Tác giả: Tinh Như Hứa
Edit & Beta: Tiểu Bao Tử
Hòng có được Tịch Tà Kiếm Phổ, người phái Thanh Thành đã tàn nhẫn nghiêm hình khảo vấn song thân Lâm Bình Chi. Nhìn phụ mẫu vết thương chồng chất, Lâm Bình Chi lòng đau như cắt, vội vàng đi tới tháo dây thừng, một nhà ba người ôm nhau khóc nức nở.
Khi cảm xúc bình ổn lại, Lâm Chấn Nam được Lâm Bình Chi dìu đến trước mặt Tô Kết, miệng gọi ân công bèn muốn quỳ xuống bái tạ nhưng bị Tô Kết ngăn lại: "Chuyện quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là rời khỏi nơi này."
Lâm Bình Chi lập tức phụ họa: "Đúng vậy, phụ thân, người phái Thanh Thành chắc chắn đã phát tín hiệu, chờ Dư Thương Hải trở về sẽ rất nguy hiểm."
Mặc dù nói vậy nhưng bước chân Tô Kết vẫn điềm tĩnh thong dong như trước, khi đi ngang qua đại sảnh "Xác chết khắp nơi" thậm chí trông giống đại ma vương đi tuần. Các đệ tử Thanh Thành đang nằm trên con đường anh phải đi qua gắng gượng lăn lê bò lết, tự động nhường cho anh một đường đi thông suốt.
Tô Kết không chớp mắt đi dọc theo con đường này vào sân nhỏ, một đệ tử Thanh Thành quỳ rạp dưới đất, trong tay rơi xuống một quả pháo hiệu đã dùng, gã nhìn bọn họ cười dữ tợn.
"Chờ sư phụ ta quay lại, các ngươi một người cũng đừng mong sống sót!"
Tô Kết dừng lại, sau đó mặt không chút thay đổi nhấc chân bước qua người gã.
Long Tiểu Vân cũng mỉm cười bước qua.
Lâm Bình Chi và Lâm phu nhân đỡ Lâm Chấn Nam do dự một lúc rồi đi vòng qua bên cạnh, cuối cùng chỉ có Lâm Bình Chi nhịn không được nghiến răng nghiến lợi đá một cước.
Người nọ bị sỉ nhục, tức đến phát run, giận dữ gào lên: "Các ngươi chờ cho ta!"
Phu thê Lâm Chấn Nam thế này chắn chắn không thể vào khách điếm, Tô Kết dẫn bọn họ bảy xuyên tám vòng trong ngõ nhỏ, cuối cùng xâm nhập trái phép vào một trạch viện không có người ở.
Do lâu ngày không có ai sống và dọn dẹp nên trong sân mọc đầy cỏ dại. Trong phòng dù có một số vật dụng không bị dọn đi nhưng đã phủ một lớp bụi dày. Mạng nhện giăng đầy khắp nơi, kèm theo đó là tiếng sột soạt không biết của chuột hay côn trùng.
Tô Kết dùng hai ngón tay nhặt một mảnh vải bẩn dưới đất, mỉm cười đưa tới trước mặt Long Tiểu Vân.
Long Tiểu Vân mở to mắt ngây thơ nhìn anh.
Tô Kết ôn nhu nói: "Hài tử ngoan nên cần cù, dũng cảm, coi trọng vệ sinh." Anh nghĩ rồi nói thêm: "Moah~"
Long Tiểu Vân: "......"
Nhìn bóng lưng Long Tiểu Vân phảng phất như đang bốc lên khói đen, Tô Kết vui vẻ lấy ra một chiếc khăn màu trắng lau đầu ngón tay.
Lâm Bình Chi dùng tay áo chùi hai cái ghế bị mọt ăn, đỡ phụ thân và mẫu thân y ngồi xuống rồi băn khoăn nhìn bóng dáng bận rộn của Long Tiểu Vân, xắn tay áo nói với Tô Kết: "Tiền bối, ta cũng tới hỗ trợ."
Tô Kết nhìn trái nhìn phải rồi đưa chiếc khăn trên tay cho y.
Hai tiểu thiếu gia tuy đã nếm nhiều khổ cực nhưng chưa từng làm việc này, tay chân vụng về bận bịu trong phòng. Lâm phu nhân nhìn nhi tử gầy đi không ít đau lòng nói: "Mấy ngày nay Bình nhi chắc hẳn đã phải chịu khổ rất nhiều."
Lâm Chấn Nam thở dài rồi chắp tay nói với Tô Kết: "Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của ân công."
Tô Kết báo tên, sau đó Lâm Chấn Nam lại hỏi về cuộc gặp gỡ của anh và Lâm Bình Chi, cuối cùng xúc động nói: "Ân công cao thượng, Bình nhi có thể bái nhập môn hạ ân công quả thực là phúc khí của nó, ta và mẫu thân nó cũng có thể yên tâm."
Tô Kết ngẩn ra rồi cười nói: "Lâm lão gia e rằng đã hiểu lầm rồi. Quyển bí tịch ta đưa cho Bình Chi là do có người tin cậy, xin nhờ ta tìm một truyền nhân tâm tính và tư chất không tồi, chứ không phải ta nhận hắn làm đồ đệ. Nghiêm túc mà nói, sư phụ của Bình Chi phải là Liên Hoa công tử, chủ nhân của bí tịch mới đúng."
Lâm Chấn Nam lộ ra vẻ kinh ngạc: "Liên Hoa công tử? Vương Liên Hoa?!"
Tô Kết khẽ gật đầu.
Lâm Chấn Nam vội vàng nói: "Vậy ân công có biết Liên Hoa công tử ở nơi nào không?"
Tô Kết lắc đầu: "Quyển bí tịch này là do Liên Hoa công tử để lại trước khi ra biển vào mười mấy năm trước. Hiện tại hắn rốt cuộc ở đâu có lẽ chỉ có người Chu gia mới biết."
Thẩm Lãng, Vương Liên Hoa đều là người không có vướng bận, chỉ có Chu Thất Thất gia lớn nghiệp lớn vẫn còn người thân trên đời, không thể nào cả đời đến chết không thấy, có lẽ còn có cách âm thầm liên lạc.
Lâm Chấn Nam suy sụp lẩm bẩm: "Chuyện này phải làm thế nào mới tốt đây?"
Lâm Bình Chi ngẩng đầu khó hiểu hỏi: "Phụ thân, người sao vậy?"
Lâm Chấn Nam thở dài: "Hài tử ngốc, con cho rằng phái Thanh Thành sẽ để chúng ta đi như vậy sao? Trốn được nhất thời cũng không trốn được cả đời. Bây giờ ta đã là một phế nhân, mà con cũng không có năng lực tự bảo vệ mình. Vốn ta còn nghĩ nếu con có sư phụ có khả năng che chở cho con, ta sẽ để con theo sư phụ cao chạy xa bay, ta và mẫu thân con dù có chết cũng yên tâm."
Lâm phu nhân nghe xong cũng liên tục gật đầu.
Lâm Bình Chi nghe vậy tức khắc kích động: "Phụ thân! Người nói bậy gì đó! Hai người không cần con sao? Dù có chết một nhà ba người chúng ta cũng phải chết cùng nhau!"
Tô Kết lạnh lùng quét mắt qua: "Ta cho ngươi《 Liên Hoa bảo giám 》là để ngươi đi chết à? Cũng do ở trước mặt phụ mẫu ngươi, ta ngại mắng ngươi ngu xuẩn. Bản lĩnh trong《 Liên Hoa bảo giám 》ngươi chỉ cần học được một hai cái cũng đủ mang phụ mẫu ngươi bình an rời khỏi đây rồi."
Lâm Bình Chi: "......"
Nói câu ngại không phải vẫn mắng sao?
Tô Kết lại hỏi: "Hiện giờ ngươi đã đọc được mấy chương trong《 Liên Hoa bảo giám 》rồi?"
Lâm Bình Chi lúng ta lúng túng cúi đầu.
Tô Kết cười nhạt: "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi không phải đồ đệ của ta."
Lúc này Lâm Chấn Nam mở lời: "Bình nhi, con là vì kiếm phổ của Lâm gia ta mới không chịu bái nhập môn hạ người khác sao?"
Lâm Bình Chi: "Phụ thân......"
Lâm Chấn Nam không đợi y nói xong đã nói tiếp: "Thực ra con không cần băn khoăn như thế. Bởi vì Tịch Tà Kiếm Pháp của Lâm gia ta từ thời tổ tiên Lâm Viễn Đồ, phương pháp tu luyện đều không hoàn chỉnh, chẳng qua chỉ có hình dáng mà thôi."
Lâm Bình Chi khiếp sợ nói: "Hoá ra Tịch Tà Kiếm Pháp thật sự phải tự cung mới có thể luyện thành?"
Lâm Chấn Nam cũng đại kinh thất sắc: "Con nói cái gì?"
Phụ tử hai mặt nhìn nhau, Lâm phu nhân cũng vẻ mặt kinh hãi, thậm chí kìm không được nhìn phía dưới của trượng phu và nhi tử.
Qua hồi lâu, Lâm Chấn Nam hỏi trước: "Bình nhi, con nghe được lời vừa rồi từ đâu."
Lâm Bình Chi nhìn Tô Kết: "Là tiền bối nói cho con, hắn nói muốn luyện Tịch Tà Kiếm Pháp trước tiên phải tự cung, vì vậy Lâm gia chúng ta mới không có ai luyện thành."
Lâm Chấn Nam nhìn về phía Tô Kết, trông thấy dáng vẻ tựa tiếu phi tiếu của anh, trong lòng không khỏi tin bảy tám phần, thất thanh nói: "Thì ra là thế, khó trách trước khi tổ tiên lâm chung hạ lệnh bắt buộc con cháu đời sau tuyệt đối không được mở Tịch Tà Kiếm Phổ, nếu không tất có mối họa, vậy mà là chuyện này!"
Nói xong lời cuối cùng chỉ cảm thấy vừa vô lý vừa buồn cười.
Tô Kết cũng thấy rất nực cười, nếu đã nghĩ là tai họa, còn để lại làm gì? Chẳng lẽ để một ngày nào đó Lâm gia bị diệt môn hậu thế có thể lấy ra tự cung tự cứu? Hay là tự cung báo thù?
Ôi, đinh đinh nó không ngoan sao, tại sao nhất định phải tổn thương đinh đinh?
Lâm Chấn Nam hít sâu một hơi, quát: "Bình nhi, từ hôm nay trở đi con không được dùng Tịch Tà Kiếm Pháp, càng không được nghĩ tới Tịch Tà Kiếm Phổ, con nên ngoan ngoãn học bí tịch của Liên Hoa công tử đi!"
Lâm Bình Chi: "Vâng!"
Một canh giờ sau Tô Kết ngồi trên chiếc ghế được lau không còn một hạt bụi đưa túi tiền cho Long Tiểu Vân: "Đi mua ít đồ, sư phụ ngươi muốn uống trà ngon nhất, ăn đồ ăn quý nhất, ngủ --"
Trong đầu chợt hiện ra bóng dáng khiến anh nháy mắt nghẹn lại, Tô Kết thầm than một tiếng, nói tiếp: "Ngủ chăn mềm nhất, đi đi."
Quên đi, ngủ không được, có lẽ cả đời này cũng ngủ không được.
Long Tiểu Vân ngây người nhìn anh: "Sư phụ, nếu ta đoán không lầm, bây giờ người phái Thanh Thành chắc hẳn đang lùng bắt chúng ta khắp thành."
"Vậy thì thế nào?" Tô Kết nở nụ cười thân thiện đầy khích lệ và tín nhiệm với Long Tiểu Vân: "Ta tin rằng với sự thông minh tài trí của đồ nhi ta, tất nhiên có thể không phụ sứ mệnh thắng lợi trở về."
Long Tiểu Vân: "Sư phụ......"
Tô Kết hơi nhướng mày, cố hết sức làm ra vẻ hiền từ: "Đương nhiên, nếu ngươi không cẩn thận bị yêu quái bắt đi cũng không sao, an tâm chờ sư phụ tới đánh ngươi, à không, cứu ngươi là được."
Long Tiểu Vân: "......"
Lâm Bình Chi đứng ngoài quan sát:...... Ta thật nên may mắn ta không phải đồ đệ của tiền bối.
Phần may mắn này vào ban đêm đã thẳng tắp bay lên đỉnh điểm, do không gian có hạn, Tô Kết trực tiếp chặn miệng Long Tiểu Vân giúp hắn kéo duỗi gân cốt ngay trong sân. Bởi vì lực khống chế của anh đã đạt tới trình độ tinh tế tỉ mỉ, vì vậy mỗi lần đều có thể thao tác đến cực hạn, phát huy tối đa tiềm năng của cơ thể mà không gây ra tổn thương không thể cứu vãn, cũng bởi vậy đau đớn Long Tiểu Vân phải chịu chưa bao giờ giảm bớt.
Cả nhà Lâm Bình Chi nhìn Long Tiểu Vân khuôn mặt vặn vẹo toàn thân run rẩy và Tô Kết vẻ mặt lãnh đạm xuống tay tàn nhẫn, đồng thời cảm thấy lạnh thấu xương như rơi vào hầm băng.
Làm xong việc chuẩn bị, Tô Kết cử động cổ tay nói với Long Tiểu Vân đang ngồi dưới đất: "Một nén hương sau tiếp tục."
Thời gian nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh, Long Tiểu Vân run rẩy đứng lên, Tô Kết lui về hai mươi bước, đột nhiên xoay người giơ tay ném một thanh phi đao.
Thanh đao này không giống với ám khí bình thường, chuôi đao của nó được nối trực tiếp với thân đao, lưỡi đao cũng dài hơn phi đao bình thường, tổng thể trông vừa thon dài vừa tinh xảo.
Long Tiểu Vân lăn một vòng tại chỗ, né tránh một đao đó. Theo một tiếng thịch nhỏ vang lên, sợi chỉ bạc kia chợt lóe rồi biến mất, hoàn toàn đi vào vách tường sau lưng Long Tiểu Vân.
Lâm Bình Chi nhịn không được hít một hơi, nếu như trốn không thoát, chẳng phải sẽ xuyên thẳng qua người sao?
Đây là dạy đồ đệ hay đang giết người thế?
Tô Kết không quan tâm người khác nghĩ thế nào, liên tiếp tung ra bốn thanh phi đao, đều bị Long Tiểu Vân né được trong gang tấc.
Mặt Tô Kết lộ vẻ khen ngợi, cười nói với Long Tiểu Vân: "Tốt lắm."
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười này Long Tiểu Vân tức khắc dựng hết cả tóc gáy!
Ngay sau đó Tô Kết cười mỉm nói: "Nếu bây giờ trình độ này đã không còn khó khăn với ngươi, cứ tiếp tục cũng không có ý nghĩa gì nữa. Vì vậy tiếp theo --"
Ngón tay anh lướt nhẹ qua hai mắt: "Bịt kín đôi mắt của ngươi."
Long Tiểu Vân liều mạng nhịn xuống mới không khóc ngay tại chỗ.
Nhưng ma quỷ sẽ không có tình cảm, cho dù đối diện với một đôi mắt to ướt át, Tô Kết vẫn vẻ mặt dịu dàng đưa qua một mảnh vải màu đen dày cộp. Đồng thời khi Long Tiểu Vân run tay buộc mấy lần cũng không được đã đích thân đi tới buộc chặt rồi thắt một chiếc nơ bướm xinh đẹp.
Sau đó anh quay về chỗ cũ, dùng giọng điệu thân thiết chứa ý cười nói: "Đồ nhi ngoan, chúng ta tiếp tục nha."