Hoa Âm Hệ Liệt

Chương 56: Chương 56: Tướng Quân Loan Đài Tiếp Tử Vân




Nói là máy bắn đá, chẳng qua là đặt trên một tảng đá bên dưới tường thành một cái đòn bẩy to. Một đầu là những dân làng được chọn ra, đầu kia có ba tên quan binh thân hình lực lưỡng đứng xếp hàng ngang.

Người đầu tiên bị rút trúng thăm đứng trên một đầu đòn bẩy, cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ thấy dưới chân rung rinh nhè nhẹ, đầu váng mắt hoa, nào còn đứng vững nổi nữa. Y rùng mình, đang định trèo xuống, hai thanh cương đao đã lập tức kể vào cổ.

Thôn dân đó liền khóc òa lên: “Tha cho tiểu nhân, tiểu nhân thà ở ngoài thành chờ chết còn hơn, vợ tiểu nhân bệnh rất nặng, trong nhà còn hai đứa trẻ cần chăm sóc...”

Tên đô sự thấy y không ngừng khóc lóc, cổ tay liền hạ xuống, trên cổ kẻ bất hạnh kia lập tức có thêm một vệt máu, tiếng khóc của y lập tức như bị chặn lại nơi cổ họng.

Tên đô sự lại gằn giọng nói: “Đại trượng phu chết thì chết, khóc lóc ỉ ôi làm gì chứ? Huống hồ sống hay chết vẫn còn là điều chưa biết. Ngươi đã có gia đình, vậy thì hãy nghĩ nếu cửa thành được mở, mọi người đều có hi vọng sống sót, vì mọi người, cá nhân ai cũng phải có chút hi sinh...”

Vừa nói hắn vừa thu đao đánh soạt một cái, chắp tay với người đang run lên cầm cập kia, cười gằn nói: “Một lễ này xem như hạ quan tiễn biệt anh hùng bảo trọng.”

Lời còn chưa tay dứt, hắn đã đưa mắt ra hiệu cho ba tên quan binh kia, cả ba liên nhất loạt nhảy lên một cái.

Chỉ nghe “cạch” một tiếng, đòn bẩy tre dưới chân y lập tức nứt ra vô số kẽ nhỏ, người đứng ở đầu kia đòn bẩy kêu lên thảm thiết, bắn vọt lên cao như một con diều đứt dây.

Đám dân làng bên dưới cũng kinh hãi kêu lên, chỉ thấy thân thể người kia lộn nhào trên không một vòng, tựa như một tảng đá, nện thẳng vào bờ tường. Chỉ nghe những tiếng “cạch cạch” vang lên liên tiếp. Thân thể người kia đập mạnh vào gạch đá ở bờ tường chỉ làm vỡ được vài viên gạch, bụi mù tung bay, còn y thì phun ra một búng máu tươi. Còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã tắt hơi, cả người sững lại trên bờ tường một thoáng rồi trượt xuống bên dưới.

Những người bên dưới đã không tài nào nhìn tiếp được nữa, đưa tay lên che mắt, người thân của kẻ bất hạnh kia liền khóc òa lên.

Bỗng nhiên có người kêu lớn: “Ô, anh ta vẫn chưa chết!” Chúng nhân lập tức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy vạt áo người kia vừa hay mắc phải một tảng đá vỡ trên bờ tường treo lơi lửng ở đó.

Người đó vốn chưa tắt thở hẳn, bị lực kéo đó giật mạnh liền tỉnh lại, chỉ có điều dường như xương cốt toàn thân y đã vỡ nát, cả người trông như một miếng bùn nhão treo lơi lửng trên tường thành, khóc lóc kêu gào thảm thiết.

“Thành công rồi!” Tên đô sự sắc mặt hớn hở, cao giọng hét lên với người kia: “Trèo lên di, trèo lên đi!”

Người kia nào còn động đậy được nữa, chỉ biết không ngừng lắc mạnh cái đầu, mặt đầy máu tươi, ngũ quan vặn vẹo biến dạng vì đau đớn, thân hình lắc lư như chiếc lá mới lìa cành, nhìn lên quả thật vô cùng khủng khiếp.

Đúng lúc đó, trên tường thành xuất hiện một đội quan binh đi tuần, đám người này chẳng nói chẳng rằng tay nhấc lên đao hạ xuống chém thẳng xuống đầu người kia như chặt dưa chém đậu.

Kẻ đáng thương ấy lập tức bị chém thành mấy đoạn, rơi lả tả xuống bên dưới, vẫn còn một mẩu thân thể treo lơ lửng trên bờ tường, trông như một lá cờ bằng máu và thịt, tung bay phấp phới trong làn gió đêm lành lạnh.

Mùi máu tanh nồng nặc mù mịt bao phủ bên trên tường thành, cả vầng trăng lạnh lẽo trên cao kia dường như cũng bị nhuốm đỏ.

Tên đô sự ngoác miệng mắng chửi, nhất thời không thèm suy tính gì, chỉ thanh đao vào một dân làng khác cũng rút thăm, bảo y bò lên đòn bẩy. Người kia da sợ đến nhũn cả người nằm lăn ra đất, dù có đấm đá thế nào cũng không chịu đứng dậy.

Tương Tư không nỡ nhìn tiếp, đưa mắt nhìn Dương Dật Chi, Tiểu Án: “Chuyện đã tới nước này rồi, chẳng lẽ hai người thật sự không cảm thấy gì sao? Còn không xuất thủ ngăn cản đi.”

Nàng vừa quay đầu lại, liền thấy Tiểu Án đang nhắm nghiền mắt, ngồi xếp bằng. Màn đêm xung quanh bị một quầng khí tím hình tròn cách biệt với bên trong khói tím nhàn nhạt nhẹ nhàng bốc lên sau lưng, cơ hồ như đang dồn hết sức lực phong ấn vết thương của Tử Thạch Cơ lại.

Còn sắc mặt y thì vẫn không chút sắc máu, cơ hồ như chân khí vẫn chưa thể vận hành được như ý.

Tương Tư khẽ sững người, nói: “Sức khỏe điện hạ còn chưa phục hồi, lại phải trị thương cho Tử Thạch cô nương, đích thực là không thể xuất thủ, nhưng còn Dương minh chủ ngài thì sao?”

Ngữ khí của nàng tuy cương quyết cứng rắn, nhưng đôi mắt sáng như hai vì sao khảm trên nền trời đen thẫm kia, lại chứa đầy vẻ mong chờ cấu khẩn.

Dương Dật Chi thở dài một tiếng, khẽ nói: “Tương Tư cô nương, cô vẫn chưa nhìn thấu được ý đồ của Mạn Đà La trận này hay sao?”

Tương Tư đáp: “Đúng là tiểu nữ không thể nhìn thấu được tâm ý của Dương minh chủ.”

Người nói vô tâm, song câu này không ngờ lại khiến Dương Dật Chi ngây ra hồi lâu mà không biết phải đáp thế nào

“Tâm ý của ta?” Y bật cười tự giễu mình, nhưng lại dịch ánh mắt ra chỗ khác.

Tương Tư hoàn toàn không cảm giác được điều gi, lại truy hỏi tiếp: “Là của ngài, lẽ nào ngài không có chút lòng thương người nào hay sao?”

Dương Dật Chi chăm chú nhìn Tương Tự giây lát, khóe miệng nở ra một nụ cười cam chịu, đưa ánh mắt nhìn về chốn xa xăm: “Từ khi nhập trận tới giờ, những chuyện chẳng lành liên tiếp xảy ra, tất cả đều có một điểm chung chính là do chúng ta có lòng mà ra.”

Tương Tư liền hỏi: “Thế nào gọi là có lòng?”

Dương Dật Chi đáp: “Chúng ta càng muốn thay đổi chuyện trong Mạn Đà La trận, kết quả sự tình càng trở nên xấu đi. Hơn nữa tất cả mọi chuyện, đều do một cảm xúc nào đó của chính chúng ta dẫn động mà có. Ta nghĩ, đây chính là dụng ý của Mạn Đà La trận này.”

Tương Tư thoáng ngây người, ngẩng đầu lên nói: “Nhưng chúng ta đã ra khỏi Mạn Đà La trận rồi, ở đây là huyện Tu Võng tỉnh Vân Nam Cơ mà.”

Dương Dật Chi lắc lắc đầu: “Tu Võng huyện, chỉ là một cái huyện trong hư ảo – chúng ta vẫn còn trong trận.”

Tương Tư ngạc nhiên không nói được gì, một lúc lâu sau, nàng mới lại cất tiếng: “Nói như vậy chúng ta chỉ có thể để mặc cho đám người kia tàn sát dân làng hay sao?”

Dương Dật Chi gượng cười đáp: “Chuyện trong Mạn Đà La trận lúc thật lúc giả, khi hư khi thực. Ta cũng không thể hoàn toàn lĩnh ngộ được những ý nghĩa thâm ảo bên trong, giờ điều duy nhất chúng ta có thể làm, chính là lặng lẽ quan sát và chờ đợi mà thôi.”

“Vào rồi!” Một dân làng dưới chân tường thành đột nhiên cao giọng hoan hô, trên bờ tường lại ồn ào hỗn loạn, tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp.

Trong lúc ẩu đả mấy tên lính bị trượt té xuống dưới như những tảng đá vụn. Đám dân làng bên ngoài cầm đuốc đồng thanh hét lớn: “Trước lúc mặt trời lên cắn bảy người sẽ được khỏi bệnh!”

“Mau cho chúng tôi vào với!”

“Mở cửa thành ra!”

Dưới ánh lửa hừng hực, gương mặt bệnh hoạn của người dân đều phủ lên một quầng sáng đỏ hồng tà dị. Một lúc sau, tiếng hét của đám dân làng nhỏ dần lại, tiếng náo động ồn ào bên trong thành cũng từ từ lắng xuống. Tâm trạng dân làng lại như trầm xuống, cũng không biết là trong kia đã xảy ra chuyện gì nữa.

Trên tường thành đột nhiên thò ra một đôi bàn tay máu me đầm đìa, kế đó một người nhảy lên đứng sừng sững, lờ mờ có thể nhận ra người này chính là thủ lĩnh đám quân giữ thành. Hắn đầu tóc rũ rượi những máu là máu, mặt mày hung hăng cơ hồ như đã bị trọng thương trong trận hỗn loạn lúc nãy.

Tên đô sự ngẩng mặt lên cao giọng hét: “Chúng ta giờ đều giống nhau cả rồi, mau mở cửa thành cho bọn ta vào với!”

Tên đầu lĩnh khàn giọng quát: “Cho các người vào thành ư? Chúng ta có ngày hôm nay toàn bộ đều do các ngươi ban cho đấy! Huống hồ cho các ngươi vào, lại có thêm kẻ tranh “người thuốc” trị bệnh cho chúng ta, chẳng bao lâu nữa là mặt trời sẽ lên, chúng ta vào thành tìm “người thuốc” trị bệnh đây. Còn cái lũ lòng lang dạ sói các người chỉ xứng ở ngoài đó chờ chết thôi!”

Hắn nói dứt lời, liền vẫy tay một cái, một thi thể không còn nhận ra là hình người rơi bịch xuống. Tuy không nhìn rõ mặt mũi, nhưng mọi người đều đoán được đó là một dân làng vừa nãy bị “bắn” vào trong thành.

Mọi người đều run mình sợ hãi, chỉ nghe tiếng bước chân đi xa dần, dường như đám lính giữ thành kia đã bỏ cổng thành đi vào trong.

Tên đô sự tức giận thở hồng hộc, chỉ vào cổng thành mắng chửi một trận, đám dân làng biết mình không còn hi vọng lại rào rào ngồi xuống than trời trách đất, khóc lóc ầm ĩ không thôi.

Tên đô sự kia đột nhiên ngừng chửi, quay người lại hét lên: “Câm miệng lại hết cho ta! Giờ cửa thành tuy bị đóng, nhưng trên kia đã không còn ai bắn tên nữa, chỉ một cánh cửa nhỏ này làm sao chặn được chúng ta chứ! Người đâu, húc đổ cho ta!”

Hắn vừa dứt lời, mọi người lập tức có cảm giác như vớ được cành cây cứu mạng liền lao lên, điên cuồng dùng vai, dùng đầu mà húc vào cổng thành. Phía sau lại càng hỗn loạn hơn, cứ nhằm thân thể người đi trước mà đẩy bừa đẩy bãi, cả đám người tràn lên như nước thủy triều, cổng thành bị húc kêu kẽo cà kẽo kẹt.

Quận huyện nhỏ bé miền hoang vu khuất nẻo, lại không có thành trì vững chắc, làm sao chịu được mấy trăm người cùng lúc hò hét đẩy phá một lúc thế này.

Chỉ chưa đến mười lượt đẩy, cánh cửa đã hé ra một khe lớn, tên đô sự lại dẫn thủ hạ quan binh cầm đao cầm búa xông lên, chém bừa một trận, lập tức mở ra một cái lỗ cao bằng người.

Đám dân làng lập tức người chen ta chúc, xông vào bên trong, đáng thương thay cho một số người già yếu còn chưa kịp đợi bệnh phát, đã bị giẫm đạp thành một đống thịt bầy nhầy.

Trong thành im lặng như tờ, ánh đèn ảm đạm, chẳng hề có dáng vẻ của nơi có bóng người sinh sống.

Đám thôn dân không dễ dàng gì mới liều chết xông vào trong thành, chẳng ngờ bên trong cả nửa bóng người cũng không thấy đâu.

Lúc này máu độc đã công vào tim, mọi người bắt đầu phát điên, ai nấy đều nhe răng nhe vuốt, mặt mũi dữ tợn, sục sạo khắp nơi tìm kiếm người cắn xé.

Tên đô sự chỉ về phía nam, cười gằn nói: “Lúc nãy bọn kia chạy về Tế Thiên tháp rồi, tri huyện và những tên khác nhất định là đang trốn ở đó!”

Tế Thiên tháp là nơi đêm giao thừa hàng năm dân trong thành cúng tế chư thần.

Nói là tháp, thực ra là một dải cao, từ mặt đất tới đỉnh cao tới hơn mười trượng, chỉ có một cầu thang hẹp đi lên, đỉnh đài hình tròn, rộng rãi bằng phẳng có thể cho hơn hai nghìn người đứng.

Bốn phía có tường bao sừng sững xung quanh, phân bổ chín đài quan sát, bên trong có cung nỏ lương thực, dễ thủ khó công, đích thực là nơi ẩn thân tốt nhất trong lúc nguy nan.

Tên đô sự này thường ngày quản lý quân vụ của cả huyện, làm sao có thể không biết cho được.

Đám dân làng giờ đây bị máu độc công tâm, đầu óc đã không còn tỉnh táo, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất là kiếm người để cắn, nào còn chủ ý gì khác, tự nhiên là đều hành động theo lời tên đô sự kia.

Trong nháy mắt, cả đoàn người rầm rộ tiến thẳng về phía Tế Thiên tháp.

Mấy người bọn Dương Dật Chi cũng đi theo tên đô sự tới chân tháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.