Tác giả: Tinh Như Hứa
Edit & Beta: Tiểu Bao Tử
Từ lúc hạ quyết tâm, Tô Kết đã không có ý định dùng tim của những người khác, đương nhiên kể cả chính anh.
Không phải vì gì khác, chỉ là không xứng với Hoa Mãn Lâu.
Thất tình lục dục của con người đều do tâm sinh, hơn nữa trái tim có khả năng ghi nhớ nhất định. Vì thế ở hiện đại Tô Kết thỉnh thoảng có thể thấy tin tính tình người làm phẫu thuật ghép tim có thay đổi lớn.
Tô Kết không thể mạo hiểm làm vậy, dù sao trên đời chỉ có một Hoa Mãn Lâu.
Anh muốn cứu y, không phải muốn huỷ hoại y.
Mặc dù là kế hoạch lâm thời quyết định nhưng hoàn toàn không phải tâm huyết dâng trào, bởi vì trên người anh có đạo cụ then chốt quan trọng nhất và cũng an toàn nhất.
Một viên đạo tâm hoàn mỹ không tì vết.
Nó là món quà đầu tiên và duy nhất mà Tô Kết nhận được khi hoàn thành vô số nhiệm vụ. Tuy rằng anh nghi ngờ do Chủ Thần làm trò quỷ đằng sau, vì thứ này xuất hiện quá đúng lúc, tưởng chừng như được làm ra cho riêng anh vậy.
Lúc ấy Tô Kết đang bị huyết mạch hậu duệ thần linh trong cơ thể tra tấn, thứ đó quá mạnh mẽ, quá bá đạo. Dù rằng khiến đẳng cấp gen của anh tăng lên một bậc, nhưng cũng để lại một số phiền toái.
Do đối phương trước khi chết đã dùng máu mình nguyền rủa, hễ người nào mang trong mình huyết mạch của hắn đều sẽ phải chịu đựng nỗi khổ linh hồn bị lửa địa ngục thiêu đốt, đau đớn nát tim, đời đời kiếp kiếp không được giải thoát.
Chuyện này Tô Kết cũng xin thua, đối phương thật sự hận anh đến mức mất hết lý trí, ngay cả con cháu mình cũng không tha.
Tuy nhiên, hắn đã thành công hố được Tô Kết, bởi vì đây là debuff mà cả Chủ Thần cũng không thể loại bỏ, trừ khi rút dòng máu đó ra, nếu không chỉ có thể gắng gượng chịu đựng lời nguyền.
Không có khả năng rút ra, trong không gian Chủ Thần không ai có thể vứt bỏ cơ hội trở nên mạnh mẽ, vì thế Tô Kết bị lời nguyền nọ hành khổ không nói nổi.
Lửa địa ngục thiêu đốt tội nghiệt trong linh hồn, nhưng luân hồi giả ai mà không nghiệp chướng nặng nề, dẫu sao thứ Chủ Thần sắp đặt cho họ là con đường giết chóc. Được cái phúc họa đi đôi, cường độ linh hồn và tinh thần lực của anh không ngừng mạnh lên dưới sự dằn vặt đó, cuối cùng khống chế lại lửa địa ngục.
Còn lại đau đớn nát tim chỉ là chuyện nhỏ, dù sao nát rồi vẫn hồi phục được, mỗi tháng nhịn đau một hay hai lần sẽ qua.
Ngay sau đó Chủ Thần sắp xếp cho anh một vị diện tu tiên cao cấp, nội dung nhiệm vụ là diệt trừ đại ma đầu muốn huyết tế vạn linh để hồi sinh người yêu.
Nhưng Tô Kết đi làm liền phát hiện nội tình nhiệm vụ rất phức tạp.
Nói đơn giản là một đại năng tu đạo sinh mệnh vượt qua thiên kiếp địa kiếp, thiếu mỗi nhân kiếp sẽ có thể tu thành chính quả, mà cái nhân kiếp đó cố tình lại là tình kiếp.
Tạo hóa trêu người hơn là đại năng độ kiếp được nửa đường, tình nhân của hắn ngoài ý muốn mất mạng, chính lúc tình yêu sâu đậm nhất lại mất đi người yêu, nghĩ thôi cũng biết sẽ đau khổ cỡ nào.
Bây giờ là lúc mấu chốt nhất. Buông bỏ sẽ công đức viên mãn, thành tiên trong tay, không bỏ xuống được sẽ tình nghiệt quấn thân, khó thoát bể khổ.
Tất cả mọi người chạy tới khuyên đại năng nghĩ thoáng lên, đại năng cũng biết rõ thiệt hơn trong đó. Đạo tâm của hắn đã gần hoàn thiện song lại dao động do ái nhân mất đi, nhưng bất kể thế nào hắn cũng không thoát ra được, cuối cùng chọn cách tự trảm.
Trảm tơ tình, trảm chấp niệm, trảm chính mình.
Trảm xong tuy tu vi thụt lùi một ít, nhưng cuối cùng cũng vượt qua tình kiếp, tiếp đó đại năng đi bế quan.
Bế một phát gần ngàn năm, nhưng mấy thứ hắn trảm ra lúc trước chẳng biết sao tụ tập lại sinh ra một kẻ điên.
Một tồn tại trong lòng chỉ có tình cảm và chấp niệm với người đã chết, đương nhiên là kẻ điên.
Mục đích tồn tại duy nhất của gã là hồi sinh ái nhân đã chết nhiều năm.
Khi đại năng xuất quan đạo tâm trong sáng, nửa bước Chân Tiên nhưng cuối cùng hắn cũng không thể thành tiên. Bởi vì chấp niệm quân đã phạm tội chướng ngập trời, kết vô số nhân quả ác nghiệp, là một phần được tách ra từ người hắn, một nửa trong số đó sẽ quy lên đầu đại năng. Lưng đeo những tội ác nhân quả đó, đại năng không thể lên cầu thăng tiên.
Cuối cùng đại năng tự tay tiêu diệt chấp niệm quân rồi hao hết tiên nguyên xoay chuyển đại trận Vạn Linh Huyết Tế. Trước khi tọa hóa tặng đạo tâm của mình cho Tô Kết không tiếc công trợ giúp hắn, để lại hai câu có ý nghĩa sâu xa.
Câu đầu tiên, nếu có duyên kế tục đạo của ta.
Câu thứ hai, chung quy ta không thể vượt qua tình kiếp đó.
Làm nhiệm vụ xong Tô Kết cũng có chút thổn thức, lúc ấy anh vẫn không hiểu tại sao một chữ tình có thể khiến tồn tại lớn mạnh đến thế vạn kiếp bất phục.
Nhận được đạo tâm thực lực anh tăng lên rất nhiều, hơn nữa năng lực nguyền rủa của thần huyết cũng bị ngăn chặn, có thể nói đã triệt để loại bỏ hậu hoạn. Chẳng qua anh không có được truyền thừa của đại năng, có lẽ bởi vì bản chất anh không phải một người nhiệt tình yêu thương sinh mệnh, lòng thương xót của anh chỉ bắt nguồn từ khó khăn sinh tồn của bản thân.
Người có nỗi khổ mới thấy được nỗi khổ của chúng sinh.
Nó không xuất phát từ tình yêu thương mà là sự thờ ơ cực đoan theo một nghĩa khác. Bởi vì đổi cách nói sẽ là nếu Tô Kết không để ý đến sinh mạng của mình, vậy anh cũng không để ý tới sinh mạng của bất cứ ai.
Khi anh biết Hoa Mãn Lâu trúng cổ liền quyết định tặng đạo tâm cho đối phương. Một đạo tâm trong suốt sáng rực như Minh Kính Đài, vạn ác không dính, dục tình không nhiễm, cho dù chủ nhân trước của nó là tà ma tội ác tày trời, lòng dạ độc ác cũng không thể để lại một vết tích trên người nó.
Bản thân nó vĩnh viễn là một khối bạch ngọc không tì vết.
Cũng chỉ có vậy Tô Kết mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Xem xong mớ ký ức đó, Hoa Mãn Lâu rơi vào im lặng.
Y chỉ có thể im lặng, bởi vì bất kỳ lời nói gì vào giờ phút này đều sẽ có vẻ cứng nhắc.
Y đoán Tô Kết lai lịch bất phàm nhưng không ngờ chân tướng còn chấn động lòng người hơn y tưởng tượng, vả lại đây hình như chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Tuy là ếch ngồi đáy giếng song cũng đủ để Hoa Mãn Lâu liên tưởng đến cuộc sống cực kỳ hung hiểm trước đây của đối phương, chẳng những không được tự do mà cả sinh tử cũng bị khống chế.
Mặc dù đôi mắt Tô Kết thấy được ánh sáng nhưng không khác gì y thuở xưa, đều đang chìm trong bóng tối.
Chỉ là Hoa Mãn Lâu không cho rằng mình thật sự bị mù, bởi hai mắt y dù không nhìn thấy song tim y lại thấy được, trước mắt y có bao nhiêu đen tối, trong lòng sẽ có bấy nhiêu quang minh.
Nhưng người thông suốt như y bây giờ cũng không đoán ra Tô Kết đến cùng là người thế nào, những thứ y nhìn thấy trong quá khứ là thật song đó chỉ là một phần sự thật. Đối phương bày ra trước mặt y tất cả mặt lương thiện, tốt đẹp nhất nhưng trong trí nhớ vừa rồi y lại thấy một mặt khác của đối phương.
Giết người, diệt môn, đồ thành, không chút nương tay, mặt không đổi sắc!
Điều đáng sợ không phải anh giết người, mà là khi anh giết người rất bình tĩnh, xong việc đứng trước núi thây biển máu vẫn nhẹ tựa gió mây.
Tâm trạng Hoa Mãn Lâu rất phức tạp.
Y không nói lời nào, Tô Kết chỉ có thể lên tiếng trước: "Ta có nên lo lắng lời nói ở Hoa phủ xưa kia sẽ trở thành hiện thực không?"
Hoa Mãn Lâu ngẩn ra một lúc mới nhớ ra lời Tô Kết khi đó.
Lúc ngươi biết quá khứ của ta, chỉ sợ sẽ không thích ta nữa.
Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng thở dài: "Nếu ta đổi chỗ với ngươi, có lẽ ta......"
Hoa Mãn Lâu luôn dùng thiện ý lớn nhất để khoan dung thương cảm người khác, vì vậy y cũng rất giỏi suy nghĩ từ góc độ của mọi người, sau đó thương tiếc sự bất lực của đối phương, đau lòng đối phương sa đọa.
Y tin nhân chi sơ, tính bản thiện.
Y cũng tin muôn vàn chuyện trên thế gian, luôn có lúc không có lựa chọn nào khác, thân bất do kỷ.
Do đó khi y đứng từ góc độ của Tô Kết, y phát hiện nếu đúng như lời mình nói đổi chỗ với Tô Kết, bản thân y cũng không thể tưởng tượng được cuối cùng mình sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Tô Kết dời mắt sang một bên, nhìn chằm chằm cột giường nhanh chóng nói: "Khi đó ta đã rất lợi hại, không nhớ rõ mình đã trải qua bao nhiêu thế giới. Nhưng lúc ta mới bước vào không gian Chủ Thần chỉ là một người bình thường, ban đầu toàn bị đuổi đánh, ta cảm thấy mình có thể sống sót là một kỳ tích...... Ài, tóm lại, lúc đầu ta không có bộ dáng đó đâu, chỉ là......"
Lần đầu tiên Tô Kết cảm thấy hơi lo ngại về khả năng biểu đạt ngôn ngữ của mình.
"Ta hiểu mà." Hoa Mãn Lâu dịu dàng gật đầu.
Tô Kết lại đưa mắt nhìn về phía Hoa Mãn Lâu, ánh sáng trong mắt như ngọc lưu li, sạch sẽ chân thực rồi lại mỏng manh như thể chạm vào sẽ vỡ tan: "Ta chỉ là...... Muốn sống tiếp."
Muốn sống tiếp, mà thôi.
Trên đời có nguyện vọng nào hèn mọn hơn thế sao?
Nhưng dù hèn mọn vậy đấy, có một số người cũng phải trả cái giá người thường khó mà tưởng tượng mới có thể như nguyện.
Những chuyện ấy thường là thứ khiến người ta xúc động nhất.
Tim Hoa Mãn Lâu đã mềm rồi.
Trên đời có lẽ chỉ cần là người, trước mặt người thương sẽ rất khó cứng lòng.
Hoa Mãn Lâu chẳng những là người, mà y còn không phải người ý chí sắt đá.
"Hơn nữa kẻ ta giết phần lớn không phải người, Ma Nhân trong toà thành đó tất cả đều ăn thịt người......" Tô Kết vẫn đang cố hết sức xoay chuyển hình tượng của mình trong lòng Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu nắm lấy tay anh, nhìn vào anh, trong mắt đều là dịu dàng: "Ta hiểu hết."
Trải qua nhiều chuyện đến vậy, Tô Kết vẫn có thể giữ được tính cách như thế, theo quan điểm của Hoa Mãn Lâu đã vô cùng đáng quý.
Ít nhất anh không lạm dụng sức mạnh của mình tùy ý làm bậy, không coi người thường như con kiến, anh có hỉ nộ ái ố, sẽ kết giao bằng hữu và sẽ yêu người nào đó.
Anh vẫn là một con người, vẫn giữ được nhân tính, không trở thành ma quỷ cũng không tự coi mình là thần linh, điều này thật sự không dễ.
Tô Kết tức khắc nhẹ lòng, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao trên đời có câu "Vì yêu nên lo âu, vì yêu nên sợ hãi", bởi vì thật sự quá quan trọng nên mới khó chịu nổi mất đi.
Nếu sớm biết bản thân có ngày sẽ thích một người đến thế, Tô Kết cảm thấy mình sẽ khắc chế hành vi trong quá khứ hơn nhiều.
"Ta......" Anh há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn quyết định đặt tâm ý chân thật nhất trước mặt Hoa Mãn Lâu.
"Có thể ta không phải người tốt, cũng chưa trải qua được mấy chuyện tốt, nửa đời trước là hoang vu, nửa đời sau là chông gai, tương lai cũng chỉ nhìn thấy một vùng hư vô."
Anh cười, ánh mắt cực kỳ rung động lòng người: "Có đôi khi ta không biết cách sống chỉ vì tồn tại này có nghĩa lý gì. Bây giờ ta nghĩ chắc là để gặp được ngươi, đây là một sai lầm không nên xảy ra nhưng có lẽ là may mắn duy nhất trong cuộc đời ta."
Đây có lẽ là lời tỏ tình êm tai nhất Hoa Mãn Lâu từng nghe.
Thứ cảm động nhất thường là thứ chân thật nhất, những lời Tô Kết nói mỗi câu đều chân thật, mỗi chữ đều chân thành, nếu không phải vô tâm, ai có thể không xúc động?
Hoa Mãn Lâu chẳng những có tâm mà còn có tình, vì vậy y hoàn toàn không thể chống đỡ được.
Không có cách nào cả.
Y khẽ cúi đầu, hôn lên đôi môi nhợt nhạt của đối phương.
Y phát hiện Tô Kết luôn có năng lực khiến y không kìm lòng nổi, gặp một người như vậy quả thật là số kiếp đã định.