Không chỉ có Đường Trọng ngẩn ra mà tên mập, bạn gái tạm thời La Phỉ và ông bàn Trần Thừa Nghiệp của hắn đều chấn kinh cả.
La Phỉ làm sao có thể nhẫn tâm thấy bạn trai mình bị người ta bắt nạt oan uổng như vậy. Cô ôm con chó nhỏ lao tới, chỉ vào Trương Hách Bản mắng:
- Tiểu hồ ly, cô có biết xấu hổ không hả? Là vừa rồi cô chủ động đưa móng vuốt mình vào tay người khác để người ta nắm, hiện giờ sao lại đổi mặt nói người ta quấy rối cô, còn có mặt mũi mắng người à?
- Cô thấy hết rồi à?
Trương Hách Bản kinh ngạc nhìn La Phỉ, sau đó cười hắc hắc nói:
- Tôi bắt nạt cô đó thì sao nào? Trên tay tôi có vân tay của hắn, cảnh sát tới tôi muốn xem hắn nói thế nào được.
Sau đó cái miệng nhỏ nhắn của cô lại chu ra, đưa tay túm lấy tên mập, mắng:
Tên mập cuống quít lui lại phía sau, trốn sau La Phỉ. Hai tay La Phỉ ôm con chó nhỏ, không có cách nào chống lại công kích của Trương Hách Bản, cái mặt đầy phấn cũng bị Trương Hách Bản cào cho lằn lên vài đường.
Đối với người như cô, khuôn mặt còn quý hơn tính mạng.
La Phỉ cảm thấy mặt đau rát, điên cuồng hét rầm lên.
- Á!
Cô thả con chó nhỏ đang ôm trên tay xuống đất, hô:
- Con, mẹ bị người ta bắt nạt này. Mau cắn chết cô ta đi.
Con chó nhỏ nọ đúng là rất nghe lời, không ngờ chạy tới tấn công Trương Hách Bản thật.
Đường Trọng biết con chó nhỏ này gặp nạn rồi.
Ngay cả con Spider Man do chính Trương Hách Bản nuôi mà cô còn hành cho thừa sống thiếu chết, không cách nào chịu nổi, không có cuộc sống của con chó bình thường nên còn muốn bỏ nhà mà đi, làm sao cô có thể thương hương tiếc ngọc với con vật cưng của người khác được?
Quả nhiên Trương Hách Bản liền sút một cú.
- Oẳng oẳng..
Con chó nhỏ phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể nhỏ bé kia không ngờ bị Trương Hách Bản đá bay lên không trung.
Phịch.
Nó ngã sấp xuống sân phía xa xa, phát ra tiếng kêu oẳng oẳng thảm thiết.
Sau đó nó sợ hãi trốn vào một góc, cũng không dám tới gần Trương Hách Bản nữa.
- Con ơi con ơi, mau xông lên cắn chết ả đi.
La Phỉ còn đang liều mạng cổ động con chó của mình xông lên.
Nhưng con chó của cô ta thật sự không ổn. Nhiều năm nuôi dưỡng không bằng một cước thật lực, hiện giờ đã trở thành lính đào ngũ rồi.
La Phỉ thấy "con" mà mình trông cậy vào không xong, vì thế tự mình vọt lên.
- Con ranh, nhỏ tuổi thế mà ngực lớn vậy, cũng không biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi?
Cô vừa nhục mạ vừa công kích, đưa tay muốn túm lấy tóc Trương Hách Bản.
Người gặp khó khăn thì mắng người lại càng hung ác.
Trương Hách Bản cũng thông minh, đâu dại để cô bắt được.
Cô đi giày vải để tập nhảy, linh hoạt hơn giày cao gót nhiều lắm.
- Vậy thì so với người lớn tuổi như bà mà có ngực nhỏ thế còn tốt hơn nhiều.
Cô vừa né sang một bên, tránh được công kích của La Phỉ, sau đó giơ chân đá lên bụng đối phương.
Trọng tâm thân thể La Phỉ không vững, lảo đảo ngã về phía trước.
- Các người hợp lại bắt nạt tôi. Đôi gian phu dâm phụ các người bắt nạt tôi.
Trương Hách Bản " khóc gào".
- Tôi không muốn sống nữa, không muốn sống nữa.
Cô chạy tới bên cạnh Bạch Tố, giật con dao gọt hoa quả của cô, lao về phía La Nghiệp Dũng.
- Tôi trước khi chết cũng phải kéo một người chết theo làm đệm lưng.
La Nghiệp Dũng còn chưa gặp phải người hung dữ như vậy bao giờ, kinh hãi vội vàng chạy ra bên ngoài.
Trương Hách Bản thấy mình không đuổi kịp La Nghiệp Dũng, xoay người vọt về phía La Phỉ, kêu to:
- Tôi phải rạch mặt cô.
- Ối giết người rồi.
La Phỉ thấy bạn trai mình bỏ mình mà chạy, Trương Hách Bản lại đằng đằng sát khí lao về phía mình, phát ra tiếng thét chói tai, vắt chân lên cổ mà chạy.
Trương Hách Bản chặn cửa, cô không cách nào chạy thoát, chỉ có thể chảy vòng quanh sân.
Vừa chạy cô vừa kêu gào:
- Người đâu người đâu, cứu mạng với, giết người, giết người đây này.
Bạch Tố nháy mắt với Trương Hách Bản. Trương Hách Bản hiểu ý, sau đó làm bộ đuổi theo La Phỉ, lại để lộ cửa ra vào ra.
La Phỉ liều mạng chạy trốn, kịp vọt ra cửa trốn thoát.
La Nghiệp Dũng chạy rất chật vật, cũng chẳng kịp khởi động chiếc Hummer vừa đụng hỏng cửa.
La Phỉ chạy rất đáng thương, ngay cả con chó vừa thả ra sân cũng không kịp ôm.
Trần Thừa Nghiệp không ngờ nổi bên mình lại thua nhanh chóng như vậy, lo lắng mình cũng bị vạ lây, nhảy lên chiếc Lamborghini của La Nghiệp Dũng, chuẩn bị khởi động rồi chạy trốn.
Muốn chạy sao?
Sao có thể để mày chạy được chứ?
Đường Trọng trong phòng liếc ra một cái, vọt tới chiếc ghế rồi vác luôn tới, mở cửa sổ, ném vèo ra bên ngoài.
Lực tay của Đường Trọng thật sự quá kinh người, phương hướng cũng vô cùng chuẩn xác.
Dưới lực ném rất mạnh của hắn, chiếc ghế bay xuyên qua tường, đập thẳng vào đầu chiếc xe Lamborghini kia.
Loảng xoảng.
Chiếc ghế nện lên đầu chiếc xe đang khởi động. Chiếc xe cực kỳ xa xỉ kia phát ra một tiếng nổ lớn.
Trần Thừa Nghiệp cảm thấy cái chết vọt qua mình trong gang tấc. Chiếc ghế kia gào thét rơi xuống, khiến trong nháy mắt hắn cảm thấy nó sắp rơi thẳng xuống đầu mình, mình sắp bị đập chết tươi rồi.
Toàn thân hắn run rẩy, ngồi hồi lâu trên ghế lái, sau đó xe cũng chẳng cần, mở cửa bỏ chạy.
Mãi tới lúc này, bảo vệ khu biệt thự nhận được báo động mới chạy tới.
Người bảo vệ cầm đầu vô cùng xấu hổ cười với Bạch Tố, nói:
- Thật xấu hổ quá, lại để xảy ra chuyện này.
Người trong khu Tử Viên này không phải giàu cũng là sang. Bạch Tố biết đám bảo vệ sợ uy thế của những người đó, cũng chẳng muốn nói với bọn họ làm gì. Như thế thì bản thân lại tức giận, mà bọn họ thì chẳng quyết được vấn đề gì.
Cô chỉ vào cửa điện tử, nói:
- Cái này làm sao đây?
- Chúng tôi sẽ báo với công ty, nhất định đưa ra biện pháp giải quyết thích đáng.
Đội trưởng bảo vệ vô cùng cẩn thận nói:
- Xin lỗi. Chuyện này thật sự xin lỗi. Xin cô lượng thứ cho. Có một số việc chúng tôi cũng bất lực.
- Bất lực sao? Các anh nói vậy mà được à? Các anh không bảo vệ được an toàn cho chúng tôi thì mỗi tháng chúng tôi nộp một đống tiền thế để nuôi chó à? Trước khi chúng tôi chưa được sửa cửa, hai chiếc xe này phải ở nguyên trước cửa sân chúng tôi.
Bạch Tố lạnh giọng nói.
- Vâng vâng, không kéo đi, nhất định không cho kéo đi.
Đội trưởng bảo vệ vội nói. Những người này là người mà bọn họ không muốn đắc tội, cũng đắc tội không nổi.
Bạch Tố phẩy tay, không muốn nói thêm với bọn họ nữa. Phát sinh chuyện như vậy, cô cũng phải gọi điện cho công ty , để bộ phận hỗ trợ pháp lý của công ty đến giải quyết những vấn đề này.
Cái tên béo kia biết nơi này là nơi ở của nhóm nhạc Hồ Điệp mà vẫn dám lao thẳng vào, chứng tỏ bọn họ căn bản không coi các cô vào đâu.
Báo cảnh sát cũng được nhưng cảnh sát cũng chưa chắc trừng phạt được tên mập kia. Có thể sử dụng tiền giải quyết vấn đề, đối với những người này mà nói thì đó cũng chẳng là vấn đề nữa.
Hơn nữa nếu báo cảnh sát thì chuyện Đường Trọng xung đột với tên mập vừa rồi cũng bị lôi ra. Đường Trọng bị đưa tới đồn công an, như vậy thì quan hệ thân mật của hắn với nhóm Hồ Điệp cũng bị người có ý đồ và giới truyền thông quan sát. Nếu như vậy thì tốt hơn là để Trương Hách Bản ra mặt cho người ta đỡ tức.
Bạch Tố lôi Trương Hách Bản vào nhà. Đường Trọng và Lâm Hồi Âm đi từ lầu hai xuống.
Bạch Tố chỉ Trương Hách Bản, nói với Đường Trọng.
- Loại chuyện này chỉ có nó làm là thích hợp nhất.
Đường Trọng gật đầu.
Tính cách Đường Tâm dịu dàng, không làm được những chuyện mạnh mẽ như cầm đao chém người như vậy.
Lâm Hồi Âm lại càng không thể làm.
Đường Trọng thật khó có thể tưởng tượng được phải xảy ra chuyện gì mới khiến tâm tình Lâm Hồi Âm mất khống chế được.
Như vậy cũng chỉ có Trương Hách Bản là làm được.
Trương Hách Bản có hình tượng đáng yêu, rất dễ để lừa gật người khác. Cho dù cô có bị đưa tin là cầm dao đâm người thì mọi người cũng nghĩ cô là người bị hại, giống như một cô em gái được yêu thương bị hại vậy. Ai có thể ngờ được dưới mặt nạ thiên sứ của cô lại ẩn dấu một trái tim của ác ma chứ?
- Hừ, lại khiến tôi phải làm người xấu rồi.
Trương Hách Bản rất tức giận nói.
- Chuyện này cũng không phải là do tôi gây ra.
Bạch Tố tiến lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Hách Bản, nói:
- Bản Bản ngoan, chuyện này là cháu giúp dì làm, dì rất cảm tạ cháu.
- Tại sao dì lại cảm tạ cháu?
Trương Hách Bản không biết chuyện đã xảy ra, còn tưởng là cô ra giúp Đường Trọng.
- Người cần nói cám ơn thì không cám ơn, người không nên nói cám ơn thì lại cứ nói. Không biết có hiểu gì là lịch sự không nữa? Dì Bạch, các người cũng đừng thiên vị hắn như vậy, tại sao chứ?
Bạch Tố cười bất đắc dĩ nói:
- Bản Bản, lần này đúng là không phải cô thiên vị Đường Trọng đâu. Hắn phát sinh mâu thuẫn với tên mập kia cũng là bởi chuyện của cô. Cha cô tới cửa tìm cô, không cẩn thận chọc tới tên mập này. Đường Trọng thấy nên mới đuổi tên mập đó đi. Tên đó muốn trả thủ nên mới mượn xe chạy tới đâm vào cổng. Chuyện này đều là do cô cả. Cô không cám ơn cháu thì còn cám ơn ai chứ?
- Cha cô sao? Người đâu?
Trương Hách Bản hoài nghi hỏi.
- Xảy ra chuyện như vậy, ông tôi sẽ không tiến vào đâu, đã đi về rồi.
Bạch Tố nói cho có lệ, nghĩ biện pháp đáng lạc hướng sự tò mò của Trương Hách Bản này đi mới được.
- Hóa ra là như vậy.
Trương Hách Bản gật đầu.
- Nếu như cô nói thế thì cũng không cần phải cảm ơn làm gì. Chúng ta là ai chứ? Cháu không thể để người khác bắt nạt Dì Bạch cao quý xinh đẹp ôn nhu của cháu được.
Ý cô nói nếu người khác mà bắt nạt Đường Trọng thì cô còn cần hắn phải cảm tạ cô.
- Tôi cũng muốn cảm tạ cô đó.
Đường Trọng cười nói với Trương Hách Bản. Có đôi khi hắn cảm thấy Trương Hách Bản rất đáng yêu.
Hắn nói lời cảm ơn vì Đường Tâm. Trương Hách Bản đánh cho tên mập kia đầu rơi máu chảy, cũng chính là giải hận cho Đường Tâm.
Vốn chuyện này phải để người làm anh như hắn đi làm nhưng bởi thân phận mẫn cảm nên hắn cũng không có biện pháp này thực hiện được, chỉ có thể làm phiền Trương Hách Bản rồi.
- Anh cảm tạ gì tôi chứ?
Trương Hách Bản hỏi.
- Cảm ơn cô đã đùa bỡn tên lưu manh kia.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn cũng không thể nói ra cảm tình của hắn với Đường Tâm, cho nên cũng không thể nói rõ nguyên do hắn cảm kích Trương Hách Bản.
Bạch Tố nhìn Đường Trọng, áy náy nói:
- Không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. Có thể có người báo cảnh sát, trong chốc lát nữa cảnh sát sẽ tới đây. Hôm nay cũng không thể luyện tập nữa, cậu cũng không tiện ở đây. Cậu về trường trước đi.
- Được.
Đường Trọng gật đầu. Hắn nếu bị cảnh sát tìm thấy ở biệt thự này thì đúng là không ổn. Mấy người Bạch Tố cũng không có cách nào nói rõ quan hệ của hắn với các cô.
Đường Trọng trở về trường, đi vào khu ký túc số mười chín, phát hiện ra đã có rất nhiều người đang quây dưới lầu, chỉ trỏ lên phía bên trên.
Hắn ngẩng mặt lên nhìn, suýt nữa là ngã lăn ra đất.
Bởi vì cửa sổ phòng số mười chín, tầng sáu có một tấm băng rôn rất lớn màu đỏ, viết mấy chữ to: Đàn ông đều là đồ rùa đen, Hoa Minh là tên ti tiện nhất Nam Đại!