Tề Ôn soạn đồ chuẩn bị trở về nhà sau chuyến đi biển đầy ngẫu hứng. Cô để một đống hành lý của mình cho Seb giải quyết, còn mình thì chạy tọt sang phòng của Tề Lãng mà hỏi tội.
Chẳng ngại ngần đẩy cửa đi vào, Tề Ôn đến trước mặt Tề Lãng, hỏi:
“ Cả ngày hôm qua em đi đâu thế?”
Tề Lãng bên đây cũng đang soạn đồ, nghe thấy giọng Tề Ôn liền ngẩng mặt. Đôi mắt cậu ta có chút thầm quầng do thiếu ngủ, vẻ mặt cũng mệt mỏi không kém.
“ Đi dạo một chút.”
Tề Ôn nhíu mày, “ Cái gì mà đi dạo? Đi dạo mà đi gần hết một ngày trời sao?”
Giọng Tề Ôn khi truy hỏi có hơi lớn làm cho Tề Lãng cảm thấy khó chịu. Cậu ta đứng dậy, không nương tình kéo tay Tề Ôn ra khỏi cửa phòng rồi đóng sập lại.
Nhìn cánh cửa đóng cái rầm, Tề Ôn khẽ giật thót mình. Trong lòng không hiểu nổi thằng em trai kia rốt cục là đang bị cái gì nữa.
Cô nghĩ một lúc thì lẳng lặng quay về phòng của mình.
Tề Lãng đóng cửa lại rồi mới thở hắt ra một hơi. Tối hôm qua đến sáng hôm nay cậu chẳng thể ngủ ngon được. Chẳng trách hôm nay chính là ngày cuối cùng của trò chơi rồi.
Ngồi thụp xuống giường, Tề Lãng ôm mặt nghĩ ngợi.
Sự việc đêm qua đến giờ vẫn còn luẩn quẩn trong tâm trí cậu. Nó không thoát ra được, nhất là ba chữ nhị thiếu gia kia, nó không thoát ra được. Vẻ mặt bất đắc dĩ của Hoắc Kình cũng khiến cậu rất tò mò nữa.
Rốt cục thì vì sao Hoắc Kình lại giấu mình thân phận thật của anh ta chứ?
Nếu là một thiếu gia thì có sao đâu chứ?
Chẳng phải bản thân mình cũng là một thiếu gia mang họ Tề đó sao?
Aishhh...
Tề Lãng bực bội la lên một tiếng rồi đứng dậy, chẳng nói gì đã đem cái balô của mình qua bên chỗ Tề Ôn nhờ cô giữ giùm. Sau đó, cậu lao thẳng ra khỏi khách sạn, chạy ù đến trước ngôi biệt thự kia.
Chạy một quãng đường dài, Tề Lãng khom người thở hồng hộc. Cậu đưa tay quệt đi mấy giọt mồ hôi trên trán, bắt đầu bình ổn nhịp thở.
Rút điện thoại ra, Tề Lãng gọi cho Hoắc Kình.
Ngặt nỗi, mỗi lần cậu ấn gọi sẽ lại nghe thấy giọng nói đầy máy móc của tổng đài. Hoắc Kình khóa máy, biến mất triệt để.
Tề Lãng thoáng tức giận ngước nhìn lên tầng lầu bị rèm che kín mít. Cậu siết chặt điện thoại, gửi lại một lời nhắn thoại rồi buồn bực trở về khách sạn.
Hoắc Kình đã khóa máy như thế, còn lặng mất tăm như vậy, cậu cũng chẳng thể vô cơ xông vào nhà người ta được. Huống gì Hoắc Kình bảo đó là nhà của người bác anh ấy.
Xông vào là một hành động thất lễ.
Ngồi trên xe, trên đường trở về, Tề Ôn liên tục quan sát biểu tình của em trai mình. Cô không rõ lý do làm sao mà cái mặt kia hệt như mặt than, nhưng chính cô cũng không dám mở lời hỏi nữa.
Khi nãy bị đẩy ra khỏi phòng rồi, cô cũng quê lắm chứ bộ.
Nhưng ngồi bên cạnh một tảng băng mà phía trên lại bóc khói ngùn ngụt thế này, Tề Ôn nào chịu cho nổi.
“ Wayne...” Tề Ôn nhỏ giọng gọi, “ Em ổn chứ hả?”
Tề Lãng đang đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe hỏi liền thờ ơ đáp:
“ Em không sao hết.”
“...Chị cảm thấy em không ổn lắm.” Tề Ôn cúi thấp mặt, lén liếc nhìn tên đần kia.
“ Haiz...” Tề Lãng chợt thở dài, quay đầu nhìn Tề Ôn:
“ Chị có biết vì sao một người lại giấu thân phận của mình không?”
Giấu thân phận?
Tề Ôn có chút ngốc lăng khi nghe hỏi như thế. Nhưng cô cũng tận tình suy nghĩ giúp cho cậu em trai nhà mình.
“ Một người mà muốn giấu thân phận ý là vì người đó sợ bị xa lánh hoặc là cô lập. Còn không sẽ sợ bản thân người đó tổn thương một người khác.”
Cô nói hơi sâu sắc làm cho tên kia chưa bắt kịp.
Tề Lãng ngẩn người nhìn Tề Ôn, một lúc sau mới ồ một tiếng nhàn nhạt rồi nhắm mắt lại, vờ ngủ.
Ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói luôn.
Tề Ôn trừng lớn mắt, vờ đánh Tề Lãng một cái rồi hậm hực nghịch điện thoại của mình.
Che giấu thân phận chỉ để tránh tổn thương người khác sao?
Hoắc Kình, lẽ nào lý do anh giấu tôi chính là như vậy?
Quãng đường từ bãi biển về đến nhà cũng khá xa. Đến khi xe dừng lại thì Tề Lãng mới tỉnh ngủ. Cậu cũng không biết bản thân mình ngủ quên từ lúc nào nữa.
Đôi mắt mơ màng, Tề Lãng bước xuống xe, uể oải mang balô lên phòng của mình. Cậu nằm vật ra giường, dường như việc nhìn ngó điện thoại và chờ đợi đã sớm thành một thói quen rồi.
Nhưng hôm nay hoàn toàn chẳng có gì cả.
Tề Lãng nhìn màn hình điện thoại vẫn trống ngoác, màn hình sắp tối lại, cậu khẽ cười một tiếng.
Ngày thứ bảy rồi, ngày cuối cùng rồi đó, sao anh lại trốn tôi như thế?
Hoắc Kình, anh không đủ can đảm nhận lấy câu trả lời hay sao?
Mà, câu trả lời của mình là gì nhỉ?
A, đồ ngu si này, mày còn chưa biết phải trả lời thế nào nữa sao lại đi trách người ta được chứ nhỉ?
Còn đang trách mình trách người thì điện thoại Tề Lãng bỗng rung lên. Liếc mắt nhìn qua, cậu vô cùng kinh ngạc với dòng tin nhắn kia.
#
Về tới nhà chẳng được bao lâu thì Tề Lãng đã tức tốc lao ra khỏi khu biệt thư.
Đứng trước cửa tiệm hoa W&W, cậu hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào. Tiệm hoa hôm nay không có khách đến, bên ngoài cửa còn treo biển nghỉ hôm nay.
Trong lòng thoáng chút bất an, Tề Lãng nhìn quanh phòng khách, gọi một tiếng.
“ Có ai không?”
Từ trong bếp lúc này bước ra là một cô gái ăn vận rất xinh xắn. Bím tóc được tết gọn gàng và dịu dàng.
Tề Lãng đưa mắt nhìn qua, không thể tin được cái bà chằn thường ngày hôm nay bỗng dưng xinh xắn lạ thường.
Jin bước ra ngoài, ngồi xuống ghế rồi nói:
“ Ngồi đi, hôm nay chỉ có tôi với cậu thôi.” Giọng điệu Jin lạnh lùng hẳn.
Mà, vốn từ trước người kia cũng đã lạnh nhạt với cậu như thế rồi.
Tề Lãng tâm tình vẫn bồn chồn mà ngồi xuống ghế. Cầm cốc nước mà Jin đưa, Tề Lãng uống một ngụm rồi nói:
“ Không phải cậu bảo Hoắc Kình muốn gặp tôi sao?”
Jin vẫn duy trì một gương mặt lãnh đạm, cô bé từ từ cất giọng:
“ Hôm qua hai người đi cùng nhau có vui không?”
Hôm qua?
Tề Lãng chỉ bị bất ngờ vài giây thôi, về sau cũng không kinh ngạc lắm khi mà Jin biết chuyện đi chơi xa của bọn họ.
Cậu vẫn vô tư cười, “ Đương nhiên là vui rồi. Hoắc Kình trông rất vui.”
“ Ừm, trước tôi có hỏi cậu, cậu mong trò chơi này sẽ kéo dài hay kết thúc, còn nhớ không?”
“ Còn nhớ.”
Jin quay mặt sang nhìn Tề Lãng, “ Bây giờ trả lời tôi nghe xem. Hôm nay là ngày cuối rồi, cậu định nói cái gì với chú Walton?”
Nhìn vào đôi mắt xanh ngọc kia, Tề Lãng tựa như thấy được sự lo lắng của chính mình. Vốn dĩ khi nãy cậu cũng đang tự hỏi bản thân vấn đề này thì lại nhận được tin nhắn của Jin.
Chẳng nghĩ gì, Tề Lãng đã tức tốc chạy đến đây. Bây giờ bị Jin hỏi thẳng, Tề Lãng thực sự không biết phải nói cái gì nữa.
Cậu ngập ngừng, “ Tôi...hiện tại vẫn chưa...”
“ Đủ rồi.” Jin lạnh giọng, “ Cậu chưa từng yêu chú ấy. Nếu có, tôi bảo nếu có, thì chính là cái cảm giác thoáng qua khi cậu được một kẻ khác quan tâm mà thôi. Hay tệ hơn, tôi bảo, cậu chỉ đang mượn thể xác của chú Walton ghép vào hình bóng của người cậu đơn phương nhiều năm mà thôi.”
Tề Lãng lúc này hoàn toàn đứng hình.
Cậu kinh ngạc không? Có, có chứ.
Những lời Jin nói hệt như biến thành từng mũi dao bén nhọn đang bóc trần sự thật tâm can cậu vậy.
Yêu, chưa, cậu...chưa thể gọi là đã yêu đâu.
Tề Lãng nhíu mày, muốn mở miệng phản kháng nhưng lại cảm thấy quá hổ thẹn.
“ Khi yêu một người, cậu sẽ rất quan tâm người đó. Quan tâm từng chút một, từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. Cậu có biết chú ấy là người thế nào không? Có biết chú Walton thích ăn món gì, ghét ăn món gì, dị ứng với cái gì, sở thích ra sao hay không? Cậu có bao giờ thực sự quan tâm đến mấy điều đó chưa? Cậu có bao giờ nghĩ đến tâm trạng cảm xúc của chú Walton không? Có biết gia đình chú ấy thế nào không? Chú ấy là một người bình thường hay là một thiếu gia giàu có ngang ngửa một tỷ phú?”
Tề Lãng im lặng, hoàn toàn bị những lời nói của Jin đánh bại.
Cậu không biết cái gì cả. Cậu không hề biết một chút gì về Hoắc Kình cả.
Jin có vẻ mất bình tĩnh, cô bé đứng dậy, lòng bàn tay nắm chặt lại:
“ Chú Walton thích ăn sushi trứng cá, rất ghét hành tây, dị ứng với cua, chú ấy thích vẽ, luôn muốn người yêu sau này của mình sẽ mua tặng một hộp bút vẽ. Đừng bảo người đó trẻ con, vì từ nhỏ đến lớn, chú ấy chưa bao giờ thoát được cái vỏ bọc của gia đình. Nhưng trẻ con thì sao chứ? Ít ra thì chú ấy biết yêu, biết yêu một cách trọn vẹn một người, biết cách quan tâm và bảo vệ người mình yêu...”
“ Chú Walton còn sợ độ cao vì trước đây chú ấy chứng kiến ba mình nhảy lầu tự tử. Chú Walton sợ biển vì có một lần chú ấy suýt chết đuối. Nhưng rồi thì sao? Chú ấy vẫn chơi tàu lượn siêu tốc chỉ vì cậu thích. Chú ấy vẫn dạo biển cùng cậu vì khi đó, chú ấy được ở bên cậu...”
“ Tình yêu của chú Walton...chính là như thế.” Jin hít sâu một hơi.
“ Tôi...” Tề Lãng cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.
Những sự thật mà cậu chưa bao giờ được biết khiến cho tâm tình cậu tụt dốc thảm hại.
Nhưng không thể trách Hoắc Kình đã không nói cho cậu nghe, mà phải trách chính cậu đã chưa bao giờ thực sự muốn biết những điều đó.
Trò chơi bảy ngày sao? Chỉ là một sự ngẫu hứng của cậu tạo ra để khiến mình có thể bớt chán ngán hơn. Chỉ là một thứ gì đó có thể khiến cậu quên đi người kia một chút.
Nhưng rồi thì sao?
Cậu vẫn chưa thể dứt ra khỏi hình bóng đó. Cậu vẫn không yêu Hoắc Kình một cách trọn vẹn.
Cậu...chẳng làm được cái gì cả.
Jin liếc nhìn Tề Lãng không nói gì, cô bé tức giận cắn chặt môi mình, ném vào người cậu một tấm hình.
Tề Lãng cầm tấm hình đó lên, kinh ngạc khi người trong hình lại chính là...
“ Cậu nghĩ thế nào khi mà một người lại giữ bức hình của tình địch như thế?”
Nhìn vào tấm ảnh, Tề Lãng vô thức giương cao khóe môi.
Đôi mắt, chiếc mũi, cái miệng, nụ cười, mái tóc, biểu tình trên mặt, tất cả đều là của Quách Mạch An.
Giở ra mặt sau của tấm hình, Tề Lãng thấy một dòng chữ.
|Tôi sẽ không bao giờ xem học trò của mình là một tình địch. Chỉ là, tôi vẫn có một chút ghen tỵ.|
Mắt Jin đỏ hoe.
“ Cậu là đồ tồi tệ. Tại sao lại có thể làm như vậy? Thà rằng cậu ngoại tình khi đang yêu một người, còn hơn là đem hình bóng của một người gắn lên một người khác, khiến người ta vui vẻ, còn cậu lại chỉ đang ảo tưởng một thứ tình yêu mù quáng.”
Jin dụi mắt, xoay người bước lên lầu. Trước khi đi mất, Jin nói:
“ Đêm qua vì hai người về muộn, chú Walton sẽ rất khó ra khỏi nhà. Về mau đi, cậu còn ở đây, tôi thề, tôi sẽ giết chết cậu.”
Mất một lúc thật lâu, Tề Lãng cũng đã đứng dậy, thất thần rời khỏi tiệm hoa.
Cậu cứ giữ mãi tấm hình kia trong tay mình, khiến nó bị vò nát đến méo mó. Tề Lãng hệt như một người bị mất hồn, trên đường đi cậu liên tục va phải người khác.
Xung quanh một số người nhìn cậu với một ánh mắt khó hiểu.
Cứ đi như thế, đến một lúc cậu cũng chịu dừng lại. Ông trời có lẽ rất biết khiến người ta thỏa mãn.
Trước mặt Tề Lãng là một quán rượu. Cậu thở ra một hơi nặng nề, sau đó bước vào trong.
Uống thật nhiều, uống đến mất đi lý trí. Cậu nghĩ, uống nhiều vào, có khi bản thân sẽ suy nghĩ được thứ gì đó hay ho.
Nhưng khi say rồi, Tề Lãng chỉ gục mặt, lấy ra tấm hình của Quách Mạch An, mơ màng nhìn đến mê mẩn.
“ Tôi ích kỷ lắm, đúng không?”
“ Cậu cười mãi thế, nói gì đi chứ!!”
Tề Lãng một mình độc thoại với tấm hình. Người con trai kia ngoại trừ mỉm cười thì chẳng nói được gì.
Chủ quán thấy cậu say khướt, bèn ngỏ ý gọi tắc xi cho cậu đi về. Ngả nghiêng trên tắc xi, Tề Lãng cố mở mắt nhìn ra ngoài mới biết là trời xế chiều rồi.
Cậu áp tay lên kính, đột nhiên trừng lớn mắt, quay đầu bảo tài xế đổi hướng.
Trả một xấp tiền dày, Tề Lãng chẳng quan tâm là có dư hay không. Cậu xoay người, loạng choạng đi đến gần một cánh cửa màu xanh nhạt.
Cửa bị khóa, cậu đứng đó, gõ mãi, gõ thật mạnh, thật mạnh nhưng không có ai trả lời.
Sức lực bị ma men điều khiển, Tề Lãng trượt chân ngồi bệt trên sàn. Rút điện thoại ra, cậu mơ màng ấn số, gọi đi.
Kỳ lạ, bây giờ thì tiếng nói tổng đài không còn nữa rồi.
“ Tề Lãng?” Bên kia, giọng nói có vẻ bất ngờ.
Tề Lãng nghe loáng thoáng tên mình liền bật cười, nói vọng vô điện thoại:
“ Nè, ra đây, anh mau ra đây. Tôi đến tiệm hoa rồi, mau ra đây...Mau đi chứ, mau nào...” Giọng say nhè nhè của Tề Lãng làm cho Hoắc Kình lo lắng.
Anh lập tức cúp máy, khoác vội chiếc áo da rồi đi xuống lầu. Khi đang bước đến cửa trước, một giọng nói phía sau cản bước anh lại.
“ Đêm qua đã đi suốt như thế, con còn định đi đâu nữa, Hoắc Kình?”