Hồ Vương Thanh Liên

Chương 58: Chương 58: PHÓ THÁC TRƯỚC LÚC SINH TỬ




” Vân Thư, chúc mừng ngươi!”

Nhìn Mặc Mặc ôm Vân Thư trong lòng, hai thân ảnh một đen một trắng lại rất hài hòa với nhau, Thanh Liên chân thành nói lời chúc phúc.

Vân Thư đương nhiên biết Thanh Liên chúc mừng hắn đã bỏ đi những cố chấp trong lòng, chúc mừng hắn từ nay về sau có thể sống thực tâm mình, mỉm cười đáp lại “ Thanh Liên, người nên nói cảm ơn là ta. Nếu ngươi không đến, nếu ngươi không nói những lời kia, không bày tỏ thái độ và sự kiên quyết của mình thì ta nghĩ ta vẫn còn đắn đo, do dự, là ngươi đã làm ta nhận ra tầm quan trọng trước mắt, cho nên cảm ơn ngươi”

” Cám tạ ta? Nếu không thấy ngươi và Mặc Mặc dũng khí trong tình yêu như vậy, ta cũng không có can đảm để nói với Như Mặc và Bắc Dao chuyện này đâu, muốn nói cảm ơn thì cũng là ta mới phải. Đến được với nhau không hề dễ dàng nên các ngươi phải quý trọng”

Thanh Liên cảm động nhìn tình cảnh trước mắt, hắn cũng không ngây thơ mà cho rằng từ nay về sau bọn họ có thể ở cùng một chỗ nhưng chỉ cần Vân Thư và Mặc Mặc bên nhau, như vậy cho dù khó khăn, trắc trở tới mức nào cũng thể chia cắt bọn họ được, hơn nữa hắn và Như Mặc cũng sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ chịu khổ, không phải Như Mặc đã nói chỉ cần Vân Thư thái độ kiên trì thì muốn bọn họ tranh với trời cũng không sao đó thôi.

” Thanh Liên, sự thật giống như là một giấc mơ, nhoáng một cái chúng ta từ bằng hữu giờ lại kết thành thân thích”. Vân Thư thở dài nói, Mặc Mặc nhéo nhẹ hắn một cái, nói với Thanh Liên “ Thanh Liên điện hạ, tỷ tỷ bướng bỉnh của ta từ nay xin giao cho ngươi”

“Ta nghĩ từ giờ ngươi phải gọi ta là tỷ phu, như vậy ta sẽ rất cao hứng”. Khúc mắc đã được cởi bỏ, tâm tình của mọi người cũng được thả lỏng và thoải mái hơn, cho nên Thanh Liên cũng lên tiếng đùa giỡn.

Mặc Mặc nhíu mày, có chút tâm không cam lòng không nguyện, thân phận lại thấp hơn một người nhưng trong lòng cảm kích Thanh Liên đã làm cho Vân Thư cởi bỏ khúc mắc, cho nên ngoài miệng tuy chưa nói nhưng trong lòng cũng đã thừa nhận hắn thiếu Thanh Liên một nhân tình, vì vậy đành lúng ta lúng túng gọi “ tỷ phu”

Thanh Liên vốn là vui đùa, không nghĩ hắn thực sự sẽ gọi, giờ nghe hắn gọi như thế thì vui mừng đến kinh ngạc, lập tức nói với Vân Thư “ Vân Thư, trượng phu của ngươi cũng đã gọi ta là tỷ phu, ngươi đã là một nửa người của Bắc Dao gia, cũng nên thức thời một chút đi”

Vân Thư nhất thời khuôn mặt ửng hồng, khẽ nhướng mi, oán trách “ Thanh Liên, ngươi thật không biết xấu hổ, dựa vào cái gì mà ta phải gọi ngươi như vậy, ngươi đừng quên Như Mặc còn chưa đồng ý nhận ngươi là con rể nha, ngươi đã vội nhận mình là tỷ phu như vậy. Mặc Mặc nhà ta thành thật, bị ngươi lừa một tiếng liền gọi ngươi như thế, ngươi không biết đủ còn dám đánh chủ ý lên đầu ta. Thực sự là ta không nói ngươi không được”

” Ôi, Vân Thư, ngươi nói những lời này thật là oan uổng ta, ta khi nào thì ép buộc ngươi? Ai chẳng biết Tước vương cao quý thanh ngạo nhưng thủ đoạn chỉnh người cũng không ít, ta cũng chỉ muốn ngươi gọi một tiếng tỷ phu thôi, ngươi lại nói nhiều như thế. Như Mặc và Bắc Dao chắc chắn sẽ thừa nhận thân phận của ta, không ngại nói cho ngươi biết trước khi vào đây, Như Mặc đã đáp ứng ta, nếu ta muốn lấy Bảo Bảo hắn sẽ tự mình đem nàng đưa tới Hỏa Hồ tộc, ta làm con rể là chắc rồi, cho nên nhất định là tỷ phu của ngươi, ta hiện tại có thể bỏ qua nhưng sau này ngươi không gọi là không được”

Thanh Liên trêu ghẹo cười nhìn hắn, còn nhìn sang phía Như Mặc và Bắc Dao Quang đang có bộ dáng như chờ xem kịch vui.

Vân Thư bị Thanh Liên nói vậy thì tức giận “ Thanh Liên, một trăm năm không gặp, tài ăn nói của ngươi chỉ có hơn chứ không kém a”

“Không phải tài ăn nói của ta tiến bộ mà do ngươi có người trong lòng nên yếu thế hơn”. Ánh mắt Thanh Liên không ngừng đảo qua đảo lại chổ Vân Thư và Mặc Mặc.

Vân Thư khinh xích hắn một tiếng nói,” người trong lòng ngươi không ở đây, cho nên ngươi liền vênh mặt phải không? Người nào đó một trăm năm trước đã đánh mất một giọt máu, mà nếu ta nhớ không lầm thì Hỏa Hồ tộc có một truyền thuyết, căn cứ theo đó thì Thanh Liên ngươi giờ này phải là huyết nô của Bảo Bảo mới phải, đến khi các ngươi thành thân thì không cần hỏi cũng biết ngươi nhất định sẽ là thê nô, lúc này để xem khẩu khí của ngươi sẽ thế nào”

Lúc này người đỏ mặt đổi lại là Thanh Liên, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh mà nhìn Vân Thư “ xem ra, một trăm năm nay, người có tài ăn nói tiến bộ là Vân Thư mới đúng, thật là không chịu thua thiệt nửa điểm a”

” Cũng vậy!” Vân Thư mỉm cười nói.

Cứ vậy cuộc đấu võ mồm diễn ra rất hăng say.

” Như Mặc, ta lúc này mới tính chân chính cảm giác bọn họ là người thân của chúng ta” Bắc Dao Quang cảm khái nói.

Ánh mắt mọi người lập tức chuyển về phía Bắc Dao Quang, Như Mặc nói,” sao lại nói thế?”

” Không hề là cao cao tại thượng, không hề là thanh hoa xa cách, hiện giờ Thanh Liên cùng Vân Thư lại giống như hai tiểu hài tử đang cãi nhau, làm cho ta có cảm giác bọn họ cũng là người, cũng cùng một loại với ta, cũng có thất tình lục dục. Như Mặc, ngươi không biết như vậy bọn họ mới càng tiếp cận cuộc sống hơn sao? Trong cuộc sống chính là cho nhau náo nhiệt, vui vẻ, thỉnh thoảng đấu võ mồm, đùa giỡn, tâm tình…thậm chí là làm một vài sự kiện náo động thiên địa…đó mới gọi là cuộc sống, Như Mặc, ngươi nói phải không?”

Lời nói của Bắc Dao Quang làm mọi người cùng mỉm cười, nhất là Thanh Liên “ Như Mặc, có Bảo Bảo ở bên ta nghĩ cuộc sống của ta có lẽ rất náo nhiệt, dù sao sức sống nàng so với Bắc Dao chỉ có hơn chứ không kém”

“Thanh Liên thực sự muốn cưới tiểu ma nữ nhà ta sao?” Như Mặc tựa hồ như muốn cho Thanh Liên sự chọn lựa cuối cùng.

Thanh Liên kiên định gật đầu “ một trăm năm rồi mới gặp lại, ta sẽ không đem chuyện chung thân đại sự của mình ra để đùa với lão bằng hữu”

” Tốt lắm! Có chuyện tình của Vân Thư và Mặc Mặc làm tiền lệ, ta nói không chấp nhận tình cảm của ngươi và Bảo Bảo là không đúng nhưng cũng không thể không kinh ngạc, nói thật, ta cũng không ngờ chuyện tình cảm của hai đứa con lại làm cho ta và Bắc Dao Quang đau đầu nhức óc như vậy, mặc kệ là ngươi hay là Vân Thư, các ngươi căn bản là không nên có tình kiếp như thế nhưng nếu đã xảy ra mà các ngươi cũng đã lựa chọn thì thân là bằng hữu của các ngươi, lại cũng là phụ thân của Bảo Bảo và Mặc Mặc, ta ngoài trừ chúc phúc thì cũng không biết làm gì hơn, hi vọng sau này các ngươi có thể hạnh phúc”

” Như Mặc, cám ơn!” Thanh Liên dùng ánh mắt chân thành cảm tạ.

“Một trăm năm trước, ngươi cùng Vân Thư khẳng khái đưa ra chí bảo mới bảo vệ được Bảo Bảo và Mặc Mặc không bị thiên lôi đả thương, cũng đã qua một trăm năm, cho nên không cần nói lời khách khí, hơn nữa sau này là người một nhà, chờ khi chuyện của Mặc Mặc và Vân Thư ổn định, chúng ta sẽ quay về Xà tộc, chọn ngày lành mà phong phong quang quang gả con gái cho ngươi”

Bắc Dao Quang đi lên phía trước, ánh mắt nhìn Thanh Liên càng thêm hài lòng, Bảo Bảo từ nhỏ đến lớn đã làm nàng lo lắng, đau đầu không ít, không ngờ khi tuyển phu quân lại tuyển được một người làm nàng rất hài lòng. Hôm nay trong ngũ vương, nói về tuấn tú, cao quý thì chỉ có Vân Thư, luận phong tình, xinh đẹp thì Thanh Liên đứng nhất, mà đâu có nữ nhân nào miễn dịch được với mĩ nam tử. Nàng còn đang nghĩ sau này phải làm thế nào để thường được gặp Thanh Liên thì hiện giờ hắn đã sắp trở thành con rể của nàng, làm sao Bắc Dao Quang không hài lòng cho được.

Có câu “ mẹ vợ nương chàng rể, càng nhìn càng vui”, tuy rằng hiện giờ bộ dáng nàng không khác gì một trăm năm trước, không ra dáng một bà mẹ vợ nhưng mặc kệ là giống hay không cũng không thay đổi được chuyện Thanh Liên sẽ trở thành con rể nàng, cho nên thái độ của Bắc Dao Quang lúc này là xem Thanh Liên như người một nhà.

Thanh Liên đương nhiên là thích sự thay đổi này, liên tục gật đầu “ cảm tạ Bắc Dao thành toàn”

“Vậy ngày mai Thanh Liên ngươi nên quay về nhân gian, Tước Hoàng sơn của Vân Thư là thuộc trung thiên, một ngày ở đây bằng ba ngày trên nhân gian, ngươi lần này đến đây, Bảo Bảo nhất định đang lo lắng chờ đợi tin tức của ngươi. Đi sớm về sớm cũng làm cho nàng an lòng, nha đầu Bảo Bảo kia tính tình xung động, ngươi cũng nên giúp chúng ta canh chừng nàng, chuyện Vân Thư đã làm chúng ta lo lắng muốn chết”

Như Mặc vốn lo lắng chuyện hắn và Bắc Dao Quang ra ngoài quá lâu, để lại một mình Bảo Bảo ở Xà tộc nhưng Vân Thư cũng tùy thời sẽ xảy ra biến cố, vì vậy bọn họ tuy lo lắng mà không dán rời đi, sợ vừa đi thì lại xảy ra chuyện, mà giờ phút này Thanh Liên lại xuất hiện, còn ngoài ý muốn cầu hôn bọn họ, hắn rốt cuộc cũng yên tâm mà đem nữ nhi giao cho Thanh Liên chiếu cố.

” Không cần ta lưu lại sao?” Thanh Liên nhớ tới vẻ lo lắng của Bảo Bảo khi hắn rời đi thì cũng muốn nhanh trở về nhưng nghĩ tới bộ dáng suy yếu của Vân Thư cùng với sự lo lắng, không phút nào dám lơ là của Như mặc thì biết Tước Hoàng sơn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, nghĩ tới mấy năm nay thiên đình vẫn có động tác nhỏ, e là sẽ không dễ dàng buông tha, hắn thân là bằng hữu của bọn họ vào thời điểm mấu chốt này sao có thể bỏ mặc bọn họ không lo”

” Thanh Liên, hảo ý của ngươi chúng ta tâm lĩnh, ngươi trở về đi! Có lẽ tình huống cũng không xấu như chúng ta nghĩ, hiện giờ ngươi không chịu thành tiên, e là trong tộc sẽ phản đối mạnh, hơn nữa Bảo Bảo còn cần ngươi chiếu cố, ngươi không trở về, Bảo Bảo sẽ nghĩ là chúng ta làm khó ngươi, nơi này đã có ta và Như Mặc”

Bắc Dao Quang dù sao cũng là nữ tử, nhạy cảm hơn nhiều cho nên phát hiện ra Thanh Liên muốn đi nhưng băn khoăn, khó xử, lập tức lên tiếng trấn an hắn.

” Đúng vậy, Thanh Liên, nhiều năm như vậy chúng ta đều bình an vô sự, yên tâm đi, sáng sớm mai ngươi nên đi đi”. Vân Thư lúc này cũng lên tiếng khuyên nhủ, có lẽ do đã ngồi lâu nên cảm thấy co chút mệt mỏi, Mặc Mặc phát hiện thấy hắn không khỏe liền đỡ hắn “ngồi cũng lâu rồi, nên quay về giường nằm đi, thân mình ngươi còn chưa khỏe hẳn đâu”

Vân Thư có chút áy náy nhìn nhìn Thanh Liên cùng Như Mặc, rồi lại gật đầu với Mặc Mặc, để hắn ôm mình trở về giường.

Thanh Liên cùng Như Mặc đứng yên, lẳng lặng nhìn Mặc Mặc cẩn thận, nhẹ nhàng từng động tác, đến khi bị Bắc Dao Quang kéo tay áo, Như Mặc mới theo nàng đi ra ngoài, Thanh Liên thấy vậy cũng đi theo bọn họ.

Tước Hoàng sơn cảnh vật trống trải, hơi nước mịt mờ, sương khói tràn ngập, là nơi địa linh nhân kiệt, cũng là nơi bộ tộc Khổng Tước sinh sống từ lâu đời. Từ đời Tước vương thứ nhất đưa tộc nhân đến nơi này,đến nay đã trải qua mười ba đời Tước vương, cho nên Tước Hoàng sơn cũng đã thu thập linh khí của thiên địa suốt mười vạn năm, cho nên mới được coi là nơi bán tiên.

Một ngày ở đây bằng nhân gian ba ngày, cũng vì nơi này có linh khí hỗ trợ, nếu không sức khỏe của Vân Thư sẽ càng yếu hơn, cho nên Thanh Liên rất tò mò, không biết trong một trăm năm qua đã xảy ra chuyện gì, sức mạnh nào đã làm Vân Thư suy yếu đến nông nỗi như vậy.

” Thanh Liên, nếu chúng ta có xảy ra chuyện gì, Bảo Bảo giao cho ngươi” Như Mặc sóng vai cùng Thanh Liên đứng ở nơi cao nhất của Tước Hoàng sơn đón gió, thanh âm réo rắt truyền theo gió bay đi.

” Như Mặc, ngươi muốn làm cái gì, vì sao hôm nay lại nói như vậy?” Thanh Liên vừa mới buông tâm, nghe một câu này lại thấy lo lắng, quay đầu nhìn Như Mặc, đôi mắt xanh biếc trầm tĩnh, hoàn toàn không có nửa điểm thoải mái như ở trong Thiên Cung, làm cho Thanh Liên cảm nhận được vấn đề có lẽ phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều, có lẽ ngay cả Mặc Mặc và Vân Thư cũng không biết sự tình nghiêm trọng tới mức nào nhưng Như Mặc thì dự đoán được “ Như Mặc, rốt cuộc chuyện là thế nào? nếu ngươi không nói rõ ràng thì ngày mai ta sẽ không quay về tộc, ta không để các ngươi ở đây chờ chết”

” Thanh Liên, chuyện này cùng ngươi không quan hệ!Nếu ngươi không đến thì ta còn lo có nhiều chuyện không biết phải an bài thế nào, hiện giờ ngươi đến rồi, Bảo Bảo sau này đã có người chiếu cố, nổi lo của ta cũng không còn, Mặc mặc là con ta, Vân Thư vì Mặc Mặc mới ra nông nỗi như bây giờ, Mặc Mặc đạo hạnh rất thấp, tự bảo vệ mình còn chưa được càng miễn bàn đến chuyện khác, cho nên lần này để bảo trụ bọn họ, ta không thể không đánh cuộc lần cuối”. Như Mặc đưa mắt nhìn về phía chân trời, biểu tình rất cương quyết.

Bắc Dao Quang ở một bên gắt gao ôm chặt tay hắn, không sợ hãi cũng không biểu hiện gì khác, chỉ im lặng đứng bên cạnh Như Mặc, nhìn biểu tình của nàng thì cũng hiểu là nàng cũng biết rõ mọi chuyện, nàng chỉ là một phàm nhân như ở trước yêu tinh mấy ngàn năm như hắn và Vân Thư cũng không để lộ một chút tâm tư nào, nếu không phải có thái độ quá mức thâm trầm và chân thật của Như Mặc lúc này, Thanh Liên còn nghĩ hai người vẫn mỉm cười thoải mái trong cung lúc nãy là hai người khác chứ không phải là Như Mặc và Bắc Dao Quang.

Hiện tại Thanh Liên hiểu được, sự thoải mái và tươi cười kia là muốn để Vân Thư và Mặc Mặc xem, làm cho bọn họ không phải lo lắng, mà lúc này mới là tâm sự thật của họ

” Như Mặc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thực nghiêm trọng sao? Tuy rằng chuyện của Mặc Mặc cùng Vân Thư sẽ làm thiên đình không vui, nhưng cũng không phải không có cách thỏa hiệp việc này, ta lúc trước đã xem qua thấy Mặc Mặc có mệnh cách tinh quân, tuy là xà tử nhưng cũng coi như là bán tiên, Vân Thư lại tự nguyện hủy đi cơ nghiệp ngàn năm để ở bên cạnh Mặc Mặc, chỉ ngoại trừ việc bọn họ đều là nam tử thì không có điều kiện nào khác quá cách xa nhau, thiên đình chẳng lẽ ép bọn họ đi vào đường chết sao?”

” Thanh Liên, chỉ vì bọn họ đều là nam tử thì thiên đình cũng đủ lý do để xuống tay với bọn họ, huống chi còn có người cố ý châm ngòi. Nguyên nhân chuyện này rất dài, không thể nói rõ với ngươi trong một lúc, ngày mai ngươi nhất định phải đi, ta hôm nay nói những lời này là muốn phó thác Bảo Bảo cho ngươi, về phần Mặc Mặc, ta giữ được Vân Thư thì cũng sẽ giữ được hắn, nếu ta không bảo trụ được Vận Thư thì cho dù Bắc Dao gia chỉ còn duy nhất một mình Bảo Bảo cũng không cần nói rõ mọi chuyện với nàng, hãy yêu thương và bảo hộ nàng”

Như Mặc nói những lời này như là phó thác hậu sự, điều này Thanh Liên sao có thể nhận.

” Như Mặc, ngươi không phải là người không có trách nhiệm như vậy, ngay cả ta ngươi cũng không nói rõ ràng, ngươi cũng hiểu tính của ta, ngươi cho rằng vì ta sẽ nghe lời mà rời đi sao?”

Thanh Liên cũng không nguyện ý để hắn nói mấy câu rồi cho qua chuyện, nhất định muốn biết được rõ mọi chuyện.

” Như Mặc, ngươi liền nói đi! Nếu lần này chúng ta không tránh được nạn kiếp thì cũng nên để Thanh Liên biết chúng ta vì sao mà chết, nhưng Thanh Liên, ngươi phải đáp ứng chỉ mình ngươi biết là đủ, không nói cho Bảo Bảo biết mọi chuyện”, Bắc Dao Quang nhẹ nhàng lên tiếng.

Như Mặc hơi nhíu mày, tựa hồ nhưng vẫn không muốn nói cho Thanh Liên biết, còn Thanh Liên thì lập tức dựa vào lời của Bắc Dao Quang mà gật đầu “ ta đáp ứng ngươi, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiểu yêu tinh, nhưng Như Mặc, ngươi nhất định phải nói rõ ràng cho ta biết chuyện gì làm cho ngươi lo lắng như vậy”

” Được rồi! Ta đây liền nói cho ngươi đi! Thiên la của thiên đình mấy ngày trước đã từ Tử Tiêu đỉnh mà chiếu khắp bốn phương, không quá năm ngày nữa sẽ bao phủ toàn bộ Tước Hoàng sơn, điều này có nghĩa gì thì ngươi còn rõ hơn ta, dù ngươi chưa thành tiên cũng đã từng lên thiên đình vài lần”

” Cái gì? Thiên la?” Thanh Liên sắc mặt thay đổi, sát khí cũng nổi lên trong mắt “ thiên đình là muốn đuổi tận giết tuyện sao? Chuyện này có là gì, chẳng qua là yêu nhau thôi, có cần phải xử trí tới mức đó không?”

” Thanh Liên, ta biết ngươi tức giận, nhưng đây là chuyện không thể né tránh được, trước mắt Vân Thư còn chưa biết tin này, cho nên mấy ngày qua ta mạo danh Vân Thư giả truyền mệnh lệnh cho các thành viên trong Khổng Tước tộc đến nơi khác tị nạn, đây cũng là nguyên nhân vì sao ngươi thấy Tước Hoàng sơn không một bóng người, cho nên nơi đây bây giờ trở thành trung tâm nguy hiểm, nếu ngươi không phải là người Bảo Bảo yêu thì ta nhất định cũng sẽ ích kỷ mà yêu cầu ngươi ở lại giúp đỡ nhưng ngươi đã hướng chúng ta cầu thân, ngươi chính là con rể của Bắc Dao gia, ta không thể dùng tình bằng hữu để yêu cầu ngươi nữa mà lấy thân phận trưởng bối yêu cầu ngươi phải bảo hộ nữ nhi của chúng ta. Thanh Liên, ngươi nhất định phải làm được, sáng mai, ngươi quay về đi”

Như Mặc dùng ánh mắt nghiêm túc trước giờ chưa từng có chăm chú nhìn Thanh Liên, làm cho Thanh Liên vốn không sợ gì lại cảm thấy do dự trước ánh mắt đó, cho nên không thể thốt lời phản đối, nhưng hắn lại sợ nếu mình rời đi thì sẽ là lần cuối gặp mặt Như Mặc.

Thiên la chụp xuống, chưa từng có sinh mệnh nào sống sót, đây là chuyện mà tất cả tinh linh trên trời dưới đất đều biết, so với chuyện bị thiên lôi đả kích thì nguy hiểm hơn gấp vạn lần. Thiên Lôi nếu đánh ba cái không trúng thì sẽ rút về trời, mà thiên la trừ phi toàn bộ sinh linh chết hết, nếu không thì không thể thu hồi, ngoài trừ có năng lực nào đó còn mạnh hơn nó, có thể phá vỡ nó, mà tinh lực của thiên la là do từ bốn mươi chín vị thượng tiên trên thiên đình rót vào, cho nên nói phá nó là giống như nói si nói mộng, khó trách Như Mặc muốn hắn phải kiên quyết rời khỏi nơi này.

Không thể nghi ngờ gì nữa, Như Mặc là ở đây chịu chết,. Nếu Vân Thư không mất tinh lực, Điệp vương Địch Tu Tư không trong thời kì thoái hóa, còn có hắn cùng Như Mặc và Tuyết Ưng vương, năm người cùng hợp lực thì còn có thể miễn cưỡng chống cự với thiên la trong vài chục năm, nhưng điều đó cũng không có nghĩa thiên đình sẽ không tăng thêm tiên lực cho thiên la.

Nhưng trong ngũ vương của yêu giới thì Điệp vương đang trong thời kì thoái hóa, pháp lực của hắn còn không đến ba phần, Tước vương Vân Thư thì linh lực đã hoàn toàn biết mất, miễn cưỡng thì có thể giữ được một mạng, bản thân hắn thì động phàm tâm, cùng Bảo Bảo có da thịt chi thân, thân thể bán tiên đã bị phá, lại độ một ngàn năm công lực cho Vân Thư nên pháp lực và linh lực đều bị suy giảm, Ưng vương tuy rằng chưa bị tổn thương gì nhưng cũng chưa lên tiếng nhờ hắn hỗ trợ mà cho dù có thể mời được hắn tới thì thực lực cũng không đủ. Cho nên không cần suy nghĩ nhiều cũng biết được kết quả, chính là chết.

” Như Mặc, không có biện pháp khác sao?”

Đáp án sớm đã rõ ràng, Thanh Liên lại vẫn không nhịn được mà hỏi lại

Tu luyệ đến trình độ như hắn và Như Mặc thì chuyện tử vong rất xa vời, cho nên bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ có lúc như thế này, cái chết đang cận kề bọn họ từng ngày, chũng do bọn họ quá mức xem nhẹ, so với lực lượng to lớn của thiên địa thì hắn và Như Mặc chẳng qua chỉ như muối bỏ biển mà thôi, cho đến bây giờ gặp chuyệ mới nhận thấy cho dù là người hay yêu thì khi đối mặt với cường quyền cũng đều vô lực và bất đắc dĩ.

Như Mặc cũng biết kết quả không thể thay đổi nhưng lại không muốn thỏa hiệp.

” Thanh Liên, ngươi cảm thấy có đường khác để đi sao? Cho dù ta và Bắc Dao Quang có thể thỏa hiệp nhưng Vân Thư và Mặc Mặc thì sao? Tính của Vận Thư ngươi cũng rõ, ngươi nói xem hắn có chịu vì lợi ích toàn cục mà né tránh không? nếu hắn nguyện ý, bọn họ cũng không vì yêu mà thống khổ tra tấn nhau mấy chục năm nay, huống chi đây là nhà của Vân Thư, Bắc Dao Quang đã từng nói quê hương là nơi quan trọng nhất, không thể chối bỏ hay chọn lựa khác, ta sao có thể nói hắn vì nhân nhượng mà rời bỏ nơi này. Vân Thư không đi, Mặc Mặc đương nhiên sẽ ở cùng một chỗ với hắn. Ta là bằng hữu của Vân Thư, là phụ thân của Mặc Mặc, cho nên ta cũng không có chọn lựa nào khác.

Như Mặc mỗi câu đều đánh sâu vào tâm của Thanh Liên, không ngờ bọn họ cũng có ngày bất đắc dĩ như vậy. Từ lúc thiếu niên gian khổ tu luyện cho tới nay, giờ phải từ bỏ, hắn dù thế nào cũng không cam tâm, mặc kệ là ai, mặc kệ là thiên đình.

” Như Mặc, ta không đi!” Thanh âm quyết tuyệt, mái tóc đen của Thanh Liên tung bay.

” Thanh Liên, chúng ta ở đây rồi, còn ngươi phải đi”. Như Mặc lại càng kiên quyết hơn Thanh Liên, vạt áo bay phần phật trong gió lạnh.

” Như Mặc, ta tuyệt đối không đi, chúng ta chưa chắc đã bị chết trong thiên la, chỉ cần phá nó, Mặc Mặc và Vân Thư sau này không bị ngăn cách nữa, nếu thiên la bị phá, thiên đình còn dám can thiệp vào chuyện tình cảm của chúng ta thì chúng ta đánh lên tới đó. Như Mặc, phát lịnh cầu cứu ra yêu giới đi, mời Tuyết Ưng vương tới, Địch Tu Tư e là giúp không được gì nhưng có bảo vật của hắn hợp với ba chúng ta thì chưa chắc không chống lại được thiên la, nhưng nếu ta rời đi, chúng ta thực sự sẽ thua, một chút phần thắng cũng không có. Như Mặc, ta không thể trơ mắt nhìn các ngươi chết, bất luận thế nào ta cũng muốn lưu lại”

” Thanh Liên, ngươi cho có thể đánh cuộc sao? Ngươi còn hõ hơn ta, đừng nói là bán tiên thể của chúng ta đã bị phá mà cho dù pháp lực cùng linh khí chưa mất thì hợp ngũ vương lại cũng chỉ có thể duy trì trong mấy chục năm, sớm hay muộn cũng tới lúc dầu hết đèn tắt, huống chi lúc này chúng ta không được như xưa, ở lại thì chỉ có cùng chết với nhau thôi, Thanh Liên phải biết suy xét thời thế hơn ta mới đúng, sao còn tùy hứng. Ngày mai rời đi đi”

” Như Mặc, ta không đi–”

” Ngươi không thể không đi, ngươi nếu không đi, Bảo Bảo làm sao bây giờ? Cũng muốn nàng chết sao? Nàng hoàn tòa vô tội, sinh mệnh đang tốt đẹp như vậy, nếu ngươi chưa từng yêu nàng thì nàng sẽ là một tinh linh cô độc, một mình trong trời đấy nhưng hiện tại nàng có ngươi, ngươi là hôn phu của nàng nên phải vì nàng mà giữ lại một mạng, ngươi phải chiếu cố cho nàng, đừng suy nghĩ nhiều cũng đừng trách ích kỷ, ta có thể chết vì Vân Thư là vì Mặc Mặc con ta, ta muốn ngươi sống cũng vì Bảo Bảo là nữ nhi của ta, nếu ngươi thực sự không rời đi, ngươi cũng biết lúc này ta sẽ không lãng phí sức lực mà đánh với ngươi, bởi vì mỗi một phần pháp lực của ta lúc này là dành để đối phó thiên la, nhưng ta sẽ không cảm kích ngươi, nếu không đi, ta cùng Bắc Dao Quang đều hận ngươi, hận ngươi không xứng đáng để chúng ta phó thác nữ nhi của mình”

Mỗi một câu một từ của Như Mặc đều nặng ngàn cân, chặt đứt sự cương quyết của Thanh Liên, yên lặng nhìn Như Mặc, biết cho dù nói thế nào thì hắn ở lại cũng không đúng, nhưng nếu Như Mặc có chuyện gì, ngày nào đó Bảo Bảo biết chuyện thì nàng có sống nổi không? có hận hắn không trong thời điểm quan trọng mà giúp cha mẹ nàng không?

Nhưng nếu để Bảo Bảo một mình cô độc thì quá tàn nhẫn, nàng cho dù gây sư hay bướng bỉnh thì chẳng qua nàng cũng là tiểu cô nương được cha mẹ thương yêu, nếu cả cha mẹ lẫn trượng phu, huynh đệ đều chết đi, một lời trăn trối cũng không kịp nói với nàng thì nàng làm sao có thể chấp nhận được?

Lựa chọn thế nào cũng đều khó khăn, Thanh Liên vô cùng oán hận mình không đủ thông minh cũng không đủ cường đại.

Bắc Dao Quang làm sao không có nhìn ra Thanh Liên đang mâu thuẫn, may mắn vì nữ nhi đã có người để phó thác, có gắng kiềm lại nước mắt, xoay người quỳ xuống trước mặt Thanh Liên, Thanh Liên vội vàng đỡ nàng “ Bắc Dao, ngươi đang làm gì, ngay cả ngươi cũng muốn bức ta sao?”

” Thanh Liên, ta biết làm khó ngươi, trước giờ ta không miễn cưỡng người khác làm chuyện họ không muốn nhưng từ lúc sinh ra, đây là lần đầu tiên ta quỳ trước người khác, xin ngươi, dù thế nào cũng chiếu cố cho nữ nhi của ta, không cần nói rõ chân tướng với nàng, chỉ cần nói cho nàng biết ta yêu nàng, mu bàn tay là thịt, lòng bàn tay cũng là thịt, nàng và Mặc Mặc, ta không thể từ bỏ ai nhưng hiện tại chúng ta không có nhiều lựa chọn, điều duy nhất có thể làm là nhờ ngươi chiếu cố nàng. Nếu ngươi không đi, ta liền chết trước mặt ngươi, tuy rằng ta rất muốn chết cùng Như Mặc nhưng suy cho cùng đều phải chết thì chết trước hay sau cũng có khác biệt gì đâu”

Những lời của nàng làm cho Thanh Liên đau đớn, Như Mặc cũng vậy, Thanh Liên không thể làm gì hơn mà chỉ có thể hạ quyết tâm “ được, ta đi, ta bây giờ sẽ rời đi, các ngươi bảo trọng, sau này sợ là không thể gặp lại”

Rốt cuộc không chịu nổi sự thâm trầm của Như Mặc, nước mắt của Bắc Dao Quang, Thanh Liên rời đi, không quay đầu lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.