Dừng chân trước cửa tiệm hoa, Tề Lãng mới phát hiện là Hoắc Kình đã nhắm mắt ngủ từ bao giờ. Nhịp thở của anh cũng đã ổn định lại rồi.
Lồng ngực của Hoắc Kình áp lên trên lưng Tề Lãng càng khiến cho cậu cảm nhận rõ hơn từng nhịp đập của anh. Nó không nhanh cũng không chậm, chỉ có một chút mãnh liệt nào đó xen vào.
Nghĩ đến đây bỗng dưng Tề Lãng nhíu mày, lắc mạnh đầu.
Tra chìa khóa vào ổ, cửa lập tức mở ra. Đẩy cửa bước vào, mùi hương thoảng nhẹ của mấy loài hoa xộc vào khoang mũi, Tề Lãng nhẹ nhàng hít sâu vào.
Cửa tiệm này đúng thực là ấm áp mà. Tề Lãng liếc mắt nhìn cái người đang ở trên lưng mình, đột nhiên cũng thấy khá là thú vị.
Ngay cả ông chủ tiệm hoa cũng tạo cho người khác cảm giác ấm áp còn gì.
Đưa Hoắc Kình lên phòng ngủ, Tề Lãng liếc nhìn xung quanh đánh giá một chút. Căn phòng chỉ sơn một lớp màu trắng tinh khôi, nội thất trong phòng cũng không quá cầu kỳ. Hay phải nói rằng nó quá đơn giản luôn ý.
Chỉ có một cái giường, một cái tủ quần áo cỡ nhỏ, một cái bàn bên cạnh giường ngủ.
Con người này sao mà đơn giản đến thế nhỉ?
Còn đang suy nghĩ linh tinh lang tang, Tề Lãng không biết ai đó nãy giờ đã mở mắt và thầm lặng nhìn ngắm cậu. Có vẻ như Hoắc Kình không muốn lên tiếng phá đi khung cảnh hiện tại.
Viễn cảnh này đúng thực là anh đã từng mơ thấy rồi. Trong giấc mơ còn có chút ngọt ngào, ấm áp khác nữa. Nhưng mà hiện tại thế này cũng là quá tốt rồi.
Hoắc Kình trĩu mi mắt, khẽ mỉm cười nhàn nhạt.
Lúc này Tề Lãng mới phát hiện anh đã tỉnh, liền gấp gáp hỏi:
“ Thầy...thầy ổn rồi chứ?”
Cái điệu hỏi thăm cũng ngượng ngùng nữa.
Hoắc Kình càng không thể giấu được nụ cười của mình. Anh thở dài, bị phát hiện mất rồi. Sau đó, Hoắc Kình ngồi dậy, lắc đầu bình thản:
“ Tôi không sao cả.”
Tề Lãng nhíu mày, cậu nhớ rõ lúc nãy nhìn người kia đến thở còn không được nữa là. Bây giờ có vẻ tốt quá rồi.
Nhưng khi nãy có nghe Jin bảo là không mang thuốc gì đó, Tề Lãng hắng giọng, hỏi:
“ Khi nãy tôi nghe Jin bảo là không mang thuốc. Thầy có phải bị bệnh gì không?”
Hoắc Kình có vẻ kinh ngạc lắm, nhưng sau ấy anh lại cười một tiếng, cố gắng xua đuổi vẻ ngượng ngùng của mình.
“ Jin nói linh tinh đấy. Tôi rất khỏe mà.”
“ Ừm, thầy nên nghỉ một chút nữa đi.” Tề Lãng trầm trầm nói, sau đó định xoay người rời khỏi đó thì bị Hoắc Kình gọi lại.
Anh có vẻ rất bối rối. Ngón tay bám nhẹ vào tấm chăn bông, Hoắc Kình cúi mặt, hỏi nhỏ:
“ Cậu không ghét tôi chứ?”
Tề Lãng quay ngoắt lại, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào ai kia. Câu hỏi của anh làm cậu vừa ngạc nhiên, vừa khó xử mà cũng vừa buồn cười. Chẳng thể ngờ có một ngày cậu lại chứng kiến được vị giáo viên hồi đó của mình trong bộ dạng này đó.
Thật ra thì...nó cũng đáng yêu phết ý.
Vừa mới nghĩ tới đây, Tề Lãng đã giật mình, ho liên tục hai tiếng rồi xua tay:
“ Ghét gì chứ? Thầy cũng linh tinh giống con nhỏ Jin rồi hả? Thôi, nghỉ đi.”
Nói rồi cậu đi đến cửa, chẳng hiểu lý do quái gì lại khiến cậu thốt ra câu này. Mà có lẽ cái câu này sẽ không bao giờ nhạt phai trong tâm trí Hoắc Kình.
“ Cứ nghỉ đi, tôi không đi về đâu.”
Vừa dứt lời, cậu đã đóng mạnh cửa lại.
Hoắc Kình cũng kịp ngước mắt lên mà nhìn thấy bóng lưng áo đen kia khuất khỏi tầm mắt.
Anh kinh ngạc đấy, thề là rất kinh ngạc, nhưng mà cũng hạnh phúc lắm.
Khi một người mà bạn thầm yêu lại tỏ ra quan tâm bạn như vậy, bạn chưa nhảy cẩng lên vui sướng là hay lắm rồi.
Lớp cửa màu nâu ngăn cách hai thế giới riêng biệt, ngăn cách anh và cậu.
Người bên trong không thể rõ tình trạng của người bên ngoài. Còn người bên ngoài cũng chẳng dám tiến vào trong thêm lần nào nữa.
Câu nói kia, nghĩ cả vạn lần cũng thấy điểm kỳ quái.
Tề Lãng loay hoay bên ngoài cửa gần ba phút mới định mò xuống bếp, trổ tài pha nước chanh nóng. Vì cậu thấy Sebastian hay pha cái nước đó cho Tề Ôn mỗi khi cô bị ốm.
Vừa xoay người định đi thì nghe một tiếng bịch trên sàn nhà, tiếp đến là tiếng than thở ai oán.
“ Mệt chết rồi, trời đất ơi, mệt quá cơ!!”
Tề Lãng chẳng cần nhìn cũng thừa biết là ai rồi. Cậu ôm hai tay trước ngực, dựa tường cười khẩy:
“ Cậu bảo một mình lo được, bây giờ than cái gì?”
Jin là Jin chẳng quan tâm cái tên hách dịch kia xỉa xói gì đâu. Cô bé mới thở xong là chạy ngay đến phòng Hoắc Kình, đẩy Tề Lãng ra rồi bay vô trong.
Tề Lãng đứng bên ngoài, nghe Jin ú rồi ớ, cuối cùng hai giây sau liền ra khỏi phòng.
“ Chú ngủ nãy giờ hả?” Jin hỏi.
Tề Lãng cũng ậm ừ, “ Chắc là mới ngủ.”
“ Ờ.” Jin tự dưng lạnh lùng hẳn ra.
Cô bé ngồi xuống ghế sofa, đập đập xuống bên cạnh, “ Lại đây ngồi nè.”
Lời nói của cô bé như có sức hút kỳ lạ ý. Vừa nói xong là Tề Lãng bay đến đó ngồi xuống ngay. Trong mắt Tề Lãng, Jin là một cô gái cực kỳ mạnh mẽ.
“ Cậu là Tề Lãng đúng không?”
Tề Lãng gật đầu, “ Đúng thế. Mà Jin nhiêu tuổi vậy?”
“ Mười sáu cộng.” Jin cười.
Mười sáu cộng nữa chứ! Không phải mạnh mẽ, mà là bất bình thường mới đúng chứ nhở?
Tề Lãng ngán ngẩm nuốt nước bọt.
Jin liếc liếc nhìn Tề Lãng, thầm đánh giá trong bụng.
Mái tóc xoăn cool cool nè, mắt cũng đẹp, mũi cũng ok, miệng duyệt luôn. Dáng dấp không tệ, rất có sức sống, cũng khá đô con, chắc có tập gym. Phong cách không tồi nha, rất ngầu.
Ôi, chú Walton nhắm người chuẩn thế cơ!!!! Nhìn phát yêu luôn.
Jin chậc lưỡi, “ Cậu nhiêu tuổi nhở?”
“ Mười tám.”
Ôi trời, nhỏ hơn chú Walton tới mười bốn tuổi cơ. Kiểu này thì...ôi, mình đang nghĩ gì thế nhở? Phải hỏi trọng tâm cơ!!
“ À tôi nhớ rồi. Chị Tề Ôn có gọi cậu là Wayne phải không? Tôi gọi Wayne ha.”
“ Ừm.”
“ Thế...Wayne có người yêu chưa?” Jin chớp chớp mắt.
Cái điệu bộ của cô bé làm cho Tề Lãng lạnh cả người. Trong đầu cậu đương nhiên là đang nghĩ đến chuyện Jin để ý cậu rồi.
“ Jin hỏi làm gì?”
“ Giời ạ, đừng nghĩ tôi tán tỉnh Wayne nha. Hỏi thôi.” Jin vẩu môi.
Tề Lãng bị cô bé đưa lên tận chín tầng mây, xong ngay lập tức đạp xuống đất một cách thảm thương. Cậu nhíu nhíu mày, nói chung là cũng không bằng lòng lắm.
Một kẻ đẹp trai như này mà lại...
“ Không có.” Tề Lãng nhún vai, “ Chỉ là đơn phương một người.”
Nghe đến đây, Jin mắt sáng rỡ như cú mèo, “ Chà, đơn phương ai thế?”
Bị hỏi thẳng, Tề Lãng lườm Jin một cái, không thèm trả lời.
Jin ngược lại mặt dày lắm, cười ngúng nguẩy, “ Thế để tôi đoán nhé. Tôi có nghề lắm đó.”
“ Haha, thử xem.”
“ Này né, gương mặt xinh đẹp, đúng không?”
“ Đúng.”
Jin cười toe toét, “ Mắt đen láy, mũi cao, tóc nâu nâu.”
Tề Lãng trợn mắt, “ Cậu đoán như thần ý.”
Jin càng lúc càng hăng, “ Dáng người thấp hơn cậu tí. Không mập không ốm.”
“ Ấy, không đâu, người đó hơi mảnh khảnh.”
Jin chu môi, “ Thế à? Ừm rồi còn...ở gần cậu chứ gì!!”
Mấy cái trước Jin đoán trúng cả, chỉ có cái khoảng cách là sai bét rồi. Tề Lãng cười khẩy, lắc đầu, “ Sai rồi. Người đó với tôi cách nhau đến nửa vòng trái đất.”
Jin im lặng đột ngột.
“ Vài tuần trước tôi vừa về thăm người ấy. Mà người ta có người để quan tâm rồi. Theo đuổi lâu như vậy thật là...” Tề Lãng chợt bật cười.
Tâm trí cậu lại tràn về hình ảnh cậu bạn họ Quách.
Jin chống cằm, vẻ mặt lạnh lùng thấy rõ, “ Người ta là hoa có chủ rồi mà còn yêu đương khỉ gì! Ngu ghê á!”
“ Gì?” Tề Lãng bị chửi, lập tức nhảy dựng.
Với cậu ý hả, yêu không phải là ngu đâu!!!
Còn với Jin, yêu thầm người có người yêu là siêu ngu luôn.
Jin liếc Tề Lãng, “ Ngu thì nói ngu, mặt dày nữa, ôi thôi, quá trời cái xấu.” Dừng lại, cô bé thở dài, “ Ôi thôi, thiệt là đáng thương mà, haiz...”
Tề Lãng chẳng hiểu Jin đang nói cái gì, chỉ biết mình tức giận khi bị nói là ngu thôi.
“ Tình cảm không dễ thay đổi đâu.”
“ Thế này nhé. Giả như cậu đang ở trong một căn phòng với bốn bức tường thôi, và có một cái cửa. Bây giờ muốn ra thì cậu làm gì?”
Tề Lãng mặt đầy vẻ khinh thường, “ Tất nhiên là mở cửa rồi.”
“ Nhưng nếu mở cửa thì cậu sẽ gặp một căn phòng khác cậu chả thích, nhưng mà đâm đầu vào tường thì cậu sẽ gặp được cái cậu thích. Thế chọn như nào?”
Bị hỏi đố, Tề Lãng chỉ liếc Jin, não bắt đầu hoạt động tích cực.
Thấy ai kia im lặng, Jin chậc lưỡi:
“ Đấy, không trả lời được chứ gì? Cậu xem, cậu là cái thằng ngu bất chấp đâm sầm vô tường chỉ để đến được căn phòng mình thích. Nhưng mà cậu chẳng hiểu, đó là điều không thể. Đôi khi thích không có nghĩa là đạt được đâu. Tại sao lại không an nhàn mở cửa để đến căn phòng khác, biết đâu vui hơn thì sao?”
Tề Lãng nhìn Jin rất lâu, và cậu không “ngu” như Jin nói. Giống như có một thần giao cách cảm khác mách bảo cậu rằng, Jin chính là đang nói đến ai đó nằm trong phòng ngủ kia kìa.
“ Cậu triết lý quá, não tôi quá tải rồi.” Tề Lãng cười nhạt, đứng dậy, “ Có cậu ở đây rồi, tôi về trước. Hôm sau rảnh rỗi sẽ ghé.”
Jin cũng đứng dậy, chả khách khí “đuổi”, “ Không ghé cũng được, bye bye.”
Tề Lãng ức dễ sợ, nhưng cũng đành rời khỏi tiệm hoa.
Lúc này cánh cửa kia đột nhiên mở ra, Jin giật mình quay lại. Nhìn thấy Hoắc Kình đứng đó hoàn toàn tỉnh táo, cô bé nhíu mày.
“ Chú...không phải đã ngủ sao?”
Hoắc Kình vẫn giữ nụ cười nhu hòa của mình mà tiến đến chỗ Jin.
“ Chú đâu có ngủ, chỉ nhắm mắt thôi.” Anh nhìn Jin, cười khẽ, “ Nhờ vậy mà nghe hai người trò chuyện đó.”
Jin bĩu môi, biết thừa là Hoắc Kình không vui rồi mà còn cố gắng tỏ vẻ nữa. Cô bé chậc lưỡi, “ Cháu nhớ có câu như này nè, mưa dầm thấm lâu, nên chú đừng nản lòng.”
“ Được ba năm rồi, chú còn có thể nản lòng?” Đôi mắt kia phủ một lớp sương mờ đầy u uất.
Jin chịu không nổi, quay đầu đi, lớn giọng, “ Đơn giản là yêu thôi, đã yêu rồi, trách ai bây giờ? Chỉ trách chúng ta không thuộc về nhau. Thôi thì cứ yêu đi, yêu hết đời này...”
Chẳng hiểu Jin ngâm nga cái gì, nhưng mà Hoắc Kình đã bị cô bé chọc cho cười. Tâm trạng đôi phần ổn định hơn.
#
Những ngày sau đó, chuyện tình đơn phương vẫn tiếp diễn cho đến ngày Tề Lãng đột nhiên xuất hiện trước cửa tiệm hoa W&W.
Mỗi lần cậu ngước nhìn cái bảng hiệu là khóe môi chả hiểu sao nhếch lên.
Đẩy cửa đi vào, Tề Lãng thấy Hoắc Kình với Jin đang chuẩn bị đi đâu đó. Jin quay đầu định chào quý khách thì thấy Tề Lãng, cô bé trề môi đầy vẻ không chào đón.
Hoắc Kình ngược lại có chút ngạc nhiên. Anh nhìn Tề Lãng đến hai phút mới có thể mở lời:
“ Sao lại đến đây?”
Tề Lãng bỏ hai tay vào túi, cười, “ Đến chơi thôi. Hôm nay buổi chiều tôi được nghỉ ý mà. Hai người định đi đâu vậy?”
Jin chớp mắt, đeo ba lô lên vai, “ Thì đi chơi đó. Thế cậu định ở đây chơi với hoa sao?”
Hoắc Kình biết Jin ác cảm với Tề Lãng lắm, nên anh bất đắc dĩ vò tóc Jin, lườm nguýt.
Sau đó lại nhìn Tề Lãng, “ Muốn đi cùng không? Đến nhà thờ thăm trẻ mồ côi.”
Trẻ mồ côi?
Tề Lãng thấy cũng hay nên gật đầu cái rụp. Cả ba sau đó thẳng tiến đến một nhà thờ nọ.
Khi Hoắc Kình xuất hiện, bọn trẻ con trong đó liền ùa ra ôm lấy anh rất thân thiện. Còn có ôm Jin nữa. Sau đó mấy đứa nhỏ nhìn Tề Lãng, chớp chớp mắt.
Tề Lãng ngại ngùng nhìn Jin, “ Tôi nên giới thiệu nhở?”
“ Chứ gì nữa. Cậu ở lại đây trông trẻ với tôi ý.” Jin cười gian manh.
Tề Lãng chẳng hiểu ý cô bé, một lúc sau thì cậu hối hận khi đã vác xác đến đây. Hoắc Kình thường chọn một ngày đến dạy mấy đứa trẻ này về mọi thứ mà anh biết.
Trong khi Hoắc Kình đi nói chuyện với mấy sơ thì Jin và Tề Lãng trông trẻ. Một lúc lâu nữa, bọn trẻ mới chịu ngồi vào lớp.
Đứng từ xa nhìn Hoắc Kình giảng dạy, trong lòng Tề Lãng bỗng nảy sinh nhiều cảm giác kỳ quái.
Cậu không chán ghét anh nữa, cũng chẳng muốn tránh né.
Bộ dạng thư sinh đó vẫn y hệt nhiều năm trước đây. Nhưng có vẻ càng ngày anh càng ôn nhu hơn.
Nhìn thấy Hoắc Kình cười lên, tim Tề Lãng như bị lệch tông í. Cậu ôm ngực mình, không hề muốn chấp nhận sự thật này.
Lúc này Jin ở đâu đi đến, phát ngôn tỉnh bơ, “ Nhìn lén xấu dễ sợ. Giờ tôi mới biết cậu nhiều cái xấu vậy ý.”
Tề Lãng quay lại, “ Cậu ghen tỵ với sắc đẹp của tôi à? Cứ hậm hực tôi miết.”
“ No no no.” Jin lắc lắc ngón trỏ, “ Chú Walton đẹp nhất á!!”
“ Cậu mê người đó ghê.” Tề Lãng khẽ cười.
Nghe thế, Jin cười lớn, “ Giời ạ, ai mà chả mê chú Walton. Ai mà không mê không yêu ý, là bị ngu rồi.”
Tất nhiên, ai đó một lần nữa bị chửi xéo, mặt sầm lại.
Đến lúc cả ba chuẩn bị ra về thì bị mưa xối xuống bất ngờ, ướt không ít. Trở về tiệm hoa, Tề Lãng cũng đi vào trong sưởi ấm ké.
Ngoài trời sụp tối hẳn.
Hoắc Kình vội vàng thay đồ rồi đưa cho Tề Lãng quần áo của mình.
“ Thay mau đi, cảm đấy.” Giọng anh lo lắm.
Tề Lãng nhận lấy quần áo, lập tức phóng vô phòng tắm. Mười phút sau, cậu ta sực nhớ một chuyện, liền hé cửa kêu nhỏ. Cũng may, Hoắc Kình mới bước vô phòng.
Tề Lãng thì thầm, “ Nè, quần nhỏ của tôi ướt rồi. Thầy cho tôi mượn một cái được không?”
Hoắc Kình vốn ghé sát vào cửa mà nghe, rốt cục thì bị người kia dọa một trận. Anh nhíu mày, không biết trả lời thế nào.
Tề Lãng hé cửa thêm tí, liếc nhìn anh rồi nói, “ Sao mặt thầy đỏ vậy? Tôi mượn mặc thôi, sẽ không làm gì đâu.”
“...!!!”
Khỉ thật, thế cậu muốn làm gì với quần nhỏ của tôi chứ?
Hoắc Kình nén tiếng thở dài, không thèm chấp nhất với cái vốn từ của Tề Lãng.
Trong bữa cơm tối, Jin có bảo một câu mà khiến cho Tề Lãng suy nghĩ mãi.
Jin bảo, “ Sao cứ phải chạy theo người trước mà không ngó lại người sau vốn luôn yêu thương mình?”
Từ sau cái hôm kia là Tề Lãng suy nghĩ nhiều lắm rồi. Hôm nay lại còn bị Jin chơi một vố nữa, cậu thở dài.
Đêm nay rất đặc biệt.
Tề Lãng sẽ ngủ lại tiệm hoa, chung một phòng với Hoắc Kình.
Đơn giản là cửa tiệm chỉ có hai phòng thôi, và cái còn lại là của Jin mất rồi.
Tề Lãng cũng không muốn về nhà, đột nhiên muốn ngủ lại.
Nằm trên cái giường không to cũng không nhỏ, hai người vừa vặn chạm khuỷu tay nhau. Hoắc Kình có chút căng thẳng. Anh nghiêng người, ngó ra cửa sổ.
Còn Tề Lãng thì bình thường lắm.
“ Thầy ngủ chưa?”
Hoắc Kình giật khẽ trong lòng, “ Ừm chưa..”
“ Thầy thấy lời nói của Jin như nào?”
“ Như nào là như nào?” Anh khẽ cười.
Tề Lãng quay sang nhìn chăm chú vào gáy tóc của Hoắc Kình, một chút vô ý một chút cố ý chạm ngón tay lên đó.
Hai vật thể chạm nhau bất ngờ như thế, hại Hoắc Kình quay mặt sang, chẳng thể ngờ lại đối mặt với Tề Lãng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên không khí im lặng.
Tề Lãng lúc này cười khẽ, “ Xin lỗi, tại tôi thấy da thầy mịn thế cơ.”
Hoắc Kình cứng họng.
“ Nếu như...” Tề Lãng cụp mi mắt, “ Nếu như tôi bảo...chúng ta thử hẹn hò thì sao?”
“ Thử?” Hoắc Kình có chút không vui.
“ Ừm, thầy biết trò chơi bảy ngày không? Chúng ta sẽ hẹn hò trong bảy ngày. Nếu sau bảy ngày, thật sự có tình cảm thì sẽ tiến tới. Còn không thì...”
“ Vậy cậu nghĩ tôi chỉ yêu cậu trong bảy ngày thôi sao? Đã yêu từ lâu lắm rồi.”
Tề Lãng nhìn anh, “ Đừng tránh né chứ! Rõ ràng thầy không đủ tự tin khiến tôi yêu thầy sau bảy ngày.”
Hoắc Kình không nói, anh thừa nhận điều đó.
Chỉ bảy ngày, làm sao có thể?
Trò chơi, đến cuối cùng cũng chỉ là trò chơi.
“ Thầy không thấy nó nghiêm túc đúng không?”
Hoắc Kình gật đầu.
“ Thử đi. Tôi sẽ không láu cá quỵt lời đâu.”
Hoắc Kình nâng mi mắt nhìn ai kia.
Một lúc sau, anh lấy điện thoại của mình, rồi mượn điện thoại của Tề Lãng.
Tiếng chuông khe khẽ vang lên rồi tắt dần.
Tề Lãng khó hiểu nhìn điện thoại của mình.
“ Muốn hẹn hò thì phải lưu số điện thoại chứ.” Hoắc Kình nhẹ buông một lời.
Tề Lãng có chút cảm thán không nên lời. Cậu nhìn dãy số kia một lúc mới cười.
“ Tôi lưu thầy là Whale.”
“ Cậu thừa biết tôi sẽ lưu gì rồi.”
Tề Lãng quay mặt nhìn anh, không nói gì nữa.
Hoắc Kình nghiêng một bên, lẳng lặng nhắm mắt.
Bảy ngày yêu, hai người sẽ cùng nhau trải qua những cảm giác thế nào đây? Liệu rằng sau bảy ngày, đóa hoa tình yêu ấy sẽ bừng nở hay là tàn lụi trong đau đớn?