Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 50: Chương 50: Anh đánh tôi thành gấu mèo, tôi đánh anh thành đầu heo!






Có cuộc chia lìa trước đó, những sinh viên trẻ trung này càng thêm hiểu được sự quý trọng.

Trước kia, mỗi lần quân huấn kết thúc, tất cả đều cảm thấy oải hết cả người, mắng to giáo quan tàn nhẫn nghiêm khắc.

Hiện tại, trong thân thể mọi người, sức lực đều cứ như dùng mãi không hết. Không cần giáo quan nói gì, tự bọn họ đã đề cao yêu cầu bản thân lên nhiều.

Tiến tới đệ nhất.

Đây là khẩu hiệu mới của bọn họ.

Mỗi ngày, sau khi quân huấn kết thúc, sau khi hát bài ca trước khi ăn cơm, bốn thằng bạn phòng 307 lại cùng ngồi ở phòng ăn số hai.

- Đúng là có hi vọng a. - Lương Đào thở dài nói:

- Không ngờ giáo quan Lý lại quay về. Chứng minh lãnh đạo quân đội này cũng rất hiểu lòng người nha, biết được quần chúng chúng ta muốn gì.

- Kinh hỉ ngoài ý muốn. - Lý Ngọc cũng nói.

- Hắc, thật ra thì tao cũng phải nói cho chúng mày biết, là tao gọi điện cho thủ trưởng binh chủng đó. Tao nói là Tiểu Vệ à, đồng chí Lý Thiết Thụ này là người tốt bụng, chúng tôi đều thích. Thôi thì lưu gã lại đê. Cho nên, giáo quan Lý mới ở lại. - Hoa Minh một bên ăn cánh gà liên tục, một bên "ba hoa" nói khoác.

Lương Đào cười to:

- Thế sao mày không dứt khoát bảo hắn phái mỹ nữ giáo quan cho chúng ta?

Hoa Minh ngẩn người nói:

- Đúng thế, sao tao lại không nghĩ tới chứ?

Bởi vì Hoa Minh biểu diễn vô cùng thật, giống như thật sự hắn gọi cho thủ trưởng quân đội kia vậy, cả đám cười cười đến mức gục xuống bàn.

Hoa Minh cũng cười hắc hắc theo, nhưng vẫn không quên gặm cái cánh gà trong tay.

....

Đường Trọng đã chạy đến vòng thứ ba, nhưng cô bé kia vẫn chưa xuất hiện, điều này làm cho trong lòng Đường Trọng hơi mất mác.

Được cái Lý Ngọc đi theo hắn từ rất xa còn mất mác hơn.

Hắn biết, cô bé kia bị trật chân. Thân thể của con gái quý giá, mặc dù lau thuốc nhưng cũng phải cần vài ngày nghỉ ngơi.

Hơn nữa, mình không cẩn thận làm mắt nàng bị thương. Con gái thích đẹp, mặc dù chân nàng bình thường thì cũng không xuất hiện.

Cho nên, Đường Trọng đành tự mình thi chạy với mình.

Năm vòng, sáu vòng, bảy vòng.

Lý Ngọc chạy đến vòng thứ sáu thì không thể chịu được nữa, ngồi trên bậc thang nhìn Đường Trọng chạy bộ.

Đợi khi Đường Trọng chạy xong mười lăm vòng, lại nhảy cóc hít đất một tay một lúc, hai người bọn họ cùng đến phòng ăn ăn sáng.

Sáng sớm, sắc hơi hơi u ám.

Đường Trọng cùng Lý Ngọc còn chưa ăn sáng xong thì bên ngoài đã bắt đầu mưa tí tách.

Gió nổi lên. Gió càng thổi càng lớn.

Gió rít mưa rơi, mưa tầm tã điên cuồng trút xuống.

- Zeeeeee.

Có người đứng ở cửa phòng ăn hét lớn. Bọn họ biết, mưa lớn thế này thì không cần quân huấn.

Ngay cả Đường Trọng cũng cao hứng trong lòng, rốt cuộc cũng có thể nghỉ học một ngày.

Hai người mang theo bữa sáng của Hoa Minh cùng Lương Đào, phăm phăm chạy trong mưa, chạy về phòng ngủ của mình. Lúc đó toàn thân đã ướt đẫm rồi.

Quả nhiên, phụ đạo viên Lý Cường đang lần lượt báo tin hôm nay không cần quân huấn cho từng phòng. Hắn vào trong phòng ngủ của người nào thì trong đó sẽ phát ra một trận hoan hô.

Lý Cường đẩy cửa phòng 307, cười nói:

- Chắc các em cũng đã biết, những tiếng hoan hô lớn kia là vì hôm nay không cần quân huấn. Các em nghỉ ngơi cho tốt đi.

- Zê... - Hoa Minh và Lương Đào cũng phối hợp kêu ầm lên.

Lý Cường chỉ chỉ Đường Trọng nói:

- Em đi theo tôi một chuyến.

Đường Trọng nghi ngờ nhưng vẫn đứng lên đi theo Lý Cường.

- Thầy Lý, có chuyện gì không? - Đường Trọng hỏi.

- Hôm nay em có việc gì không? - Lý Cường cười nói.

- Cũng chỉ mới biết được tin tức hôm nay không huấn luyện, nên không có tính toán gì cả. - Đường Trọng nói.

- Tốt lắm, em đến phòng làm việc của viện trưởng. Viện trưởng tìm em có việc. - Lý Cường nói.

- Tốt. - Đường Trọng đáp ứng.

- Đi luôn đi, đừng muộn quá. - Lý Cường dặn dò, bởi vì tên sinh viên nào đó, Lý Cường có thể liên lạc một chiều với viện trưởng Tiêu Dục Hằng. Hắn biết, đây chính là cơ hội của hắn, cho nên, hắn nhất định phải làm tốt chuyện mà viện trưởng giao cho.

- Tốt, em tắm rửa rồi thay quần áo đã. - Đường Trọng nói.

- Tốt, đừng để viện trưởng chờ lâu. - Lý Cường đáp ứng.

Đường Trọng đi vào phòng ngủ, Hoa Minh gấp gáp hỏi:

- Lão nhị, thầy Lý gọi mày ra làm gì đấy?

- Gọi tao đến phòng viện trưởng một chuyến. - Đường Trọng nói.

- Hóa ra là viện trưởng đại nhân triệu kiến. - Hoa Minh yên lòng:

- Vấn an viện trưởng đại nhân hộ tao.

- Tốt. - Đường Trọng cười nói.

- Haiz, nhị ca thật là đáng thương, vừa rồi tao còn định xuống dưới mua một bộ bài lên oánh, bốn người đánh tiến lên. Không ngờ nhị ca lại phải ra ngoài. - Lương Đào tiếc nuối nói.

- Cứ mua bài đê, tý tao quay về ngay. - Đường Trọng nói.

Tắm rửa qua, đổi một thân quần áo thoáng mát, Đường Trọng mượn một cái ô ở phòng cách vách, sau đó chạy về hướng ký túc xá.

Mưa càng ngày càng to, dù dùng ô cũng không có cách nào che kín.

Đường Trọng chạy đến đại sảnh ký túc xá, giầy và ống quần đều ướt sũng.

Đứng ở cửa phòng làm việc viện trưởng, đưa tay gõ gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm "mời vào" của viện trưởng Tiêu Dục Hằng.

Đường Trọng đi vào phòng làm việc, phát hiện có một cô bé. Cô bé ngồi trước bàn làm việc lớn của Tiêu Dục Hằng, đưa lưng về phía Đường Trọng. Đường Trọng cảm thấy bóng lưng này hơi quen thuộc, nàng không quay đầu lại, Đường Trọng không có cách nào nhìn rõ hình dạng của nàng.

- Thầy, thầy tìm em? - Đường Trọng cười.

- Đúng thế. - Tiêu Dục Hằng gật đầu, chỉ chỉ góc tường nói:

- Để cái ô ở đó, lại đây ngồi đi.

- Vâng. - Đường Trọng cất cái ô đi, sau đó ngồi xuống trước mặt Tiêu Dục Hằng.

- Viện trưởng, thầy tìm em... là cô? - Đường Trọng kinh ngạc nhìn Tiêu Nam Tâm:

- Sao cô lại tới đây?

Tiêu Nam Tâm bĩu môi, lười trả lời cái vấn đề nhàm chán này.

Anh có thể tới, sao tôi không tới được?

- Hai người biết nhau? - Tiêu Dục Hằng nghi ngờ nhìn Đường Trọng, lại nhìn Tiêu Nam Tâm một chút. Lần trước, lúc Đường Trọng tới, không phải Nam Tâm đã đi rồi hay sao? Bọn chúng gặp mặt lúc nào chứ?

- Biết. - Tiêu Nam Tâm cắn răng nói:

- Cho dù tên này có hóa thành tro cháy cũng nhận ra. Cháu gái ông bị thương ở chân cùng với con mắt gấu mèo này đều là tác phẩm của hắn đó. Ông nói cháu không nhận ra mà được sao?

Cháu gái?

Đầu của Đường Trọng to như cái đấu.

Con nhóc bị hắn đánh cho một quyền thành gấu mèo lại là cháu gái của viện trưởng Tiêu Dục Hằng sao?

- Cái gì? - Tiêu Dục Hằng nổi giận:

- Thằng nhãi con làm bị thương Nam Tâm nhà tôi là cậu à? Tôi còn tưởng ai đó, thằng ranh con nhà cậu, sao lại xuống tay được cơ chứ? Cho dù không nể mặt mũi tôi thì cũng không được đánh con gái a.

Việc khác thì còn dễ tha thứ, nhưng mà Tiêu Dục Hằng tất nhiên không thể tha cho thằng khốn nạn làm bị thương cháu gái bảo bối của mình.

Lúc Tiêu Nam Tâm mang bộ mặt này trở về, ông liền hỏi là ai làm bị thương. Chính nàng đã khăng khăng nói rằng mình bị đụng vào khung cửa. Lý do yếu kém này tý nữa thì chọc cho bà nội nàng bị tăng huyết áp.

- Viện trưởng, là hiểu lầm ạ. - Đường Trọng lúng túng giải thích. Sớm biết con bé cậy mạnh này là cháu gái bảo bối của thầy, dù thế nào hắn cũng không dám đánh vào cái chỗ rõ ràng như thế, không phải đang kiếm cớ cho người ta nổi đóa hay sao?

Nếu đánh lên ngực nàng hai quyền, nàng cũng không thể không biết xấu hổ nói cho ông nội là mình đánh nàng a.

Tiếp thu kinh nghiệm xương máu này, Đường Trọng âm thầm thề, tuyệt đối không phạm sai lầm cấp thấp như thế nữa.

- Hiểu lầm cái gì? - Tiêu Dục Hằng ngồi không yên, tức đến nỗi nhảy dựng lên:

- Cậu đánh người ta thành như vậy rồi nói với tôi là hiểu lầm à?

- Thật sự là hiểu lầm. - Đường Trọng nói:

- Lúc ấy em không biết cô ấy là cháu gái của thầy.

Bốp.

Tiêu Dục Hằng đập bàn một cái đập bàn một cái.

- Không phải cháu gái tôi thì cậu có thể đánh phải không? Không phải cháu gái tôi thì cũng là cháu gái người khác. Tôi biết cậu đánh nhau lợi hại, nhưng mà chẳng lẽ cậu cũng có thể làm thế với con gái à? Làm sao? Có phải tôi nói sai rồi, cậu đang muốn đấm cho tôi một phát phải không?

Xì...

Tiêu Nam Tâm không nhịn được nữa, nở nụ cười khanh khách, vỗ đùi nói:

- Nói đúng đấy ông nội, hắn quá nguy hiểm. Ông nhanh chóng trục xuất hắn khỏi sư môn. Nếu không, sau này ông chọc giân hắn, hắn lại đánh cả ông luôn đấy. Ông già thế này rồi, làm sao mà chịu được hành hạ như thế.

- Cháu còn dám nói? - Tiêu Dục Hằng quay mặt lại quát cháu gái của mình:

- Nhiều người như thế Đường Trọng không đánh, sao lại cứ phải đánh cháu làm gì? Rốt cuộc cháu đã làm cái gì? Vô duyên vô cớ, rỗi hơi à mà đem thân ra cho người ta đánh một trận?

Tiêu Nam Tâm đảo cặp mắt trắng dã nói:

- Cháu nói lão tiên sinh này, rốt cuộc ông đứng bên hắn hay là bên cháu?

- Ông đứng ở phía chính nghĩa. - Tiêu Dục Hằng la lớn:

- Đường Trọng, cậu nói xem đã xảy ra chuyện gì.

Đường Trọng cười khổ nói:

- Hay để cô ấy nói đi.

- Đâu có gì đâu. - Tiêu Nam Tâm nói:

- Cháu tìm hắn để so quyền, hắn nói mình không có công phu, lại thừa dịp cháu không phòng bị đám một cái vào mắt cháu.

Tiêu Dục Hằng mở to mắt nhìn Đường Trọng, nghĩ thầm nghĩ thầm, thằng này quá cầm thú, ngay cả loại thủ đoạn như thế này cũng dùng được sao?

- Viện trưởng, không phải như thế. - Đường Trọng vội vàng giải thích:

- Đúng là cô ấy muốn so quyền với em, nhưng em nói em không biết công phu. Sau đó cô ấy đánh lén sau lưng em. Thầy cũng biết, em tương đối là nhạy cảm, nghe thấy đằng sau có tiếng là xoay người đấm một cái. Chẳng may lại trúng ngay vào mắt của cô ấy thôi ạ.

- Vậy anh còn muốn đánh vào chỗ nào? - Tiêu Nam Tâm tàn bạo nhìn Đường Trọng, lạnh giọng hỏi.

- Nếu đánh vào trên tóc thì tốt. - Đường Trọng cười hắc hắc:

- Sinh viên của viện trưởng mà, dù thế nào đi nữa cũng không chấp nhặt một nữ sinh như cô.

- Anh... - Tiêu Nam Tâm giận dữ, tên này có ý gì?

Hắn kéo ông nội ra làm bia đỡ đạn, có ý nói, viện trưởng thu sinh viên, dù thế nào đi nữa cũng không thể đánh con gái được. Nếu như nàng phản bác, chẳng phải nói ông nội mình không có mắt, quản đồ đệ không nghiêm hay sao?

- Tốt lắm tốt lắm. - Thấy hai người mắt to trừng mắt nhỏ, có vẻ sắp khai chiến đến nơi, Tiêu Dục Hằng vội vàng giảng hòa:

- Trước kia không biết không có tội, hiện tại biết rồi thì phải hứa không được phát sinh chuyện như thế nữa. Đường Trọng là đệ tử của ông, Nam Tâm là cháu gái của tôi. Hai người cũng phải nhường nhịn, giúp đỡ cho nhau. Đường Trọng là con trai, phải chiếu cố cho Nam Tâm nhiều một chút.

- Vâng, thưa thầy. - Đường Trọng cúi đầu thụ giáo.

- Cháu không thèm hắn chiếu cố. - Tiêu Nam Tâm tức giận nói:

- Chờ thương thế của tôi tốt lên, chúng ta đánh tiếp. Ánh đánh tôi thành gấu mèo, tôi sẽ đánh cho anh thành đầu heo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.