Hồ Vương Thanh Liên

Chương 18: Chương 18: ƯỚC ĐỊNH BA NĂM




Xem ra Bảo Bảo cần có không gian và tình huống lớn hơn để “ kích thích” nàng, Thanh Liên quyết định thay đổi kế hoạch một chút, hắn thoáng nhìn điệu bộ bất an của Bảo Bảo “ Bảo Bảo, đừng nói những lời đó với ta lần nữa, ngươi nên biết, chỉ một trăm năm nữa là ta đã đứng vào hàng tiên ban rồi”

Bảo Bảo vì những lời của hắn mà càng thêm bất an, có cảm giác không tốt, cảm thấy Thanh Liên lúc này với khi tu hành ở Hồ cung hoàn toàn không giống nhau, thật vất vả hai người mới cùng nhau đi ra ngoài, chẳng lẽ chỉ vì nàng sơ ý nói ra tâm sự mà mọi sự đều đổ bể hết sao?

Bắc Dao Bảo Bảo không khỏi quýnh lên, vội vàng nói,” Không cần, Thanh Liên, thành tiên có cái gì tốt, trên trời có sức sống, có sinh khí như ở mặt đất sao? Trên trời có nhiều cây cỏ hoa lá sao? Ngươi thấy cha ta khi sắp thành tiên cũng đã từ bỏ đó, hãy ở cùng một chỗ với ta, ngươi có nghe câu : thà làm uyên ương không làm tiên không?”

Thanh Liên chăm chú nhìn nàng, đợi nàng nói hết câu mới lộ ra nụ cười lạnh lùng “ nương ngươi là kiếp của cha ngươi, cha ngươi là thân bất do kỷ bị tính kế, mà ta không phải là Như Mặc”

Bảo Bảo cũng không cho phép người khác nói xấu tình cảm của cha mẹ mình, cho dù là Thanh Liên nàng yêu nhất cũng không được, liền lập tức giống như con nhím xù hết gai nhọn lên “ Thanh Liên, ta thực thích ngươi nhưng cũng không cho phép ngươi nói xấu tình cảm của cha mẹ ta, bọn họ là yêu nhau, không phải bị tính kế”

” Ta chưa nói Như Mặc không thương nương ngươi, chỉ là phần tình cảm này có đáng giá để hắn đánh đổi sinh mệnh vĩnh hằng cùng cơ hội gia nhập tiên tịch hay không, ta không rõ, dù sao đó cũng là cuộc sống của Như Mặc chứ không phải của ai khác, cho nên chỉ có hắn hiểu rõ nhất, người khác không thể thay hắn cảm nhận là hạnh phúc hay bất hạnh, nếu không phải do lúc ban đầu bị tính kế thì ngươi có dám chắc nương ngươi cùng Như Mặc có thể ở cùng một chỗ không?”

Thanh Liên thực sự rất có tinh thần cầu thị, từ hơn môt trăm năm trước, thiên đình là dùng Như Mặc để vây khốn Phá Quân Bắc Dao Quang, không muốn cho nàng quay trở về trời nên thiên đình mới cắt đứt cơ hội làm tiên của Như Mặc, nói thẳng ra là tình yêu của bọn họ dựa trên cơ sở bị tính kế, là phát sinh từ việc bị biến thanh công cụ hi sinh. Thanh Liên cũng tin rằng bằng vào năng lực của Như Mặc, sau khi biết rõ chân tướng sự việc vẫn chấp nhận bị tính kế, cùng Bắc Dao Quang ở chung một chỗ là do hắn cam tâm tình nguyện. Nhưng Thanh Liên cũng chỉ nói ra sự thật, mặc kệ Bảo Bảo đồng ý hay không, hắn vẫn nói.

” Không đúng, không đúng, bọn họ hạnh phúc như vậy, bất kỳ ai có tình cảm cũng đều hâm mộ hạnh phúc của họ, một đời một thế một đôi, cùng nắm tay nhau đến già, đó là cuộc sống tốt đẹp lại hạnh phúc đến mức nào a. Mà cha ta suốt một trăm năm qua chưa có lúc nào giảm bớt sự yêu chiều, sủng nịch đối với mẫu thân ta, ngươi không nhìn thất, vì sao lại gạt bỏ tất cả chứ? Thanh Liên, ngươi đừng tưởng nói như vậy là làm cho ta từ bỏ tình cảm với ngươi. Ta nói cho ngươi biết, Bắc Dao Bảo Bảo ta cái khác có thể không có, nhưng sự nhiệt tình cùng với đã nhận định ai thì vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại, trừ khi ngươi làm cho ta đau đớn đến mức chết tâm”

Bắc Dao Bảo Bảo cũng phát hiện Thanh Liên tựa hồ cố ý làm cho nàng tức giận, nhưng hắn làm vậy là có ý gì? Là hắn nghĩ tình cảm mãnh liệt của nàng chỉ là nhất thời sao? Hắn nghĩ đả kích nàng thì sẽ làm cho nàng lùi bước sao? Không có khả năng.

Thanh Liên trong mắt ấm lên vài phần, nhưng vài phần này cũng rất mờ mịt, rất nhỏ nhoi, cho nên Bảo Bảo cũng không nhìn thấy “ ta không phải muốn ngươi từ bỏ niềm tin của mình, ta chỉ nói cho ngươi biết chân tướng, tình yêu của Như Mặc dành cho nương ngươi lúc ban đầu không xuất phát từ sự tự nguyện”

Bất quá không ai nói qua được trong tình yêu không thể dùng đến thủ đoạn và tâm kế; cũng không ai dám nói lập bẫy trong tình yêu thì nhất định sẽ không được hạnh phúc viên mãn, có cái gọi “ ác nhân cũng có thể sinh ra thiện quả”, huống chi là trong tình yêu, vốn là ngươi tình ta nguyện.

Nhưng những lời này Thanh Liên sẽ không nói với Bảo Bảo, lại càng không nói cho nàng biết hết thảy những gì hắn đang làm cũng là tính kế, làm cho nàng càng ngày càng thương hắn nhiều hơn, chỉ có như vậy mới làm cho hắn chiếm được nhiều ưu thế hơn. Dù sao bảy ngàn năm tu hành của hắn cũng sẽ mất trên tay nàng, nên coi như là bồi thường cho hắn một chút cũng được chứ sao? Nàng phải lấy hắn làm trung tâm trong tình yêu của nàng.

Hắn không giống Như Mặc. Như Mặc là tự nguyện làm tù binh của Bắc Dao Quang, còn hắn, tuy là tự nguyện nhưng hắn lại hiếm có cơ hội khống chế, mà Bảo Bảo và Bắc Dao Quang đương nhiên bản chất cũng không giống nhau. Bắc Dao Quang đối với Như Mặc chỉ là tình yêu say đắm, thuần túy, không có tạp niệm, cho nên mới làm cho hai người bọn họ gắn bó chặt chẽ với nhau. Còn Bảo Bảo lại thích cùng hắn chơi trò đấu trí, cho nên nếu bọn hắn cũng muốn có được tình yêu ngọt ngào, có được cuộc sống hạnh phúc thì phải tiếp tục trò chơi đoán tâm tư đối phương.

So với Thanh Liên đa mưu túc trí, Bắc Dao Bảo Bảo tuy rằng tâm kế sâu, nhưng vẫn còn thau xa, nàng làm sao có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, nhưng nàng thực không thích nghe hắn nói về cha mẹ mình như thế.

” Thanh Liên, ta hiện tại biết, ngươi cố ý làm ta tức giận, nhưng ta sẽ không, mặc kệ phụ thân và mẫu thân như thế nào mà đến được với nhau, cũng không thay đổi được sự thật là bây giờ họ là đôi vợ chồng ân ái, bọn họ sẽ thiên trường đại cửu với nhau, mà ta cũng muốn ở cùng một chỗ với ngươi như thế, nếu ngươi không thích tính kế, chán ghét âm mưu, ta từ bây giờ cam đoan với ngươi sẽ không có ý nghĩ như thế với ngươi nữa, ta thừa nhận lúc đầu ta đã tính kế để tiếp cận ngươi, ngươi tha thứ cho ta đi. Quên tất cả đi, từ giờ trở đi chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được không?”

Tuy rằng Bảo Bảo chỉ mới một trăm tuổi, nhưng từ lúc được sinh ra tới giờ, chưa có người nào được sống yên ổn với nàng. Luôn luôn gây họa, tuy rằng có giải thích, có nhận sai, có chịu phạt của phụ thân và mẫu thân nhưng vẫn chứng nào tật đó, thế mà bây giờ Thanh Liên chọc nàng tức giận, nàng chẳng những không có mà còn xuống nước với hắn, thật đúng là chuyện chưa từng xảy ra, Thanh Liên là người đầu tiên và có lẽ cũng là người duy nhất làm được.

Nếu để những người trong tộc nhìn thấy thì chắc sẽ trợn mắt há mồm vì kinh ngạc?

Thanh Liên nhìn ánh mắt của nàng, tựa hồ như phán đoán xem trong đó có mấy phần thật, mấy phần giả, dù sao thì trong thật có giả, trong giả có thật, huống chi với hai người bọn họ thì dùng ánh mắt nói dối cũng không phải là chuyện khó, cho nên chỉ dùng ánh mắt và ngữ điệu thành khẩn cũng chưa đủ làm hắn tin tưởng, nhưng hắn vẫn tình nguyện tin nàng vài phần, dù sao nàng yêu hắn cũng chính là điều thật nhất đang tồn tại.

Thăm dò và muốn chiếm được tình cảm của đối phương, hai người bọn họ tính ra còn náo nhiệt và hung hiểm hơn ra chiến trường với đạn thật, vết thương thật, đối với người khác, tình yêu là một chuyện lãng mạn và cảm độn nhưng đối với Thanh Liên và Bảo Bảo thì thật giả lẫn lộn.

” Thanh Liên?” Thấy hắn nửa ngày không lên tiếng, chỉ dùng cặp mắt phượng nhìn nàng, Bảo Bảo bị hắn nhìn đến hoảng hốt, tâm loại, không khỏi nôn nóng “ ngươi rốt cuộc có đồng ý hay không? cho ta câu trả lời đi, đừng để ta phải băn khoăn, lo lắng nữa”

Thanh Liên thấy nàng nôn nóng như vậy, lại mỉm cười không rõ ý tứ “ ta nếu không đồng ý, ngươi sẽ ngoan ngoãn quay về Xà tộc sao?”

” Đương nhiên sẽ không đi!” Bắc Dao Bảo Bảo không chút suy nghĩ trả lời.

“Thì đó, cho dù ta đồng ý hay không, ngươi cũng sẽ không thay đổi tính toán của ngươi không phải sao? Như vậy đi, Bảo Bảo, chúng ta chơi một trò chơi nhỏ đi, ta quyết định ở nhân gian dạo chơi ba năm, cũng chính là cơ hội ta dành cho ngươi và cho chính mình, nếu…”

Thanh Liên còn chưa nói xong, Bảo Bảo đã hưng phấn gật đầu như giã tỏi “ ta hiểu được, Thanh Liên, ba năm thì ba năm, tuy rằng thời gian hơn ngắn nhưng ta nhất định sẽ làm cho ngươi biết, ngoài trừ Bắc Dao Bảo Bảo ta thì sẽ không có nữ tử nào xứng với ngươi”

Nghe nàng hùng hồn tuyên bố, khuôn mặt tuyệt mỹ của Thanh Liên không khỏi có ý cười, vật nhỏ sức sống thật dồi dào, tinh lực dư thừa, thật đúng là đàng yêu.

Dù thế, hắn vẫn ung dung điều chỉnh tư thế, miệng nói “ tốt lắm nhưng nếu trò chơi kết thúc mà vẫn không có được, như vậy sẽ không được đến quấy nhiễu ta tu luyện, được chứ?”

Bắc Dao Bảo Bảo thấy hắn có vẻ nắm chắc phần thắng, cũng có chút do dự nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hắn, nàng quyết định dù thế nào cũng phải đánh cược một phen, hai mắt liền đảo, Thanh Liên nhìn thấy cũng biết nàng lại bắt đầu tính toán, có thể thấy lời hứa sau này không dùng tâm cơ của nàng là không thể tin được. Bọn họ đều là người như thế, luôn có thói quen tính kế với người khác thì làm sao có thể giải quyết mọi việc mà không suy nghĩ chứ?

” Ta đồng ý, nhưng Thanh Liên ngươi phải để cho ta khôi phục hình ngươi, nếu vẫn để ta trong bộ dáng Hỏa Hồ ở bên cạnh ngươi thì ta làm sao có cơ hội? đối với ta là không công bằng”. Bảo Bảo lập tức đưa ra yêu cầu.

” Có thể!” Thanh Liên không chút suy nghĩ liền gật đầu, điều kiện này đã sớm được hắn dự đoán, hắn đương nhiên sẽ khôi phục hình người cho nàng, lúc trước phogntoa3 pháp lực cũng chỉ là muốn nàng tạm thời phục tùng mà thôi.

“Trong ba năm này, mặc kệ ta làm gì, ngươi cũng không được tức giận, không được duổi ta đi”, Bảo Bảo thấy hắn dễ dàng chấp nhận như vậy, liền được đằng chân lân đằng đầu, đòi hỏi thêm.

Thanh Liên nghe vậy, hơi hơi nhắm mắt đáp “ có thể, nhưng không được tổn hại đến nhân loại, mặt khác thì tùy ngươi, trên nguyên tắc là không cho phép ngươi dùng pháp thuật, nhưng nếu ngươi muốn dùng để đối phó ta thì không sao, dù gì thì ngươi cũng không thể làm gì được ta”

Quả nhiên là hồ ly gian trá, Bảo Bảo trong lòng thầm oán hận, nhưng vẫn cắn răng nhẫn nhịn “ được, quyết định vậy đi, Thanh Liên, vậy ngươi còn không giải bỏ phong ấn cho ta?”

” Gấp cái gì, ta còn chưa kịp nói, trò chơi này ba ngày sau mới bắt đầu, trong ba ngày này, ngươi vẫn cứ là tiểu Hỏa Hồ đi”

Thanh Liên biết rõ nàng nôn nóng nhưng lại không cho nàng được như ý, lại nổi tính trẻ con trêu đùa ác ý, nhìn Bảo Bảo trợn tròn cặp mắt như hai viên ngọc lưu ly mà bật cười sảng khoái. Bảo Bảo thẹn quá hóa giậm, giơ móng vuốt sắc bén đánh vào hắn, tuy nhìn rất hung hãn nhưng thật ra không có ý làm hắn bị thương mà chỉ muốn giải tỏa một chút.

Thanh Liên thấy thế càng cười lớn tiếng hơn, xem ra chuyến đi lần này tuyệt đối sẽ không nhàm chán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.