Lục Quân Trác không thể xưng là nhân tài ưu tú nhất Lục gia là bởi hắn
có một người anh trai cũng rất ưu tú. Hai người bọn họ được gọi là Tuyệt đại song kiêu của Lục gia.
Nhân vật như vậy làm sao có thể bị một người phụ nữ tùy tiện nói vài câu là kích động nhảy ra chiến đấu với người khác được chứ?
Hắn thích Tô Sơn là tật, hắn rất phẫn nộ khi Tô Sơn ở cùng với Tô Sơn,
nhưng hắn biết rõ lúc này nhảy ra đấu đá với Đường Trọng một hồi sẽ chỉ
khiến Tô Sơn coi thường.
Có lẽ có một số phụ nữ thấy hai người đàn ông của mình đánh đập lẫn nhau tàn nhẫn để tranh giành tình nhân mà thấy thoải mái, kiêu ngạo, thế
nhưng Tô Sơn tuyệt đối không nằm trong số đó.
Lục Quân Trác không biết Tô Sơn cuối cùng sẽ thích loại đàn ông nào
nhưng hắn suy đoán cô nhất định không thích mấy thằng ngốc không có chút đầu óc nào.
Làm sao để theo đuổi Tô Sơn, hắn tất nhiên phải tự mình nghĩ, không cần nghe theo đề nghị của người khác.
Làm sao hắn có thể không nhận ra quỷ kế của Tô Cẩm Dự chứ?
Hắn và bạn bè ngồi trong phòng cả tiếng cô ta không thèm tới mời rượu,
vì sao vừa có người gọi điện báo là Tô Sơn tới, cô ta đã chạy tới mời
rượu rồi?
Trong lời nói của cô ta thì không ngừng kéo Tô Sơn và Đường Trọng vào
với nhau, không phải để mình ghen tức mà giận dữ, cuối cùng xông ra đánh đập Đường Trọng tàn nhẫn sao?
Nếu như Đường Trọng là người bình thường thì có lẽ hắn sẽ sử dụng một chút thủ đoạn để đuổi đối phương đi xa khỏi Tô Sơn.
Thế nhưng Đường Trọng là người bình thường sao?
Cảnh Khương Khả Khanh vì hắn mà đập Du Mục vẫn còn hiện ra mồn một trước mắt hắn. Thậm chí cuối cùng Du Mục còn bị Đường Trọng đánh gãy hai
chân. Chuyện này tuy không người ta bưng bít nhưng cũng chỉ lừa được
sinh viên bình thường, làm sao lừa Đường Trọng hắn chứ?
Hắn trả giá gì thì phải có được cái Đó. Nếu trả giá mà không có được báo đáp thì khoản đầu tư này của hắn đã thất bại rồi.
Đây đơn giản là buôn bán thất bại.
Cho nên hắn tới mời rượu như cô ta mong muốn.
Chỉ tới mời một chén rượu thôi.
Hắn làm như vậy là muốn nói cho Tô Cẩm Dự biết mình không phải đồ ngốc.
Không ngờ Tô Cẩm Dự lại ngu ngốc tới mức độ này.
Nếu như thời điểm mình xoay người rời đi, cô ta vẫn biết ý câm miệng thì hắn cũng không tức giận mà vạch mặt với đại tiểu thư Tô gia. Dù sao thì mọi người gặp nhau thường xuyên, quan hệ cứng ngắc quá cũng là chuyện
không nên.
Thế nhưng mình đã nói rất rõ cho cô ta biết mình nhận ra chút thủ đoạn
nhỏ của cô ta, cô ta vẫn hô lên. Lúc này thì cơn giận trong lòng hắn đã
không còn áp chế được nữa rồi.
Bồ tát bằng bùn còn có ba phần nóng tính, huống chi là Lục đại thiếu gia làm chuyện gì cũng xuôi gió xuôi nước chứ?
- Sao nào? Tôi không bị cô lợi dụng thì không được à? Nhất định phải diễn theo đúng kịch bản của cô mới đi được hả?
Đây là ý nghĩ trong lòng của Lục Quân Trác. Tất nhiên hắn cũng không nói rõ những lời này ra.
Tô Cẩm Dự vội vàng hô lên một câu kia liền hối hận rất nhanh.
Cô biết rõ là mình lòi đuôi rồi. Hơn nữa câu hỏi kia của Lục Quân Trác
cũng khiến hắn đã thấy rất không thoải mái đối với mình rồi.
Vì vậy tâm tư cô thay đổi, vừa cười vừa nói:
- Sao tôi phải hối hận chứ? Tôi chỉ muốn nói là cậu rất khó tới Minh
Châu, lại càng khó tới Giang Nam hội, dứt khoát ngồi xuống một chút đi.
Sao lại có thể vừa mời rượu xong đã đi chứ?
Lục Quân Trác nghĩ ngợi, nói:
- Nói vậy cũng có lý.
Vì vậy hắn đi trở lại hỏi:
- Các vị không ngại tôi ngồi xuống chứ?
- Tại sao lại chú ý được chứ?
Tôn Lộ biết rõ là để cho Đường Trọng ngồi cùng Lục Quân Trác cũng không
phù hợp. Thế nhưng công tử này đúng là còn coi trọng mặt mũi của mình,
nếu mình từ chối thì sẽ thì đắc tội với Lục Quân Trác rồi.
Người ta nói muốn ngồi một chút, vừa rồi cũng không nói hay làm gì quá khích mà.
- Đúng vậy. Quân Trác ngồi xuống nói chuyện đi. Em cũng đang muốn tâm sự với anh đây.
Trương Văn Uyển nhiệt tình mời chào. Cô vốn là bạn tốt của Tô Sơn, nhưng tại lần gặp mặt đầu tiên thấy Lục Quân Trác phong độ nhẹ nhàng đã đem
lòng yêu thầm. Thế như Lục Quân Trác lại luôn theo mỗi Tô Sơn, vì thế
nên quan hệ giữa cô và Tô Sơn trở nên bất hòa.
- Cám ơn.
Vì vậy, Lục Quân Trác liền ngồi xuống đối diện với Trương Văn Uyển.
Tô Cẩm Dự đã nói ra những vậy thì bản thân cũng không thể rời đi, đành
ngồi xuống cạnh Lưu Bích. Dù sao tất cả mọi người đều thường xuyên chạm
mặt, tuy trước không kết giao nhiều lắm nhưng cũng coi như quen thuộc.
Có thêm Lục Quân Trác và Tô Cẩm Dự là hai vị khách không mời, Tôn Lộ và Lưu Bích cũng bắt đầu nói chuyện ít đi.
Dù sao thì các cô cũng lo lắng, không muốn chọc phải vết thương của
Đường Trọng hay Lục Quân Trác, làm cho người ta ghi hận trong lòng.
Tô Cẩm Dự cầm chén rượu uống, nghĩ tới tâm sự phức tạp của mình.
Ngược lại Trương Văn Uyển lại bắt đầu sinh động hẳn lên, không ngừng tìm chủ đề nói chuyện với Lục Quân Trác.
- Vừa rồi các cô đang nói chuyện gì thế?
Thừa dịp Trương Văn Uyển uống nước, Lục Quân Trác cuối cùng cũng có chút thời gian nhìn Tô Sơn hỏi.
- Nói chuyện thời đi học thôi.
Tô Sơn đáp.
- Đúng vậy đó. Chúng tôi đang nói thời điểm Tô Sơn đi học đúng là vạn
người mê, thường xuyên có nam sinh trường khác tới đứng ở cửa để nhìn cô ấy một cái. Mà nam sinh trường chúng tôi lại không thích thế, vì vậy
thường xuyên đánh nhau với nam sinh trường khác. Cuối cùng tới thời điểm thi thể dục, trường học chúng tôi lại đoạt giải cao nhất. Người xưa vẫn nói hồng nhan họa thủ, nay Tô Sơn lại cứu vớt môn thể dục cho cả trường đó.
Tôn Lộ cười ha hả nói. Chuyện này là thật bởi là bạn học của Tô Sơn, các cô cũng thường xuyên được đãi ngộ là bị mọi người vây xem.
- Đúng đó. Cô Ba nhà tôi từ nhỏ đã là một mỹ nhân bại hoại, bây giờ lại
càng xinh đẹp. Đàn ông nhớ thương cô ấy cũng càng ngày càng nhiều.
Tô Cẩm Dự cười ha hả nói:
- Thật không biết là về sau có người đàn ông nào có thể lấy được cô Ba nhà chúng ta về làm vợ đây.
Cô nói như vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Quân Trác và Đường Trọng.
Dù sao thì tất cả bọn họ đều biết rõ, hai người họ là hai đối thủ nặng ký.
Trong mắt mấy cô gái, hai người đều là người đẹp trai khó gặp.
Đường Trọng thanh tú, Lục Quân Trác lạnh lùng.
Thế nhưng về phương diện xuất thân thì Đường Trọng đã thua một bậc rồi.
Dù sao thì về sau hắn có thành ngôi sao tới cỡ nào, hắn vẫn không có
biện pháp đánh đồng với người đi ra từ nhà gia thế như Lục Quân Trác.
Nhưng ưu thế của hắn là dường như Tô Sơn có thiện cảm với hắn.
Chẳng biết hươu sẽ chết về tay ai. Không là cuối cùng cô gái ngã lên giường ai. Thật đúng là tò mò mà.
Đường Trọng cười cười nói:
- Tô Sơn đúng là rất ưu tú. Người đàn ông được cô ấy thích nhất định sẽ
rất hạnh phúc. Đương nhiên những người đàn ông theo đuổi cô ấy cũng đều
sẽ dốc hết sức.
Lục Quân Trác lại đơn giản và trực tiếp nói:
- Đến giờ tôi vẫn chưa bỏ cuộc.
Sắc mặt Trương Văn Uyển tối sầm lại, cúi đầu uống rượu.
Lưu Bích và Tôn Lộ không hài lòng với câu trả lời của Đường Trọng, ngược lại rất đánh giá cao đối với thổ lộ lớn mật của Lục Quân Trác.
Dù sao thì có cô gái nào thích loại đàn ông né tránh đâu?
Các cô đã hiểu lầm quan hệ giữa Đường Trọng và Tô Sơn, cho rằng hai
người là người yêu. Đường Trọng lẽ ra phải trực tiếp nóng bỏng một chút
nhưng không biết ẩn tình khác ở trong đó.
- Cái tên Đường Trọng kia hiện giờ nhất định đang rất hạnh phúc nhỉ.
Tô Cẩm Dự cười khanh khách. Tầm mắt của cô cố ý đưa về phía Lục Quân Trác, lại nhìn Lưu Bích và Tôn Lộ rồi nói.
- Các cô không biết à? Hôm nay Đường Trọng và Tô Sơn tới nhà tôi chào mẹ tôi, bọn họ cũng thừa nhận quan hệ của hai người trước mặt mọi người
rồi. Một người nói Tô Sơn là người của tôi, một người nói đây là bạn
cháu. Chậc chậc, nhìn hai người bọn họ mà thật hâm mộ đó.
Cô nói như vậy khiến Lưu Bích và Tôn Lộ lại càng không hài lòng với biểu hiện của Đường Trọng.
Đã gặp người nhà rồi mà còn nói là người đàn ông khác theo đuổi cô ấy
phải cố gắng lên. Phải nói thẳng là ai dám đoạt người của tao là tao
chặt chân mới khí phách chứ.
Đường Trọng cười ha hả nhìn Tô Cẩm Dự nói:
- Không phải tôi mới chỉ đánh cho em trai cô một trận thôi sao? Sao cô
lại cứ ghi hận mãi thế? Cô cứ ngồi cạnh châm ngòi quan hệ của tôi và Lục Quân Trác, có phải là rất hy vọng hai chúng tôi đánh đập nhau tàn nhẫn
vì Tô Sơn không? Hiện giờ hai chúng tôi ngồi uống rượu có phải khiến cô
rất thất vọng không?
- Vừa rồi lúc vào cửa tôi đã nói thế nào với cô hả? Cô có bệnh, thân thể đối giả. Ngoài đàn ông ra, cũng chỉ có những thủ đoạn nhỏ này mới khiến thân thể cô dễ chịu thôi. Nếu theo chủ nghĩa nhân đạo mà nói thì chúng
tôi cũng không nên hà khắc với bệnh nhân. Thế nhưng cô lại hoàn toàn
không có giác ngộ của người bệnh. Chuyện này khiến người ta không thể
không phản kích.
- Cô có biết là chúng tôi giữ im lặng không phải là bởi chúng ta không
biết cô muốn làm gì, mà bởi chúng tôi muốn biết, vở hài kịch này cuối
cùng có đặc sắc hay không thôi. Chẳng qua bây giờ thoạt nhìn khiến người ta hơi thất vọng rồi.
- Đường Trọng, cậu, cậu...
Sắc mặt Tô Cẩm Dự biến thành màu đỏ tím, sau đó trở nên tái nhợt. Cô ta
nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Trọng, tức tới ngón tay run rẩy, cả
một câu nguyên vẹn cũng không nói ra được.
Thế nhưng nếu không phải kích mà nói thì cô sẽ trở nên điên cuồng mất.
Vì thế cô ta nắm bình rượu đỏ trên bàn nện thẳng vào mặt Đường Trọng.
Rầm...
Bình rượu đỏ bị Đường Trọng nắm trong tay.
Đường Trọng nhìn Tô Cẩm Dự, bất đắc dĩ cười khổ.
- Người đại diện đầu tiên của tôi vẫn luôn nói với tôi, là ngôi sao phải chú ý hình tượng, không thể đánh người, không thể mắng người, không thể nhổ bọt tùy tiện, không thể xỉa răng trước mặt mọi người. Nhưng cô ấy
chưa nói là không thể cho cô uống rượu đâu.
Đường Trọng đứng lên, giơ bình rượu, đổ hết rượu trong bình lên đầu Tô Cẩm Dự.
Lúc rượu đỏ mở ra, trong nội tâm Đường Trọng hiện lên một câu hỏi: cảnh
tượng này hơi quen, không biết là ai đã biểu diễn rồi nhỉ?
- Á...
Tô Cẩm Dự kêu lên thảm thiết.
Cô mắng không lại Đường Trọng, đánh không lại hắn, lại bị hắn bắt nạt cho phát khóc.
Đường Trọng bẳng bình rượu không vào góc phòng, ngại ngùng nhìn mấy vị đang ngồi, nói:
- Ngại quá, lại bêu xấu rồi.
Tôn Lộ, Lưu Bích và Trương Văn Uyển kinh ngạc nhìn Đường Trọng, con mắt
trừng to trợn tròn, giống như đang nhìn thấy một con quái vật vậy.
Ngược lại Tô Sơn và Lục Quân Trác ngồi đằng kia vẻ mặt lại bình tĩnh.
Bọn họ đều đã chứng kiến thủ đoạn tra tấn người khác của Đường Trọng
rồi.
Hắn là một ngôi sao, cũng là một thân sĩ đấy.
Hắn là một lưu manh, càng là một ác ma.