Hồ Vương Thanh Liên

Chương 22: Chương 22: KHÔNG THỂ BỎ LỆNH CẤM




Khi xe ngựa tiến vào Bình Dương thành, Thanh Liên liền vận dụng chút pháp lực biến hóa cho chiếc xe ngựa, cho dù trước sau cũng phải vứt bỏ chiếc xe này nhưng trước mắt vẫn cần phải biến đổi nó để che dấu hành tung.

Khi bên tai truyền đến tiếng huyên náo, ồn ào, Bảo Bảo mới tỉnh lại, cảm giác khóe miệng ướt sũng, trợn mắt nhìn mới phát hiện vì mình ngủ mê mà chảy nước miếng tùm lum trên đùi Thanh Liên, ngượng ngùng, xấu hổi vội cuống quýt lau chùi, lại ngẩn đầu nhìn hắn lo sợ nói “ thực xin lỗi, Thanh Liên, ta không có cố ý”

Thanh Liên hơi hơi lắc lắc đầu, nếu muốn trách nàng thì ngay khi nàng nhiễu giọt nước miếng đầu tiên đã đánh thức nàng chứ không chờ tới bây giờ, nước miếng của nàng đã làm ướt một mảng lớn trên đùi hắn thì mới trách nàng “ không sao, lát nữa thay đổi quần áo là được”

Bắc Dao Bảo Bảo kinh ngạc khi thấy hắn không có chút tức giận nào, mấy ngày qua nàng đã biết Thanh Liên là người ưa thích sạch sẽ, cũng rất chú trọng chuyện ăn mặc, cho dù là ở trong xe ngựa rong ruổi trên đường, hắn cũng mỗi ngày thay đổi quần áo, đều là màu xanh nhưng đậm nhạt khác nhau, cũng khác kiểu dáng. Cho nên nàng không thể tin được chuyện mình nhiễu nước miếng lên quần áo hắn mà hắn không có thái độ gì, làm cho nàng có chút thụ sủng nhược kinh.

Vội vàng dời đi tầm mắt liền thấy được hắc ưng còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Bảo Bảo chậm rãi đứng lên đi đến bên cạnh, xốc một cánh của nó lên, đưa tay vào nách nó để thăm dò, cảm giác rất nóng, quả nhiên là đã phát sốt, phải giải tỏa phong ấn pháp lực cho nó, nếu không thì không thể cho nàng khôi phục nguyên hình cũng không thể cho nàng uống thuốc, càng miễn bàn tới chuyện nàng tự mình chữa trị.

Nàng muốn chữa trị nhanh cho nó để còn cỡi lên nó mà bay vài vòng, nhưng nếu sau khi cở bỏ pháp lực mới phát hiện mặc ưng này đạo hạnh cao hơn mình nhiều, nếu lúc đó nó không muốn chở nàng bay thì phải làm sao? Nàng uổng phí công sức sao? Nhưng lúc này mà không giải tỏa phong ấn cho nó thì nhìn nó suy yếu như vậy, nàng còn phải chăm sóc cho nó nhiều, nghĩ tới đây, Bảo Bảo hối hận vô cùng, sớm biết như thế thì không nên cứu nó cho rồi, bây giờ thì coi như tự mua dây buộc mình rồi.

Quên đi, nếu nó đạ nhận định nàng là chủ nhân, có lẽ nó sẽ không dám hai lòng đối với nàng. Bảo Bảo liền hợp hai tay lại thành hình chữ thập, chuẩn bị giải tỏa phong ấn cho mặc ưng thì có một cái tay chặn trước mặt, xoay người nhìn thì thấy ánh mắt nghiêm túc của Thanh Liên “ hồ nháo, nơi này là phố sá sầm uất, ngươi muốn thi triển pháp lực ở đây sao?”

Bắc Dao Bảo Bảo cũng ý thức được không ổn, vội vàng nói,” Là ta sơ sót!”

“Phong ấn của nàng, ngươi giải không được”, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Thanh Liên ngăn cản nàng.

“Nàng ta tuy rằng đạo hạnh cao hơn ta, nhưng trong cơ thể ta có Hỏa Hồ Thánh Châu của ngươi, giải tỏa một phong ấn nho nhỏ như vậy sẽ không làm khó được ta”

Bắc Dao Bảo Bảo đương nhiên biết căn cơ của mình không đủ năng lực giải phong ấn nhưng có Hỏa Hồ Thánh Châu trợ giúp thì chuyện này không có gì khó, hơn nữa Thanh Liên cũng ở ngay bên cạnh, nàng không tin hắn sẽ không hỗ trợ cho mình, cho nên nàng càng thêm tự tin.

“Ngươi nhìn kỹ đi, phong ấn trên người nàng không phải do đồng loại hạ, cũng không phải bị các yêu tinh khác làm, mà là mang theo tiên phù”. Ngón tay thon dài của Thanh Liên nhẹ lướt qua đỉnh đầu của mặc ưng, nhất thời một đường cong màu đỏ như ẩn như hiện xuất hiện, làm cho Bảo Bảo nhìn thấy cũng sửng sốt.

“Phong ấn màu đỏ? Đây không phải là dấu hiệu của Tán tiên sao?” Bảo Bảo liền buông kết ấn, ngạc nhiên hỏi.

Có rất nhiều cách để phong ấn pháp lực, mỗi một loại có liên quan rất chặt chẽ tới thân phận, đạo hạnh của người sử dụng. Giống như trước đây, khi nàng và đệ đệ không ngoan, phụ thân Như Mặc cũng phong ấn pháp lực của bọn họ, nhưng đây là do trưởng bối đồng tộc phong ấn nên trên thân người bị phong ấn sẽ hiện màu lam nhạt, điều này đại biểu cho việc riêng trong tộc, người ngoài không nên tùy tiện giải trừ phong ấn, nếu ra tay thì chẳng khác nào nhúng tay vào chuyện của người khác. Đây là điều tối kỵ, cũng là phương pháp phong ấn thứ nhất và là loại phương pháp bình thường nhất.

Phương pháp thứ hai chính là bị người khác tộc phong ấn, loại phương pháp này phụ thuộc vào đạo hạnh của hai bên mà quyết định, người nào đạo hạnh cao hơn thì có thể phong ấn đối phương, nếu phá bỏ thì tìm một người có pháp lực cao hơn người đã phong ấn là được. Điều này có nghĩa chỉ cần người có năng lực, lại nguyện ý giúp phá bỏ phong ấn thì sẽ làm được, mà người bị phong ấn loại này thì trên cơ thể sẽ hiện màu vàng.

Loại thứ ba chính là phong ấn của thần tiên đối với yêu ma, nếu yêu tinh nào phạm phải tội nghiệt lớn nhưng lại có đồng loại một lòng cầu xin cho nó, không muốn nguyên thần của nó bị diệt, thần tiên kia cũng nghĩ cho công sức tu hành mà cho nó một cơ hội ăn năn, chuộc lỗi, sẽ phong ấn để yêu tinh đó không tiếp tục phạm lỗi nữa. Loại phong ấn này sẽ có màu tím hoặc màu đỏ.

Màu tím là đại diện cho các thần tiên trên thiên đình, còn màu đỏ là biểu hiện của Tán tiên.

Nhưng mặc kệ là thần tiên hay là tán tiên, nếu đã là phong ấn của họ thì người ngoài không thể giải, nếu giải thì coi như là khiêu khích với thiên đình, tất cả những người liên quan đều bị trừng trị, cho nên dù loại phong ấn này không khó giải nhưng không có người nào dám phá bỏ.

Mà thật không may phong ấn trên người mặc ưng có màu đỏ, mà Bảo Bảo thiếu chút nữa đã hành động lỗ mãn.

Bản thân nàng là do người và rắn kết hợp mà sinh ra, lẽ ra đã bị Thiên Lôi đánh chết khi mới sinh ra theo luật thiên đình, nhưng nhờ có Thiên Địa Ngũ Bảo che chở mà nàng cùng đệ đệ mới qua được. Bây giờ nếu nàng dám khiêu khích với giới luật của trời lần nữa, giải bỏ phong ấn trên người mặc ưng thì cũng có nghĩa tội của nàng nặng gấp hai lần so với bất kỳ yêu tinh nào phạm cùng lỗi này. Đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng nhất để Thanh Liên ngăn cản nàng.

“Đúng vậy, theo độ sáng của phong ấn thì có thể thấy chỉ mới thực hiện cách đây khoảng ba trăm năm thôi, phong ấn cũng không quá sâu, cho nên ngươi không để ý kỹ đã vội muốn giải bỏ cho nàng ta”. Thanh Liên chậm rãi thu hồi tay, nói.

“Ngươi nói đúng, mặc ưng này chắc đã làm việc ác gì, xúc phạm tới giới luật của thiên đình nên mới bị tán tiên phong ấn phải không?”, Bảo Bảo lúc trước vốn có chút hối hận vì đã giải cứu mặc ưng, lúc này lại nổi lên hứng thú vì tò mò.

Nàng tuy rằng không có quen biết với mặc ưng, cũng không biết tính cách nó thế nào nhưng dù sao nàng cũng đã nói chuyện với nó mấy câu, cũng nhận thấy mặc ưng tuy có hận ý với nàng nhưng chẳng qua do nó giận hành vi bỏ đá xuống giếng của nàng mà thôi chứ không thực sự có ác ý. Đôi mắt của mặc ưng rất chính trực, ngay thẳng, nàng tin tưởng mặc ưng vì vô tình phạm lỗi nên mới bị tán tiên phong ấn.

Còn nói mặc ưng vì làm chuyện ác mà bị phong ấn thì Bắc Dao Bảo Bảo nàng nên sớm bị đày đến địa phủ quét rác.

Thanh Liên vừa thấy nàng lộ ra hứng thú cũng thấy buồn cười “ Bảo Bảo, trước đây ngươi đã gây rối và đắc tội với không ít người trong tộc, bây giờ còn muốn khiêu chiến với giới luật của thiên đình, muốn giải bỏ phong ấn cho mặc ưng, khi đó người bị người trong tộc và thiên đình cùng đuổi giết sẽ không phải là chuyện tốt đẹp gì, ta cũng tuyệt đối không phụng bồi”

” Thanh Liên, trên người mặc ưng này g có hơi thở tà ác hay không, cho dù ta đạo hạnh thấp không nhìn ra, thì với đạo hạnh của ngươi không có khả năng không nhìn thấu, nàng ngay cả một chút hơi thở ác tính cũng không có chứ đừng nói gì là yêu ma tàn ác, hoặc có thể là trong ba trăm năm bị phong ấn pháp lực đã làm cho nàng ta xóa bỏ hết tất cả ác khí. Nhưng lúc này nó rõ ràng là vô tội, không biết tán tiên không có mắt nào đã phong ấn pháp lực của nó, còn bị Liễu Vân Song ngu dốt kia bắt bị thương, chẳng lẽ nó không đáng thương sao?’

Bắc Dao Bảo Bảo mới không tin với pháp lực của Thanh Liên không nhìn ra được bản chất của mặc ưng này, nhưng không hiểu vì sao hắn dù biết nó vô tội cũng không để cho nàng giải bỏ phong ấn cho nó. Nếu không có bọn họ đi ngang qua thì mặc ưng này đã chết chắc, tuy rằng lúc đầu nàng cứu nó là vì muốn có một cái tọa kỵ, nhưng lúc này là vì muốn chống lại sự khi dễ của thiên đình đối với yêu loại.

Nàng đã sớm không vừa mắt với thiên đình, thành tiên thì đều là người tốt hết sao? Truyền thuyết về bạch xà mà mẫu thân kể nàng vẫn còn nhớ rất rõ, pháp sư Pháp Hải chết tiệt kia rõ ràng là một kẻ ích kỷ thế mà có thể thành tiên, thật sự là buồn cười. Cho nên thần tiên cũng chưa chắc tốt hơn yêu tinh các nàng, nếu đã như vậy thì thành tiên hay không cũng có gì khác đâu? ở nhân gian tiêu dao tự tại không tốt hơn sao? Cần gì phải lên trên trời để chịu quản lý?

Đây thực ra cũng do Bảo Bảo giận chó đánh mèo, nàng không vừa mắt thiên đình cũng do nàng cảm thấy thiên đình đối với gia đình nàng không tốt, phụ thân vốn một lòng muốn thành tiên, thế nhưng ở ngay thời điểm hắn sắp đạt thành tâm nguyện thì thiên đình vì muốn cho các Tinh Quân trở về mà hi sinh hắn. Tuy rằng hiện tại mẫu thân và phụ thân rất hạnh phúc, nhưng Thanh Liên nói đúng, hạnh phúc của bọn họ đã được thiết lập trên sự sắp đặt ban đầu, là vì bị lợi dụng mà gắn kết với nhau, làm cho tình yêu của phụ thân và mẫu thân bị vẩn đục cũng chính thiên đình là kẻ đầu sỏ gây nên.

Chuyện của Mặc Mặc cũng thế, chỉ cần Mặc Mặc và Tước vương thật lòng yêu thương nhau là được, mắc chi đến thiên đình mà cũng nhúng tay can thiệp vào, còn lấy cớ là bọn họ ở cùng nhau là không hợp lẽ thường, là làm đảo lộn kỷ cương…làm cho mẫu thân và phụ thân phải đến Tước Hoàng sơn cùng thiên đình tranh luận đến giờ còn chưa trở về.

Bản thân nàng cũng vậy, Thanh Liên cũng sắp bị thiên đình triệu đi, mà nàng từ trong bụng mẹ đã nhận định nam nhân này sẽ cùng mình cả đời, nàng dù thế nào cũng không có khả năng thành tiên, nếu thiên đình triệu hắn đi thì nàng phải làm sao?

Tính đi tính lại, Bảo Bảo đối với thiên đình là thù mới hận cũ cộng lại, cho nên nàng làm sao mà không giận cho được.

Mặc kệ như thế nào, nàng cũng không để cho Thanh Liên thành tiên, nếu không, sau này nàng sẽ nói cho từng yêu tinh biết cuộc sống nhân gian có nhiều lạc thú thế nào, vui sướng ra sao; nàng sẽ ngăn cản triệt để những kẻ nào muốn thành tiên, để không có ai làm việc trên thiên đình, để Ngọc Hoàng đại đế một mình làm cho tới chết luôn đi.

Bắc Dao Bảo Bảo trong lòng oán hận địa thầm nghĩ. Cho nên, chuyện của mặc ưng, nàng nhất định phải quản.

Thanh Liên nghe nàng nói như vậy, ngữ khí hơi trầm xuống “ Bảo Bảo, nói chuyện phải chú ý từ ngữ. Mặc kệ nó có phải bị oan uổng hay không, giới luật thiên quy của thiên đình cũng không thể vi phạm, ngươi không nghĩ nếu phá bỏ phong ấn thì thiên đình sẽ tìm tới ngươi gây phiền toái sao? Hay là ngươi muốn cho Như Mặc cùng nương ngươi phải lo lắng thêm cho ngươi?”

Một câu này quả thật đã nói đúng tử huyệt của Bảo Bảo, nàng đúng là không thể làm cho mẫu thân cùng phụ thân phải lo lắng thêm nữa, quan trọng hơn là bọn họ không biết nàng trốn nhà tìm tới chỗ Thanh Liên, nếu để bọn họ biết thì chắc là mẫu thân sẽ ngất xỉu tại chỗ mất. Dù sao chuyện của Mặc Mặc và Tước vương cũng đã làm mẫu thân và phụ thân tổn thương rất nặng, mà nàng nghĩ tự mình có thể xử lý tốt chuyện của nàng với Thanh Liên, không cần cha mẹ bận tâm. Cho nên nàng không ra tay, để cho mặc ưng tiếp tục bị phong ấn.

Đột nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn Thanh Liên “ Thanh Liên, ngươi biết phụ thân và nương ta đi đâu?”

Bảo Bảo lúc này mới để ý đến câu nói của Thanh Liên, hắn rõ ràng đã biết cha mẹ nàng đi đến Tước Hoàng sơn, nói cách khác hắn cũng đã biết chuyện của Mặc Mặc và Tước vương, vậy hắn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.