Hồ Vương Thanh Liên

Chương 36: Chương 36: TRAO ĐỔI NGỌT NGÀO




Bảo Bảo ngủ một giấc ước chừng ba ngày, khi nàng tỉnh lại thì thấy bọn họ đã không còn ở trong khách điếm trước kia mà là trong một nhã lâu lịch sự, tao nhã.

Rèm cửa sổ bằng lụa màu xanh biếc, gió thổi bay bay, mang theo hương thơm của núi rừng hoang dã vào trong phòng, hương vị phóng khoáng, tự do này nàng rất quen thuộc bởi vì nàng sống ở Xà sơn nhiều năm nên nhận biết rất rõ.

Nhưng dường như có sự bất đồng, nơi này không phải hoàn toàn không có hơi thở của con người, nàng cảm nhận có nhiều phàm nhân đang di chuyển ở chung quanh khu vực này.

Bảo Bảo ngồi dậy, phát hiện ngoài trừ cái eo hơi đau thì toàn thân không có chỗ nào không ổn, năng lực khôi phục thân thể quả là rất mạnh, nếu đổi là mẫu thân bị phụ thân yêu như vậy thì ít nhất phải nghỉ ngơi mất năm, sáu ngày, còn phải ăn kim đan của phụ thân để bồi bổ.

Nghĩ tới đây, Bảo Bảo không khỏi nhớ lại sự nhiệt tình của Thanh Liên, đôi mi thanh tú hơi nhăn lại, lẽ ra Thanh Liên so với nàng càng là không hiểu việc nam nữ hơn, nhưng sao hắn lại biết nhiều cách thứ đa dạng như vậy? chính nàng thiếu chút nữa bị hắn gây sức ép đến chết.

Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy không yên lòng, đặt chân xuống đất, lập tức phát hiện ở cổ tay và cổ chân đều có thêm một vật. Trên cổ tay là vòng tay màu đen, khi nhìn thấy nó thì hai mắt Bảo Bảo chợt lóe sáng, cao hứng không thôi, nàng đã từng thấy qua thứ tương tự như vậy ở trên người Mặc Mặc nên nàng biết đây là do ngạch phát của Tuyết Ưng tộc biến thành.

Còn cái vòng đỏ như máu ở cổ chân thì nàng không biết là cái gì, của ai, nhưng kiểu dáng và màu sắc đều rất tinh xảo, ngồi xuống nhìn kỹ thì thấy nó rất xứng với cổ chân trắng nõn, non mịn của nàng, càng làm tăng thêm vẻ kiều diễm.

Dấu hôn trên người nàng đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng nhìn vẫn có chút khủng bố, Bảo Bảo luôn thích chưng diện, tuy rằng những dấu hôn này là đại biểu cho việc Thanh Liên yêu nàng nhưng để người ta nhìn thấy thì có chút không hay nên liền xoay người thay đổi xiêm y, đồng thời cũng chữa trị những dấu hôn kia.

Đi ra khỏi phòng mới phát hiện bên ngoài có một hồ nước, đưa mắt ngắm nhìn thấy nơi đây rất giống Xà sơn của nàng nhưng khác biệt là sự bài trí rất tinh xảo, đẹp đẽ và quý giá, thiếu đi sự mộc mạc như nhà của nàng.

” Tiểu thư, ngươi đã tỉnh?” hai tiểu nha đầu từ xa đi tới, lần lượt thi lễ với Bảo Bảo

Bảo Bảo trong lòng ngạc nhiên nhưng ngoài mặt không lộ ra, chỉ dùng ánh mắt nhìn các nàng “ các ngươi là ai? Đây là nơi nào?”

” Nô tỳ Tiểu Thúy, Tiểu Hoàn, theo lệnh cuả thiếu gia đến hầu hạ tiểu thư:”, hai nha đầu tuổi chừng mười lăm, bộ dáng cũng khá nhu thuận.

“Thiếu gia của các ngươi là ai?”, Bảo Bảo vừa hỏi vừa đi tới chỗ có hơi thở của Thanh Liên, nếu nàng không biết Thanh Liên cũng ở gần đây thì e rằng nàng sẽ tra hỏi hai nha đầu kia nhiều hơn nữa.

Cũng không chờ hai nha đầu kia trả lời, cước bộ đã nhanh chóng đi đến bên nhà thủy tạ gần đó, hai nha đầu vẻ mặt lo lắng đi theo nàng nhưng lại phát hiện dù các nàng có đi nhanh thế nào cũng không đuổi kịp Bảo Bảo.

Không bao lâu sau, Bảo Bảo đã dẫn đầu đi xuyên qua nhà thủy tạ một hồi nữa mới tới một căn phòng bằng trúc, lúc này nàng đã nhìn thấy người muốn tìm, trường bào màu xanh, mái tóc bay bay, đang tiêu sái thả câu.

Bên cạnh hắn còn có một mỹ nam tử, chính là người vừa chia tay bọn họ không được mấy ngày, Liễu Vô Song.

Thấy nàng đến, một người lộ ra vẻ kinh diễm, một người thì mỉm cười đứng dậy.

“Thế nào rồi? thân thể đã khỏe hơn chưa?” Thanh Liên thanh âm réo rắng, mang theo từ tính như trước, làm cho Bảo Bảo một bụng đầy lửa giận vừa nghe đến thì đã tiêu tan không còn chút nào.

Nhưng nàng vẫn có chút mất hứng, sao Liễu Vô Song lại ở nơi này, nàng chỉ ngủ có mấy ngày mà khi tỉnh lại đã thành ra như vậy.

Cúi đầu, cố gắng che giấu tâm tình phiền muộn “ đã tốt hơn nhiều rồi, có chuyện gì đã xảy ra, sao chúng ta ở đây? Còn có Liễu công tử?”

Liễu Vô Song lúc này cũng hồi phục sự thất thần nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Bảo Bảo không chịu dời đi, cũng không để ý nàng đã đổi xưng hô với hắn từ Liễu đại ca thành Liễu công tử, trong mắt hắn lúc này chỉ có bộ dáng thanh tục xuất trần của nàng.

Lúc trước hắn đã từng gặp Bảo Bảo, bọn họ cũng đã từ đồng hành vài ngày nhưng hắn lại không cảm nhận được vẻ đẹp của nàng như lúc này.

Ánh mắt của Liễu Vô Song làm cho Thanh Liên lập tức không dấu vết tiến lên che chắn trước người Bảo Bảo, tiểu yêu tinh này cứ thế mà đi ra, không chịu che lại linh khí hơn nữa sau khi nàng cùng hắn có hợp thể chi duyến thì sự đa tình của Xà loại cùng hơi thở yêu mị của Hỏa Hồ tộc hợp lại, làm cho nam nhân dù chỉ mới nhìn thấy cũng đạ động tâm, cho nên Liễu Vô Song lúc trước không để ý gì đến nàng thì bây giờ đã lâm vào trạng thái si mê.

“Nơi này là Linh Sơn, cách Thái Hồ không xa, là tài sản của gia đình Vô Song, hắn dùng nơi này để nghỉ dưỡng, ngày đó ngươi bị bịnh, không lâu sau thì Vô Song cũng giải quyết xong việc thì tìm được khách điếm nơi chúng ta nghỉ, nghe nói ngươi bị bịnh nên đưa chúng ta đến đây, ngươi ngủ tới ba ngày, rốt cuộc cũng đã tỉnh. Nơi này gió lớn, bây giờ vẫn là mùa xuân, khí trời hơi lạnh nên ngươi trở về phòng trước đi”

Thanh Liên vừa nói, cũng không để nàng trả lời đã ôm nàng rời đi.

Bảo Bảo trừng mắt, vừa đi theo Thanh Liên, vừa bất mãn hỏi hắn “ Thanh Liên, ai bị bịnh?”

Thanh Liên cũng thấp giọng cười khẽ,” Ai bảo ngươi không thể nhúc nhích, ta không nói ngươi bị bịnh, chẳng lẽ lại nói hết mọi việc cho hắn biết”

“Nói hết cho hắn biết thì có gì không tốt, ta vốn không phải là muội muội ngươi, cũng không muốn làm muội muội của ngươi, nói cho hắn biết để hắn khỏi để mắt tới ngươi”, Bảo Bảo còn quay đầu lại, ra vẻ muốn nói cho Liễu Vô Song biết

Thanh Liên lập tức lắc đầu cười khổ,” Bảo Bảo, tiểu yêu tinh này, đừng gây thêm phiền hà nữa. Trước về phòng, che giấu bớt linh khí đi, chẳng lẽ ngươi không thấy hắn vừa gặp ngươi thì trở nên thất thần sao?”

Bảo Bảo hoàn toàn không biết bộ dáng của nàng có thể làm cho toàn bộ nam nhân trong thiên hạ si mê, còn nói là Liễu Vô Song có ý với mình, đúng là gắp lữa bỏ tay người.

” Thanh Liên, ngươi là đang ghen sao?” Bảo Bảo đắc ý nở nụ cười, tiếng cười như chuông bạc dù không lớn nhưng cũng đủ làm cho đám người Liễu Vô Song đi phía sau không xa nghe thấy, lại một phen tâm động.

” Tiểu tai họa, ta thừa nhận, ta ghe, vậy được chưa? Bộ dáng này của ngươi chỉ có thể cho một mình ta xe, ngươi đã quên ngày đó ở trên giường ngươi đã cầu xin ta tha thứ sao? Nếu đã quên thì cũng không sao, tối nay ta lại cho ngươi phải cầu xin lần nữa”

Thanh Liên vươn tay, không nhẹ không nặng nhéo mũi nàng một cái nhưng bước đi cũng không chậm lại, ngữ khí có ý trêu chọc.

Bảo Bảo nghe hắn nói vậy thì nhớ tới lúc trước ở trên giường nàng đã cầu xin Thanh Liên tha thứ.

Nàng luôn cho mình là người lớn mật hào phóng, bình thường dám nói những lời làm người ta đỏ mặt nhưng lúc ở trên giường lại khát cầu Thanh Liên giữ lấy, quả thực rất dâm mĩ, bây giờ đã thanh tỉnh, nghe hắn nói tới, Bảo Bảo cũng nhịn không được xấu hổ, hận không thể chui đầu xuống đất.

” Thanh Liên, ngươi giậu đổ bìm leo! Không phải quân tử!” trừ bỏ lầm bầm như vậy, Bảo Bảo không thể nói được gì nữa.

“Nếu trước cảnh tượng mê người, phong tình như vậy mà có người còn quân tử được thì hắn đã sớm thành thần tiên còn có thể đứng đây cùng ngươi thức cảnh đẹp gió mát sao?” Thanh Liên vẫn tiếp tục trêu chọc.

Bảo Bảo thấy ngực hắn phập phồng là biết hắn đang muốn cười to, vừa thẹn vừa giận nên cả mặt đỏ bừng tuy vậy lại lo lắng chuyện hắn có đề cập tới việc thanh tiên, nên cố dẹp bỏ sự e lệ mà hỏi “ Thanh Liên, ngươi còn muốn thành tiên sao?”

“Cùng với ngươi như vậy, ngươi nghĩ ta còn có thể thành tiên được sao?”

Lúc này, hai người cũng đã đến trước cửa phòng Bảo Bảo, Thanh Liên không có trả lời nàng mà còn hỏi ngược lại.

Bảo Bảo không nhận ra được ý tứ của hắn nhưng vẫn không muốn cho Thanh Liên thành tiên, tuy vậy nếu chuyện thành tiên có thể làm cho Thanh Liên vui vẻ thì nàng có lỗi với hắn nhiều, sau này nàng chỉ biết phải bù đắp nhiều hơn, làm cho hắn vui vẻ nhiều hơn, chỉ cần hắn không rời khỏi nàng.

” Thanh Liên, thực xin lỗi, bất quá ta không hối hận, ta đời này, kiếp sau, vĩnh viễn chỉ muốn một mình ngươi, nếu cho ta chọn lựa lần nữa, ta vẫn không từ bỏ ngươi, cuộc sống tiên nhân có gì hay, ngươi phải tin ta, ta vĩnh viễn sẽ đối xử tốt với ngươi, những lời này dù không phải trên giường, ta vẫn muốn nói với ngươi lần nữa, ta nguyện ý. Chỉ cần ngươi không rời khỏi ta”

Bảo Bảo dừng lại cước bộ, xoay người, dùng sức ôm chặt thắt lưng của Thanh Liên, dụi đầu vào ngực hắn, kiên định nói.

Thanh Liên động dung vuốt nhẹ mái tóc của nàng, nhẹ nhàng bế nàng lên, dịu dàng nói “ được rồi, thân thể còn chưa tốt lắm, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng làm nũng, lát nữa ta cùng ăn cơm chiều với ngươi, được không?”

Không nghĩ Thanh Liên lại có thể nói ra những lời như thế nên Bảo Bảo không biết phải phản ứng thế nào, đảo mắt lại thấy nhóm người của Liễu Vô Song ở cách hắn không xa, thân thiết nhìn nàng thì hiểu rằng những lời này là nói cho Liễu Vô Song nghe.

Bảo Bảo không khỏi ảo não, lại hận sự xuất hiện của Liễu Vô Song, nàng vất vả lắm mới thuyết phục được Thanh Liên, hắn đã sắp trả lời thì nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.

Thanh Liên nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, Bảo Bảo nắm chặt áo hắn không chịu buông, mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt bình thường của hắn.

Thanh Liên sủng nịch mỉm cười nhìn nàng, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai nàng “ chỉ cần ngươi đáp ứng ta, vĩnh viễn đừng làm ta thương tâm, đừng làm ta khổ sở, không ép ta làm chuyện ta không thích, không ra lịnh cho ta, hết lòng tuân thủ những hứa hẹn của ngươi đối với ta thì ta từ nay về sau sẽ từ bỏ ý định thành tiên, ở cùng một chỗ với ngươi”

” Thật sự? Hảo, ta đều đáp ứng! Ta đều đáp ứng!” Bảo Bảo mừng rỡ như điên, ra sức gật đầu, muốn ngồi dậy hôn Thanh Liên nhưng bị hắn đè lại “ bây giờ ngủ thêm một chút đi, ta đi câu cá với Vô Song, tối nay sai hạ nhân làm canh cá cho ngươi uống, được không?”

“Được”, lần này Bảo Bảo rất ngoan, lập tức nhu thuận đồng ý, trong tai, trong lòng đều là những lời hứa hẹn của Thanh Liên, hắn đã đáp ứng nàng, hắn nói từ nay về sau hắn sẽ ở bên cạnh nàng, nàng đã có được hắn.

Bảo Bảo hận không thể lập tức nhảy dựng lên, nói thật to cho người trong thiên hạ biết nàng vui sướng, hạnh phúc thế nào.

Yêu người là một hạnh phúc nhưng được người đáp lại thì càng hạnh phúc gấp trăm ngàn lần.

Bảo Bảo nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn mà tuyệt mỹ, tuy rằng ngủ không được nhưng vẫn nghe lời Thanh Liên nằm im trên giường.

Nhìn thấy Bảo Bảo như vậy, Thanh Liên dường như thiếu chút nữa là quên luôn Liễu Vô Song mà hung hăng hôn nàng, nhưng cuối cùng vẫn đứng lên, buông màn lụa xuống, che đi nụ cười tuyệt mỹ của nàng.

Quay lại nói với Liễu Vô Song vẫn đang thất thần “ Vô Song, chúng ta đi ra ngoài đi, kiếm một hai con cá để nấu canh tẩm bổ cho nàng”

” Ách! Hảo!” Liễu Vô Song lúc này mới thu hồi tầm mắt, bối rối xoay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.