Hoa Anh Thảo Muộn

Chương 51: Chương 51: Tranh cãi




C51 Tranh cãi

Tề Lãng đem một lòng tức giận cũng bức bối chạy một quãng thật xa về tận nhà. Khi chạm vào nắm cửa, cậu cũng cảm nhận được bàn tay của mình run rẫy đến mức nào.

Phòng khách tịch mịch khiến mi tâm Tề Lãng khẽ nhíu lại. Cậu cởi bỏ giày ném qua một góc, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ.

Âm thanh khe khẽ phát ra từ tivi, ánh sáng mờ nhạt le lói chiếu về góc giường, nơi có một người đang ngủ say.

Tề Lãng đóng cửa lại một tiếng rồi bước đến, ngồi xuống ngay bên mép giường. Cậu không vội vàng đánh thức người kia dậy mà chỉ im lặng quan sát thật chăm chú.

Từ đôi mắt xuống đến đôi môi, lại xuống ngần cổ kia, Tề Lãng bỗng nhớ lại lời nam phục vụ kia kể, trong lòng lại giận dữ. Bàn tay mang theo nhiệt độ lạnh buốt vì sương đêm chạm vào da thịt người nọ khiến giấc ngủ tan biến.

Hoắc Kình nặng nề nhấc mi lên, đảo mắt một vòng rồi dừng lại trước một khuôn mặt mờ ảo đang ngày rõ nét. Nhờ vào ánh sáng của tivi, Hoắc Kình nhận ra được đó là Tề Lãng.

Anh định ngồi dậy nhưng đầu lại nặng trịch. Đỡ lấy trán, anh cười nhàn nhạt với cậu.

“ Về rồi sao?”

Tề Lãng vẫn không nói quá nhiều lời, chỉ ừm một tiếng thật khẽ, sau đó tiếp tục nhìn ngắm Hoắc Kình.

Thấy cậu không nói gì, anh lại lên tiếng một lần nữa. Bàn tay cũng không tự chủ chạm vào một bên gương mặt cậu, có chút âu yếm dịu dàng.

“ Đói sao? Ừm, đợi một chút, tôi làm đồ ăn khuya cho nhé.”

Nói rồi, Hoắc Kình đứng dậy, định cất bước vào phòng vệ sinh rửa mặt thì Tề Lãng giữ tay anh lại, kéo anh ngồi xuống giường một lần nữa.

Bầu không khí căng thẳng này không ai là không cảm nhận được. Người ngoài nhìn vào đoán còn trúng, huống gì anh là người trong cuộc, ngồi đối diện với kẻ không được bình thường kia.

Ngẩng mắt nhìn Tề Lãng một cái, Hoắc Kình ngập ngừng hỏi:

“ Có...chuyện gì sao?”

“ Sao anh lại không nói với tôi là về sớm?”

Hoắc Kình chớp mắt, sực nhớ mình chưa báo lại cho Tề Lãng biết chuyện hôm nay, anh bất đắc dĩ cười xin lỗi. Thần thái trên khuôn mặt của anh ngoại trừ mệt mỏi do ngủ nhiều thì cũng không còn buồn phiền gì khác.

Nó làm cho Tề Lãng càng lúc càng mơ hồ, càng nghi ngờ, càng tức giận.

Cậu siết lấy bàn tay anh, hỏi tiếp:

“ Anh có gì muốn nói cho tôi nghe không?”

Hoắc Kình vẫn luôn nhìn cậu, nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo kia mà cười nhạt. Tính cách của anh trước giờ vẫn là không thích đem buồn phiền ra kể với người khác. Đặc biệt là người mà anh yêu.

Nó rất buồn, tốt nhất là không nên nói ra.

Hoắc Kình nghĩ, sau đó thản nhiên lắc đầu:

“ Hôm nay tôi chỉ mệt trong người nên xin về sớm. Về đến nhà ngủ một giấc, rồi dậy nấu đồ ăn, cuối cùng xem tivi rồi ngủ quên đến bây giờ.”

“ Sao lại khóa điện thoại?”

“ Hết pin.”

Tề Lãng càng nghe càng không thể chấp nhận được. Rõ ràng anh đang nói dối cậu, đang che giấu rất nhiều bí mật.

Bàn tay Tề Lãng không kiểm soát lại càng siết chặt cổ tay Hoắc Kình thêm một nấc, đến mức nơi đó đã trắng bệch và tê rần.

Hoắc Kình nhúc nhích mấy ngón tay, cố gắng rút tay về nhưng không được.

“ Rốt cục là có chuyện gì?” Anh cũng mất kiên nhẫn.

Tề Lãng quay mặt đi, bật cười lạnh nhạt:

“ Anh nói dối cũng hay lắm đó. Nếu như hôm nay, tôi không nghe người phục vụ kia kể lại, có khi tôi cũng tin những lời anh nói mất rồi.”

Đôi mắt Hoắc Kình trở nên thăng trầm. Anh hạ mi mắt, thấp giọng nói:

“ Có những chuyện nên để nó làm bí mật rồi trôi đi mất.”

“ Giống như chuyện của anh và Luke?”

Hoắc Kình vừa mới tỉnh táo tinh thần lại bị Tề Lãng hỏi ngược lại như thế. Anh nhất thời không nói được gì, chỉ nhìn đăm đăm về phía của cậu.

Hoắc Kình biết, Tề Lãng ngay từ đầu đã không có ấn tượng tốt với Luke. Anh thoạt đầu cũng giống như cậu, cho nên mới tìm cách nói rõ ràng với Luke một lần, cũng đã cố gắng không tiếp xúc thân mật.

Những ngày qua, Tề Lãng không hề đề cập đến chuyện này, tại sao hôm nay bỗng dưng lại nhắc đến? Còn nói với giọng điệu như tôi biết tất cả rồi, đừng hòng anh giấu.

Hoắc Kình cúi mặt nghĩ, sau lại khẽ cười.

Anh nào có giấu gì cậu? Anh có chuyện gì giấu cậu ngoại trừ những lúc anh bị người ta hà hiếp ức đáp.

Chỉ là không muốn cậu lo, chỉ như thế thôi.

Màn tĩnh lặng qua đi, Hoắc Kình cuối cùng cũng nói được.

“ Chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao? Luke và tôi không có nảy sinh cái gì bất thường cả. Anh ta là quản lý, tôi là cấp dưới, không hề có chuyện gì khác.”

Tề Lãng đứng bật dậy, cúi nhìn Hoắc Kình, lạnh giọng ra lệnh:

“ Vậy nghỉ việc đi.”

Anh ngẩng mặt, ngỡ ngàng khôn xiết.

“ Nghỉ việc đi.” Tề Lãng lặp lại, giọng điệu càng lúc càng lạnh hơn, “ Nếu như hai người không có gì, nghỉ việc đi. Nghỉ ngay lập tức!”

Ánh mắt của cậu trong lúc đó đang cực kỳ giận dữ, giống như một cơn bão tố sắp đến nhưng rồi bất ngờ bị gió thổi đánh bật đi.

Tề Lãng nhìn rất rõ ràng, nhìn rất rõ cánh tay kia đang giơ cao qua khỏi đầu cậu, chỉ cần một động tác nữa thôi là đúng như cậu nghĩ.

Gương mặt ngông nghênh ngày nào càng lúc càng bất cần. Tề Lãng liếc mắt nhìn cánh tay kia, rồi bật cười:

“ Đánh đi!”

Hoắc Kình đã thật sự muốn cho cậu một bạt tai để chấn chỉnh cách ăn nói, nhưng rồi anh không làm được. Cánh tay vẫn cứng đờ giữa không trung, thêm hai chữ đánh đi đầy khiêu khích kia, cuối cùng anh vẫn bất lực hạ xuống.

“ Cậu có công việc của cậu, tôi có công việc của tôi. Chúng ta yêu nhau nhưng không có nghĩa chúng ta có quyền sắp đặt cuộc sống của đối phương, cậu có hiểu không? Tôi không khó chịu khi cậu làm ở Little Home, tôi không ép buộc cậu phải làm chỗ này chỗ kia, tôi luôn ủng hộ quyết định của cậu. Thế còn cậu, cậu có từng ủng hộ quyết định của tôi hay không? Bây giờ, cậu còn ép buộc tôi phải theo ý cậu, phải theo sự sắp xếp của cậu hay sao?”

Tề Lãng trong lúc nóng giận sẽ chẳng để một lời nào của người khác vào tai mình, sẽ càng không muốn suy nghĩ về nó.

“ Nơi tôi làm, khác hẳn nơi anh làm. Đó là một nơi tồi tệ. Tên quản lý chó chết kia là một thằng khốn khiếp.” Tề Lãng bỗng lớn tiếng, “ Mẹ kiếp, anh bao nhiêu tuổi rồi lại không phân biệt được kẻ nào xấu xa vậy chứ?”

Cuộc tranh cãi của hai người, có lẽ sẽ không đến mức nghiêm trọng nếu như Tề Lãng, tên ngốc kia không quá nặng lời mỉa mai anh.

Thế nhưng mọi người quên mất Tề Lãng là ai rồi. Tề Lãng vẫn là một tên nhóc ngông cuồng và nóng tính.

Bản tính con người sẽ không bao giờ mất đi. Chẳng qua nó được con người lấp liếm đi bằng những thứ thuận mắt vừa lòng đời người mà thôi.

Từ khi Hoắc Kình chọn làm nơi đó, cậu đã không hài lòng, không vui vẻ nhưng cố gắng tỏ ra thông cảm và chấp nhận. Nhưng mỗi ngày qua đi, nhìn thấy anh vào trong đó, nỗi bất an của cậu lại càng lớn hơn.

Cho đến ngày hôm nay, nghe những lời Aurora nói, cậu mặc kệ đó là bịa đặt hay sự thật, cứ như vậy mà giải tỏa bức xúc dồn nén của mình.

Hoắc Kình lần đầu tiên bị một người nhỏ tuổi hơn nói những lời thế kia, anh không biết diễn tả cảm xúc trong lòng là kiểu gì. Chỉ biết, trái tim anh thật sự rất đau khi nghe như thế.

Tề Lãng thấy anh chỉ nhất mực nhìn mình mà không lên tiếng, cậu lại bật cười mỉa mai, tiếp tục tuôn giận.

“ Quả là thiếu gia, cái gì cũng được bao bọc, cái gì cũng được bảo vệ. Cho nên ra ngoài đời chẳng biết cái quái gì! Tôi lo lắng cho anh, anh lại bác bỏ nó.”

“ Được thôi, cứ làm những gì anh thích, cứ làm đi. Tôi căn bản không quan tâm nữa, không để ý nữa.”

Hoắc Kình rốt cục cũng từ cơn mê mà tỉnh dậy, kịp thời ngăn lại những dòng nước mắt chực trào bên khóe. Anh sẽ không khóc trong những lúc thế này.

Nước mắt chẳng giải quyết được chuyện gì cả. Anh càng khóc, tên kia sẽ lại càng lấn lướt, càng mỉa mai, càng tức giận.

Hoắc Kình cắn chặt môi mình, nặng nề lên tiếng:

“ Tôi không cần biết cậu nghe những lại nhảm nhí đó ở đâu, nhưng tôi không giải thích nữa. Còn nữa, cậu nghĩ cậu trong sạch lắm sao? Cậu nghĩ tôi không biết giữa cậu và Aurora kia là có gì hay sao?”

Nhắc đến một kẻ thứ ba khác, kẻ này lại có quan hệ mật thiết với Tề Lãng khiến cho cơn giận của cậu bỗng chốc dịu xuống. Cậu nhìn anh, mi mắt giật giật.

“ Tôi và Aurora không có gì cả.”

“ Vậy thì tôi và Luke cũng không có gì cả.”

“ Nói dối!”

Hoắc Kình bỗng bật cười, “ Cậu trẻ con thật đấy! Nếu như cậu đinh ninh tôi nói dối, vậy tôi cũng sẽ đinh ninh cậu ngụy biện. Hợp lý đúng không? Tại sao cậu và Aurora là trong sạch, trong khi tôi và Luke thì là ngoại tình?”

Tề Lãng cứng họng.

Tít tít.

Một âm thanh khẽ phát ra phá tan bầu không khí ngưng đọng kia. Tề Lãng lúc này mới bừng tỉnh, ngón tay cứng ngắc mò lấy điện thoại trong túi quần.

Lướt nhìn tin nhắn, đôi mắt cậu trừng lớn.

Hoắc Kình cũng nhìn thấy biểu tình đó, trong lòng sớm nghĩ đến một người, khóe môi chợt cong lên cười chua xót.

“ Aurora?” Anh hỏi, giọng khàn đi.

Tề Lãng dời tầm mắt nhìn anh, không trả lời đúng hay sai, chỉ im lặng mà để người khác tự xác định.

Hoắc Kình cũng không nói gì thêm, chỉ cười bật ra thành tiếng. Sau đó anh lách qua người cậu, muốn ra ngoài phòng khách ngồi một chút thì cơ thể bỗng bị kéo ngược lại.

Chẳng mấy chốc, anh bị Tề Lãng kéo nằm lên giường. Mặc kệ anh vùng vẫy đến mức nào, cậu vẫn không tha cho anh một giây nào.

Tề Lãng nắm chặt hai tay anh kéo qua đầu, một tay cố định khuôn mặt đang quay đi kia.

Hai ánh mắt chạm nhau, không ấm áp như trước mà ngược lại thật lạnh lẽo.

Trong bóng tối, giọng Tề Lãng như bị lấn át đi, khản đặc.

“ Tôi không có người khác. Tôi chỉ có mỗi anh.”

Vừa nói, cậu vừa cúi thấp đầu, tìm lấy cánh môi kia mà mút lấy điên đảo. Động tác từ kiên nhẫn đến mất kiểm soát.

Hai người dây dưa môi lưỡi đến mấy phút, rốt cục cũng chịu tách ra, thở hổn hển. Hoắc Kình nghiêng mặt đi, liếm qua đôi môi bỏng rát và ẩm ướt.

Tề Lãng cởi cúc áo của anh thật nhanh, nhưng vì nóng vội, cậu biến nó thành một cái áo rách thời thượng.

Cơ thể Hoắc Kình trong chốc chốc lộ hẳn một nửa, nổi trên bờ ngực kia không chỉ có hai hạt đậu nhỏ mà còn có một vết thương đau đớn đã gắn liền với cuộc đời của anh.

Hoắc Kình không vùng vẫy nữa, chỉ trầm mặc không nói lời nào. Tề Lãng vuốt ve vết sẹo đó đến ngẩn người, sau đó cúi xuống, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ dọc theo một đường thẳng.

Hoắc Kình không tự chủ càng cong người lên, khiến vết sẹo gần hơn với đầu lưỡi, kịch liệt ma sát.

“ Ưm...”

Tề Lãng cắn mạnh vào một bên hạt đậu, vân vê nó đến thích thú không rời đi. Hoắc Kình không thể kháng cự lại sự kích thích kia, đôi chân cũng bắt đầu động đậy không ngừng.

Anh thấy thân thể khó chịu, lại cố gắng dùng hai chân tự tạo lấy sự thoải mái cho bản thân.

Tề Lãng luồn nhanh bàn tay vào bên trong quần anh, lúc dịu dàng lúc lại mạnh bạo mà giữ lấy vật kia chơi đùa.

“ Nhớ lấy, tôi chỉ có một mình anh thôi.”

“ Nhớ kỹ, tôi có thể làm mọi thứ cho anh.”

“ Hoắc Kình, tôi yêu anh.”

Tề Lãng thuần thục cởi bỏ quần dài cùng mọi thứ nhỏ nhặt khác, tiếp tục trêu đùa dục vọng của anh. Đầu lưỡi ấm áp vuốt ve lên xuống nơi kín đáo ấy, sau lại bao bọc lấy, mút mát liên tục.

Những thanh âm xấu hổ đó cứ văng vẳng bên tai, Hoắc Kình càng lúc càng khó chịu hơn với sự an ủi bên dưới của Tề Lãng.

“ Tề Lãng...”

Anh lên tiếng gọi tên cậu, nhưng cậu không nghe thấy. Bàn tay ở dưới luân động ngày một nhanh hơn, không cần những bước kiên nhẫn, Tề Lãng thẳng thắn tiến vào khiến cơ thể anh đau đớn bỏng rát.

“ Không, đau quá...”

Hoắc Kình vùng vẫy phản đối, lại bị Tề Lãng giữ chặt hông, điên cuồng tiến sâu vào. Mặt khác, phía trên, cậu lại miệng lưỡi dây dưa cùng anh. Nụ hôn liên tục rơi xuống mọi nơi trên cơ thể.

“ Đừng quên, tôi có thể làm mọi thứ vì anh, Hoắc Kình.”

“ Không ai có thể yêu anh hơn tôi, có nghe rõ không?”

“ Hoắc Kình, nói yêu tôi, mau lên.”

“ Mau lên, nói thật nhiều vào, mau lên.”

Cơ thể Hoắc Kình điên cuồng đưa đẩy với từng động tác nhấp nhô của Tề Lãng. Anh ôm lấy cổ cậu, theo sự khích lệ cuồng nhiệt kia, anh khẽ nói:

“ Tôi, yêu cậu.”

“ Một lần nữa.”

“ Tôi yêu cậu.”

“ Tôi yêu cậu.”

Động tác của Tề Lãng ngày càng nhanh hơn, tốc độ thật sự quá tàn bạo. Hoắc Kình cắn chặt môi, mười ngón tay như bấu chặt vào tấc da thịt của cậu.

Không biết qua bao lâu, Hoắc Kình mải đắm chìm trong bể dục vọng lại mơ màng thốt ra ba chữ:

“ Tôi, hận, cậu.”

Tề Lãng cũng đã dừng lại những kích động cuồng loạn kia, nghe anh nói, cậu chẳng những không thấy tức giận mà còn cười lạnh.

Cắn lên vành tai anh, cậu thì thào:

“ Anh không hận tôi được đâu.”

Gian phòng một lần nữa chìm trong yên tĩnh. Tề Lãng vẫn nằm sấp ôm lấy cơ thể mềm oặt kia, chẳng biết đang suy nghĩ gì lại khẽ nói với bóng tối.

“ Anh sẽ không thể hận tôi được đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.