Hoa Âm Hệ Liệt

Chương 75: Chương 75: Nhất Thế Trần Duyên Kinh Trung Lai (2)




Đường rãnh này rộng tới hơn hai trượng, ở giữa chỉ vắt vẻo một đoạn xích bằng ô kim. Từ trên nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới thấp thoáng ánh lửa chớp nháy, tựa như luyện hỏa dưới địa ngục, sâu không thấy đáy.

Mấy người đã ở trong đại diện lâu như vậy, không ngờ lại không có ai phát hiện ra đường rãnh này. Cơ hồ như nó căn bản chưa từng tồn tại, chỉ vì một câu nói của chủ nhân, mới lặng lẽ im lìm, nứt đất ra mà thành. Hoặc cũng vì ngọn núi Mạn Đà La vốn đã bị một thanh kiếm khổng lồ từ thời viễn cổ chẻ ra làm đôi, còn tòa thần điện này thì vừa hay được xây bắc ngang qua khe này.

Đến cả tấm bàn chạy dọc đại diện cũng là hai nửa cách nhau, ở giữa để cách một khoảng trống. Chính vì địa thế trong đại diện, cộng với ánh sáng được bố trí hết sức ảo diệu, mới khiến người ta sinh ra ảo giác nó là một thể thống nhất.

Cơ Vân Thường lạnh lùng: “Với khinh công của các ngươi, đi qua cầu Ô Kim không phải là chuyện khó. Nhưng mà, hãy ngẩng đầu lên nhìn trần đại điện trước đã.”

Trần điện hóa ra là một tấm gương khổng lồ.

Trên tấm gương này cũng không có trang trí gì hết, nhưng đá ở rìa tấm gương đã bị nhiệt độ cao nung cho biến thành những hình dạng hết sức kỳ quái, bóp chặt lấy tấm kính ở giữa.

Trong tấm gương xoay chuyển một quầng đen, thấp thoáng tựa như một vòng xoáy khổng lồ làm rách tan bầu trời đêm thăm thẳm.

Cơ Vân Thường nói: “Đây chính là Hiên Viên bảo kính. Tương truyền tấm gương này có thể soi vào sâu tận nội tâm con người. Bất cứ kẻ nào trong lòng có điều khuất tất, đều bị phản chiếu vào trong đây, đồng thời cầu Ô Kim bên dưới cũng sẽ lập tức đứt đôi, khiến hắn rơi vào địa ngục A Tỳ.”

Bộ Tiếu Loan sợ hãi nhìn khe nứt rộng, nói: “Muội có thể không đi đường này được không?”

Cơ Vân Thường lạnh lùng đáp: “Các ngươi tưởng mình còn đường rút lui hay sao?”

Trác Vương Tọn mỉm cười, đặt chân bước lên một bước. Y đang định bước lên cầu Ô Kim thì Cơ Vân Thường chợt nói: “Chậm đã!”

Trác Vương Tôn hỏi: “Tiền bối còn có gì phân phó?”

Cơ Vân Thường cười nhạt: “Ta chỉ muốn cảnh cáo ba người các ngươi, tuyệt đối không nên chủ quan coi thường. Khe nứt này không rộng lắm, nếu là khe tầm thường dù không cần dùng đến xích sắt cũng có thể lăng không lướt qua, nhưng ở đây, chi cần bảo kính chiếu ra một chút hối hận áy náy trong lòng thì sẽ lập tức ngã xuống, dù là cao thủ khinh công đệ nhất thiên hạ, cũng tuyệt đối không thể thoát được.”

Trác Vượng Tôn cười cười: “Tại hạ tuy bạc bẽo thiếu ăn, tàn bạo hiếu sát, cuồng vọng tự đại, nhưng bình sinh những chuyện ta làm, tuyệt đối không bao giờ áy náy hối hận cả.”

Lời còn chưa dứt, thân hình y đã vút lên cao, cũng không có ý biểu diễn khinh công, chỉ tựa như bước đi trên sân vắng, nhẹ nhàng hạ xuống phía đối diện.

Bộ Tiểu Loan do dự, ngẩng đầu lên nhìn Trác Vương Tôn phía bên kia chìa tay về phía mình. Nàng khẽ nghiến răng, nhắm hai mắt lại, thân thể đột nhiên bắn lên cao.

Chỉ thấy tà áo trắng của nàng tung bay nhè nhẹ, tựa như một đóa hoa trong cơn gió, nhẹ nhàng rơi vào lòng Trác Vương Tôn.

Kế đó, Tiểu Án, Tương Tư, Tử Thạch Cơ cũng an toàn vượt qua khe nứt.

Tấm gương kia vẫn treo trên trần điện, không hề thay đổi chút nào.

Lẽ nào câu chuyện tấm kính này, chẳng qua chỉ là Cơ Vân Thường cố ý làm trò huyễn hoặc?

Lúc này, chỉ nghe Cơ Vân Thường chậm rãi cười cười: “Dật Chi, đến lượt ngươi rồi.”

Thần sắc Dương Dật Chi có vẻ nặng nề. Y chầm chậm bước đến chỗ cầu Ô Kim, đứng lại chắp tay sau lưng, cơ hồ như đang suy nghĩ gì đó.

Bóng đen lấp loáng bên trong bảo kính, nhìn lên thấy sâu không thể dò, tựa như cả vũ trụ đều thu nhỏ cả vào bên trong vậy.

Dương Dật Chi hít sâu một hơi, bước lên một bước. Ánh sáng trong trời đất cơ hồ như đột nhiên tối sầm lại, trong cái chớp mắt ấy, thân hình Dương Dật Chi đã biến mất ngay trước mặt chúng nhân.

Mọi người còn chưa kịp bình tĩnh lại, khe nứt rộng hai trượng hơn ấy đã rầm rầm khép lại!

Thân hình Tiểu Án khẽ nhích động một cái, đã đến chỗ vừa nãy Dương Dật Chi đứng. Y dưa tay chạm xuống đất, sắc mặt lập tức sa sầm!

Mặt đất là một tảng đá nguyên vẹn, căn bản không hề có dấu vết của khe nứt hay cầu Ô Kim. Hoặc có thể tất cả những thứ ấy chỉ là ảo giác, căn bản không hé tồn tại chăng?

Còn Dương Dật Chi đâu, giờ y đang ở chỗ nào?

Mặt Tương Tư trắng bệch như tờ giấy, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, Dương minh chủ...”

Trên đài cao cách đó không xa lắm, Cơ Vân Thường bỏng nhiên phá lên cười như điên dại. Vương tọa trên tảng đá lớn khảm đầy vàng ngọc, bà ta mặc áo bào đen, ngồi trên ngôi cao. Tiếng cười ầm ầm chấn động cả tòa đại điện!

Chúng nhân chỉ thấy trước mắt hoa lên, thân hình Trác Vương Tôn đã như sấm sét bắn vọt về phía Cơ Vân Thường. Y đương nhiên biết rõ người trước mặt đây có thể là kình địch bình sinh y chưa gặp lần nào, vì vậy một chiêu này y dùng hết sức, cũng cực kỳ dứt khoát.

Cơ Vân Thường vẫn không ngừng cười, nhưng thân hình vẫn vững như bàn thạch, không cử động nhúc nhích gì.

Chưởng phong của Trác Vương Tôn cách không ập tới, ngưng tụ thành một thanh dao sắc, mắt thấy đã cắt tới vạt áo của Cơ Vân Thường.

Cơ Vân Thường vẫn ngồi yên không né không tránh, cả tiếng cười cũng không hề thay đổi.

Trác Vương Tôn thoáng động tâm, kình lực trên tay khẽ lệch sang một bên. Chỉ nghe “hự” một tiếng, tay phải Trác Vương Tôn đã xuyên thẳng qua vai trái Cơ Vân Thường.

Nếu không phải vừa rối y đã tản bớt nội lực, một chưởng này e là đã xuyên thẳng vào tim đối phương rồi.

Cơ Vân Thường ho sặc sụa mấy tiếng vẫn không hé cử động.

Trác Vương Tôn chăm chú nhìn vào đối thủ, sắc mặt không hề lộ vẻ mừng rỡ, chầm chậm nói: “Ngươi không phải Cơ Vân Thường?”

Y đột nhiên khẽ hất tay, bàn tay đã rời khỏi thân thế người đó. Chỉ nghe người áo đen hự lên một tiếng, vết thương trên vai lập tức chảy máu ồ ạt như suối.

Trác Vương Tôn vươn tay bóc tấm mặt nạ xuống. Bên dưới là một gương mặt nhợt nhạt nhưng rất quen thuộc. Chúng nhân tất thảy đều giật mình kinh hãi: “Mạn Đà La?”

Mạn Đà La khe khẽ cười: “Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy.”

Giọng ả có chút chua chát, nhưng tuyệt đối không phải là chất giọng khi nãy.

Trác Vương Tôn lạnh lùng: “Cơ Vân Thường đâu?”

Cặp mắt màu xanh lục của Mạn Đà La co rút dữ dội vì đau đớn: “Âm Ma đại nhân vốn không ở trong diện này.”

Trác Vương Tôn cười gằn: “Nhất định là bà ta ở không xa chỗ này. Ngươi chỉ ngồi ở đây làm bộ thôi, nội lực đẩy chén trà ấy, và giọng nói đối đáp với chúng ta đều là thứ ngươi căn bản không thể làm giả nổi.”

Gương mặt nhợt nhạt của Mạn Đà La hiện lên một nụ cười châm chọc: “Ta chỉ nói đại nhân không ở trong điện, chứ không nói người không ở trong địa cung.... Âm Ma đại nhân đã không rời khỏi Phan Thiên địa cung cả năm nay rồi.”

Ả khe khẽ nhắm mắt lại: “Tòa thần điện này chẳng qua chỉ để che tai bịt mắt thôi, Phạn Thiên thần điện thật sự ở dưới lòng đất cơ... là tất cả ngọn núi Mạn Đà La này!”

Tương Tư kinh ngạc thốt: “Dưới lòng đất? Vậy có phải Dương minh chủ đang ở trong đó không?”

Mạn Đà La cười lạnh lẽo: “Đúng vậy. Có điều các người không thể vào được đâu. Bởi vì nền đá dưới chân các ngươi, chỗ mỏng nhất cũng dày đến một trượng...”

Ả không kìm được cơn ho dữ dội, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Trác Vương Tôn, bình tâm mà nói, Âm Ma đại nhân có thể truyền âm qua nền đá dày một trượng, điều khiển chén trà trên bàn đá, mà đám cao thủ như các ngươi cũng hoàn toàn không hay biết, công lực này đã xứng với một câu thiên hạ vô song chưa?”

Trác Vương Tôn gật đầu: “Được rồi!”

Mạn Đà La nói: “Vậy mà tòa địa cung này, ngoại trừ cửa vào Hiên Viên bảo kính ra, chính Âm Ma đại nhân cũng không thể mở ra được. Vì vậy có thể nói trong thiên hạ này không người nào mở ra được.”

Chúng nhân đều cảm thấy nặng nề.

Sắc mặt Mạn Đà La trắng bệch như tờ giấy, ngẩng đầu lên nhìn Trác Vương Tôn, cười gằn, nói tiếp: “Âm Ma đại nhân đã quyết xử lý phản đồ của Mạn Đà La giáo, Dương Dật Chi muốn sống trở ra đã là điều không thể rồi, còn các người giờ muốn rời khỏi dậy thì vẫn còn kịp đó.”

Trác Vương Tôn lạnh lùng nhìn ả, không nói tiếng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.