Sau khi học được năm hai ở một trường đại học khá nổi tiếng, Tề Lãng đã xin được công việc làm thêm ở một quán ăn nhỏ.
Chẳng qua đây là một quán ăn của em gái người bạn của Tề Lãng. Trong lúc cậu muốn lao đầu vào công việc để đầu óc thật bận rộn thì sự giúp đỡ này bỗng dưng xuất hiện.
Tối nay trời đột nhiên đổ mưa rả rích. Khí trời lạnh buốt, từng làn khói cứ bủa vây ngay cửa miệng.
Thời tiết xấu là thế nhưng Tề Lãng cũng không vì nó mà trễ nải công việc của mình. Từ thư viện của trường, Tề Lãng chạy thẳng đến quán ăn để bắt đầu làm việc.
Khi nhìn thấy Tề Lãng vén tấm màn đi vào, cô chủ quán mệnh danh xinh đẹp ngất trời ở đây liền mỉm cười với cậu.
Cô đang xào nấu thức ăn nhưng không quên hỏi Tề Lãng một chút.
“ Tôi cứ nghĩ là anh không đến. Hôm nay mưa to quá.”
Tề Lãng vì chạy một quãng từ bến xe vào đến đây nên cũng bị ướt không ít. Cậu cởi áo khoác vẫy vẫy rồi lắc đầu cười nói:
“ Chỉ là mưa thôi mà, nghỉ làm sẽ khiến cô chủ giận mất đấy.”
Lời lẽ của cậu kỳ thực rất bình thường, pha một chút bông đùa nhưng đều có thể khiến người ta tim đập chân run. Cái loại người chuyên gia dùng giọng nói trầm ấm mà thu hút con gái là thế đó.
Cô chủ quán xinh đẹp khẽ liếc nhìn cậu một cái rồi cúi mặt cười mỉm.
Tề Lãng bận tạp dề vào, bắt đầu với công việc bồi bàn bận rộn. Kể ra hôm nay quán không quá đông, có lẽ vì trời mưa nên người ta không vào ăn nhiều.
Còn đang bận rộn đưa món ăn đến cho khách, ở phía tấm màn lúc này xuất hiện một người đàn ông chững chạc đi vào.
Tề Lãng ghi vội trên tờ giấy thực đơn món ăn, sau đó xoay người bước đến chào hỏi người mới vào.
“ Little Home xin chào quý khách. Ngài đi mấy người ạ?”
Người đàn ông kia chậm rãi quan sát Tề Lãng, một lúc sau mới gật đầu nói:
“ Tôi muốn mua một ít thức ăn mang về.”
“ Vâng ạ. Mời ngài ngồi đây gọi món, chúng tôi sẽ xong ngay thôi.” Tề Lãng tích cực niềm nở với ông khách lớn tuổi này.
Sau đó cậu chạy vào trong đưa thực đơn cho cô chủ quán xinh đẹp. Liếc mắt nhìn mấy món ăn, cô chủ quán khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Chợt cô ô một tiếng, “ Chú à, chú lại đến đấy sao?”
Tề Lãng nhìn cô vui vẻ ra chào hỏi ông, mọi việc còn lại giao cho đầu bếp khác nên có chút bất ngờ. Không nghĩ người đàn ông kia lại quen thân với cô chủ của mình như vậy.
Đứng ngốc lăng nhìn hai người trò chuyện được vài giây rồi Tề Lãng lại quay trở về công việc của mình.
Khi thức ăn đã xong, Tề Lãng mang đến cho vị khách kia. Ông ấy đón lấy túi ni lông, khẽ cười với Tề Lãng rồi quay người bước ra ngoài.
Cậu mải nhìn theo bóng dáng của ông ta, chợt nghĩ đến một người quản gia già tận tình với công việc.
“ Gì mà đứng ngốc ra thế?” Cô chủ quán huých vào tay cậu.
Tề Lãng quay mặt nhìn cô, cười gượng, “ Không có gì. Mà không nghĩ là cô quen với ông ấy.”
“ À, ông ấy hiền lắm, là một quản gia của một gia đình giàu đó đấy. Trước đây ông ấy hay ghé đây mua thức ăn, mấy món này gọi riết đến tôi cũng thuộc nữa là.”
Cô chủ quán xinh đẹp vô tư nói, chốc chốc lại nhún vai, quay vào trong nấu ăn tiếp.
Còn Tề Lãng thì khẽ cười khi suy nghĩ của mình lại chuẩn xác đến như vậy. Hóa ra là một quản gia lớn tuổi rồi.
Khi cậu chuẩn bị chuyển sang bàn khác phục vụ thì liếc mắt thấy tờ giấy thực đơn lúc nãy. Chẳng nhớ cậu để lung tung ở đâu, bây giờ nó đang nằm ngay trên bàn.
Cầm nó lên, Tề Lãng lúc này mới nhìn kỹ lại thực đơn.
Xem nào: Hai phần sushi trứng cá, một canh súp gà không bỏ hành tây.
Đọc xong, Tề Lãng phần nào có chút ngẩn ngơ khi mấy món ăn kia đã có lần cậu nghe qua. Giống như là một sở thích của người nào đó...
Thịch.
Tề Lãng giật mình xoa nhẹ ngực trái, lắc đầu tỉnh táo.
Mình lại nghĩ linh tinh rồi. Làm sao có thể chứ?
Định thần lại, cậu làm nốt công việc hôm nay.
Đến gần mười giờ tối, quán bắt đầu tản khách. Chỉ còn sót lại một, hai người đang ngồi đối diện nhau với mấy chai bia trên bàn.
Tề Lãng cũng hết công việc rồi, cậu vào trong thay đồ chuẩn bị tan làm. Cô chủ quán nhìn cậu bước ra liền đi đến, dúi vào tay cậu một phần thức ăn khuya.
“ Cho anh đó, buổi tối hay đói bụng mà.”
Tề Lãng nhận đồ ăn có chút ái ngại. Cậu định sẽ không lấy nhưng cô chủ quán cứ nhất quyết dúi vào tay cậu.
Đành thôi, cũng không cách nào cãi lời chủ quán được. Cậu sắp tới ngày nhận lương rồi.
Nhìn hai vị khách còn lại trong quán, Tề Lãng hỏi:
“ Vẫn còn hai vị khách nữa, có nên nói họ không?”
Cô chủ quán chống nạnh, phồng má nói, “ Cứ để một tí nữa đi. Anh trai tôi lát sẽ ra xử lý mấy thành phần say xỉn này.”
Anh trai à?
Tề Lãng cười nhẹ, gật đầu chào cô chủ rồi ra về.
Đứng trên thềm, Tề Lãng duỗi tay ra hứng lấy vài giọt nước còn đọng trên mái hiên. Cuối cùng trời cũng tạnh mưa rồi.
Ở một góc khuất khác, chiếc xe màu đen huyền nhuyễn im lặng đậu sát vỉa hè. Bên trong, người quản gia hiền lành khi nãy đang quay đầu nói với một người khác:
“ Nhị thiếu gia, chúng ta trở về được rồi chứ?”
Ông cẩn thận lời nói của mình, tay giơ lên nhìn đồng hồ:
“ Hơn mười giờ đêm rồi, tôi nghĩ phu nhân đã ngủ rồi.”
Người ở phía sau đang ngồi vắt chéo chân, bộ dạng đúng thực là một thiếu gia nhà giàu. Trên người anh đang có một phần sushi còn chưa giải quyết xong, chén canh súp gà đã được ăn xong lâu rồi.
“ Lâu lắm rồi tôi mới đến lại quán ăn này đó.”
Người nọ lên tiếng, sau đó đưa đến tay người quản gia nguyên phần sushi còn lại, anh vốn chưa đụng vào một miếng mà nói:
“ Chú ăn đi. Chú đã cùng tôi đi đến giờ này.”
Người quản gia thoạt đầu không nhận đồ ăn, một lúc sau thấy người kia có vẻ muốn nài nỉ mình, ông lại đồng ý.
Trong thời gian người quản gia dùng bữa khuya, vị nhị thiếu gia kia lại rảo mắt ra bên ngoài, ngắm nhìn khung cảnh ban đêm.
Mặt đường còn trơn trượt bởi cơn mưa xối xả vừa rồi. Cả quán ăn Little Home cũng chưa tắt đèn, đóng cửa.
Lúc này trước cửa quán, anh thấy có một chàng trai vẫn đứng đó mãi từ nãy đến giờ. Chẳng gặp gỡ ai, chỉ đơn giản là đứng đó ngước mắt nhìn thật lâu lên trời.
Dáng dấp cao ráo, mái tóc cắt gọn gàng, quần áo cũng trông giống một sinh viên đại học.
Chẳng hiểu sao anh lại bị hình ảnh của người nọ thu hút ánh nhìn như thế.
“ Nhị thiếu gia.”
Người quản gia vốn dĩ đã gọi anh nhiều lần lắm, nhưng lần thứ năm mới thành công.
Anh quay mặt nhìn ông, khóe môi vì ngượng ngùng mà giật nhẹ.
“ Chúng ta trở về nhé.”
“ Ừm.” Anh ứng tiếng nhanh chóng, sau đó thì hỏi ông, “ Trong quán ăn kia có một chàng trai phụ việc sao?”
Người quản gia vừa lái xe về phía trước vừa nói:
“ Vâng, đúng thế. Hình như cậu ta là người mới, một sinh viên thì phải.”
“ Ông có biết người đó tên gì không?”
Người quản gia lấy làm kinh ngạc khi một người luôn thờ ơ như nhị thiếu gia đây hôm nay lại phải hỏi danh tính của một người xa lạ như thế. Ông ở cùng anh cũng lâu rồi, ít ra thì từ lúc nhỏ cho đến khi cấp ba.
Dạo gần đây anh mới trở về nhà sống, cho nên ông cũng chưa thể hiểu được một nhị thiếu gia khác biệt trước đây.
“ Tôi không rõ lắm thưa thiếu gia, chỉ nhớ ngờ ngợ cô chủ quán kia có gọi cậu ta là Wayne.”
Ánh mắt người kia lập tức ngước lên nhìn qua kính chiếu hậu. Đôi mắt thoáng chút ngỡ ngàng cùng những cảm xúc bấy lâu chôn giấu sâu tận trong tim.
Nhưng đó chỉ là một vài giây ngắn ngủi trôi qua mà thôi.
Ngay sau đó, anh lại trở về dáng vẻ bình thường của mình, ừ một tiếng và kết thúc câu chuyện người xa lạ kia.
Anh chẳng mảy may thắc mắc đó là cái tên thế nào, đánh vần ra sao. Một người xa lạ, gặp nhau bao lần đi nữa, cũng chỉ là một người xa lạ.
#
Hoắc Kình ngày nào cũng chỉ muốn đi ra ngoài đường đến tận chiều tối mới trở về đều là có lý do cả.
Chu Sa gần đây đang muốn anh quay lại công ty làm việc. Dù sao công ty này cũng có cổ phần của anh, cũng cần anh góp một tay vào để làm nó vững mạnh.
Nhưng từ lâu rồi Hoắc Kình luôn cố gắng tránh né trách nhiệm này. Anh không thích thừa kế, vốn dĩ việc này chỉ có thể giao lại cho Hoắc Ưng, anh cả của anh thôi.
Anh cũng không thích không khí ở công ty, ngột ngạt và gò bó quá mức. Anh thích làm những công việc nhẹ nhàng, thoải mái tự do tự tại chứ không phải suốt ngày vận lên người bộ vest hàng hiệu và ngồi mài đáy quần ở trong phòng làm việc kia.
Ngặt nỗi, Hoắc Kình càng tránh né thì Chu Sa càng tấn công. Không biết bà đang mưu tính cái gì để có thể lôi kéo anh vào nhưng chắc chắn Chu Sa sẽ làm được điều đó.
Đêm nay Hoắc Kình lại về muộn để không phải gặp mẹ mình. Nhưng không ngờ hôm nay Chu Sa dày mặt hơn anh rồi.
Khi mở đèn phòng khách, Hoắc Kình nhận ra mẹ mình đang ngồi im lặng ở cái ghế sofa, dáng vẻ rõ ràng đang chờ đợi anh về.
Biết mình không thể lui, Hoắc Kình bước đến ngồi xuống đối diện bà.
Chu Sa đổi tư thế ngồi, nhàn hạ uống một ngụm trà.
“ Dạo gần đây con về khuya quá.”
“ Sao mẹ lại ngồi đây làm gì? Trời lạnh lắm.”
Chu Sa mỉm cười, “ Mẹ là đang chờ con trai về đấy chứ. Thế nào? Chuyện trở lại công ty làm việc, con đã quyết định chưa?”
Hoắc Kình nghe đến liền thở dài.
“ Con đã nói quyết định của mình từ lâu rồi, không phải sao? Công việc này, Hoắc Ưng anh ấy phù hợp hơn con nhiều lắm. Con đến công ty chỉ cản trở mọi người thêm thôi.”
“ Nhu nhược!” Chu Sa lạnh nhạt ném ra hai chữ.
Ánh mắt bà sắc bén đến mức chỉ cần một nhát sẽ kết liễu một người ngay. Giọng điệu mười phần tức giận.
Hoắc Kình bị bà mắng một tiếng, đôi mày khẽ nhíu lại.
Anh nhu nhược sao? Đúng thế, anh vốn dĩ rất nhu nhược. Chính vì quá nhu nhược nên đã từng...
Khi ký ức chuẩn bị ùa về thì Chu Sa lại lên tiếng:
“ Khi còn nhỏ, mẹ biết rằng con đã chứng kiến ba mình tự tử vì quá áp lực. Con đã thật sự bị sốc và trầm cảm một thời gian. Từ đó, con lại không muốn dính vào công việc của gia đình. Mẹ không ngờ, cả ba và con đều nhu nhược như vậy. Tại sao con không nhìn vào Hoắc Ưng mà học hỏi? Anh trai con chẳng hơn con là bao, vốn dĩ cũng rất áp lực nhưng có bao giờ nó than vãn không?”
“ Đây là vấn đề quyền lợi của mỗi người. Mẹ không thể bắt buộc con sống theo ý của mẹ được.”
“ Sống theo ý của mẹ sao? Mẹ chính là muốn tốt cho con. Mẹ muốn con phải đương đầu với nhiều khó khăn để mà cứng cáp, mạnh mẽ hơn. Con không nghĩ rằng con quá yếu để có thể ra ngoài đời sao? Hoắc Kình, con đã hơn ba mươi rồi, đừng tự bọc mình như một đứa trẻ cứng đầu nữa.”
Chu Sa hạ giọng, “ Nếu như con không mạnh mẽ, nghĩa là con chỉ đang cho phép người khác cái quyền làm tổn thương con mà thôi. Đừng khiến mẹ thêm tức giận về cái người ba năm trước đã...”
“ Con mệt rồi, con đi nghỉ trước. Mẹ cũng mau đi nghỉ đi.” Hoắc Kình bỗng đứng bật dậy, xoay người đi thật nhanh lên lầu.
Đóng cửa phòng lại, Hoắc Kình mệt mỏi nằm vật ra giường. Anh nghiêng người ôm chiếc gối, vùi sâu khuôn mặt của mình vào đó.
Ba năm trước, tất cả là dĩ vãng rồi.
Đừng khơi gợi nữa, có được không?
Mi mắt anh nặng trĩu, dần khép lại. Có thể anh đang lừa dối bản thân mình, nhưng trái tim, tâm trí, những thứ khác của anh đều chống lại những điều đó.
Trái tim vốn vẫn nhói lên mỗi khi nhớ về người đó.
Tâm trí vốn vẫn còn vương vấn ký ức xưa.
Chẳng bao lâu sao, Hoắc Kình cũng đành đầu hàng trước Chu Sa. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ cái áp lực của công việc sẽ khiến anh tạm thời gạt bỏ được người kia.
Đứng trong phòng của chủ tịch, tức mẹ mình, Hoắc Kình vẫn cảm thấy lạnh sống lưng. Nhìn dáng vẻ bà đang chăm chú ghi chép gì đó, anh mới nhận ra người phụ nữ kia thật kiên cường.
“ Đừng lo lắng như thế, Hoắc Kình. Con không phải làm việc một mình đâu. Mẹ trước đã có nhờ đến một người giúp đỡ cho con rồi.”
Chu Sa vui vẻ nói, gương mặt này rất lâu rồi mới được thấy.
Khi Hoắc Kình còn ngẩn người không biết ý của Chu Sa là gì thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Đứng đó là một chàng trai ngang tầm với Hoắc Kình, dáng dấp cùng khí chất đều khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Từng đường nét rắn rỏi của người đó làm cho Hoắc Kình nhất thời không nói được gì.
Chu Sa ngược lại niềm nở đi đến, kéo tay Hoắc Kình đi cùng mình.
“ Dylan, lâu quá không gặp cháu rồi. Hãy cố gắng giúp đỡ con trai cô nhé.”
Người gọi tên Dylan lễ phép đáp trả Chu Sa. Sau đó, bà bảo hai người đến phòng làm việc của Hoắc Kình.
Ra đến ngoài rồi, Hoắc Kình cũng đã bình tĩnh lại, cất tiếng:
“ Ngạo Thiên, cậu về từ bao giờ thế?”
“ Đã được hai ngày.”
“ Cậu về đây làm gì?”
“ Đương nhiên là giúp đỡ cậu.”
Ngạo Thiên cười dịu dàng.
Nhìn nụ cười kia, Hoắc Kình chợt khó chịu.
“ Cậu không thay đổi một chút nào cả.”
Ngạo Thiên cũng không màng đến câu nói kia là ý tốt hay xấu. Anh đơn thuần lại mỉm cười dịu dàng, đáp lại rằng:
“ Đúng là như thế, tôi vốn vẫn luôn như trước, cả tình cảm cũng không thay đổi.”
----
Má Vi: Lãng Lãng, má sẵn sàng vòng tay để ôm con rồi. Những người kia sẽ mau chóng vẫy cờ lật thuyền thôi. Má biết tỏng mà /bĩu môi/