Tác giả: Tinh Như Hứa
Edit & Beta: Tiểu Bao Tử
Hơi ấm liên tục truyền đến từ hai bàn tay đang giao nhau, ôn nhu đến mức khiến Tô Kết sinh lòng tham lam, không nỡ buông tay.
Hoá ra cảm giác thích một người không phải vặn vẹo, dữ tợn, cuồng loạn. Cũng không như thứ anh uống trong Túy Sinh Mộng Tử thành, điên cuồng đến nỗi thiêu đốt cả linh hồn, si mê đến mức mỗi phút mỗi giây không thể suy nghĩ gì ngoại trừ người nọ. Hận không thể đặt toàn bộ thể xác, tinh thần và hết thảy tôn nghiêm dưới chân người nọ, chẳng sợ bị người nọ giẫm nát, chỉ cần có thể đổi lấy một cái nhìn thoáng qua, sẽ cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn không gì sánh được.
Đến tận lúc này anh mới hiểu được, thích một người là ấm, ngọt, là sung sướng lâu dài và vui mừng khó nén.
"Ngươi......" Bọn họ lên tiếng cùng lúc rồi song song ngừng lại, sau yên tĩnh ngắn ngủi lại đồng thời không nhịn được bật cười.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười: "Ngươi nói trước đi."
"Được." Tô Kết vẫn nắm tay y, hỏi: "Tại sao ngươi lại ở đây? Ta đi qua Bách Hoa Lâu phát hiện ngươi tự nguyện rời đi."
Hoa Mãn Lâu gật đầu: "Đúng vậy, ta quả thật đã tự nguyện rời đi với người kia. Bởi vì hắn nói ngươi ở đây, hơn nữa có người muốn mạng ngươi."
Đáp án này hoàn toàn ngoài dự đoán của Tô Kết, anh thậm chí có chút dở khóc dở cười: "Gã nói vậy ngươi liền tin à? Ngươi đã thấy ta so kiếm với Tây Môn trang chủ rồi mà, sao ta lại rơi vào tay kẻ khác dễ dàng thế được?"
"Đương nhiên ta không tin." Hoa Mãn Lâu hơi nắm chặt tay anh, thấp giọng nói: "Thế nhưng ngộ nhỡ thì sao?"
Tô Kết ngẩn ra, đáy mắt hiện lên ý cười mềm mại hơn: "Tuy sẽ không có ngộ nhỡ gì cả, nhưng nếu là ngươi, ta cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống vậy."
"Chuyện thứ hai."
Anh chầm chậm cúi người ghé sát vào tai Hoa Mãn Lâu, dịu dàng nói: "Hoa Mãn Lâu, ta rất nhớ ngươi."
Cảm giác được hơi thở người trước mặt nhất thời rối loạn, Tô Kết cười nhẹ rồi khẽ nghiêng đầu, môi mỏng hơi lạnh vừa chạm vào mặt Hoa Mãn Lâu liền tách ra, như chuồn chuồn lướt nước, rồi lại chất chứa lưu luyến kiều diễm.
Nét mặt Hoa Mãn Lâu chớp mắt trống rỗng, sau đó hơi nhíu mày, vươn tay kia sờ soạng trên người anh: "Ngươi bị thương sao? Ta ngửi thấy mùi máu."
Tô Kết rũ mắt nhìn xuống, chỉ thấy trên vạt áo có vài vết máu không đáng chú ý, anh trấn an: "Đừng lo, không phải máu của ta."
Nói xong, theo bản năng nói thêm một câu: "Ta cũng không có giết người."
"Không có chuyện gì thì tốt rồi." Hoa Mãn Lâu buông lỏng đôi mày nhíu chặt.
Sắc mặt Tô Kết lại trở nên nghiêm trọng: "Ta không sao, có chuyện là ngươi mới đúng. Ngươi bị Lâm Tiên Nhi hạ độc gì?"
"Độc? Ta không cảm thấy chỗ nào không khoẻ." Nói xong, y đưa tay đặt lên cổ tay mình, một lát sau lắc đầu: "Mạch tượng không có gì không ổn."
"Lẽ nào ả gạt ta?"
Tuy rằng nói vậy, song Tô Kết chưa thấy yên tâm, vì thế xoay người chuẩn bị kéo Lâm Tiên Nhi vào tra hỏi thêm vài câu. Anh vén rèm đi ra ngoài lại phát hiện Lâm Tiên Nhi và lão bà kia đã không thấy bóng dáng, chỉ có một tiểu cô nương mặc áo hồng và Kinh Vô Mệnh vô cảm đứng bên ngoài.
Nhìn thấy anh tiểu cô nương chủ động mở lời: "Nàng đã đi rồi."
Tô Kết cúi đầu xem nàng: "Vậy sao ngươi không đi?"
Tiểu cô nương nhón chân nhìn vào phòng, dường như muốn lướt qua Tô Kết nhìn bóng dáng ai đó qua khe hở, gò má nàng ửng đỏ, trong mắt chứa ngưỡng mộ: "Nếu ta đi rồi, sẽ không có ai đọc sách cho y."
Vẻ mặt Tô Kết tức khắc biến thành hơi vi diệu.
Lúc này Hoa Mãn Lâu cũng vén rèm bước ra, y đã nghe được lời vừa rồi, nhã nhặn nói với tiểu cô nương: "Linh Linh cô nương, cảm ơn cô đã chiếu cố mấy ngày nay, tại hạ sẽ lập tức rời khỏi đây."
Sắc mặt Linh Linh trắng nhợt, lộ ra vẻ khổ sở: "Từ lâu ta đã biết một ngày nào đó ngươi sẽ rời đi."
Rồi sau đó mặt nàng bỗng trở nên rất không cam lòng, hai ba bước đi tới trước mặt Hoa Mãn Lâu, nắm lấy tay áo y, ngẩng đầu nhìn y nói: "Ngươi thật sự không thể cưới ta sao? Ta sẽ sớm trưởng thành, người trong lòng ngươi có lẽ sẽ không trở lại. Ta sẽ thích ngươi hơn nàng, đối với ngươi tốt hơn nàng, vì vậy ngươi cưới ta được không?"
Tô Kết: "......"
Đang lúc anh chuẩn bị duỗi tay sờ đầu xem có mọc ra cỏ xanh chưa, Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng cầm tay anh, lắc đầu với Linh Linh: "Hắn đã trở lại."
Linh Linh tức khắc sững sờ, qua hồi lâu mới phản ứng lại, vừa khiếp sợ chỉ vào Tô Kết vừa không thể tin được nhìn Hoa Mãn Lâu: "Hắn là người trong lòng ngươi? Nhưng hắn là nam nhân mà!"
Kinh Vô Mệnh không hề chớp mắt nhìn bọn họ, ánh mắt cực kỳ có trọng lượng, khiến người ta khó mà xem nhẹ.
"Ta thích hắn, không liên quan gì đến việc hắn là nam hay nữ." Giọng điệu Hoa Mãn Lâu dịu dàng mà kiên định, khiến tiểu cô nương lập tức kìm lại vành mắt đỏ hoe.
Nàng oán hận nhìn Tô Kết, ánh mắt tràn ngập địch ý, lớn tiếng nói: "Ta sẽ không bỏ cuộc. Khi ta trưởng thành nhất định sẽ đi tìm ngươi, ta nhất định có thể làm ngươi thích ta!"
Vẻ mặt Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ, như đang đối mặt với một hài tử không hiểu chuyện. Nhìn thấy dáng vẻ đó của y, Linh Linh rốt cuộc không nhịn được xoay người chạy ra khỏi tiểu lâu.
Tô Kết rút tay ra, vươn một ngón tay chọc chọc bả vai Hoa Mãn Lâu, cười nói: "Xem ra ngươi đã trải qua mấy ngày rất phấn khích. Ta cho rằng chỉ có Lục Tiểu Phụng mới trêu hoa ghẹo nguyệt, không ngờ Hoa công tử cũng không kém bao nhiêu?"
Nụ cười Hoa Mãn Lâu mang theo bất lực vẫn chưa tiêu tan và một tia nuông chiều: "Nàng vẫn chỉ là hài tử thôi."
"Tiểu cô nương tuy còn nhỏ, nhưng ánh mắt vô cùng tốt." Tô Kết thả tay xuống, giọng nói chứa đầy tán thưởng.
Sau đó anh không khỏi thở dài: "Nếu như nàng sinh ra sớm mấy năm, thêm nữa sớm gặp được ngươi, e rằng thật sự sẽ không có chuyện của ta."
Lòng Hoa Mãn Lâu rất mềm yếu, cực kỳ dễ bị rung động bởi những thứ đơn thuần nồng nhiệt, lúc trước nếu không phải bị anh quấy nhiễu, sợ rằng y sẽ thật sự rơi vào người Thượng Quan Phi Yến. Mà nếu giống như anh nói, để Linh Linh sớm gặp được Hoa Mãn Lâu, đối mặt với theo đuổi thẳng thắn và nhiệt tình đó, đoán chừng Hoa Mãn Lâu rất khó không động tâm.
Hiếm thấy hơn là người có cá tính như vậy, khi đã có tình sẽ cực kỳ thâm tình, toàn tâm toàn ý, không rung động trước tình cảm của những người khác. Hoa Mãn Lâu có thể độc thân đến bây giờ, Tô Kết nghĩ khả năng duy nhất là y quá trạch.
Khó được ra ngoài một chuyến với Lục Tiểu Phụng, lại gặp toàn mấy người không đứng đắn, cơ bản đều cợt nhả y chang hắn, để lại cho y một bầu trời quang trăng sáng. Vả lại y không hợp với mấy nữ nhân xuất hiện bên cạnh Lục Tiểu Phụng, vì vậy trước sau không bị chiếc lá nào dính vào người.
Duyên phận thực sự là một thứ kỳ diệu. Nếu lúc trước anh bị đào ra khỏi núi tuyết, trải qua luân hồi là vì vượt qua không gian gặp được một người như vậy, hình như cũng không phải chuyện xấu.
Hoa Mãn Lâu phì cười: "Đừng nói giỡn." Sau đó quay sang Kinh Vô Mệnh nói: "Không biết vị này là?"
Kinh Vô Mệnh không trả lời, chỉ nhìn bọn họ thật sâu rồi xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Tô Kết nhìn cánh cửa trống không, lộ ra vẻ thích thú: "Một cái bóng sinh ra không nên có tình cảm, chủ nhân của hắn chắc sẽ cảm thấy rất buồn rầu."
Hoa Mãn Lâu nghiêng đầu: "Ngươi nói gì cơ?"
Tô Kết kể lại chuyện đã nhìn thấy và nghe được trước đó cho y, cuối cùng cười nói: "Một nam nhân bình thường, dù không thích nữ nhân trước mặt cũng không đến mức phải nhờ dược vật mới có thể hứng khởi. Có lẽ hắn không phải không thích Lâm Tiên Nhi, mà là không thích nữ nhân. Về phần tại sao muốn làm vậy...... Cho dù chỉ là một cái bóng, cũng có tâm, có tâm sẽ có thứ để tham lam."
Hoa Mãn Lâu: "Hắn cho ta cảm giác rất kỳ quái. Hư vô, tĩnh mịch, lại có luồng kiếm ý sắc nhọn nhưng hoàn toàn khác với Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành."
"Vì vậy Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành là người, hắn chỉ là một cái bóng. Cái bóng vốn là thứ hư vô mờ mịt và không có cảm tình, chỉ cần đi theo chủ nhân là đủ rồi, không cần điều gì khác nữa." Hai người sóng vai đi ra ngoài, vừa bước ra cửa, một luồng hương thơm theo gió thoảng qua.
Bước chân Hoa Mãn Lâu hơi khựng lại, cười nói: "Hoa mai trong rừng nở rồi."
Tô Kết cân nhắc một lát, nắm lấy cánh tay y nói: "Chúng ta đi tìm Mai Nhị tiên sinh, tuy ngươi nói cơ thể mình không có gì khác thường, nhưng ta vẫn thấy không yên lòng. Ta đã gặp nhiều người như Lâm Tiên Nhi, bọn họ vì niềm vui của mình chuyện gì cũng làm được."
Hoa Mãn Lâu vẻ mặt dung túng: "Được."
Thế là khi hai người rời khỏi đây không về Bách Hoa Lâu, mà đi vòng qua Mai Hoa Thảo Đường nơi Mai Nhị tiên sinh ở. Lúc bọn họ đến cửa đã gần giữa trưa, Mai Nhị tiên sinh đi vắng, chỉ có Mai Đại tiên sinh đang chỉ huy hai đồng tử cắt tỉa cành mai, thậm chí không thèm nhìn bọn họ.
Tô Kết chợt nhớ ra, Diệu Lang Trung Mai Nhị tiên sinh am hiểu nhất là trị ngoại thương và nội thương, nhưng bàn về nghiên cứu độc dược, Mai Đại tiên sinh mới là người tài ba.
Tuy nhiên, Mai Đại tiên sinh tính tình quái đản chẳng kém gì đệ đệ lão. Nhược điểm duy nhất là yêu tranh như mạng, chỉ cần đưa tặng danh họa chuyện gì lão cũng đồng ý.
Nghĩ đến đây, Tô Kết khẽ ho một tiếng, hơi cao giọng nói với Hoa Mãn Lâu: "Hoa Mãn Lâu, lúc trước ngươi nói bá phụ nhận được một bức《 Lạc thần phú đồ 》của Cố Khải Chi cách đây không lâu, thật vậy chăng?"
Hoa Mãn Lâu thoáng ngẩn ngơ, sau đó lập tức phản ứng lại, cười đáp: "Quả có thế thật."
Tô Kết tiếp tục nói: "Nhưng ta nghe nói bản gốc《 Lạc thần phú đồ 》đã sớm thất lạc, được lưu truyền tới nay chỉ là bản sao ở thời Tống?"
Hoa Mãn Lâu chậm rãi giải thích: "Vốn dĩ là vậy, kỳ thực gia phụ không thật sự yêu thích thi họa, trong nhà người chân chính si mê là Tam ca. Bức bản sao triều Tống vốn do Tam ca sưu tầm, về sau có người cơ duyên xảo hợp tìm được bản gốc, tặng cho gia phụ xem như lễ mừng thọ, chẳng qua bây giờ chắc hẳn đã nằm trong tay Tam ca."
Y vừa dứt lời, một bóng người vội vã chạy tới trước mặt họ, chưa đứng vững đã vẻ mặt kích động hỏi: "Ngươi nói thật ư? Bản gốc《 Lạc thần phú đồ 》đang ở nhà ngươi?"
"Vô cùng xác thực." Hoa Mãn Lâu ôn hòa gật đầu.
Mai Đại tiên sinh thay đổi hẳn thái độ, lập tức gọi đồng tử: "Kỵ Hạc, mau đi lấy hũ Trúc Diệp Thanh hai mươi năm ra."
Tiếp đó lão niềm nở nhìn Hoa Mãn Lâu, đánh giá y từ trên xuống dưới, vỗ tay nói: "Hoa Mãn Lâu, thất công tử Hoa gia, nghe danh đã lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên chung linh dục tú, thần thái bất phàm. Ta với lệnh tôn và lệnh huynh xem như người quen cũ, hôm nay ngươi đã tới đây, hãy để ta chiêu đãi ngươi."
(đất thiêng nảy sinh hiền tài)
Hoa Mãn Lâu bị thay đổi bất thình lình làm cho trở tay không kịp, hành lễ nói: "Không dám làm phiền tiên sinh."
Nhìn độ lửa không sai biệt lắm, Tô Kết mỉm cười bước lên nói rõ mục đích đến: "Thực ra hôm nay chúng ta cố ý tới tìm tiên sinh, muốn nhờ tiên sinh xem thử Hoa Mãn Lâu có bị trúng độc không."
Mai Đại tiên sinh nghe vậy nhìn kỹ sắc mặt Hoa Mãn Lâu, rồi nắm một tay y đặt hai ngón tay vào giữa cổ tay giúp y bắt mạch, một lát sau lắc đầu: "Mạch tượng vững vàng, nhẹ nhàng có lực, nhịp điệu đều đặn, không có khác thường, không phải trạng thái trúng độc."
Tô Kết nghe xong không khỏi cau mày, lẽ nào Lâm Tiên Nhi thật sự chỉ đang lừa anh? Thế nhưng tại sao anh luôn cảm thấy bất an?
Không đợi anh nghĩ ra kết quả, Hoa Mãn Lâu đã bị Mai Đại tiên sinh nhiệt tình kéo vào Thảo Đường, anh chỉ có thể nâng bước đi theo.
Mai Đại tiên sinh nói được làm được, quả nhiên lấy Trúc Diệp Thanh hai mươi năm tiếp đãi bọn họ, thêm nữa còn đích thân rót rượu. Một chén xuống bụng lão thấy Tô Kết không động đậy, có phần nghi ngờ lại có phần không vui: "Sao ngươi không uống? Chẳng lẽ Trúc Diệp Thanh hai mươi năm của ta không đáng vào miệng sao?"
Tô Kết đang muốn mở lời, Hoa Mãn Lâu bên cạnh đã tự nhiên lấy chén rượu của anh qua, mỉm cười xin lỗi với Mai Đại tiên sinh: "Tiên sinh chớ trách, vị bằng hữu này của tại hạ không uống rượu, một chén này tại hạ uống thay hắn." Nói xong, nâng chén uống cạn.
Mai Đại tiên sinh bèn không để ý tới Tô Kết nữa, chỉ chuyên chú nói chuyện với Hoa Mãn Lâu, hai người đều là người phong nhã, trò chuyện xoay quanh chủ đề thi hoạ rất vui vẻ. Tô Kết không nói xen vào, chỉ chơi đùa chén rượu của mình, đầu ngón tay vuốt ve chỗ Hoa Mãn Lâu vừa mới uống, trong mắt hiện lên ý cười.
Qua ba tuần rượu, Mai Đại tiên sinh chợt nói: "Hoa công tử, ta có thể mượn bức《 Lạc thần phú đồ 》xem thử không?"
Hoa Mãn Lâu nghe vậy không hề bất ngờ, cười gật đầu: "Việc này không khó, lúc trở về tại hạ sẽ nói với Tam ca, mượn tranh tới xem cùng tiên sinh."
Nghe xong lời này, vẻ mặt Mai Đại tiên sinh có phần mất tự nhiên, do dự rồi nói: "Đừng nói cho Tam ca ngươi là ta muốn xem, nếu không hắn nhất định sẽ không đồng ý."
Hoa Mãn Lâu: "Cớ sao lại thế?"
Mai Đại tiên sinh ậm ừ chốc lát mới nói: "Ba năm trước có người xin ta chữa bệnh, nói sẽ lấy bức Vương Ma Cật bản gốc làm tiền khám bệnh, ta đã đáp ứng. Ai ngờ người nọ xong việc đổi ý, nói bức tranh đó đã bị người ta dùng số tiền lớn mua rồi, nói với ta bao nhiêu tiền cũng được nhưng không thể đưa tranh cho ta. Hừ, Mai Đại ta phải chịu cơn giận không đâu như vậy bao giờ, bèn lợi dụng danh nghĩa xem tranh trộm dùng một bức đồ dỏm đổi bút tích thực. Sau đó Tam ca ngươi từng tìm tới cửa, bị ta kêu người đuổi ra ngoài."
Hoa Mãn Lâu: "......"
Hoá ra là kiểu "Người quen cũ" này à?
Y có cảm giác không biết nên khóc hay cười, cuối cùng chỉ đành an ủi nói: "Nếu Tam ca biết nội tình, ắt sẽ không trách tội tiên sinh."
Mai Đại tiên sinh ánh mắt sáng quắc nhìn y: "Vậy ngươi có thể mượn《 Lạc thần phú đồ 》sao? Ta đảm bảo chỉ nhìn xem, sẽ không làm chuyện dư thừa."
Hoa Mãn Lâu gật đầu: "Nguyện làm hết sức."
Mai Đại tiên sinh tức khắc vui vẻ ra mặt, rót thêm cho Hoa Mãn Lâu một chén rượu. Lão đang định khen y thêm hai câu thì nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
Bọn họ ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy một đoàn người đang đi về phía này. Dẫn đầu là một nam một nữ, nữ tử mắt ngọc mày ngài, vô cùng xinh đẹp. Nam nhân nàng đỡ tuy cũng cực kỳ anh tuấn nhưng sắc mặt tái nhợt, suy yếu tiều tụy, trông vẻ bệnh hoạn như gió thổi qua sẽ ngã.
Đi thêm hai bước, nam nhân đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi hôn mê bất tỉnh, nữ tử tức khắc khẩn trương, thất thanh hét lên: "Xung ca!"
Sau đó ôm nam nhân nôn nóng vọt vào phòng, hỏi: "Mai Nhị tiên sinh có ở đây không?"