Hồ Vương Thanh Liên

Chương 41: Chương 41: XUÂN TÌNH HƯƠNG




Kiều tiên sinh ngươi túc trí đa mưu, sau khi phụ thân qua đời cũng nhờ tiên sinh hết lòng giúp đỡ, Vô Song mới có được ngày hôm nay, ân tình của tiên sinh, Vô Song không dám quên nhưng cầu tiên sinh lần này dù thế nào cũng phải giúp Vô Song, thỉnh tiên sinh thay Vô Song nghĩ biện pháp đem huynh muội Thanh Liên ở lại bên cạnh ta, cho dù chỉ được nhìn thôi, ta cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi” Nói xong liền khom người, tính hành lễ với Kiều tiên sinh.

Kiều tiên sinh vội vàng đỡ lấy hắn, vẻ mặt khó xử nói “ thiếu gia, không phải lão hủ không nghĩ cho thiếu gia nhưng một nam một nữ này là thân huynh muội với nhau, nếu thiếu gia nhất thời tâm huyết dâng trào thì không sao nhưng nếu thiếu gia muốn được cả hai người thì lão hủ biết tính làm sao? Hai huynh muội kia có biết tâm tư của thiếu gia không?”

” Bọn họ không biết! Vô Song cũng là hôm qua mới suy nghĩ cẩn thận về tình cảm của mình, sau đó thì lập tức sai người mời tiên sinh đến đây, Thanh Liên còn đang ở Thái Hồ lâu chờ ta, cũng không biết ta tới đây tìm tiên sinh, người nhất định sẽ có biện pháp, có đúng hay không?”

Liễu Vô Song làm sao không biết muốn đồng thời có được hai người thì giống như là nằm mơ nhưng quả thật là hắn thích cả hai người, không muốn từ bỏ người nào, nếu cả hai đều là nữ nhân hoặc là nam nhân thì tốt rồi, nhưng trớ trêu thay bọn họ lại là huynh muội, hắn cho dù không quan tâm cái nhìn của người khác thì không thể không để ý tới cảm nhận của Thanh Liên và Bảo Bảo, Liễu Vô Song nắm chặt tay “ Kiều tiên sinh, chẳng lẽ ngươi không có biện pháp nào sao?”

Kiều tiên sinh nhíu nhíu mày, sau một lúc lâu mới nói,” Biện pháp không phải không có, nhưng phải xem thiếu gia có nguyện ý bỏ qua hay không?”

” Tiên sinh mau mời nói? Như thế nào là nguyện ý bỏ qua?”

“Trong hai huynh muội kia, thiếu gia thích ai hơn?”, Kiều tiên sinh tựa hồ đã có chủ ý nên không nhanh không chậm mà hỏi.

” Ta không biết!” Liễu Vô Song ăn ngay nói thật lắc đầu, hắn quả thật không biết rốt cuộc thích ai nhiều hơn.

“Nếu vậy lão hủ cả gan phân tích cho thiếu gia rõ tình cảm với huynh muội bọn họ được không?”

Nếu đã biết người mà Liễu Vô Song thích là Hồ vương đại nhân, mà bên cạnh Hồ vương đại nhân lại có một nữ tử không rõ lai lịch, để phòng ngừa chuyện bất trắc, biện pháp tốt nhất là làm cho nàng và Liễu Vô Song kết thành một đôi còn Hồ vương đại nhân thì quay về Hồ tộc, như vậy hắn không phụ sự kỳ vọng của Vô Song mà vẫn giữ được niềm hi vọng suốt mấy ngàn năm của Hỏa Hồ tộc, coi như là thiên hạ cùng vui.

Trong lòng đã có chủ ý nhưng vẫn cần có sự phối hợp của Liễu Vô Song mới được, cho nên hắn cố ý làm ra vẻ khó xử, bất đắc dĩ nhìn Liễu Vô Song.

” Tiên sinh mau mau mời nói! Thanh Liên đối với Bảo Bảo cực kỳ nhân nhượng, mà Bảo đối với Thanh Liên cũng cực kỳ tôn kính và ỷ lại, tình cảm hai người bọn họ rất tốt”

“Như thế thì có cách. Thiếu gia nếu thực sự muốn giữ hai người bọn họ lại thì tất nhiên là không thể cùng lúc có cả hai người, lão hủ đề nghị thiếu gia nên cưới tiểu thư kia làm vợ, mà vị công tử kia thân là anh vợ thì đương nhiên có quyền ở lại Liễu phủ như vậy là nhất cử lưỡng tiện, không ai có thể đàm tiếu mà thiếu gia cũng có thể nhìn thấy vị công tử kia để thỏa lòng mong nhớ, mà vị công tử kia cũng không có suy nghĩ không tốt về thiếu gia, bởi vì anh vợ ở lại nhà em rễ cũng là hợp tình hợp lý. Còn hơn là thiếu gia đối với công tử có lời nói hay hành động gì đó không hay, e là sau này khó có thể gặp mặt”

Kiều tiên sinh là ra vẻ bất đắc dĩ bổ sung thêm “ huống chi như thiếu gia nói thì vị công tử kia rất nhân nhượng tiểu thư, nếu tiểu thư ở lại Liễu gia, thiếu gia vì không chịu nổi sự cầu xin của nàng nên đưa toàn bộ gia đình nàng đến Giang Nam để sum họp, dù sao Liễu gia có nuôi thêm vài miệng ăn cũng không sợ thiếu tiền, như vậy thiếu gia mỗi ngày đều nhìn thấy vị công tử kia mà lại thành đôi thành cặp hạnh phúc với tiểu thư”

“Nhưng mà, Thanh Liên hắn…”, Liễu Vô Song không phải không biết đây đã là biện pháp tốt nhất nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ duyên phận với Thanh Liên “ cho dù hắn sống cùng một nhà nhưng đến lúc nào đó cũng sẽ cưới vợ sinh con, như vậy không phải rồi ta cũng sẽ mất hắn sao?”

” Thiếu gia, trong cuộc sống làm sao có chuyện thập toàn thập mỹ? cho dù là thần tiên trên trời cũng vậy, chẳng lẽ thiếu gia muốn lão hủ cho họ uống loại thuốc làm cho bọn họ thần trí hỗn loạn để mặc thiếu gia ngươi đùa nghịch sao?”

” Không! Ta sẽ không như vậy đối với Thanh Liên bọn họ, ta muốn chính là tình cảm chân thành chứ không phải là con rối”, Liễu Vô Song lập tức quát to.

“Vậy thiếu gia nên biết đây là biện pháp tốt nhất rồi, hơn nữa chúng ta ở đây nghĩ tới nghĩ lui, không chừng tiểu thư kia lại không thích thiếu gia thì sao? Thiếu gia lo lắng chuyện công tử kia sau này thành thân thì chi bằng nên suy nghĩ làm cách nào để chiếm được tình cảm của tiểu thư còn hay hơn, bây giờ ngồi lo lắng chuyện tương lại mù mịt, thiếu gia không thấy là quá lo xa sao?”

” Kiều tiên sinh, ngươi nói đúng, là Vô Song hồ đồ, chỉ lo suy nghĩ không đâu lại quên chuyện quan trọng trước mắt còn chưa làm. Ngày mai ta sẽ mời bọn họ đến Liễu gia làm khách, Kiều tiên sinh hãy về phủ trước để an bài mọi chuyện, chờ khi người đến thì ngươi phải giúp ta tìm biện pháp để giữ bọn họ lại. Bọn họ sáng nay đã từ biệt ta, nói là muốn đi phương bắc, nếu để bọn họ rời đi thì hi vọng sẽ lại càng xa vời”

” Thiếu gia yên tâm! Lão hủ nhất định sẽ dốc toàn lực để giúp ngươi. Thiếu gia mấy ngày nay nên quan tâm nhiều hơn đến vị tiểu thư kia, nhưng có một điều thiếu gia phải nhớ kỹ là không được biểu lộ tình cảm trong lòng với vị công tử kia, nếu để bọn họ nhận ra thì đại sự khó thành”

Hồ vương đại nhân tuy có tâm thuật, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu những toan tính trong bụng mọi người nhưng bình thường ít khi dùng tới, chỉ hi vọng Liễu Vô Song đừng quá lộ liễu, nếu để Hồ vương đại nhân nghi ngờ, nhìn thấu ý định của hắn thì phiền toái lớn.

” Kiều tiên sinh yên tâm, Vô Song biết phải làm gì!”

Liễu Vô Song thở dài một hơi, hắn vẫn ngưỡng mộ Thanh Liên nhưng xét về khát vọng thân thể thì hắn vẫn thích ôm một thân hình nữ tử mềm mại hơn, nếu Kiều tiên sinh đã muốn mình che giấu tâm tình thì mấy ngày tiếp theo sẽ phải hạn chế gặp Thanh Liên, mà không được nhìn hắn cười, nghe hắn nói chuyện thì tâm của mình cũng hoảng loạn hơn. Đành phải chịu đựng cho đến khi về tới Liễu gia thôi.

” Thiếu gia này cho ngươi!” Kiều tiên sinh lấy một cái bình nhỏ từ trong tay áo ra đưa cho Liễu Vô Song.

” Đây là cái gì?” Liễu Vô Song cầm lấy bình sứ màu trắng hỏi lại.

” Xuân hương!” Kiều tiên sinh vừa nói xong, sắc mặt của Liễu Vô Song cũng thay đổi.

” Kiều tiên sinh, Vô Song đã nói là không muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi, Vô Song muốn chân tình chứ không phải là dùng hành vi bại hoại để chiếm tiện nghi”

Liễu Vô Song mặt tràn đầy tức giận, nếu đối phương không phải là Kiều tiên sinh hắn luôn khâm phục thì đã sớm bị đuổi ra ngoài chịu phạt.

“Thiếu gia đừng giận, cái này không phải là thứ bỉ ổi gì. Thiếu gia cũng đừng quá khinh thường lão hủ, lão hủ biết thiếu gia là người tao nhã, chẳng lẽ lão hủ còn để thiếu gia làm chuyện bất nghĩa hay sao? Xuân tình hương này không phải là xuân dược mà chỉ là giúp người ta thả lỏng tâm tình, ngủ ngon giấc hơn mà thôi, mỗi ngày chỉ cần nhỏ một giọt vào cơm canh của tiểu thư thì thân thể nàng càng thêm khỏe mạnh, dung nhan tươi sáng hơn, không bị cảm mạo phong hàn linh tinh gì, lão hủ đưa cho thiếu gia là dùng để lấy lòng tiểu thư, thiếu gia lại cho rằng lão hủ có hành vi bất lương”

Nghe Kiều tiên sinh giải thích một hơi, Liễu Vô Song cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng nói “ tiên sinh, là Vô Song lỗ mãng, tiên sinh ngàn vạn lần đừng trách Vô Song”

” Thiếu gia, lão gia có ân với lão hủ, lão gia đã qua đời thì thiếu gia là người lão hủ phải bảo vệ cả đời làm sao dám trách móc thiếu gia cho được. Nếu muốn trách thì trách lão hủ đã làm cho thiếu gia hiểu lầm”

” Kiều tiên sinh, ngươi đối với Vô Song như vậy, Vô Song thật cảm kích vô cùng, nếu có thể hoàn thành tâm nguyện này, Vô Song cả đời này cũng không mong gì nữa”

Liễu Vô Song lại khom người hành đại lễ mà Kiều tiên sinh lần này cũng không trốn tránh, chỉ dìu hắn đứng lên, thấp giọng nói “ thiếu gia, đã tới bữa trưa rồi, ngươi không đến Thái Hồ lâu dùng bữa với hai vị kia sao? Bọn họ không quen thuộc nơi này, chính là cơ hội tốt của thiếu gia a”

” A! Tiên sinh, ngươi không nói thì Vô Song cũng quên mất. Đa tạ tiên sinh, làm phiền ngươi hôm nay về phủ trước, ngày mai ta sẽ cùng Thanh Liên bọn họ về sau”

Liễu Vô Song thấy trời cũng đã trưa, mải nói chuyện mà quên cả cơm nước, nếu Thanh Liên bọn họ không ăn trước mà vẫn chờ hắn để cho bị đói thì hắn thật sự có lỗi. Cho nên vội vãi đi về hướng Thái Hồ lâu, nhưng vừa ra tới cửa đã bị Kiều tiên sinh gọi lại “ thiếu gia, ngươi chờ một chút”

” Tiên sinh còn có gì phân phó?” Liễu Vô Song lập tức dừng lại cước bộ, trở lại.

“Xuân hương không nên sử dụng trước mặt vị công tử kia, tốt nhất đừng để hai người bọn họ phát hiện để tránh bị hiểu lầm, lão hủ tuyệt đối không hại thiếu gia, thiếu gia cứ yên tâm cho vị tiểu thư kia dùng”

Kiều tiên sinh ân cần dặn dò, bởi vì xuân hương này là mê hồn chi hương đặc biệt của Hỏa Hồ tộc, nếu làm trò trước mặt Hồ vương đại nhân thì còn giấu được sao?

Hắn cũng không có lừa Liễu Vô Song, xuân hương này đúng là giúp cho dung nhan người dùng càng thêm đẹp, thân thể khỏe mạnh hơn nhưng công hiệu tốt nhất của xuân hương là nếu người hay yêu khác tộc mà sử dụng nó thì sẽ sinh ra ảo giác, đối xử tốt với cả người trước đó mình không thích, nhưng nó lại không để lại chút dấu vết nào.

Hắn cũng không xác định được quan hệ của nữ tử kia với Hồ vương đại nhân là như thế nào, nhưng tin chắc là bọn họ có phát sinh tình cảm, nếu lúc này Liễu Vô Song nhiệt liệt theo đuổi lại có sự trợ giúp của xuân hương thì cho dù không thích hắn cũng không thể từ chối.

Mà chỉ cần như thế, sau này cho dù Liễu Vô Song và nàng ta có thành đôi hay không thì cũng không sao, chỉ cần Hồ vương đại nhân cho rằng nàng đa tình, không phải là nử tử đoan trang, chủ động rời đi thì hắn đã đạt được mục đích.

Chỉ cần Hồ vương đại nhân rời đi thì hắn sẽ lo chuyện của Liễu Vô Song, dù sao người và yêu gắn bó với nhau sẽ không có kết quả tốt, nàng kia tuy rằng hiện tại không biết là yêu tinh gì tu luyện thành nhưng yêu lực trên người tỏa ra rất rõ ràng, nàng tuyệt đối không phải là nhân loại, cho nên một mảnh chân tình của Liễu Vô Song chưa gì đã biết là thất bại.

Đến lúc đó, nếu hắn không bỏ xuống được thì cho dù mình có hao phí mấy ngàn năm đạo hạnh cũng sẻ giúp hắn xóa bỏ trí nhớ, coi như là báo ân, cũng là muốn tốt cho hắn, không thể trơ mắt nhìn hắn bị hủy diệt.

Kiều tiên sinh cho rằng kế hoạch của mình không chút sơ hở, nào ngờ người tính không bằng trời tính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.