Quyển 2: Mạn Đà La
Không biết từ lúc nào, mấy trăm cây đuốc bên ngoài đã tắt ngúm.
Cũng may phương Đông đã hừng sáng, rừng cây được những tia nắng ban mai trùm trong màn sương ẩm ướt, tựa như đứa bé sơ sinh trên người vẫn còn một lớp nhau thai mỏng manh.
Một tiếng động lớn vang lên, không khí thoang thoảng một mùi tanh như của bùn đất, đất ở giữa khoảng đất trống không hiểu từ lúc nào đã bị lật xới, gồ lên vô số bọc đất. Tựa như da của người bệnh lâu ngày, mọc đầy những mụn nhọt sắp vỡ bung.
Sương sớm mờ mịt rải xuống, biến những bao đất kia thành một đống bùn lầy lội ô uế. Mặt đất tĩnh lặng trong màn không khí ẩm ướt khiến người ta cảm thấy ngực nặng trĩu, rồi đột nhiên rung lên dữ dội.
Đồng thời, một thứ âm thanh không thể hình dung cũng cơ hổ như đang đội đất chui lên. Âm thanh này thê thảm mà khản đặc lại, nhất thời cũng không thể nghe ra được là do sinh vật nào phát ra. Tiếng quỷ đói ma hờn gào rú trong đêm cũng quyết không quái dị như vậy.
Giống như sói, gấu, vượn, hổ, chó cùng kêu lên thảm thiết trước khi chết, lại giống vô số loài người cùng cười lên lanh lảnh vậy. Mà tiếng cười này lại càng giống như bị vùi trong đất quá lâu, thân thể đã thối rữa lắm rồi!
Những bao đất không ngừng cuộn lên trong những tiếng kêu quái dị đó, chướng khí phồng lên trong những bóng nước nhơn nhớt, bốc lên những làn khói den tanh thối.
Người trong làng chia thành chín nhóm, xếp thành chín đường cong xung quanh khoảng đất trống trên tay không có vũ khí nào, nhưng trên đầu mỗi người đều có một bình gốm, hai tay chắp trước ngực, nắm chặt một vóc đất đỏ như máu.
Phụ nữ và trẻ em cũng đều đứng theo tư thế đó ở vòng bên trong, gương mặt vàng sậm của họ hiện lên vẻ sợ hãi mà lại bi tráng. Dường như họ đã tự ý thức được sinh mạng vô hạn của mình sắp đến hồi kết.
Bùn đất càng lúc càng sôi lên sùng sục, khói đen tanh tưởi bốc lên đến nỗi người ta tưởng chừng khó mà mở mắt, những tiếng khàn đặc kia mỗi lúc mỗi gần, phảng phất như đang giãy giụa những cái cuối cùng trong bao đất, chuẩn bị xông ra vậy!
Tế sư khoác lên người bộ lễ phục nặng nề của mình, ngửa mặt đứng giữa trung tâm vòng cung. Trên đỉnh đầu, trước ngực, tứ chi y, bình gốm, sừng thú, lông chim trĩ, quyền trượng phát sáng rực rỡ dưới ánh nắng ban mai.
Tuy cảnh tượng này so với lần đầu càng thêm quái dị hơn nữa nhưng không còn ai cảm thấy rực rỡ như trước.
Đám người đã tìm hiểu được bí mật của bất tử này, nay đã quyết tâm vì mảnh đất đã sinh sống ngàn năm này, quyết chiến với lũ ác ma có thể sinh sôi vô tận đến giờ khắc cuối cùng!
Cuồng phong bỗng chốc từ dưới đất thổi bật lên trời mà không có điểm gì báo trước, bụi đất mù mịt lập tức che kín mặt trời, ráng mây ngũ sắc che trên rừng cây lập tức biến mất không thấy rõ tăm tích. Bốn bề trong chớp mắt đã bị nhấn chìm trong bóng đêm ô trọc!
Một mùi hôi khiến người ta nôn mửa xộc tới mặt, bao đất ở gần chúng nhân nhất như bị nổ tung, phun lên trời một luồng khói đặc. Lờ mờ có thể trông thấy một bộ móng vuốt to lớn đột nhiên thò lên mặt đất!
“A!”
Bộ Tiểu Loan kêu lên một tiếng kinh hãi, Trác Vương Tôn lập tức lấy tay che mắt nàng lại.
Vuốt thú đó đã mọc đầy lông dài màu đen, những móng tay xám xịt dài tới nửa thước, cong như móc câu, dưới ánh sáng ánh lên thứ màu đen khó tả.
Cánh tay này không ngừng lần mò trong không khí, tiếng rên rỉ lại càng gần trong gang tấc.
Ụ đất vẫn tiếp tục cuồn cuộn, một cái đầu lâu màu vôi xám đã trồi lên mặt đất. Bên trái cái đầu lâu đó là một gương mặt tử thi vặn vẹo quái đản dưới lớp đất vàng, phảng phất như vẫn còn giữ nguyên vẻ sợ hãi và đau khổ trước khi chết, nửa bên phải lại là một nửa cái mặt gấu xám.
Hai nửa bộ mặt bị nối bởi một lớp vảy cứng dài to như đầu ngón tay, cơ hồ như cả hai đều không tình nguyện, toát lên vẻ cuồng dại và đau đớn khi muốn tách ra mà không tách được. Hai bàn tay nó không ngừng vùng vẫy trong không trung, trước ngực cũng có một vết sẹo lớn như bị một thứ móng vuốt nào gào rách, đầy máu tươi.
Đột nhiên con Không Đỗ Mẫu này giống như ngửi được mùi người, thú tính nổi lên, ra sức gầm rú cuồng dại, bùn dính trên tay bị sức mạnh của nó kéo thành muôn ngàn đụn nhỏ, bám chặt lấy cánh tay thú, vẫn không ngừng giãy giụa từng bước bò về phía chúng nhân.
Tương Tư kinh hãi kêu lên, một mũi tụ tiễn đã rời tay khỏi tay nàng!
Mũi tụ tiễn rít lên trong không khí, găm trúng vào đỉnh đầu con Không Đỗ Mẫu, máu đen bắn phọt ra, lực đạo mũi tên vẫn không giảm, xuyên cả qua gáy nó.
Con Không Đỗ Mẫu không kịp kêu thảm, chỉ ọc lên một tiếng trong cổ họng, đã loạng choạng đổ nhào ra phía sau.
Tương Tư đang định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên có bốn bộ vuốt thú thò lên sau lưng con Không Đỗ Mẫu kia, chia nhau giật của nó một mảnh tay chân.
Trong tiếng “ soạt ” rợn người, máu đen phun ra như mưa!
Con Không Đỗ Mẫu ban đầu đã bị xé ra ngay tại chỗ, hai con khác thân hình còn lớn hơn mỗi con nắm lấy một mảnh, vung vẩy trên đầu, phát ra những tiếng gào rú mừng rỡ.
Sau khi vung mấy vòng, hai con Không Đỗ Mẫu đột nhiên nắm lấy tay chân đối phương giật mạnh một cái, cả hai cùng phát ra những tiếng kêu thê thảm, không ngờ đã xé đôi người nhau ra.
Hai mảnh thân thể tàn khuyết không đổ xuống mà vừa giây giụa vừa cầm nửa thân người của con Không Đỗ Mẫu ban nãy ghép vào cơ thể mình. Cả quá trình này, bọn chúng không ngớt rú lên đau đớn. Tròng mắt giống như lòi cả ra ngoài, nhưng gương mặt vặn vẹo lại toát lên vẻ tham lam và thỏa mãn.
Trong chốc lát, hai con Không Đỗ Mẫu đã biến thành ba, vừa gầm gừ vừa loạng choạng bò lại chỗ chúng nhân. Cùng lúc đó, cả ngàn bao đất kia cùng lúc vỡ tan, các loại Không Đỗ Mẫu kết hợp người thú phá đất chui lên.
Sói, gấu, vượn, báo, hổ, chó sói, và cả thân thể tàn khuyết của con người kết hợp lại một cách quái đản vô cùng, chúng không ngừng lúc nhúc trong màn khói đen mù mịt.
Mùi tanh phủ khắp trời đất, tiếng gào ai oán vút tận trời mây, vô số bàn tay vung vẩy trong trận cuồng phong. Ngước mắt nhìn, chỉ thấy khắp nơi khắp chốn, đâu đâu cũng có Không Đỗ Mẫu.
Sắc mặt Tương Tư trắng bệch như tờ giấy, run giọng nói: “Rốt cuộc có bao nhiêu Không Đỗ Mẫu?”
Trác Vương Tôn nhìn ra phía xa, đáp: “Vài ngàn, có thể là vài vạn.”
Tương Tư hỏi: “Vậy làm sao mới giết được chúng?”
Trác Vương Tôn lắc đầu: “Không ai làm được. Ngoài nhiều thi thế hơn ra, chúng không để ý tới bất cứ sự vật gì. Hơn nữa mỗi một mảnh trên cơ thể chúng đều có thể tái sinh.
Tương Tư lo lắng, lại hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao?”
Trác Vưởng Tôn nhìn dân làng đang xếp thành chín vòng cung phía xa, lắc đầu nói: “Chúng ta chỉ có thể đợi, đợi An Tức trận phát động.”
Minh minh diệt diệt mật mật ma ma mộc.
Tiếng niệm chú càng lúc càng lớn, chín vòng cung cũng không ngừng phân hợp biến đổi. Tế sư đứng giữa xoay tròn nhảy múa, bình gốm trên người y cũng không ngừng xoay tròn với tốc độ khủng khiếp, dường như dang bị một luồng sức mạnh vô hình thao túng.
Dần dần một tia sáng vàng từ từ bốc lên, hình thành chín vòng sáng bao bọc dân làng bên trong, người dân liền cao giọng hát lên một bài ca khó hiểu, ngữ điệu quái dị, tay phải từ trước ngực giơ lên cao tới đỉnh đầu. Cùng với tiếng hát cao vút của tế sư, mấy trăm dân làng cùng lúc hươ tay trên đầu nửa vòng, bụi đất đỏ như máu bay tản ra bốn phía.
Đất đỏ rơi xuống. Nhuộm mặt đất màu xám nhạt thành một vùng đỏ rực.
Mặt đất rung lên dữ dội, sau đó những chấn động hỗn loạn dần trở nên trầm ổn mà mạnh mẽ, tựa như mạch tim đã im lìm từ lâu, bỗng nhiên phát ra những tiếng đập của sinh mệnh vậy.
Tế sư nhảy múa mỗi lúc một nhanh, chín bình gốm trên người y gần như treo lơ lửng trên không. Tiếng mấy trăm dân làng dồn hết sức niệm chú nghe định tại nhức óc.
Tiếng ca lên đến mức cao nhất bỗng nhiên dừng phắt lại, tế sư cũng lập tức ngưng nhảy múa. Chín bình gốm trên người y xoay chuyển, bay ra với tốc độ cực chậm, cuối cùng vỡ tan trên bãi đất bùn.
Đồng thời, dân làng cũng lấy bình gốm trên đầu mình ném xuống đất với tốc độ y như vậy, bên trong bình gốm là đất bùn đen tuyền, tựa hồ như chỉ trong chớp mắt, trên mặt đất bỗng nhiên nở ra mấy trăm đóa hoa sen đen tuyền vậy.