Phiên ngoại 1 Chuyện chưa kể
Nhận được cuộc gọi của Tề Ôn, Tề Lãng đã lập tức lái xe đến chỗ của cô.
Đến chỗ hẹn, Tề Lãng nhất thời ngẩn người ngước mắt nhìn hai cột đá thật lớn kia khắc vài chữ, sau đó hướng mắt về phía trước, nhìn con đường dài ngoằng thẳng tấp.
Đế giày từng bước dứt khoát bước lên từng mặt đá màu xám trắng, Tề Lãng bắt đầu đi vào sâu bên trong hơn.
Khu nghĩa trang này là một nơi không được tiện nghi cho lắm, không giống chỗ của mẹ cậu được chôn cất. Nôm na gọi là bình dân.
Đi thẳng một đường vào sâu bên trong, Tề Lãng liếc mắt nhìn quanh, thấy bóng dáng Tề Ôn đang đứng trước một bia mộ của người nào đó.
Kể từ khi Hoắc Kình phẫu thuật thành công cuộc đại phẫu thay tim, công việc của Tề Lãng cũng bắt đầu bận rộn hơn.
Khoảng thời gian đó, bên công ty H&H lên kế hoạch cho ra một số sản phẩm mới, cho nên Tề Lãng rất bận rộn. Suốt ngày cậu ở dưới xưởng tìm ra một loạt hương vị mới lạ, trộn vào nhau, làm ra một sản phẩm mới toanh.
Nhưng khoảng thời gian đó, Hoắc Kình cũng đang nằm trong viện nghỉ dưỡng nên sự bận rộn của cậu càng tăng lên gấp bội.
Mặc dù bên cạnh Hoắc Kình đã có Jin chăm sóc nhưng Tề Lãng cậu tính tình cầu toàn, cảm giác không an tâm mấy cho nên vừa lo công ty vừa vào viện trông nom Hoắc Kình.
Việc này Tề Lãng đã xin phép ngài Alvin, mà Alvin cũng thực lòng từ bi cho phép cậu. Chẳng qua vì Alvin đã xác nhận được một việc quan trọng.
Đó là về Tề Lãng.
Alvin điều tra được Tề Lãng chính là đứa con trai của người phụ nữ ông yêu một thời gian dài đằng đẵng. Về sau Tề Lãng có dẫn ông đến nơi bia mộ của Tần Thạc Nhu.
Ngày hôm đó, trời mưa rả rích.
Alvin cứ ngồi lặng bên bia mộ của bà Tần, chẳng thốt nổi ra một câu gì cả. Tề Lãng thì đứng im bên cạnh, bung dù che đi những hạt mưa nặng trĩu kia.
Đó là một mảng ký ức ghim sâu vào tâm trí của Tề Lãng. Cậu rốt cục cũng an lòng khi nhìn thấy mẹ mình cũng có một người đàn ông thật sự yêu thương.
Mải nghĩ ngợi cuối cùng cũng đến bên cạnh Tề Ôn.
Tề Lãng dừng bước, trầm mặc xoay người lại, đối mặt với tấm bia đá kia. Trên đó không có hình, chỉ có tên của người được chôn cất.
Canne Joanne.
Cơ thể Tề Lãng ngay lập tức cứng ngắc, ánh mắt không di chuyển đi đâu ngoài nhìn thật lâu vào cái tên được khắc trên tấm bia đá kia.
Cậu nhìn cái tên ấy như muốn đục thủng một lỗ thật lớn trên tấm bia.
“ Canne, mất lâu rồi.”
Tề Ôn lúc này mới lên tiếng. Chiếc kính bản to che đi đôi mắt của cô. Tề Lãng sau một hồi ngẩn người thì cũng chịu tỉnh lại, quay sang nhìn chị mình.
Rõ ràng cái tên kia rất quen thuộc với cậu. Chí ít thì đã từng quen thuộc.
Trong ký ức của Tề Lãng, Canne là người bạn thân nhất của Tề Ôn. Canne cùng Tề Ôn học cùng nhau từ cấp hai cho đến khi đại học. Tình bạn lâu năm như vậy cũng không bị phai nhạt, đúng là kỳ tích.
Còn nữa, Canne từng dùng nhiều chiêu trò để khiến Tề Lãng chú ý đến y. Nhưng khi ấy, Tề Lãng đã sớm có người ở trong lòng nên y đành bỏ cuộc.
Cuộc sống của Canne trong suy nghĩ của Tề Lãng có chút bài xích. Cậu từng nghĩ y là một kẻ thác loạn sa đọa với những cuộc vui trong gay bar. Về sau, khi y cùng cậu uống rượu, trò chuyện, tâm sự vài câu, Tề Lãng mới bỏ đi suy nghĩ lúc trước.
Tề Lãng nhận ra, Canne thật sự đáng thương. Giống như y có một ký ức rất đau buồn và vì thế mà tự đày đọa bản thân.
Hôm nay tận mắt chứng kiến người kia đang nằm sâu bên dưới lòng đất lạnh lẽo, dơ bẩn, Tề Lãng thật sự không đành lòng.
“ Vì sao lại mất?” Tề Lãng cảm thấy giọng mình cũng đang run rẫy theo cơ thể.
Tề Ôn vẫn không cởi mắt kính ra, vì cô sợ người khác sẽ thấy được đôi mắt sưng húp, đỏ tấy của cô.
Từ ngày nhận được tin Canne rời khỏi thế gian, Tề Ôn ngày nào cũng cảm thấy rất mất mát và trống trải. Mặc dù được Seb bên cạnh, khích lệ cùng trấn an nhưng cô vẫn không cảm thấy đỡ hơn.
Cái tên ngốc đó lúc nào cũng chỉ muốn một điều duy nhất. Bây giờ thì đã thành sự thật rồi.
Tề Ôn nén đi cảm xúc chua xót đau thương, nói với Tề Lãng:
“ Canne tự vẫn tại nhà.” Như chưa đủ, cô nói tiếp, “ Một ngày trước khi Walton được phẫu thuật.”
Tề Lãng quay sang nhìn Tề Ôn, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ lẫn hoang mang. Canne tự vẫn trước khi Hoắc Kình phẫu thuật thay tim sao?
Có chuyện trùng hợp như thế?
“ Anh ấy được đưa đến bệnh viện nào?”
Tề Ôn khẽ thở dài, “ Canne cắt cổ tay, tử vong do mất máu. Hôm đó cậu ta được đưa đến bệnh viện Mercy.”
“ Mercy? Bệnh viện đó...là nơi Hoắc Kình phẫu thuật thay tim.” Tề Lãng càng lúc càng không muốn nghĩ đến điều mình đang nghĩ.
Suy nghĩ đó rất đáng sợ, rất...sốc.
Tề Ôn ngồi xổm xuống, chỉnh lại vài cành hoa trên đất, nhẹ nhàng mỉm cười với tấm bia đá:
“ Đúng như em đang nghĩ đó. Trước khi tự mình chấm dứt cuộc đời, Canne đã tình nguyện ký vào một tờ giấy, sau này có chết đi sẽ hiến tặng tất cả nội tạng của mình cho bệnh nhân cần nó. Canne...thật ra muốn tự mình hiến tim cho một người khác. Cậu ấy luôn bị ám ảnh bởi những con người mắc căn bệnh tim, cho nên luôn ôm ấp suy nghĩ sau này chết đi sẽ hiến tim của mình.”
Hiến tim?
Con người cao thượng đã trao trái tim cho Hoắc Kình trong giây phút thập tử nhất sinh đó...lại là một người bọn họ quen hay sao?
Canne...chính là con người cao thượng đó?
Tề Lãng vừa mới kéo mình dứt khỏi những bộn bề suy nghĩ thì một lần nữa bị nhấn chìm xuống.
Không rõ cảm giác của cậu lúc này là kiểu gì, nhưng cứ nghĩ đến trái tim kia đang ngự ở trong lồng ngực của Hoắc Kình, Tề Lãng lại cảm thấy rùng mình một cái.
“ Trước kia chị biết em không thích Canne vì thái độ của cậu ta quá phóng đãng và có chút thác loạn. Nhưng mà...cuộc đời của Canne cũng rất gian nan, nhất là chuyện tình cảm của Canne.”
Tề Lãng ngồi xuống bên cạnh Tề Ôn, khuôn mặt đã bình tĩnh trở lại. Cậu nắm lấy tay Tề Ôn, cảm nhận được đôi bàn tay ấy đang run rẫy.
Tề Ôn mím nhẹ môi, hít sâu một hơi rồi mới trầm ngâm kể cho Tề Lãng nghe thật nhiều câu chuyện xoay quanh Canne.
Đó đều là những chuyện chưa kể.
Năm Canne mười hai tuổi, cha y kết hôn cùng với một người phụ nữ người Anh. Người phụ nữ đó còn mang theo cả một đứa con trai riêng của bà.
Ngày đầu tiên bốn người bọn họ gặp mặt, đứa con trai riêng kia không hề có mặt.
Canne nghe loáng thoáng ba mình bảo rằng người đó lớn hơn y tận hai tuổi, là một người cực kỳ hướng nội, không thích rời khỏi phòng dù chỉ một chút. Ngoại trừ những khi cấp bách, người đó mới chịu rời khỏi phòng ngủ của mình.
Canne thoạt đầu nghe như vậy, đôi chân mày cong cong đã nhíu nhíu lại, tỏ ra một bộ mặt bài xích thấy rõ.
Mấy tháng sau, bọn họ chính thức dọn về sống dưới một mái nhà. Canne hôm đó đã ôm lòng mong ngóng được diện kiến người anh trai trên danh nghĩa kia.
Nhưng cả ngày hôm đó, người kia chỉ ở trong phòng, không hề gây ra một tiếng động nào.
Canne lúc này càng lấy làm tò mò, muốn biết cho được khuôn mặt người kia trông như thế nào, có phải là mắc bệnh gì hay không mà nằm lì một chỗ.
Đêm xuống, Canne bật dậy từ trên giường, mò mẫm trong bóng tối rồi mở cửa phòng, đi ra. Y nhấc từng bước chân một cách nhẹ nhàng, à không, là rón rén như một tên trộm.
Đến trước một phòng ngủ yên tĩnh nọ, Canne nín thở, tránh cho mình gây ra động tĩnh đánh thức người ta.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, không gây tiếng động quá lớn cho nên Canne đã qua được ải thứ nhất. Gian phòng ngập trong thứ ánh sáng lập lòe, không nhìn rõ lắm những vật xung quanh.
Canne một lần nữa rón rén bước tới, nhướn cong người nhìn cho được cái khuôn mặt đang bị vùi sâu dưới lớp chăn bông. Nhưng người kia thế quái nào lại vùi sâu quá, làm Canne khó mà nhìn thấy toàn bộ.
Lúc này Canne không nhón chân nữa, cúi thấp người, dùng hai ngón tay kẹp lấy tấm chăn, nín thở kéo ra.
Tấm chăn nhanh chóng trượt xuống theo lực kéo của y, một bên khuôn mặt của người kia dần dần hiện ra.
Canne dừng tay, chớp đôi mắt nhìn thật kỹ.
Khuôn mặt bình thường mà? Chẳng có sẹo gì cả, có quái gì mà trốn kỹ thế a?
Canne bĩu môi, quyết định kéo mạnh chăn để trêu người nọ một phen. Giống như y đoán, người nọ lập tức mở mắt, vội vàng bật dậy, dùng chăn là bình phong che chắn.
Nhìn phong thái người kia vội vã mà sợ hãi, Canne bỗng ngẩn người.
Khi khuôn mặt kia lộ ra hoàn toàn, nhờ ánh sáng trong phòng, Canne mới nhận ra, người kia thật sự không giống như y.
Một bên mặt người đó có một vết sạm đen, giống hệt như một vết thẹo bị bỏng nặng vậy.
Người nọ nhìn thấy y, thoạt đầu khiếp sợ mà ngẩng mặt nhìn lên. Sau đó, người kia lập tức cúi gằm xuống, hai bàn tay bấu chặt dưới chăn.
“ Cậu vào làm gì?” Người nọ gầm nhẹ nói.
Canne bây giờ tỉnh lại, chớp đôi mắt của mình như vô tội lắm.
“ Em xin lỗi. Em chỉ muốn xem anh như thế nào.”
Người nọ không ngẩng mặt, cắn nhẹ môi mình:
“ Giờ thì thấy rồi, mau đi ra ngoài.”
“ Nhưng mà...”
“ Mau đi ra ngoài!!”
Người kia bỗng quát lớn lên làm Canne giật mình lùi về phía sau, chốc lát y liền chạy khỏi phòng, đóng cửa lại.
Những ngày sau đó, Canne không dám lui đến căn phòng kia nữa. Nhưng trong lòng y lại cực kỳ khó chịu, bứt rứt không yên.
Y muốn một lần nữa nhìn thấy người đó, muốn cùng người đó trò chuyện giống như anh em trai thật sự.
Canne đâu có sợ khuôn mặt bị sẹo đó? Con người có ai là hoàn hảo đâu...
Cứ như vậy cho đến khi Canne mười ba tuổi, một năm trời, bọn họ không hề gặp mặt nhau ngay tại căn nhà của mình.
Canne một phần bận học tập lấy thành tích, một phần là y cũng ham vui nữa cho nên hoàn toàn quên béng đi một người anh trai trên danh nghĩa.
Cho đến một ngày, Canne chủ động tiến vào căn phòng đó, trông thấy người kia đang ngồi trên giường, chuyên tâm đọc sách, tim y trật đi một nhịp.
Bộ dáng đó thật sự rất tập trung, giống như người kia đang nghiên cứu cái gì rất ghê gớm vậy.
Canne nhịn không được liền khẽ cười, làm cho người nọ giật mình ngẩng mặt lên. Y thấy rõ chân mày người kia nhíu chặt vào, vẻ tình không mấy thích thú hoan nghênh.
“ Cái kia...” Canne ngập ngừng nhìn chung quanh, “ Em có thể ngồi nói chuyện với anh không?”
Người kia nhìn y, không biểu tình gì khác ngoài muốn đuổi.
Canne nhún vai một cái, thản nhiên đi lại gần, ngồi ngay mép giường. Bàn tay duỗi ra chạm vào quyển sách của người kia.
Sách “Luật, Hiến pháp và Pháp quyền“.
Khụ, anh ta đọc loại sách khô khan này sao?
Canne lén lút nhìn người nọ, người nọ cũng đang nhìn y, không giấu cái khuôn mặt kia nữa.
“ Hmm, anh thích học Luật sao?”
Người nọ dời tầm mắt, bực bội, “ Ừ.”
“...Ừm, sau này anh định làm luật sư?”
Đến đây, người nọ càng tỏ ra khó chịu, “ Thì làm sao?”
“ Anh tên gì?”
Người nọ lần nữa nhìn y, một hồi thì nói, “ Steven.”
“ Steven, chúng ta ra ngoài chơi đi. Đừng lo người khác chòng ghẹo, em sẽ bảo vệ anh.” Nói rồi Canne cầm lấy quyển sách đặt lên bàn.
Steven nghe thế liền choáng váng, nhất mực không đồng ý. Canne nhìn anh, sau đó bắt lất cánh tay kia, kéo thật mạnh về phía trước.
Cứ nghĩ kéo như vậy, Steven sẽ đứng dậy khỏi giường, đi với y nhưng không ngờ, sau khi kéo mạnh một cái, Steven liền ngã xuống đất.
Anh hoàn toàn không có một lực chống đỡ.
Canne ngơ ngác nhìn Steven chật vật trên sàn nhà, bàn tay xoa xoa hai chân. Lúc này y mới phát giác ra một chuyện.
“ Steven...”
Steven bám tay vào cạnh giường, cố gắng dùng sức ngồi dậy nhưng không cách nào được. Bàn tay anh vì hoạt động hết công suất mà trở nên run rẫy.
Canne một bên chỉ ngây ngốc nhìn, muốn lùi khỏi nhưng nhìn người kia khổ sở, y lại tiến lên.
“ Steven, em giúp anh.”
Canne đưa một tay ra đỡ lấy Steven liền bị anh hất mạnh ra. Nhìn bàn tay cứng ngắc giữa chân không, Canne nhất thời nhíu mày.
“ Bây giờ thì cậu biết hết rồi đó. Tôi là một thằng tàn phế, một thằng xấu xí, chẳng có gì hay ho để mà nhìn ngắm, mà lộ mặt ra cả. Cũng thôi giả vờ làm thân với tôi đi. Chúng ta có quen biết gì nhau ngoài việc ba mẹ chúng ta tái hôn? Cậu có hiểu hay không?”
Steven cúi đầu, thấp giọng lên tiếng.
Trong giọng nói của anh, y nghe được sự giận dữ cùng tuyệt vọng.
Phải, người ngoài sẽ bảo anh là một thằng tàn phế, một thằng xấu xí. Nhưng Canne sẽ không như thế. Canne đã hạ quyết tâm phải làm thân với anh, cho nên y sẽ không để ý bất cứ thứ gì khác.
Cúi người ôm lấy Steven, Canne mất tự chủ mà hôn lên một bên mặt của anh.
“ Anh đừng đuổi em đi, đừng bảo em phải né tránh anh. Steven, bây giờ chúng ta sẽ thành anh em, thành bạn bè thân nhất. Em hứa sẽ bên cạnh anh. Mãi mãi.”
Không biết do Canne mặt dày bám riết hay vì Steven dễ dàng động lòng nhưng những tháng ngày sau đó, hai người hệt như hình và bóng, tuyệt nhiên không tách rời.
Steven càng lúc càng tin tưởng vào Canne, toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào y. Có những lúc, Steven cũng ra dáng anh trai, chấn chỉnh lại bản tính nóng nảy của Canne.
Lâu dần, mưa dầm rốt cục cũng thấm, Canne đã bày tỏ tình cảm của mình một cách quang minh chính đại, không run sợ, không căng thẳng.
Cứ như vậy mà nói ra.
“ Em thích anh. Ở bên cạnh em được không?”
Ngày hôm ấy Canne đã chuẩn bị rất nhiều thứ. Chuẩn bị một gian phòng ngập trong bong bóng màu trắng lẫn màu hồng, cùng với một bàn tiệc nhỏ rất trẻ con.
Canne bí mật đưa Steven đến đây, sau đó thì ngồi xổm trước mặt anh, như một chú cún con, mặt mày nũng nịu. Cầm lấy bàn tay Steven, Canne đã nói ra như thế.
Steven ngẩn người nhìn y không chớp mắt. Bàn tay của anh được bao bọc bởi một sự ấm áp. Cúi nhìn nó, Steven mím nhẹ môi, bỗng nhiên từ trên lại rơi xuống một giọt nước trong veo.
Giọt nước ấy nóng cực kỳ, chạm vào da thịt giống như muốn thiêu cháy.
Canne ngước mắt, dịu dàng lau đi những giọt nước ấy. Y vẫn kiên nhẫn chờ đợi Steven nói ra một lời.
Một hồi lâu, Steven cuối cùng cũng nói ra.
“ Ừm, anh đồng ý.”
Cuộc sống hạnh phúc của hai người tưởng chừng đã màu hồng rực rỡ, màu hồng hết kiếp nhưng không phải là thế.
Canne quá đắm chìm trong tình yêu của Steven mà gạt bỏ đi sự thật tàn nhẫn mà cuộc đời luôn đem lại.
Đó lại là một ngày trời trở lạnh, rét run.
Khi Canne đang ngồi bên cạnh cùng Steven trò chuyện thâu đêm thì anh bỗng dưng nhắm mắt lại, lời nói cũng nhỏ dần rồi tắt lịm.
Canne cứ ngỡ là anh buồn ngủ đã ngủ quên, nhưng khi lay nhẹ anh, anh cũng không tỉnh lại.
“ Steven, nghe em nói chứ?”
Mặc kệ Canne kêu đến khản cổ họng, Steven cũng không chịu mở đôi mắt nhìn y một lần.
Mặc kệ trời rét lạnh, tuyết rơi dày đặc, Canne vẫn cố mang Steven trên lưng, chạy ra ngoài đón xe đến bệnh viện.
Mặc kệ cuộc phẫu thuật trải qua lâu thật lâu, Canne vẫn ngồi lì một chỗ không rời đi. Một khắc cũng không rời khỏi băng ghế dài trước phòng cấp cứu.
Thời gian khi đó giống như một con dao bén nhọn, đang chậm rãi khoét trái tim y từng chút, từng chút.
Khi ba mẹ của hai người xuất hiện, bác sĩ cũng bước ra ngoài thông báo tình trạng.
Thế nhưng đôi mắt lãnh đạm của bác sĩ đã làm Canne vô cùng chán ghét. Ông ấy không biểu lộ một chút cảm xúc nào, chỉ nói một câu mà người nhà bệnh nhân bài xích nhất.
Sau đó thì bỏ đi.
Y tá lúc sau đẩy Steven ra trong một tình trạng vải trắng che đậy thân thể anh. Canne thất thần nhìn chiếc xe chậm chạp rời đi, tim gan của y giống như bị bào mòn thật nhanh.
Ngã khụy trên sàn, Canne muốn khóc thật lớn nhưng lại không thể khóc được. Bàn tay y đấm thật mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Từng cú đấm cứ thay phiên nhau.
Ba của Canne nhìn con trai mình trở nên điên cuồng, vội vàng ôm lấy y, trấn an.
“ Ba...Steven rốt cục...là bị bệnh gì?”
Người đàn ông kia vẫn ôm chặt con trai lại, sợ rằng nó sẽ lại làm quẩn. Nặng nề nói ra bệnh tình của Steven, ông cũng không đành lòng.
“ Steven...đã bị bệnh tim bẩm sinh. Bệnh tình rất nặng, từng phẫu thuật đôi lần nhưng không chữa khỏi hẳn. Đến khi gặp chúng ta, bệnh của thằng bé cũng không thuyên giảm. Vết sẹo và đôi chân của Steven bị như thế là do lúc nhỏ, Steven từng kẹt trong một đám hỏa hoạn. Người người chen chúc, giẫm đạp lên đôi chân đó...”
Khi ông nói đến đây, người phụ nữ kia đã không còn sức lực chống đỡ mà ngất trên sàn sau những cơn kìm nén.
Một mình Canne ở lại khu hành lang đó, một mình chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Vì bệnh tình của mình cho nên Steven từng một khắc muốn chối bỏ tình cảm, muốn đuổi Canne đi khỏi mình thật xa nhưng tình cảm là thứ khó kiểm soát nhất.
Nó còn mạnh hơn não bộ, nó sẽ điều khiển hành động cùng suy nghĩ của con người.
Steven từng ghi lại trong nhật ký của anh rằng:
“ Con biết con đã sa vào lưới tình. Con rất yêu Canne, nhưng xin Chúa, đừng để Canne phát hiện bệnh tình của con. Nếu được, ngài cứ mau chóng lấy đi sinh mạng này trong vài giây. Con không đau đớn, Canne sẽ không phải lo lắng cho con quá nhiều. Nỗi đau nào rồi cũng tàn lụi theo thời gian. Con yêu Canne rất nhiều, cho nên con đã không thể rời xa em ấy mà chấp nhận ở bên cạnh. Ngày con rời khỏi thế gian này về bên Chúa, con chỉ có thể hy vọng Canne sẽ mau chóng quên đi một người tàn nhẫn là con...”
Sống tiếp quãng đời của mình, Canne dần tự đày đọa bản thân bằng nhiều cách khác nhau. Canne quan hệ phức tạp, nhưng cuối cùng chỉ cảm thấy nhạt nhẽo.
Canne không còn nếm được mùi vị của tình yêu đích thực nữa, cho đến khi...
Tề Ôn giọng nói càng ngày càng trầm, giống như đè nén cực hạn cảm xúc của mình.
“ Cho đến khi...Canne nhìn thấy em đó Lãng.”
Tề Lãng giống như Tề Ôn, cũng trầm mặc không muốn nói gì thêm. Cậu không nghĩ một người như Canne, một người luôn cười đùa cợt nhả, luôn khiến bản thân trở nên phóng đãng trong mắt người khác lại đáng thương như vậy.
Tề Lãng nhắm chặt mắt lại, cảm nhận giọt nước mắt đang nặng nề lăn xuống bên gò má.
“ Có lẽ do trời định rồi, tim của Canne phải dành cho Walton. Vì trái tim đó, cũng một thời yêu mến em. Mặc dù không sâu đậm, không mãnh liệt nhưng vẫn là đọng lại chút tình cảm.”
Tề Lãng nặng nề mở mắt, khóe môi giương lên một chút:
“ Em tin trên đời này có những số phận như thế, những duyên nợ như thế.”
“ Canne cuối cùng cũng trở về bên Steven rồi, thật ra, chị cảm thấy an lòng không ít. Cậu ấy luôn yêu Steven như vậy, không sớm thì muộn cũng trở về bên anh ấy mà thôi.”
Tề Ôn khẽ cười, quay sang nhìn Tề Lãng:
“ Mà em có biết chuyện này không?”
Tề Lãng vẫn còn đăm chiêu với chuyện của Canne, lại nghe Tề Ôn cười lên, cậu quay sang nhìn một cái.
“ Khi một người được thay tim của người khác vào thì ít nhiều gì cũng bị trái tim đó chi phối tình cảm. Không phải giống như mất trí nhớ, mà là trái tim ấy từng yêu ai, từng ghét ai, nó sẽ ảnh hưởng không ít cho người được nhận tim.”
Tề Ôn bình thản nói như thế, rồi quan sát khuôn mặt khó coi của Tề Lãng, trong lòng buồn cười không ngớt.
Hai chị em sau khi viếng mộ thì ai về nhà nấy.
Tề Lãng sau khi nghe Tề Ôn nói xong chuyện kia, tâm trạng sốt ruột kỳ lạ. Cậu mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Hoắc Kình đang nằm trên giường mà ngủ.
Tề Lãng bước đến, lay nhẹ thân thể của anh.
Hoắc Kình cảm nhận được động tĩnh, đôi mắt chậm rãi hé mở. Anh còn chưa tỉnh ngủ hẳn, lại bị Tề Lãng lôi dậy.
Hai cánh tay cậu giữ chặt người anh.
Hoắc Kình mơ màng nhìn Tề Lãng:
“ Ưm? Gì thế Lãng?”
Tề Lãng gương mặt cực kỳ đăm chiêu:
“ Kình, em có từng mơ thấy người nào tên Steven không?”
Hoắc Kình chớp mắt, “ Steven...ừm, từng gặp qua...ừm...”
Cái gì a?
Tề Lãng môi mím chặt, khẩn trương ôm lấy Hoắc Kình:
“ Kình, em gặp Steven rồi? Gặp khi nào? Anh ta như thế nào? Dù có gặp lại cũng đừng để ý, đừng nhớ tới cái người đó nữa.”
Hoắc Kình bây giờ tỉnh hẳn, mới nhận ra Tề Lãng đang khẩn trưởng một cách ngốc nghếch. Anh ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng cậu:
“ Steven là một con mèo tam thể ở tiệm hoa, Jin nhặt về vào mấy hôm trước.”
“...”
Tề Lãng không soi gương cũng biết gương mặt của mình trông thảm hại như thế nào. Cậu bực mình mắng trong bụng, mẹ nó, mèo gì đặt tên sang quá vậy!
Lặng lẽ buông Hoắc Kình ra, Tề Lãng ho khan hai tiếng:
“ Ừm, vậy hả? Ừm, được rồi...”
Hoắc Kình dụi mắt một cái, sau mới nhìn Tề Lãng, mỉm cười khoái trá:
“ Tề Ôn đã kể cho cậu nghe rồi đúng không? Về chuyện của Canne và người cậu ấy yêu.”
“...Em biết rồi?”
“ Đương nhiên là biết rồi. Chỉ là chưa tìm được thời điểm thích hợp nói cho cậu nghe. Ha, vừa nãy mơ màng nghe Steven đã nhớ ra người đó.”
Dừng một tí, Hoắc Kình ôm khuôn mặt kia, hôn lên trán cậu:
“ Lãng à, có lúc cậu ngốc nghếch đến đáng yêu a. Cứ như vậy mà nghĩ rằng tôi sẽ yêu một người còn chưa từng gặp mặt chỉ vì trái tim này từng yêu người đó hay sao?”
Tề Lãng nhìn anh, mím nhẹ môi, gật gật hai cái.
Người ta tin thật đấy, còn ác ý trêu đùa.
“ Đáng yêu quá, đáng yêu quá. Được rồi, tôi đi làm một ít món ăn bù đắp cho cậu nhé.”
Hoắc Kình ôn nhu xoa tóc Tề Lãng.
Tề Lãng chớp mắt nhìn anh, bắt đầu cái trò vùi đầu vào cổ, cắn một cái.
“ Làm bánh bao hấp hoặc sủi cảo đi.”
Hoắc Kình né đầu một bên, cười cười vì nhột, “ Được được, sủi cảo nhé.”
“ Ừm.” Tề Lãng lại gặm một miếng thịt trắng trắng, “ Về sau còn giấu bất cứ chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
“ Thế thì không có sủi cảo, không bánh bao, không sườn chua ngọt, không...”
“ Được rồi, tôi yêu em mà, sẽ bỏ qua.”
Trong gian phòng lại có tiếng cười giòn tan hạnh phúc của hai người.
Hoắc Kình đi rồi, Tề Lãng mới ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên trời lúc này bỗng có hai đám mây màu trắng thật lớn, hình dáng giống như hai người đứng cạnh nhau.
Một khắc nào đó, Tề Lãng đã nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng, kèm theo một lời chúc tụng:
“ Có phải hai người không? Canne, Steven, tôi hy vọng hai người sẽ thật hạnh phúc, mãi mãi.”
Khi dứt lời, hai đám mây ấy bất ngờ tan đi theo cơn gió vừa thổi mạnh qua.