ra được chuyện của Mặc Mặc và Vân Thư nên mới ngàn dặm xa xôi từ Hỏa Hồ tộc tìm tới Tước Hoàng sơn, trong lòng không khỏi cảm kích “ Thanh Liên, ngay cả ngươi cũng biết? thực ra thì ngươi không cần tới đây, nơi này mình ta cũng đủ ứng phó rồi”

Thanh Liên đi tới một bước, nhìn chăm chú vào mặt Như Mặc thấy hắn quầng mắt hơi thâm một chút nhưng cũng không nhiều lắm, còn lại thì tựa hồ như rất ổn, không vì chuyện của Vân Thư và Mặc Mặc mà sốt ruột, làm cho Thanh Liên không khỏi thấy khó hiểu “ Như Mặc, ta chỉ biết là xảy ra chuyện nhưng không biết hiện giờ tình hình thế nào? Vân Thư hắn?”

” Vân Thư tốt lắm, chỉ có thân thể suy yếu một chút, đều do nghiệt tử của ta gây họa”. Nhắc tới Mặc Mặc, Như Mặc không tự chủ mà nhăn mặt.

” Như Mặc, ngươi đừng như vậy, Mặc Mặc hắn cũng không vui vẻ gì” Bắc Dao Quang nhẹ nhàng xoa tay Như Mặc, thấp giọng nói.

Như Mặc thở dài,” Dao Quang, ta biết, nếu không nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy, ta thực sự rất muốn hung hăng đánh hắn một trẫn, thôi, đều là kiếp số, tình cảm thì không ai tránh khỏi cũng không thể dự phòng trước, so với việc ta gặp gỡ ngươi rồi có được hạnh phúc thì Mặc Mặc gặp Vân Thư lại khó khăn hơn nhiều. Mỗi người một số phận, không biết tương lai, tình cảm của Bảo nha đầu sẽ thế nào, chỉ mong đừng gây ra chuyện kinh hãi thế tục nữa, nếu không ta nghĩ ta sẽ nhanh già trước tuổi”

” Như Mặc, cũng không đến nỗi như lời ngươi nói, Vân Thư rốt cuộc ra sao rồi, không tiện gặp khách sao? Ta muốn đi thăm hắn”. Thanh Liên thấy trên mặt Như Mặc hiện vẻ đăm chiêu, là vẻ mặt của một người cha quan tâm con cái thì lên tiếng an ủi hắn.

Nếu Như Mặc biết, mình sẽ làm ra chuyện kinh hãi thế tục như hắn nói thì không biết Như Mặc sẽ có biểu tình gì, có phải sẽ cắt đứt quan hệ với hắn hay không? Dù sao chuyện Vân Thư và Mặc Mặc đã làm Như Mặc lo lắng, chuyện của mình và Bảo Bảo nếu nói ra thì sẽ gây chấn động không nhỏ.

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe Như Mặc nói vậy, lại thấy hắn lộ vẻ mệt mỏi, Thanh Liên quyết định tạm thời không nói tới chuyện của mình và Bảo Bảo.

” Vân Thư đã biết ngươi đến rồi, chúng ta đều thông qua ngọc kính mà nhìn thấy ngươi đến, hắn để ta đi đón tiếp ngươi, còn hắn chắc lúc này đã ở trong điện chờ ngươi, làm gì có chuyện tiền hay không? Một trăm năm không gặp, tuy không nói ra nhưng trong lòng vẫn luôn tưởng niệm bằng hữu”

“Vân Thư thân hình hắn suy yếu đến mức không đứng dậy được sao?”

Thanh Liên không khỏi ngẩn ra, những lời của Như Mặc cho thấy Vân Thư ngay cả rời khỏi giường cũng không thể. Đạo hạnh của Vân Thư tuyệt đối không thấp, nhưng hắn lại ra nông nỗi như vậy thì cho thấy đã xảy ra chuyện cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả bản thân hắn cũng không thể tính được, chỉ có thể hỏi rõ Như Mặc, còn không thì hắn không có biện pháp nào khác.

“Hôm qua Tử Vi đại đế có đưa tới Vô Cực đan do hắn luyện nhưng Vân Thư cự tuyệt, kiên trì không chịu nhận chứ đừng nói là dùng”

Như Mặc lại thở dài một hơi, có chút khó hiểu, càng nhiều bất đắc dĩ, là người ở giữa nên hắn không rõ ân oán bên trong, mà hắn cũng không muốn bị cuốn vào nhưng Vân Thư là bằng hữu hắn, Mặc Mặc là con hắn, cho dù hắn muốn không can thiệp cũng không làm được.

Chỉ hi vọng Vân Thư và Mặc Mặc sẽ hiểu chuyện, không làm ra chuyện không chừng mực nữa.

Thanh Liên nghe xong cũng không kinh ngạc lắm, nếu Vân Thư đạo hạnh không thấp như mọi người nói thì chuyện hắn quen biết Tử Vi đại đế là rất cao.

Thân thể hắn bị tổn hại lớn, Tử Vi đại đế tự mình đến thăm cũng không có gì lạ, kỳ quái ở chỗ là thái độ của Vân Thư, hắn xưa nay cao quý, thanh ngạo nhưng không phải là không có nhân tình, tuy nhiên hắn lại không chút do dự mà cự tuyệt Vô Cực đan của Tử Vi đại đế, trong chuyện này chắc phải có nguyên nhân, chẳng qua là bọn họ không biết mà thôi.

Tâm tư xoay chuyển cuối cùng đã tới trước một cung điên xa hoa mà nhiều đời Tước vương vẫn ở.

Cửa điện mở rộng ra, nhưng không có một người đứng gác cũng không có ai hoạt động, so với Hỏa Hồ tộc khắp nơi đều có thị nữ, lính canh đông đúc thì trong Thiên cung của Vân Thư nhìn giống như một tòa thành chết, một đường đi tới cũng không nhìn thấy bất kỳ thân ảnh nào, không hiểu Vân Thư làm thế nào để duy trì hình tượng cao quý, chỉnh tề mỗi ngày.

Tương giao nhiều năm như vậy, hắn cũng chỉ tới Tước Hoàng sơn khoảng ba lần, hai lần đầu cũng chỉ tới Bán Nhật cung mà thôi, chưa chân chính tiến vào Trung Thiên cung, không ngờ lần thứ ba này lại là lần đầu đến đây, lại dưới tình huống như vậy.

“Tẩm cung cung của Vân Thư luôn như thế này sao?” Càng đi vào trong, mùi thuốc càng nồng, không gian bên trong cũng rộng mở hơn, so với vẻ xa hoa bên ngoài thì trong Trung Thiên cung lịch sự, cao quý và tao nhã, lúc này mới thể hiện phong cách của Vân Thư vài phần, nhưng căn cứ vào tính tình của Vân Thư thì làm sao có thể cho phép vẻ ngoài của Trung Thiên cung thô tục như vậy?

Như Mặc bị Thanh Liên hỏi lại lộ ra vài phần xấu hổ, không lên tiếng, Bắc Dao Quang ở bên cạnh đành tiếp lời “ đều do hỗn tiểu tử Mặc Mặc kia, hắn sống chết gì cũng không cho thị nữ cùng người ngoài được tiếp cận Vân Thư điện hạ, làm cho nơi này không một bóng người”

“Nhưng cuộc sống hàng ngày thì sao?” Thanh Liên không hề đoán được kết quả lại như vậy.

“Hắn đuổi người đi thì đương nhiên hắn phải tự tay hầu hạ. Thanh Liên, ngươi đừng lo lắng, tiểu hỗn đản Mặc Mặc kia ước gì được một mình hầu hạ vĩnh viễn cho Vân Thư điện hạ còn không kịp”. Bắc Dao Quang lắc tay, bộ dáng có chút cảm khái nhưng ẩn chứa mong muốn con mình được hạnh phúc.

Nói thêm vài câu thì ba người đã đến trước cửa đại điện được che bằng tấm vải lụa mỏng, bên trong vang lên âm thanh ôn nhuận “ Thanh Liên, mau đến đây đi”

Vân Thư ngoài trừ sắc mặt có chút nhợt nhạt thì vẫn cao quý, thanh ngạo như trước, một thân áo trắng, lúc này hắn đang ngồi ngay ngắn trên tháp, hiển nhiên là không muốn làm cho bằng hữu thấy mình suy yếu, không mặt vẫn thanh cao, không nhiễm chút bụi trần, lúc này đang mỉm cười.

Sau lưng hắn, Thanh Liên nhìn thấy Bắc Dao Mặc Mặc một thân sa y nhìn chẳng khác gì tiểu yêu tinh, không hổ là bào thai song sinh, chỉ có màu mắt là khác biệt, Bảo Bảo kế thừa ánh mắt xanh biếc như lục bảo của Như Mặc mà màu mắt của Mặc Mặc thì hoàn toàn giống Bắc Dao Quang, hai người khí chất cũng khác nhau, Bảo Bảo linh động còn Mặc Mặc nhìn trầm tĩnh hơn.

Giờ phút này Mặc Mặc đứng sau lưng Vân Thư một khoảng cách nhưng Thanh Liên có cảm giác chỉ cần Vân Thư có động tác gì thì hắn sẽ lập tức tiến đến bên cạnh. Hai người một đen, một trắng, khí chất bất đồng nhưng ở chung một chỗ nhìn lại rất hài hòa.

Thanh Liên không khỏi thầm than quả nhiên là số mệnh của mỗi người, hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hắn là con rể của Như Mặc, là anh em đồng hao với Vân Thư.

Nhẹ nhàng, chậm rãi đi đến bên cạnh Vân Thư, dừng lại trước mặt hắn “ Vân Thư, đã một trăm năm không gặp, ngươi khỏe không?”

” Hoàn hảo! Nhưng thật ra Thanh Liên ngươi, hơi thở thay đổi rất nhiều, chuyện tu tiên của ngươi không phải có gì biến hóa không tốt chứ?”

Vân Thư không hổ là Vân Thư, ngay cả Như Mặc cũng không phát hiện manh mối, lại bị hắn liếc mắt một cái liền xem thấu. Vân Thư tất nhiên là nhìn ra hơi thở phong tình mà hắn không thể che giấu được, nhìn ra hắn đã lục căn không thanh tịnh, cho nên mới nói như vậy.

Hiện giờ thân thể của hắn suy yếu còn nhìn ra mình khác với một trăm năm trước, chỉ riêng điều này Thanh Liên càng tin chắc Vân Thư không chỉ có bảy ngàn năm đạo hạnh.

” Vân Thư, ngươi vẫn luôn nghĩ tới người khác như vậy, một trăm năm không gặp, sao ngươi lại biến thành bộ dạng như vậy?Mau đưa tay cho ta”. Vân Thư rõ ràng là đạo hạnh đã bị hủy cho nên tinh lực mới hoàn toàn biến mất, bộ dáng suy yếu vô cùng. Tuy biết rằng đã xảy ra chuyện nhưng dù sao cũng không nên để hắn đến mức vô lực như thế, cho hắn một ngàn năm pháp lực cũng không tổn thất gì nhưng đối với Vân Thư lại là sự trợ giúp rất lớn, dù sao hắn cũng không tính thành tiên, đạo hạnh như vậy cũng đã đủ.

” Thanh Liên, ngươi cũng đừng lo lắng, ta không sao! Huống chi chúng ta không cùn hệ, Như Mặc cũng từng muốn độ pháp lực cho ta, ta đã cự tuyệt, ngươi lại…”

“Điều đó không giống, Như Mặc là thuộc hệ thủy, còn ta là thổ, ngươi tuy là tinh linh thuộc phong hệ nhưng dù sao chúng ta cũng gần với nhau hơn, thực ra thì pháp lực của Địch Tu Tư là hợp với ngươi nhất nhưng hắn còn đang trong thời kì thoái hóa, không thể giúp được cho ngươi, chúng ta là bằng hữu bao nhiêu lâu nay, ngươi còn khách khí với ta làm gì? Ta độ cho ngươi một ngàn năm pháp lực thì với ta không có tổn thất gì nhưng với ngươi là sự trợ giúp rất lớn, Như Mặc đạo hạnh tuy cao nhưng lại không phù hợp với thân thể của ngươi, tính hàn rất cao mà giờ thân thể ngươi đang suy yếu, e là sẽ có tổn thương, không cần nhiều lời, còn không đưa tay cho ta?”

Thanh Liên sớm đoán được Vân Thư sẽ cự tuyệt, lập tức trầm mặt, tựa hồ như có giấu hiệu tức giận mà Mặc Mặc ở phía sau Vân Thư vẫn dùng ánh mắt đánh giá Thanh Liên, lúc này lại lo lắng hỏi “ pháp lực thủy hệ sẽ làm tổn thương thân thể của Vân Thư?”

Thanh Liên thấy hắn lo lắng như vậy thì cũng hiểu được “ không phải là ngươi đã vụng trộm độ pháp lực cho Vân Thư chứ?”

Bắc Dao Mặc Mặc sắc mặt nhất thời khó coi, bộ dáng trầm ổn lúc trước cũng biến mất, chỉ còn lại sự lo lắng và hối hận “ Thanh Liên điện hạ, có biện pháp gì không? Vân Thư, sao ngươi không nói pháp lực thủy hệ chúng ta không thể độ cho ngươi? Ngươi rõ ràng là biết làm như vậy là tổn hại thân thể, sao ngươi còn…?

Biểu tình của Mặc Mặc như là sắp khóc, còn Bắc Dao Quang và Như Mặc thì kinh ngạc nhìn bọn họ. Như Mặc lúc trước cũng muốn độ pháp lực cho Vân Thư thì bị hắn từ chối với lý do không cùng hệ, Như Mặc cũng biết pháp lực thủy hệ quá mức âm hàn, đối với phong hệ của Vân Thư là có hại chứ không lợi cho nên cũng không cưỡng cầu, không ngờ Mặc Mặc lại không biết phân nặng nhẹ mà độ pháp lực cho Vân Thư, khó trách đã hơn một năm mà thân thể của hắn ngày càng suy yếu.

Vân Thư nhẹ nhàng ngửa đầu, hướng về phía Mặc Mặc vẫy vẫy tay, đứa nhỏ quật cường mà ẩn nhẫn liền lập tức ngồi xuống trước mặt hắn, Vân Thư khẽ vuốt ve mặt hắn, mỉm cười nói “ Mặc Mặc, ta không sao, đạo hạnh của ngươi còn chưa cao, làm sao có thể gây tổn thương cho ta. Ta thích ngươi quan tâm ta như vậy, bây giờ ta muốn uống canh tuyết lộ, ngươi đi làm cho ta được không?”

” Thật vậy chăng? Thật vậy chăng? Vân Thư, ta thật sự là ngu ngốc, ta như thế nào, ta như thế nào có thể?” Mặc Mặc trong mắt chứa đầy lệ quang, nhưng cố kìm nén để nói không rơi xuống.

Vân Thư mỉm cười,” Đương nhiên là thật, ta đã khi nào lừa ngươi chưa? Thanh Liên và Như Mặc đều ở đây, ta không có việc gì, ngươi đi làm thức ăn cho ta được không?”

” Hảo! Hảo! Ngươi chờ ta, ta lập tức đi làm, phụ thân, mẫu thân, Thanh Liên đại nhân, Vân Thư giao cho các người chiếu cố”. Mặc Mặc vừa nghe Vân Thư nói muốn ăn gì đó liền ra sức gật đầu, biểu tình như giao phó chuyện quan trọng trước khi rời nhà.

“Tiểu tử thối, nói vô nghĩa, chỉ đi làm canh tuyết lộ mà thôi lại cứ như là sinh ly tử biệt, còn nói thêm một câu linh tinh vô nghĩa nữa, xem ta có buông tha cho ngươi không, còn không đi?”

Bắc Dao Quang nhất thời tiến lên, dùng tay nhéo lỗ tai của Mặc Mặc, tức giận mắng.

Mặc Mặc lập tức gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, chạy đi ra ngoài.

Vân Thư cùng Như Mặc thản nhiên mỉm cười, đã quen với cảnh như vậy, mỗi lần Mặc Mặc phải rời xa Vân Thư thì hắn đều làm ra bộ dáng thêm thảm như sắp chết, mà Bắc Dao Quang thì luôn nghiến lợi nghiến răng, hận không thể nhét Mặc Mặc vào trong bụng lần nữa, nàng sao có thể sinh ra một đứa con không có tiền đồ như vậy.

Thanh Liên lại hiểu rõ nhìn về phía Vân Thư,” Vân Thư, xem ra ngươi là thật sự động tâm!”

Vân Thư bên môi ý cười vẫn còn, gật gật đầu,” Rõ ràng đến ngươi cũng đã nhìn ra?”

” Ngươi biết rõ pháp lực thủy hệ đối với thân thể của ngươi có tổn thương, ngươi còn tiếp nhận pháp lực của hắn, hắn còn nhỏ, không biết sự lợi hại nhưng ngươi là lão yêu tinh, lẽ nào không biết? đơn giản là vì không muốn hắn đau lòng, muốn làm cho hắn thấy đã giúp ích được cho ngươi, cho nên ngươi không sợ thương tổn mà tiếp nhận, người bình thường thông minh sáng suốt đến mức nào, dính phải chuyện tình cảm cũng sẽ không lý trí đến mức này sao?”

” Thanh Liên, nếu có thể dùng lý trí thì ta sẽ ra bộ dáng như vậy sao? Thôi, nếu đã tránh không thoát thì ta chấp nhận, chỉ là đối với Như Mặc, là ta thua thiệt hắn”

Vân Thư cười khổ một chút, nhìn về phía Như Mặc cùng Bắc Dao Quang nói,” Mấy năm nay, cũng làm cho các ngươi phải quan tâm!”

” Vân Thư, ngươi nói những lời này làm cho ta và Dao Quang không còn mặt mũi nào để gặp ngươi, nếu không vì Mặc Mặc thì ngươi đâu ra nông nỗi như hiện nay, Mặc Mặc có thể được ngươi ưu ái thì người cảm kích nên là chúng ta mới phải, từ lúc chúng ta đến Tước Hoàng sơn đã xác định thái độ rồi, ngươi bây giờ còn nói những lời này không phải không nhận thành tâm của ta và Dao Quang sao?”

Như Mặc cũng đi tới trước mặt Vân Thư, chau mày nói.

” Thôi, coi như là ta nói sai, Như Mặc xem như chưa nghe qua là được”. Vân Thư nghe những lời của Như Mặc thì không tự chủ mà lộ ra nụ cười ấm áp.

Như Mặc lại quay sang nói với Thanh Liên “ Thanh Liên, ta vốn không biết tên gây sự Mặc Mặc kia lại đem pháp lực độ cho Vân Thư, bây giờ ngươi đến rồi thì coi như là có biện pháp, ngươi độ pháp lực cho Vân Thư còn ta sẽ trục xuất pháp lực thủy hệ ra khỏi thân thể hắn, nhưng vậy dù thân thể Vân Thư không thể lập tức tốt lên nhưng sẽ thoải mái hơn nhiều”

Thanh Liên gật gật đầu,” Ta đang có ý này!”

Vân Thư thấy bọn họ đã quyết định, cũng chỉ có thể cảm kích, mặc cho hai người bọn họ chia nhau nắm giữ hai bàn tay hắn, lòng bàn tay đối nhau, một dòng nước ấm áp như cảnh xuân tháng ba từ lòng bàn tay phải chảy vào thân thể hắn, cùng lúc đó là một lực hút rất lớn từ tay trái hắn không ngừng hút dòng nước lạnh trong cơ thể hắn ra. Vân Thư cố hết sức để thả lỏng cơ thể, hai dòng khí lực bất đồng chảy trong cơ thể làm cho hắn vốn luôn lạnh lùng, cô độc, lúc này mới biết mình thực ra cũng có rất nhiều bằng hữu.

Từ trước tới giờ chưa từng cảm nhận được có gì đáng quý nhưng lúc này tâm hắn cảm thấy rất ấm áp, làm cho sinh mệnh ảm đạm nhiều năm của hắn trở nên tươi sáng hơn.

Thanh Liên và Như Mặc phối hợp rất ăn ý lại thêm Vân Thư rất tín nhiệm bọn họ, cho nên không bao lâu sau cả hai cùng thu tay lại.

” Vân Thư, cảm giác như thế nào?” Thanh Liên sắc mặt tái, tuy rằng ngàn năm pháp lực không gây tổn hại lớn cho hắn nhưng phát ra một lần vẫn có chút mệt mỏi.

Bắc Dao Quang cũng kịp thời đưa lên cái ghế “ Thanh Liên, ngồi xuống đây đi”

” Cám ơn ngươi, Bắc Dao!” Thanh Liên cũng không chối từ, chậm rãi ngồi xuống.

Như Mặc đem một viên kim đan đưa cho Thanh Liên “ ăn cái này đi, có thể giúp bồi bổ một chút”

Thanh Liên gật đầu tiếp nhận, nuốt vào, không bao lâu, quả nhiên sắc mặt đã khôi phục như lúc ban đầu.

Vân Thư thấy hắn không ngại, cuối cùng thoáng buông chút tâm,” Thanh Liên, cám ơn, ta đã tốt hơn nhiều!”

” Cảm tạ cái gì, vốn là tới thăm ngươi, nếu còn có chuyện gì ta có thể giúp thì cứ lên tiếng là được”, Thanh Liên lơ đãng xua tay nói.

” Thanh Liên, ngươi tự nhiên tổn thất một ngàn năm pháp lực, sợ sẽ có ảnh hưởng đối với sự tu hành của ngươi. Ngày mai ngươi nên đến Xà tộc, kêu nha đầu Bảo Bảo đem Hỏa Hồ thánh châu trả lại cho ngươi, có nội đan thì pháp lực của ngươi cũng mau phục hồi hơn”

Vân Thư là vì Mặc Mặc mới ra nông nỗi này, hắn hỗ trợ Vân Thư là chuyện đương nhiên, còn Thanh Liên tuy rằng cũng là bằng hữu của bọn họ nhưng hắn sắp thành tiên, lúc này lại tổn thất một ngàn năm đạo hạnh thì đối với hắn rất bất lợi. Không có đạo lý Mặc Mặc gây họa, Vân Thư phải gánh chịu giờ còn liên lụy tới Thanh Liên. Bắc Dao gia thực có lỗi với hai người bọn họ cũng may là Bảo Bảo và Mặc Mặc đều bình an lớn lên, thiên lôi cũng không đến tìm, nên cũng đến lúc kêu Bảo Bảo trả Hỏa Hồ Thánh Châu lại cho Thanh Liên để hắn có thể mau chóng phục hồi công lực.

Như Mặc vừa nói xong, Thanh Liên đã lập tức cự tuyệt “ Như Mặc, không cần, một ngàn năm đạo hạnh với ta cũng không đáng là gì, ngươi thực sự không cần phải vì thế mà trả lại Hỏa Hồ Thánh Châu cho ta. Hơn nữa, ta đã đưa nó cho Bảo Bảo để làm lễ vật thì làm gì có đạo lý lấy lại, cùng lắm lại tu lại là được, huống chi thấy các ngươi có đôi có cặp, hạnh phúc như vậy, ta cũng không muốn tu tiên nữa rồi”

” Thanh Liên, lời này không nên nói ra, nếu có thể đắc đạo thì nên thành tiên đi. Thành tiên thì thất tình lục dục cũng giảm hơn phân nửa, cũng sẽ giảm đi đau khổ, giống như chúng ta thì vẫn biết đến buồn đau, chưa chắc đã được sống vui vẻ, ngươi cần phải cân nhắc kỹ, đừng lấy tương lai cả đời mình ra nói đùa”

Vân Thư vừa nói còn thâm tình tha thiết nhìn Thanh Liên, thấy hắn min gian ẩn chứa hồng quang lưu chuyển, chắc là đã động phàm tâm, tuy rằng không biết nữ tử nào làm cho Thanh Liên động tâm nhưng cũng không muốn hắn dính phải chuyện tình oan nghiệt, cảm tình đối với yêu tinh có lực sát thương rất lớn, lớn hơn nhiều so với nhân loại. Nhân loại bị phụ bạc thì còn có cơ hội khác nhưng Thanh Liên đã là yêu tinh bán tiên, một khi đã nhuốm hồng trần thì cơ nghiệp trăm ngàn năm sẽ bị tiêu hủy, chuyện thành tiên cũng chắc chắn trở thành giấc mộng mà thôi.

Mà nàng kia, nếu thực sự yêu thương Thanh Liên thì tốt, nếu không thì sinh mệnh dài lâu như vậy, hắn thực sự không hi vọng Thanh Liên phải sống trong đau khổ triền miên.

” Vân Thư, ta làm sao không hiểu những gì ngươi nói, cũng như ngươi đã nói, trốn không được thì phải nhận lấy. Ta sẽ không tu tiên nữa.”

Thanh Liên cũng cười khổ một chút, hiện tại nói những điều đó đã quá muộn rồi, tâm của hắn đã bị tiểu yêu tinh Bảo Bảo bắt lấy, ngay cả cho hắn một đường sống cũng không có, làm sao có thể quay đầu?

Như Mặc và Bắc Dao Quang nghe bọn họ nói chuyện cũng kinh hãi vô cùng, Như Mặc còn chưa mở miệng, Bắc Dao Quang đã nhịn không được mà lên tiếng “ Thanh Liên, ngươi thực sự quyết định không tu tiên?”

Thanh Liên hơi hơi gật gật đầu,” Ân, trước khi đến Tước Hòa sơn đã quyết định, hiện giờ nhìn thấy hai ngươi đều có đôi có cặp, hạnh phúc, ta càng thêm kiên trì với quyết định của mình. Sau này chúng ta vĩnh viễn cùng nhau ở lại thế gian. Thực ra như vậy cũng không có gì là không tốt, hồng trần ba nghìn, phong cảnh vô số,có thể cùng người mình yêu ở bên nhau thì nơi nào cũng là cuộc sống hạnh phúc, cần gì phải quan tâm tới chuyện thành tiên phải không?”

” Thanh Liên, đối phương là dạng người nào, có thể làm cho người luôn đặt hi vọng của tộc nhân lên hàng đầu như ngươi có thể tùy hứng và tiêu sái như vậy?”. Như Mặc không quá lạc quang, thiên hạ này nữ tử như Bắc Dao Quang rất ít, mà trong yêu giới lại càng hiếm nữ tử tinh khiết, làm cho hắn không thể không lo lắng cho tương lai của Thanh Liên.

“Là nữ tử đáng giá để ta trả giá hết thảy, về sau các ngươi sẽ được gặp, chỉ mong khi đó Như Mặc và Bắc Dao sẽ chúc phúc cho chúng ta”. Thanh Liên biểu tình nghiêm túc, chăm chú nhìn Như Mặc và Bắc Dao Quang.

“Người mà ngươi nhìn trúng thì chúng ta có lý nào lại không chúc phúc chứ, chờ khi Vân Thư khỏe hơn, chúng ta cùng nhau về Hỏa Hồ tộc xem thử”. Như Mặc cảm thấy Thanh Liên có vẻ mong đợi rất nhiều vào mình, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới Bảo Bảo và Thanh Liên lại là một cặp, cho dù có nghĩ cũng không thể nói ra lời.

Thanh Liên gật đầu, không nói thêm gì, lại quay sang nhìn Vân Thư “ Vân Thư, nếu muốn thân thể ngươi hoàn toàn hồi phục, trừ phi…”

Lời còn chưa nói xong đã thấy Vân Thư làm động tác bảo hắn im lặng, vì thế cũng lập tức dừng lại.

Không lâu sau đã thấy Mặc Mặc bưng một cái bát ngọc trong suốt đến, hương vị thơm ngon nhất thời tràn ngập toàn bộ tẩm cung “ Vân Thư, chắc ngươi đã chờ lâu. Canh tuyết lộ đã xong, ngươi mau nếm thử”

Thanh Liên lập tức đứng lên, lui ra phía sau từng bước, đem ghế kia nhường lại cho Mặc Mặc. Vân Thư mỉm cười, chăm chú nhìn Mặc Mặc cũng uống từ muỗng canh hắn đút cho mình, thỉnh thoảng Mặc Mặc còn dùng khăn tay chấm chấm lên khóe miệng của Vân Thư, cử chỉ thận trọng giống như Vân Thư là một đứa trẻ, mà Tước vương Vân Thư cao quý, thanh ngạo cũng làm ra bộ dáng nuông chiều hắn, để hắn xem mình như là đứa nhỏ mà đối đãi.

Thì ra khi rơi vào lưới tình thì ai cũng giống như ai, cho dù là lạnh lùng vô tình như Như Mặc, hay cao quý, tao nhã như Vân Thư hoặc là khôn ngoan, giảo hoạt như mình thì khi đối mặt với người mình yêu cũng trở nên thay đổi, mà lại vui vẻ chịu đựng, chưa từng thấy hối tiếc.

Thanh Liên không tự chủ được nhìn về phía Như Mặc cùng Bắc Dao Quang, muốn biết khi bọn hắn nhìn thấy con trai mình dùng biểu tình lưu luyến như vậy đối với một nam tử thì có thái độ gì.

Trong mắt Như Mặc là sự lo lắng, còn Bắc Dao Quang thì cảm động suýt rơi nước mắt.

Hiển nhiên là bọn họ đã chấp nhận tình cảm trái với lẽ thường này, ánh mắt bao hàm yêu, đau khổ và cảm thán. Thanh Liên không khỏi rung động thật sâu, trước khi tới đây hắn còn cho rằng Như Mặc và Bắc Dao Quang sẽ không đồng ý nhưng giờ nhìn thấy bọn họ thì hắn yên tâm rồi.

Như Mặc cũng tốt, Bắc Dao Quang cũng thế, bọn họ chính là một đôi yêu nhau chân thành, cho nên trong mắt bọn họ chỉ cần là tình cảm thực sự thì bọn họ sẽ không phản đối, cho dù là con trai mình yêu thương một nam tử.

Xem ra chuyện của hắn và Bảo Bảo chỉ là chuyện nhỏ, có lẽ hắn đã xem nhên sự cứng cỏi của Như Mặc và Bắc Dao Quang, đồng thời cũng xem nhẹ tình cảm cảm của bọn họ dành cho con gái bảo bối.

Nghĩ đến đây, Thanh Liên không khỏi thấy hỗ thẹn vì việc che giấu chuyện của hắn và Bảo Bảo.

Xúc động dâng tràn, hắn rất muốn cho Bắc Dao Quang và Như Mặc biết, nữ tử hắn yêu chính là con gái bảo bối của bọn họ.

” Như Mặc, Bắc Dao, ta thực hổ thẹn, có chuyện nên nói sớm với các ngươi nhưng vẫn cứ do dự, bây giờ nhìn thấy các ngươi đối xử với Vân Thư và Mặc Mặc như vậy, ta rốt cuộc không nhịn được nữa, nếu không ta cũng không thể tha thứ cho bản thân mình”. Thanh Liên cả đời chưa thực sự nghiêm túc nói chuyện nên hiện tại hắn sợ mọi người nghĩ rằng mình không nghiêm túc.

” Thanh Liên, đang êm đẹp, ngươi sao lại nghiêm túc như vậy, đã là ra chuyện xấu gì sao?” Bắc Dao Quang bị những lời nói và cử chỉ của Thanh Liên làm cho cảm thấy lo sợ và bất an, ngay cả tha thứ gì đó cũng tới là sao?

Như Mặc sắc mặt cũng ngưng trọng lên,” Thanh Liên, ngươi quả nhiên là có chuyện giấu chúng ta, trong tộc có chuyện không thể giải quyết được? còn có liên quan tới chúng ta?”

Vân Thư cũng ngừng uống canh, hắn cũng giống như Như Mặc và Bắc Dao Quang, thực sự lo lắng, trực giác cho hắn biết Thanh Liên định nói gì, bởi vì một Thanh Liên giảo hoạt thì sao lúc quan trọng lại không nói được nên lời chứ.

Không khỏi nhíu mày,” Thanh Liên, ngươi mau nói trọng điểm, ngươi nói như vậy làm cho Như Mặc và Bắc Dao phu nhân hiểu lầm”

Thanh Liên” A” Một tiếng, mới ý thức được lời của hắn có thể làm cho Như Mặc và Bắc Dao Quang liên tưởng tới chuyện xấu, vội vàng xấu hổ cười rồi nói “ nữ tử ta thích chính là nữ nhi của các ngươi, cho nên lần này đến Tước Hoàng sơn, trước là thăm Vân Thư, xem hắn có cần giúp đỡ gì, hai là hướng các ngươi cầu thân”

Lời vừa dứt, nhất thời……..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.