Tiểu Án đột nhiên nhắm mắt lại, tuy y đã gắng hết sức để tự khống chế bản thân, song thân thể vẫn không ngừng run rẩy: “Đây không phải là sự thật! Mẫu thân tuyệt đối không vì mục đích này, mà chấp nhận cây huyết chú tàn nhẫn như vậy lên người đứa con duy nhất của bà ấy, khiến nó cả đời phải sống cuộc sống người không ra người ma không ra ma này!”
Cơ Vân Thường cười khổ nói: “Ta thật sự hi vọng là mình đang gạt ngươi, cũng như Tây Vương Mẫu xuất thế, có lẽ chẳng qua cũng chỉ là truyền thuyết do người Thanh Điểu tộc bịa ra... Kỳ thực, ngươi không nên oán hận mẫu thân mình, ngươi có biết rằng sau khi biết được ba mươi hai điềm báo Chuyển Luân thánh vương giáng thế, đã tốn bao nhiêu tâm huyết, mới khiến cả ba mươi hai điềm báo này ứng lên người ngươi hay không? Để người, cũng chính là Chuyển Luân thánh vương đời này, trở thành con trai của bà ấy?”
Bà ta chăm chú nhìn Tiểu Án, thở dài nói tiếp: “Mẫu thân người nhìn bề ngoài có vẻ nhu nhược, nhưng thực tế lại còn kiên cường hơn cả ta. Còn ta, uổng thay cho một kẻ ngỡ rằng vạn vật trong thiên hạ đều trong tầm tay mình, lại không sao giúp bà ấy hoàn thành được tâm nguyện duy nhất...”
“Đủ rồi!” cặp mắt thường ngày luôn bình lặng của Tiểu Án không ngờ đã dấy lên phẫn nộ, y nhấn giọng nói từng chữ một: “Lẽ nào, mẫu thân chỉ muốn Chuyển Luân thánh vương chứ không phải ta? Chỉ cần Chuyển Luân thánh vương là con trai người, bất luận đứa con ấy là một kẻ thế nào, thậm chí hút máu để sống như loài ác ma, bà ấy cũng không màng sao?”
Cơ Vân Thường trầm giọng nói: “Có lẽ ngươi sẽ thấy khó chịu, nhưng sự thực chính là như vậy. Nhưng ngươi cũng cần phải nhớ cho kỹ, dù cho Thanh Mi thế nào chăng nữa, bà ấy vẫn là mẫu thân của ngươi.”
Tiểu Án thở dài một tiếng, hai bàn tay nắm chặt lại từ từ lỏng ra, hai mắt sáng bừng lấp lánh, nhưng không nói câu gì nữa.
Cơ Vân Thường lại tiếp lời: “Ta có một vật này, mong ngươi có thể giao lại cho Thanh Mi.”
Bà ta cúi đầu lấy trong tay áo ra một túi gấm màu đen, bên trên không hề có bất cứ trang sức nào, nhìn có vẻ rất tầm thường, bên trong có tiếng lạo xạo, nhưng không biết là đựng thứ gì.
Tiểu Án đón lấy, nhận ra dưới túi gấm còn có một mảnh giấy.
Cơ Vân Thường nói: “Trên giấy là phương thuốc để giải thi độc của người Hỉ Xả, thuốc tuy hiếm gặp, nhưng trong những nhà nuôi cổ độc ở dải Vân Quý có rất nhiều, bỏ vàng bạc ra mua, chắc không phải là một chuyện khó khăn.
Gương mặt bà ta lúc này đã nhuốm vẻ mệt mỏi, khe khẽ phất tay: “Những điều cần nói ta đã nói cả, các ngươi có thể đi được rồi.”
Dương Dật Chi chau mày: “Sư... ”
Cơ Vân Thường vung tay ngắt lời y, lạnh lùng nói: “Ngươi đã phá được Xuân Thủy kiếm pháp của ta. Vậy thì trên đỉnh Cương Nhân Ba Tề, Xuân Thủy kiếm pháp của Trác Vương Tôn chắc cũng không cản nổi ngươi. Những gì người ngộ được hôm nay, thực đã là tinh túy của Phạn Thiên bảo quyển rồi. Doãn Ngấn Ba mà biết, chắc cũng có thể ngậm cười nơi chín suối. Với thành tựu hôm nay của ngươi, nói một câu thiên hạ đệ nhất cao thủ chắc cũng không phải hổ thẹn rồi. Chỉ là con trai của cố nhân ta, y có được sức mạnh huyết chú của Nguyệt Khuyết, gặp mạnh càng mạnh, tốc độ tiến bộ thực sự còn trên cả hai ngươi. Thêm nữa, y lại có thiên tư của Chuyển Luân thánh vương. Một tháng sau sẽ thế nào, ta cũng không thể đoán chắc. Thậm chí cả Trác Vương Tôn, liệu y có gặp được cơ duyên gì đó, rồi tiến thêm một bước dài nữa hay không, cũng là một điều chưa biết. Vì vậy trận quyết chiến một tháng sau, người vẫn phải…”
Bà ta thở dài, nói tiếp: “Lời ta đã hết, tượng Brahma bị đánh vỡ, đại trận Mạn Đà La mất đi chốt giữ, ta đã dốc hết sức mình, chẳng qua cũng chỉ tạm thời duy trì được cân bằng một lúc. Nhưng Mạn Đà La trận nghịch chuyển đã là chuyện không thể ngăn cản. Nếu không hủy diệt, tất sẽ lan tỏa ra xung quanh, di họa cả vùng Miêu Cương... Khi Mạn Đà La trận bị hủy, cả ngọn núi Mạn Đà La này sẽ chìm vào lòng đất, cây cỏ chim muông trên núi cũng đều theo đó chìm xuống theo. Các ngươi mà còn không đi, chỉ sợ sẽ không đi được nữa đâu.”
Tiểu Án vội nói: “Tiền bối thì sao?”
Cơ Vân Thường thản nhiên cười đáp: “Ta là chủ nhân Mạn Đà La trận, Mạn Đà La trận ở đây, ta còn phải đi đâu nữa chứ?”
Dương Dật Chi gào lên: “Sư phụ... “ rồi nghẹn lời trong cổ họng, những lời phía sau không sao thốt lên được nữa.
Cơ Vân Thường đưa mắt nhìn y, điềm đạm nói: “Thực lực một kiếm cuối cùng của ngươi, thực sự đã vượt ra những gì ta truyền thụ, ngươi có thể chiến thắng ta, nhưng không cần phải thương hại ta. Tuy ngươi gọi ta một tiếng sư phụ, nhưng vậy không có nghĩa là tội trộm sách phản giáo của ngươi, có thể xổ toẹt đi hết. Nếu các ngươi còn cố chấp không đi, vậy thì ta sẽ phát động trận pháp hủy diệt, ngọc đá cùng tan. Lúc ấy thì chớ trách ta đây không nhắc nhở các ngươi.”
Bà ta khẽ mỉm cười, rồi dịch ánh mắt ra hướng khác. Giọng nói Cơ Vân Thường tuy vẫn lạnh lẽo vô tình, nhưng trong đôi mắt đẹp vô ngần ấy đã ánh lên vẻ dịu dàng khó có thể phát hiện.
Nhưng hai người lại không thể nào nhìn thấy.
Tiểu Án lặng lẽ nhìn túi gấm trong tay, dường như còn muốn hỏi gì nữa.
Dương Dật Chi kiên quyết nói: “Nếu sử phụ không đi, đệ tử cũng không đi.”
Cơ Vân Thường nở một nụ cười chua chát, không nhìn bọn y nữa, chỉ đưa tay phải lên, từ từ vạch xuống đất một cái. Một luồng sáng lạnh buốt xuyên vào trong đất, tựa như có một cơn sóng băng dưới chân không ngừng khuếch tán đi với tốc độ kinh người.
Ở xa xa, vang lên những tiếng ầm ầm không dứt, từ nhỏ đến lớn, bốn mặt cùng vang động, nhô lên hụp xuống, đồng thời mặt đất dưới chân, cũng bắt đầu rung lên nhè nhẹ.
Dương Dật Chi cũng không tin, một người kinh mạch đã gần như đứt hết như Cơ Vân Thường vẫn còn thi triển ra được sức mạnh lớn lao nhường này.
Tiểu Án không kịp nghĩ nhiều, vội hét lớn: “Đi!”
Y đưa tay kẻo Dương Dật Chi vẫn còn dang do dự, tung mình lao vút lên, hai người gần như cùng lúc nhảy ra phía ngoài địa cung.
Tử Thạch Cơ sắc mặt tái nhợt, ôm chặt một cây trụ đá dường như đã không sao kháng cự nổi lực chấn động này. Bên tai nàng ta chỉ còn nghe tiếng ầm ầm sụp đổ, đầu óc trống rỗng.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, Tử Thạch Cơ chợt nghe Tiếu Án trầm giọng gọi: “Giữ chặt!”, sau đó chỉ thấy được một quầng sáng tím nhẹ nhàng cuốn lấy mình, trong chớp mắt đã bay vút ra ngoài đại diện với tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, nàng ta mới nhìn thấy mặt đất xanh mướt mát.
Tiểu Án nhẹ nhàng đặt Tử Thạch Cơ xuống. Nàng ta ngạc nhiên ngoảnh đầu lại, chỉ thấy ngọn núi nguy nga hùng vĩ trước mặt đang từ từ chìm xuống trong tiếng ầm ầm chấn thiên động địa.
Bụi cát mù mịt, che cả mặt trời, cả khu rừng dường như đang bị một đôi cánh khổng lồ che lấp, những bóng đen thấp thoáng như ánh chớp gào rú lướt qua, rồi sau đó lại khôi phục vẻ bình thường. Ánh dương, rừng cây, dòng nước, phảng phất hoàn toàn chưa từng thay đổi, lại như đã thay đổi hoàn toàn. Tựa như thế giới sau cơn mạt kiếp, cuối cùng đã có cây xanh. Con người, không ai còn nhớ hàng ức vạn năm về trước nó đã bị hủy diệt một lần nữa rồi.
Dương Dật Chi quỳ xuống hướng Mạn Đà La địa cung. Y không còn kìm nổi nước mắt, Mạn Đà La trận tuyệt thế vô song cuối cùng đã bị chính tay y phá hủy, nhưng ân nghĩa sư đồ, cũng theo đây mà kết thúc!
Hoa bay như tuyết, những tưởng được báo ân trả nghiệp, không ngờ đã thành vĩnh viễn!
Sức mạnh của bà, sự cô đơn của bà, sự uy nghiêm của bà, sự ngạo mạn rời xa nhân thế của bà, kiếm pháp khiến cả đất trời biến sắc của bà, sư đạo tôn nghiêm phía sau tấm mặt nạ xanh kia. Trái tim từ ái dịu dàng bên dưới tấm áo choàng đen kịt, đều đã theo gió bay đi, tựa như một giấc mộng.
Tiểu Án cầm túi gấm kia, lặng lẽ nhìn về hướng Đông, dường như cũng đang chìm vào một giấc mộng đau đớn.
Thiên hạ, huyết chú, Chuyển Luân thánh vương, chúng sinh, mẫu thân. Rốt cuộc thứ gì mới là chân thực?
Nhưng cho dù thế nào, đối với bọn họ mà nói, dù trải hết bao kiếp nạn, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng thoáng qua, khi tỉnh lại, tất cả đều sẽ mới.
Còn tuyết trên đỉnh Cương Nhân Ba Tề, lại đã tịch mịch cả ngàn năm, nay ánh sáng vô tận trùng hiện đỉnh núi, chẳng qua cũng chỉ vì đợi chờ bước chân của ba cao thủ tuyệt thế được trời cao lựa chọn này mà thôi.