Tác giả: Tinh Như Hứa
Edit & Beta: Tiểu Bao Tử
Ngày hôm sau, một nữ hài tử xinh đẹp xuất hiện trong khách điếm, đó là thiếu nữ đi bên cạnh Cung Cửu khi Tô Kết lần thứ hai gặp mặt hắn, đến bây giờ Tô Kết mới biết nàng tên Ngưu Nhục Thang.
Một cái tên kỳ lạ.
Ngưu Nhục Thang hơi sửng sốt khi nhìn thấy anh, sau đó nở nụ cười hả hê: "Cuối cùng ngươi vẫn rơi vào tay Cửu ca, ta biết trên đời này không có chuyện gì mà Cửu ca ta không làm được."
Tô Kết hỏi: "Tại sao ngươi lại tên Ngưu Nhục Thang? Chẳng lẽ ngươi làm món canh thịt bò rất giỏi?"
Thiếu nữ cười ngọt ngào: "Vậy thì sao, ngươi cũng muốn nếm thử canh thịt bò do ta làm ư?"
Tô Kết mặt không cảm xúc gật đầu: "Có gì không thể, Cửu ca ngươi chỉ bằng lòng cho ta ăn màn thầu và dưa muối mỗi ngày. Ta nghĩ hắn nên đổi tên thành màn thầu dưa muối luôn cho rồi, so sánh với hắn, ngươi quả thực vừa hào phóng vừa đáng yêu."
Thiếu nữ cười khanh khách, giọng nói trong trẻo như chuông bạc: "Vậy chắc ngươi đã làm y tức giận, cực kỳ tức giận."
Lúc này Hoa Mãn Lâu từ trên lầu đi xuống, Ngưu Nhục Thang nhìn thấy y bèn cười ngọt ngào hơn: "Ta biết ngươi, ngươi là Hoa Mãn Lâu ở Giang Nam."
Nhưng Hoa Mãn Lâu không quen biết nữ hài tử trước mặt, y cười dịu dàng: "Nếu cô nương nói về Hoa Mãn Lâu ở Bách Hoa Lâu, vậy đích xác là tại hạ."
Sắc mặt Ngưu Nhục Thang chợt sa sầm, lạnh lùng nói: "Hôm nay vừa gặp, ngươi chẳng qua chỉ có vậy, kém xa Cửu ca ta."
Vẻ mặt Hoa Mãn Lâu không thay đổi, mỉm cười nói: "Ở trong lòng cô nương, tại hạ đương nhiên không thể so với Cửu công tử."
Lời y nói là sự thật, nhưng Ngưu Nhục Thang vẫn có cảm giác bị người chẹn họng không thể giải thích được, rất khó chịu, nàng hừ một tiếng: "Ngươi biết thì tốt, vậy ngươi nói xem nếu có người làm mích lòng Cửu ca ta vì ngươi, hắn có phải là tên ngốc không?"
Tô Kết hơi nheo mắt lại.
Hoa Mãn Lâu nghe vậy ý cười càng đậm: "Đúng thế, nhưng hắn nhất định là một tên ngốc đáng yêu."
Tô Kết nhịn không được cong khóe miệng, cảm thấy ngọt ngào quá chừng.
Ngưu Nhục Thang có cảm giác đánh một cú vào bông, không khỏi có chút cáu kỉnh: "Bằng hữu của Lục Tiểu Phụng quả nhiên không phải thứ tốt!". đam mỹ hài
Tô Kết và Hoa Mãn Lâu nhìn nhau, cả hai đều nhận ra điều bất thường trong lời đó.
Lục Tiểu Phụng không phải thứ tốt sao? Quả thật, không có nữ nhân nào từng ở với hắn không cảm thấy hắn là tên trứng thối.
Tô Kết rất thích thú nhìn nàng: "Ngươi có quan hệ gì với Cung Cửu?"
"Liên quan gì tới ngươi......" Giọng Ngưu Nhục Thang dưới ánh mắt cười như không cười của anh càng ngày càng thấp, dáng vẻ đối phương lúc này khiến nàng nhớ lại cách anh cầm roi ngày hôm đó, đánh Cung Cửu nàng coi như thần linh trong lòng chật vật bất kham.
Nàng nhỏ giọng nói: "Y là ca ca ruột ta...... Có quan hệ gì với ngươi?"
Ồ hố.
"Cửu ca ngươi...... Tính tình khá tốt đấy." Tô Kết quả thực không nhịn được dâng lên một tia kính nể với Cung Cửu.
Chỉ cần tưởng tượng ra có tên trứng thối không những ngủ nữ nhân của anh, mà còn ngủ muội muội anh, dù Tô Kết không muốn mạng chó của đối phương, anh cũng sẽ chặt chiếc chân chó thứ ba của kẻ đó.
Bất kể nguyên nhân gì.
Vậy mà Cung Cửu có thể trăm phương ngàn kế nghĩ cách để đối phương và mình cùng nhau làm việc lớn, không hổ là người làm đại sự.
Người làm đại sự không câu nệ nón xanh, bỏ được cả muội muội, người như vậy, sao Tô Kết có thể không lau mắt mà nhìn?
Ngay cả Hoa Mãn Lâu cũng không khỏi cảm thấy Lục Tiểu Phụng luôn bị rắc rối quấn thân, ngoại trừ việc bản thân hắn thích lo chuyện bao đồng, không phải không có nguyên nhân khác.
"Muội đến rồi?" Đúng lúc ba người đang nhìn nhau không nói gì Cung Cửu từ trong phòng đi ra, hắn có vẻ không ngạc nhiên chút nào trước sự xuất hiện của Ngưu Nhục Thang.
Ngưu Nhục Thang trông thấy hắn lập tức hai mắt sáng lên, ngọt ngào gọi một tiếng Cửu ca, giống như chim sơn ca hoạt bát chạy tới bên người hắn, vẻ mặt tranh công nhìn hắn: "Cửu ca, muội đã tìm được tung tích Lục Tiểu Phụng!"
"Giỏi lắm." Cung Cửu sờ đầu nàng, "Bây giờ huynh sẽ đi gặp người thừa kế chân chính lão già vừa ý."
Ngưu Nhục Thang bĩu môi: "Hắn không thể so với Cửu ca đâu, Cửu ca, muội đi với huynh."
Cung Cửu gật đầu, nhìn sang Tô Kết và Hoa Mãn Lâu bên cạnh: "Hai vị đi Trường An trước, ta bảo đảm Lục Tiểu Phụng sẽ sớm gặp hai người."
Tô Kết nhướng mày cười nói: "Muốn bắt Lục Tiểu Phụng không phải chuyện dễ."
"Với ta mà nói không phải việc khó gì." Cung Cửu bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nhạt, "Huống hồ, ta không nhất thiết phải bắt hắn."
Sau đó cả nhóm đường ai nấy đi, Tô Kết và Hoa Mãn Lâu tiếp tục đi tới Trường An. Có người dẫn đường Cung Cửu để lại, bọn họ mau chóng tìm được nơi Cung Cửu nói, -- một ngôi nhà nhỏ không đáng chú ý.
Trong nhà chỉ có hai người, một nữ tử xinh đẹp và một hòa thượng lôi thôi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tô Kết cười nói với Hoa Mãn Lâu: "Một cô nương và một hòa thượng, Hoa Mãn Lâu, ngươi nói xem hòa thượng này có trung thực không?"
Hoa Mãn Lâu chưa kịp nói gì, hòa thượng đã chắp tay niệm Phật: "Sắc tức thị không, không tức thị sắc. Thí chủ thấy cô nương và hòa thượng, nhưng trong lòng hòa thượng, cô nương là cô nương, hòa thượng là hòa thượng, cho nên hòa thượng tất nhiên cũng là Lão Thật hòa thượng."
Lão Thật hòa thượng, bằng hữu Lục Tiểu Phụng, giờ khắc này lại xuất hiện trong trận doanh của Cung Cửu, vả lại còn ở cùng tình nhân bị bắt cóc của Lục Tiểu Phụng.
Trong lòng Hoa Mãn Lâu đã có suy đoán, mặc dù suy đoán ấy khiến người ta lạnh tim: "Ngươi mang vị cô nương này đi, lừa gạt Lục Tiểu Phụng?"
Lão Thật hòa thượng gục đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Thiện tai, thiện tai, người xuất gia không nói dối, Lão Thật hòa thượng cũng không nói dối."
Tô Kết thở dài: "Có lẽ ngươi thật sự không lừa Lục Tiểu Phụng, chỉ là Lục Tiểu Phụng không nhìn rõ ngươi."
Lão Thật hòa thượng nhắm mắt nói: "Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục."
Tô Kết: "Đáng tiếc người bọn họ muốn không phải ngươi, mà là Lục Tiểu Phụng."
Lão Thật hòa thượng không nói.
Lúc này cô nương xinh đẹp im lặng nãy giờ hỏi: "Hai vị là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng ư?"
Tô Kết giang tay ra, hài hước nói: "Cung Cửu nói hắn muốn bắt bằng hữu và người yêu của Lục Tiểu Phụng, vậy chúng ta không phải loại thứ hai sao?"
Hoa Mãn Lâu nhịn không được cười, cô nương đỏ mặt: "Thế hai vị có tin tức về Lục Tiểu Phụng không?"
Tô Kết: "Cung Cửu đã đi tìm hắn."
Nữ tử dùng đôi mắt mèo to nhìn bọn họ, khi nàng không cười có vẻ cực kỳ lạnh lùng xinh đẹp nhưng âu sầu giữa mày đã làm dịu đi cảm giác xa cách không thể chạm tới đó: "Hai vị thoạt nhìn chẳng lo lắng chút nào cả."
Tô Kết và Hoa Mãn Lâu nhìn nhau cười: "Bởi vì chúng ta biết Cung Cửu không muốn mạng hắn, ít nhất phải để hắn gặp lại nữ nhân hắn yêu trước khi chết."
"Tiểu nữ tên Sa Mạn, Giang Sa Mạn." Nữ tử nghe xong không khỏi lộ ra nụ cười nhợt nhạt, giống như làn gió xuân thổi qua sông băng, nở ra một đoá hoa lộng lẫy.
Không thể không nói, Lục Tiểu Phụng té ngã không oan uổng, còn gì có thể thỏa mãn dục vọng chinh phục của nam nhân hơn đoá hoa cao lãnh khom lưng trước ngươi chứ? Huống chi đóa hoa đó vốn đã có chủ, chủ nhân còn là một cao phú soái hàng đầu điều kiện vừa nhìn đã ném xa ngươi mười con phố, nam nhân nào có thể không phổng mũi?
Chưa kể Lục Tiểu Phụng là người thích tự say mê mình, Sa Mạn quả thực có thể thỏa mãn lòng hư vinh nam nhân và cảm giác phấn khích của hắn đến mức lớn nhất.
Hơn nữa đường tình duyên của họ còn nhấp nhô như thế, đừng nói là người đa tình như Lục Tiểu Phụng, cho dù là nam nhân ý chí sắt đá nhất cũng sẽ hóa thành mềm yếu.
Sau khi trở về căn phòng được chuẩn bị cho họ, Tô Kết cảm thán với Hoa Mãn Lâu: "Hỏi thế gian tình là gì, chẳng qua là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hoa Mãn Lâu, ta cảm thấy lần này Lục Tiểu Phụng thật sự phải thua trên tay một nữ nhân."
Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói: "Chuyện này dường như không có gì không tốt cả, hắn đã gần ba mươi tuổi rồi, có thể có một nữ nhân giúp hắn ổn định cuộc sống, hắn sẽ không còn cô đơn nữa."
Cô đơn, không ai có thể đặt hai chữ này lên người Lục Tiểu Phụng. Trên giang hồ ai mà không biết Lục Tiểu Phụng có vô số bằng hữu, vô số hồng nhan tri kỷ, hắn không thể một ngày không có rượu ngon, không thể rời khỏi nữ nhân ngày nào, một lãng tử say mê tửu sắc như vậy sao lại cô đơn được?
Trên thực tế hắn lại cô đơn muốn chết, đặc biệt là khi làm xong một chuyện lớn, nếu không có rượu và nữ nhân xua tan nỗi cô đơn đó, quả thực có thể làm người ta nổi điên.
Chuyện này không ai biết được, Lục Tiểu Phụng cũng sẽ không nói ra bí mật đó, có lẽ chỉ có Hoa Mãn Lâu giao hảo với hắn hai mươi mấy năm mới có thể nhìn trộm được chút ít.
Tô Kết không khỏi bật cười: "Ta tưởng hắn cao lắm chỉ mới hai mươi, hóa ra đã sắp đến tuổi nhi lập sao?"
Gần ba mươi đã là người trung niên ở thế giới này rồi.
Hoa Mãn Lâu: "Nếu hắn nghe được những lời này của ngươi, có lẽ sẽ cao hứng uống hết mười vò rượu."
Tô Kết: "Hắn rất để ý tuổi của mình à."
"Ta chợt nhớ ra, ta vẫn chưa biết tuổi tác của ngươi." Hoa Mãn Lâu bỗng nhiên mỉm cười nhìn anh nói.
"Ta......" Tô Kết mới nói ra một chữ chợt nghẹn lại.
Một lát sau ánh mắt anh lập loè, chậm rì rì nói: "Đại khái là mười bảy mười tám......à ừm...... hai lăm hai sáu tuổi đi......"
"......" Hoa Mãn Lâu im lặng một hồi, lặp lại nói, "Mười bảy mười tám, hai lăm hai sáu tuổi?"
Tô Kết khó khăn nói: "Ngươi biết mà, thời gian lúc trước thật sự không có nhiều ý nghĩa với ta......" Dù sao trong không gian Chủ Thần không có khái niệm thời gian.
Hoa Mãn Lâu "...... Do vậy?"
Tô Kết ngả người ra sau, lấy tay áo che mặt, ủ rũ nói: "Nếu nói thật thì ta có thể làm gia gia Lục Tiểu Phụng rồi."
Hoa Mãn Lâu: "......"
Qua thật lâu y mới vi diệu nói: "Ta thật không ngờ được."
Tô Kết nhảy thẳng vào ngực y, câu lấy cổ y, hạ giọng nói: "Hoa công tử, bây giờ ngươi có hối hận cũng muộn rồi. Hơn nữa ngươi không biết người càng lớn tuổi càng có mị lực sao?"
Hoa Mãn Lâu từ từ gật đầu, mỉm cười nói: "Hình như là vậy, ví như đệ nhất tiên nữ Tu Chân Giới?"
Tô Kết: "......"
Cả người anh cứng đờ, suýt nữa nhảy ra ngoài như một con thỏ, nếu có lịch sử đen tối nào mà anh không muốn Hoa Mãn Lâu biết được, chuyện này tuyệt đối đứng mũi chịu sào!
Rõ ràng anh đã giấu đoạn ký ức đó ở nơi sâu nhất rồi mà, tại sao vẫn bị Hoa Mãn Lâu nhìn thấy!!
Lý do bây giờ anh vẫn ngồi trong ngực Hoa Mãn Lâu hoàn toàn là vì ngay lúc anh muốn nhảy dựng lên, Hoa Mãn Lâu đã lập tức vươn tay ôm lấy eo anh, sức lực không lớn nhưng cũng đủ khiến Tô Kết không đi đâu được.
"Do ta...... Thân bất do kỷ, cùng đường bí lối, bó tay hết cách, vạn bất đắc dĩ......" Tô Kết bắt đầu căng não tìm từ, nhằm khiến Hoa Mãn Lâu hiểu được anh "Quyến rũ" nhiều nam nhân như vậy về mặt tình cảm có thể tha thứ.
Người sai là anh sao? Rõ ràng là thế giới đó!
Hoa Mãn Lâu nhìn bộ dáng vừa chột dạ vừa buồn rầu của anh, dịu dàng an ủi: "Ta không để ý đâu, ta biết tình huống đó ngươi thật sự bị ép buộc mới phải ra hạ sách này."
Tim Tô Kết lập tức nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, sau đó cảm động và biết ơn dâng lên vô tận, còn mang theo một tia áy náy, anh xúc động nói: "Hoa Mãn Lâu, ngươi thật sự tốt quá đi."
Hoa Mãn Lâu chỉ cười không nói.
Tô Kết nhịn không được thở dài một tiếng: "Ngươi tốt như vậy, có đôi khi ta thật sự cảm thấy mạng đều có thể cho ngươi."
"Nhưng ta không muốn mạng ngươi." Ánh mắt Hoa Mãn Lâu dịu dàng, "Ta chỉ muốn ngươi sống hạnh phúc vui vẻ đến tuổi tám mươi......"
Y dừng lại rồi mỉm cười: "Được rồi, nhất định là hơn tám mươi tuổi."
Tô Kết: "Ngươi nói thiếu một câu rồi."
Anh cong môi hôn lên: "Cùng với ngươi."