Hồ Yêu Tiểu Bao Tử Nan Dưỡng

Chương 6: Chương 6




Tác giả: Tiểu Bao Tử

Edit & Beta: Tiểu Bao Tử

Nguyên tắc bốc đồng ●Tô Kết●, tuỳ hứng đến mức bất kể Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu khuyên thế nào cũng không đổi quyết tâm so kiếm với Tây Môn Xuy Tuyết. Khi đến chân núi Vạn Mai sơn trang Hoa Mãn Lâu vốn không muốn đi vào, vì quan niệm của y và Tây Môn Xuy Tuyết hoàn toàn khác nhau. Tây Môn Xuy Tuyết coi giết ngươi như nghệ thuật, hắn luyện kiếm bản thân cũng như một thanh kiếm, vì giết người mà sinh. Hoa Mãn Lâu thì nhiệt tình yêu thương sinh mệnh, cho dù người Tây Môn Xuy Tuyết giết đều là người tội ác tày trời, y cũng cho rằng Tây Môn Xuy Tuyết không có tư cách tuỳ ý đoạt lấy mạng sống của người khác.

Nhưng cuối cùng y vẫn đi vào, vì lo cho Tô Kết.

Chưa đến mùa hoa mai nở rộ nên Vạn Mai sơn trang vẫn chưa có hoa mai, nhưng lại có rượu ngon thượng đẳng, tiếng sáo êm tai và một Kiếm Thần lạnh hơn băng.

Ánh mắt Tây Môn Xuy Tuyết quét qua Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu cùng với Tô Kết, dừng lại trên người Tô Kết một lát, vẻ mặt không chút kinh diễm như đang nhìn một cọc gỗ, hắn nhàn nhạt nói: “Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu.” Hắn không biết Tô kết nên đơn giản trực tiếp phớt lờ luôn.

Hoa Mãn Lâu gật đầu: “Tây Môn trang chủ.”

Lục Tiểu Phụng ngồi đối diện Tây Môn Xuy Tuyết, vô cùng tự nhiên thò tay lấy một cái chén rót rượu: “Đã lâu không gặp, Tây Môn Xuy Tuyết.”

Tây Môn Xuy Tuyết đang muốn mở miệng, Tô Kết theo Hoa Mãn Lâu ngồi xuống, nhìn về phía Tây Môn Xuy Tuyết nói: “Ngưỡng mộ đại danh Tây Môn trang chủ đã lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Đúng như Lục Tiểu Phụng đã nói, trang chủ ngay thẳng đơn giản không kiêu ngạo, hoàn toàn khác với mấy người mơ ước sắc đẹp của ta ngoài kia.”

Tây Môn Xuy Tuyết: “......”

Lục Tiểu Phụng có chút ngốc: “......?”

Hoa Mãn Lâu: “......”

Ánh mắt Tây Môn Xuy Tuyết từng chút nhích lên mặt Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng rùng mình, vội vàng nói: “Ta nói vậy lúc nào?”

“Hả?” Tô Kết khó hiểu, “Không phải ngươi nói Tây Môn trang chủ một lòng si mê kiếm đạo sẽ không bị ngoại vật lay động sao?”

Lục Tiểu Phụng: “......”

Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?

Tây Môn Xuy Tuyết thu hồi ánh mắt, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng anh, ngữ khí lạnh nhạt: “Ngươi là người phương nào?”

Tô Kết: “Tại hạ Tô Kết, thật không dám giấu diếm, hôm nay chúng ta đến đây quấy rầy trang chủ là có chuyện muốn nhờ.”

Tây Môn Xuy Tuyết hờ hững nhìn anh, rõ ràng là không muốn để ý tới anh đây mà, rồi chuyển mắt sang Lục Tiểu Phụng: “Ngươi có việc nhờ ta?”

Lục Tiểu Phụng sờ râu: “Đúng vậy.”

Tô Kết không hề để ý việc bị lạnh nhạt, khẽ mỉm cười tiếp tục nói: “Lục Tiểu Phụng nói Tây Môn trang chủ là một nam nhân rất tuỳ hứng.”

Ánh mắt Tây Môn Xuy Tuyết nhìn Lục Tiểu Phụng lại thay đổi.

Lục Tiểu Phụng: “......”

Tô Kết: “Vừa hay ta cũng vậy, thế nên hôm nay đặc biệt đến thỉnh giáo kiếm pháp của Tây Môn trang chủ, mong trang chủ không tiếc chỉ giáo. Nếu đánh xong tâm trạng trang chủ không tồi thì ra tay hỗ trợ một lần, thế nào?”

Tây Môn Xuy Tuyết cười, hắn ít khi cười nên nhìn vào có cảm giác mỉa mai, có lẽ là thật sự mỉa mai, chế giễu Tô Kết không biết tự lượng sức mình: “Ta không ra tay với người thường.”

Tô Kết vẻ mặt không đổi, cười nói: “Tây Môn trang chủ có điều không biết, tuy ta không có nội công nhưng cũng không phải kẻ tay trói gà không chặt.” Nói xong, ngón tay thon dài hoàn mỹ chạm vào bàn đá lạnh như băng, dưới ánh mắt của Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết, giống như bẻ một miếng đậu hũ dễ dàng bẻ xuống một góc bàn rồi nghiền thành bột phấn.

Lục Tiểu Phụng trợn to mắt, không thể tin được những gì mình vừa thấy.

Hai mắt Tây Môn Xuy Tuyết sáng lên: “Ngươi dùng kiếm?”

Tô Kết phủi vôi trong lòng bàn tay, nghe vậy ngừng một lát rồi nói: “Thực xin lỗi, trước giờ ta không dùng kiếm.”

Tây Môn Xuy Tuyết: “......”

“Nhưng mà kiếm chính là kiếm, chẳng qua chỉ là công cụ giết người mà thôi, mặc dù ta chưa từng dùng cũng không có nghĩa là không thể dùng, giết người cũng không nhất định phải có kiếm pháp.”

Tây Môn Xuy Tuyết nghe vậy lạnh lùng trừng anh, giọng điệu còn lạnh hơn khuôn mặt: “Người như ngươi không xứng dùng kiếm.”

Tô Kết nhìn chằm chắm hắn một lúc rồi cười nói: “Tây Môn trang chủ, ta không biết ngươi xem thanh kiếm trong tay mình là thứ gì, nhưng hễ là kiếm sắt thì vốn vô tình cũng vô hồn, bất luận ngươi thêm vào nó tình cảm gì cũng chỉ là ngươi đơn phương tình nguyện. Tương tự vậy, đao cũng thế kiếm cũng được, dùng thế nào đều do người cầm nó có mạnh hay không chứ không liên quan đến gì đến chúng cả.”

Tây Môn Xuy Tuyết nghe vậy nhìn anh rất lâu, mới trong khi Tô Kết mỉm cười nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Ngươi có thể đánh một trận với ta.”

Lục Tiểu Phụng vội vàng nói: “Từ từ......”

Tô Kết gật đầu: “Hôm nay cũng vì vậy mà đến, chỉ không biết Tây Môn trang chủ có đáp ứng yêu cầu trước đó của ta hay không?”

Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói: “Nếu ngươi thua đương nhiên có thể.”

Lục Tiểu Phụng: “Nhất định phải vậy sao? Chẳng lẽ không có cách nào khác?”

Tây Môn Xuy Tuyết: “Đáng lẽ chỉ cần cạo sạch râu Lục Tiểu Phụng ta sẽ đi theo các ngươi một chuyến, nhưng bây giờ ta đổi ý rồi.”

Lục Tiểu Phụng: “......”

Tô Kết: “......”

Tô Kết thoáng sửng sốt, điềm nhiên như không ngồi lại chỗ cũ, phất tay áo che góc bàn thiếu mất một miếng, chân thành nhìn Tây Môn Xuy Tuyết: “Tây Môn trang chủ, ta suy nghĩ kỹ rồi, ta cảm thấy mình mặc dù có một thân sức mạnh, nhưng điều khiển loại vũ khí cần kỹ năng tinh xảo như kiếm vẫn rất miễn cưỡng, e rằng không thể mang lại bất cứ lĩnh ngộ và tiến bộ nào cho kiếm đạo của trang chủ. Vậy nên trang chủ cứ cạo râu Lục Tiểu Phụng đi, dù sao nếu có thể khiến Tây Môn trang chủ vui vẻ, bộ râu của Lục Tiểu Phụng có đáng là gì đâu? Hoa Mãn Lâu ngươi nói có đúng không?”

Hoa Mãn Lâu: “......”

Tây Môn Xuy Tuyết: “......”

Lục Tiểu Phụng: “......”

Lục Tiểu Phụng nhìn về phía Tây Môn Xuy Tuyết, lộ ra vẻ mặt tráng sĩ cắt cổ tay: “Tây Môn, ngươi động thủ đi.” So với hai bằng hữu phải chết một người, Lục Tiểu Phụng quả thật sẽ không tiếc râu của mình.

Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết cũng không vì thế mà dao động, lạnh lùng nói: “Ta đã nói ta đổi ý, hiện tại ta không muốn râu của Lục Tiểu Phụng.” Nói xong ánh mắt như lợi kiếm bắn về phía Tô Kết: “Ngươi biết loại người nào đáng chết nhất không?” Không đợi Tô Kết trả lời, hắn nói tiếp: “Người dong dài nói nhiều nhưng người lật lọng cũng rất đáng chết.”

“Tây Môn trang chủ......” Tô Kết bất đắc dĩ thở dài, “So kiếm lúc nào mà không thể? Ban ngày không được thì ban đêm, hôm nay không được thì ngày mai, duyên phận hai ta không ngắn đến mức cả đời chỉ gặp được một lần này chứ? Ngươi cạo râu Lục Tiểu Phụng trước rồi so kiếm với ta không phải tốt hơn ư? Dù sao cơ hội như vậy không có nhiều đâu Tây Môn trang chủ!”

Lục Tiểu Phụng: “......”

Đây là có bao nhiêu thù oán với râu của hắn thế.

Tây Môn Xuy Tuyết vẻ mặt viết to chữ lạnh nhạt và cự tuyệt: “Rút kiếm của ngươi ra!”

“Được rồi.” Tô Kết chỉ có thể tiếc nuối vứt bỏ ý định xem truyện cười của Lục Tiểu Phụng.

Tây Môn Xuy Tuyết đặt bội kiếm của mình lên bàn, nhìn anh nói: “Kiếm này là lợi khí thiên hạ, lưỡi kiếm dài ba thước bảy tấc, trọng lượng thực bảy cân mười ba lạng.”

Đây chẳng lẽ là nghi thức trước khi kiếm khách các ngươi đánh nhau á?

Thấy Tây Môn Xuy Tuyết không hề chớp mắt nhìn mình, Tô Kết chần chừ một lát cũng đặt kiếm lên bàn: “Thanh kiếm này là của tiệm sắt dưới chân núi, trị giá năm lượng, thợ rèn họ Vương.”

Tây Môn Xuy Tuyết: “......”

Lục Tiểu Phụng nhất thời nhịn không được bật cười.

Tô Kết vô tội đối mặt với Tây Môn Xuy Tuyết.

Tây Môn Xuy Tuyết: “Rút kiếm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.