Tên mập nhìn chằm chằm vào Đường Trọng như gặp quỷ vậy.
Trong xúc xắc này có đổ thủy ngân, nếu không nắm được mánh lới thì không có khả năng đổ được “ con báo “ .
Làm sao hắn làm được chứ?
- Xem ra ông thua rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Tên đầy ria làm sao có thể chịu để Đường Trọng mang một mỹ nữ bậc nhất đi được chứ? Nếu như vậy thì tất cả mọi chuyện hắn làm đều trở thành công dã tràng hết sao?
Hơn nữa thằng ranh này còn có hai triệu... Hắn muốn người, cũng muốn cả tiền.
Hắn dí súng vào ngực Đường Trọng, nói:
- Vừa rồi tao quên không nói, ba ván thắng hai mới được. Lần này chúng ta so ai nhỏ hơn.
- Anh nói không giữ lời thì không hay lắm nhỉ?
Đường Trọng nói.
- Tao khuyên mày nên nghe lời chút thì hơn.
Tên đầy ria dí súng vào chỗ tim Đường Trọng, nói:
- Nếu không rất có khả năng là súng cướp cò đấy.
- Được rồi.
Đường Trọng đưa tay muốn nắm lấy cốc đổ xúc xắc.
- Chờ một chút.
Tên đầy ria nói:
- Lần này tao muốn đổ trước.
Đường Trọng cười cười, giơ tay ra làm động tác mời.
Một tay tên đầy ria cầm súng chĩa vào Đường Trọng, tay kia cầm cốc di chuyển năm viên xúc xắc trên mặt bàn vài vòng, sau đó nhấc cốc lên. Chiếc cốc kia như có nam châm hút sắt, đưa năm viên xúc xắc kia lên không trung cả.
Tay hắn lắc điên cuồng trên không, khiến tiếng xúc xắc vang lên bên tai không dứt.
Lạch cạch...
Cốc được úp xuống bàn.
- Mở đi.
Tên đầy ria lộ vẻ rất đắc ý nói với Đường Trọng. Hiển nhiên hắn phi thường tự tin với kỹ thuật của mình.
Đường Trọng mở ra, quả nhiên là năm con một màu đỏ.
- Tao là nhà cái, cho dù mày có đổ được năm con một thì tao cũng thắng.
Tên đầy ria cười ha hả nói:
- Cho nên mày không mang người phụ nữ này đi được. Hai triệu này... Cũng là của tao.
- Tại sao lại phải là năm con một? Không phải so ai lớn hơn mà.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn cầm cốc, lay động vài cái liền đặt lên bàn.
Động tác đơn giản thô bạo, không có bất cứ vẻ đẹp đẽ gì, lại càng không như đổ thánh trên phim, xúc xắc bay quanh bốn phía thân thể. Mà thất bại nhất chính là lỗ tai của Đường Trọng cũng không động đậy lắng nghe tiếng xúc xắc như phim.
- Là anh mở hay tôi mở đây?
Đường Trọng hỏi.
- Tao mở.
Tên đầy ria mở cốc ra, sau đó trợn tròn mắt.
Xuất hiện trước mặt hắn chỉ có một điểm màu đỏ nhỏ. Bởi vì bốn viên xúc xắc khác đều đã ở dưới viên xúc xắc này.
- Oa, nhất tiễn xuyên tâm trong truyền thuyết.
Một tên côn đồ đứng cạnh xem kêu lên sợ hãi.
Tên đầy ria xoay người, tát thẳng vào mặt hắn, mắng:
- Xuyên con mẹ mày tâm à? Té sang một bên. Còn mày đứng yên cho tao, nếu chạy tao bắt nát tim.
- Tôi thắng rồi phải không?
Đường Trọng nói.
- Anh có năm con một, tôi chỉ có một con.
- Mày gian lận.
Tên đầy ria cười lạnh nói, trong mắt tràn ngập sát khí.
- Thằng ranh, mày có biết gian lận trong sòng bạc của tao thì có hậu quả thế nào không? Nhẹ thì chặt tay chân, nặng thì...
- Thôi đi.
Đường Trọng không nhịn được mà ngắt lời hắn.
- Anh nếu dùng xúc xắc chuẩn thì tôi lại chưa chắc đã thắng anh. Nhưng anh cầm xúc xắc có đổ thủy ngân mà tới lừa tôi... Anh có biết không? Vị sư phụ dạy tôi là cao thủ làm giả xúc xắc đó. Mấy người mà gặp bà ấy thì cũng phải gọi là Tổ sư gia... À không, phải gọi là tổ sư mẫu.
- Tao mặc mẹ tổ sư gia tổ sư mẫu nhà mày. Thằng chó đẻ, mày chơi gian lận ở sòng của Bạo Long tao là không xong rồi.
Tên đầy ria hét lớn.
Thằng chó đẻ sao?
Trên mặt Đường Trọng còn mang ý cười nhưng vẻ tươi cười nọ đã trở thành lạnh lùng.
Hắn có thể dễ dàng tha thứ cho người khác khi mắng bản thân hắn, nhưng lại không tha cho kẻ khác dám mắng ông lão.
- Sao hả? Mày định cắn tao à?
Tên đầy ria lăn lộn giang hồ nhiều năm, cũng có ít nhiều mãnh khí. Từ khi Đường Trọng xuất hiện thì hắn đã bị thằng ranh này dắt mũi, tâm lý uất ức như sắp nổ tung. Nếu chuyện này truyền ra thì hắn sẽ trở thành trò hề mất.
Trần Long hắn cũng là kẻ vác dao chém người mới làm được đại ca, không phải là kẻ vuốt mông ngựa mà thành cán bộ.
Hắn dùng tay còn lại vỗ vỗ mặt Đường Trọng, mắng:
- Tao chửi mày là thằng chó đẻ thì đã sao?
- Trong tay anh có súng, tôi dù muốn làm gì cũng không được mà.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Nếu biết thế thì mày đừng dùng ánh mắt cá chết đó mà trừng lên với tao. Ông không thích.
- Được rồi. Tôi xoay người lại.
Thân thể Đường Trọng xoay sang một bên, sau đó dùng tốc độ càng nhanh mà quay. Khi tên đầy ria còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì đầu hắn đã bị dí súng.
Mà súng trong tay hắn không biết đã bay đi từ lúc nào rồi. Khẩu súng đang dí vào đầu hắn nhìn cũng hơi quen thì phải.
- Mày... Mày...
Tên đầy ria khiếp sợ nói chẳng ra lời. Nhanh, thật sự là quá nhanh rồi.
Tay không đoạt súng!
Cao thủ, thằng ranh này là một cao thủ rồi.
Khi hắn âm thầm giải quyết hết mấy người bên ngoài thì Bạo Long đã biết hắn là cao thủ. Nhưng hắn còn tưởng rằng mình có súng trong tay, chỉ cần không hoảng sợ là được... Hiện giờ thì hắn hoảng thật rồi.
- Mày mắng ai là chó đẻ hả?
Đường Trọng gõ súng lên gáy hắn, hỏi.
- Em, em mắng bản thân em.
Tên đầy ria bị gõ cốc cốc cốc. Mà càng đáng sợ hắn là hắn lo đạn trong súng đột nhiên bay ra một viên. Sau đó thì hắn xong đời rồi.
- Trần Long là chó đẻ. Em mắng Trần Long em đây.
- Thế nào? Mày muốn cắn tao sao?
Đường Trọng vỗ mặt hắn, hỏi.
- Đâu có, em chưa từng có ý nghĩ đó, tuyệt đối không có. Em thề mà. Đại ca, em sai rồi, anh bỏ qua cho em lần này được không?
- Đừng dùng cái ánh mắt tam giác của mày nhìn tao. Ông không thích.
- Vậy em xoay người lại, em...
Hự...
Một đầu gối của Đường Trọng thúc vào bụng hắn. Cả thân thể hắn vọt lên, sau đó rơi xuống cong như con tôm luộc, thân thể ngã lăn trên mặt đất.
- Khụ ... Khụ...
Đau đớn làm cho tên đầy ria kho khan liên tục, nước mắt rơi lã chã trên mặt.
- Đại ca.
Mấy tên côn đồ khác cũng không chặn Bạch Tố nữa mà lao tới muốn cứu tên đầy ria.
Khẩu súng của Đường Trọng vừa nhấc lên, bọn chúng liền vội vàng lùi lại.
Tên đầy ria chỉ là lão đại của bọn chúng chứ chẳng phải cha, chẳng lý gì bọn chúng phải đi chịu chết thay hắn... Hơn nữa dù là cha thì bọn chúng cũng chẳng đi chết thay.
Đường Trọng tủm tỉm cười nhìn bọn chúng, nói:
- Hiện tại súng ở trong tay tao, chúng mày tạm thời giữ lại ý kiến của mình đi.
Sau đó hắn đá đá tên đầy ria, nói:
- Hiện giờ có phải tao thắng rồi không?
- Vâng... Đúng vậy.
Mỗi câu tên đầy ria nói ra đều đau tới toát mồ hôi lạnh. Thằng ranh này ra đòn quá ác. Hắn hoài nghi là cả ruột của mình cũng bị hắn thúc đứt rồi.
Đường Trọng đi tới cầm tờ chi phiếu lại, cất vào trong ví của mình, nói.
- Tiền này cũng là của tao đúng không?
Tấm chi phiếu này là của Bạch Tố cho hắn, trong có hai triệu.
Đương nhiên tiền này là từ tổng giám đốc Lưu Minh Uy của tập đoàn MIFU. Chắc lúc hắn đưa ra cũng vô cùng không cam lòng đó.
- Đúng vậy. Anh thắng rồi, đều là anh thắng cả.
Tên đầy ria gật đầu như gà mổ thóc nói. Người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Cứ đuổi được sát thần này đi rồi hẵng nói, sau này không lo không có cơ hội trả thù.
Đường Trọng lại chỉ vào Bạch Tố, nói:
- Hiện giờ tao mang cô ấy đi được chưa?
- Được rồi.
Tên đầy ria sắp khóc tới nơi. Mày muốn đưa người đi thì tao cũng đâu dám nói gì chứ.
- Phải hỏi cho rõ ràng một chút chứ.
Đường Trọng nói:
- Tao là một người ân oán phân minh. Nếu cô ấy là do mày thắng được thì tao cũng sẽ thắng lại cô ấy... Tao biết làm nghề như chúng mày cũng không dễ dàng gì.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Tên đầy ria cuống quít phụ họa.
- Em cũng không cần cô ta, là cha cô ta bán cho chúng em thôi... Bọn em mở sòng bạc, tất nhiên cũng không tiện từ chối khách mà.
Bạch Tố cũng cảm thấy khá bất đắc dĩ với Đường Trọng.
Dù sớm đã biết thủ đoạn của hắn lợi hại rồi nhưng vừa rồi khi hắn dùng tay không đoạt súng thì cô cũng bị dọa sốc. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì không hay thì cô cũng không biết phải nói ra thế nào đây.
- Không thấy con rể tôi lợi hại à?
Lão Bạch được người khác cầm tay đỡ dậy, có vẻ rất đắc chí, không khách khí hô to với Tiểu Miêu đang nắm tay hắn:
- Còn không buông tôi ra đi à? Anh không sợ hắn đánh anh một trận sao?
Vẻ mặt Tiểu Miêu do dự. Lão đại chưa bảo thả người, hắn cũng không dám tự ý thả.
Nhưng không thả thì có khi ông con rể kia cũng không dễ chọc. Ngay cả Long ca cũng thua rồi...
- Con gái ơi con gái.
Lão Bạch giãy dụa không thoát được, cất tiếng gọi to:
- Mau cứu cha đi. Con gái à, con cứu cha về đi. Chỉ lần này thôi, đây là lần cuối... Cha xin con đó. Cha sẽ không bao giờ đánh bạc nữa đâu. Cha biết cha sai rồi, cha không bằng cầm thú... Con gái à, con cứu cha về đi.
Lão Bạch nói mà mặt đầy nước mắt, thoạt nhìn vô cùng thê thảm đáng thương.
Bạch Tố cắn chặt răng ngà nhưng không lên tiếng.
Tên đầy ria thấy lão Bạch kêu Lạt Thủ Thần Vương, ngẩng đầu nhìn Đường Trọng lấy lòng, nói:
- Hắn cũng có thể trở về... Hai người có thể mang cả hắn về.
Nhưng làm hắn thất vọng chính là Đường Trọng cũng không bởi thế mà cưởi với hắn,
Hơn nữa vẻ mặt hắn lại càng âm trầm hơn.
Đường Trọng túm cổ áo vest của hắn, lôi tên đầy ria từ trên mặt đất dậy.
Sau khi đặt thân thể hắn lên bàn làm việc, Đường Trọng liền giơ tay tát liên tục.
Trái một tát, phải một tát.
Trái một phải một.
Sau mười mấy cái tát, lúc này hắn mới hơi bớt giận, mở miệng mắng to:
- Mày mở sòng bạc kiểu đấy à? Mày làm ăn kiểu gì đấy? Người khác nợ tiền mày mà có thể không trả sao? Mày có ý thức nghề nghiệp gì không hả? Tại sao lại phải thả hắn? Dựa vào đâu mà thả hắn? Hắn nợ chúng mày nhiều tiền như thế, mày lại thả hắn ra à?
...
Mặt tên đầy ria rát bỏng, mà trái tim lại còn đau đớn hơn.
Hắn nghĩ mãi không hiểu là mình cuối cùng sai ở đâu?