Chàng trai ngày càng chăm chú, cảm xúc ngày càng thăng hoa, vẽ càng lúc càng nhanh.
Bút lông trong tay như đao bay kiếm múa loang loáng không một kẽ hở.
Khi hai con hổ đuổi được con linh dương, một con cắn đầu một con cắn đuôi rồi cả hai đồng thời dùng sức giằng con vật thành hai thì cũng là lúc bức tranh được hoàn thành.
Rất nhanh, hình ảnh hai mãnh hổ cắn xé lẫn nhau hiện ra trên giấy Tuyên thành.
Khi hắn hạ nét bút cuối cùng xuống cũng giống như tảng đá lớn từ trên người rơi xuống. Hắn thở dài một hơi, cả người nằm trên ghế đá.
Lấy tay vẽ tranh chỉ là tầm thường.
Dùng tinh thần vẽ tranh mới là thiên tài.
- Tứ ca vẽ đẹp quá.
Lúc này Khương Di Nhiên đi tới nhìn vào hai mãnh hổ tán thưởng. Dù cô không phải người trong nghề nhưng nhìn thần thái của hai con hổ cùng với bộ dáng khi chúng giành thức ăn vẫn có thể cảm thấy vẻ đẹp bạo lực làm rung động con tim.
- Di Nhiên,đây không phải lần đầu tiên em khen anh rồi.
Chàng trai cười nói.
- Đó là vì mỗi bức tranh anh vẽ đều rất đẹp nha.
Khương Di Nhiên ngọt ngào cười, lộ ra hàm răng mèo đáng yêu, mang khăn mặt sạch tới giúp chàng trai áo trắng lau mồ hôi trên trán rồi lại mang nước trà cho chàng trai uống.
Chàng trai cũng rất vui vẻ nhìn bức tranh hai con hổ nói:
- Việc làm mình dụng tâm thì tất nhiên sẽ có tinh thần.
- Đâu chỉ có tinh thần, là con cọp sống sờ sờ ấy chứ, nhìn mà doạ chết người.
Khương Di Nhiên cười khanh khách nói. Dừng một chút cô nói tiếp:
- Hắn đến Yến Kinh rồi.
- À. Vậy để hắn đến đi.
Chàng trai áo trắng cúi đầu uống nước.
- Có phải hắn đến thăm dò không?
- Thăm dò cái gì?
Chàng trai cười hỏi:
- Việc đã định trước, anh không thay đổi được, em không thay đổi được, hắn cũng không thay đổi được, không về được là sẽ không về được. Chẳng qua, nghe lời em nói thì hình như em đã đi gặp hắn rồi sao?
- Đúng thế.
Khương Di Nhiên gật đầu:
- Bây giờ hắn là Đường Tâm, mà em đi gặp là Đường Tâm nên người khác cũng không thể nói em không đúng được.
- Một mình em đi sao?
Chàng trai hỏi.
- Không phải.
Khương Di Nhiên đi qua nhẹ nhàng giúp chàng trai bóp vai cùng cổ, nói:
- Bồ Đề mới từ Ấn Độ về, cô ấy hẹn em đi dạo phố, em nói mang cô ấy đi làm quen một người bạn rồi đưa cô ấy đi cùng.
- Ngốc quá.
Thiếu niên cười nói.
- Chẳng lẽ cô ấy đã biết cái gì sao?
Khương Di Nhiên kinh ngạc hỏi.
- Vì sao cô ấy được gọi là Bồ Đề? Không phải vì tâm cô ấy như Bồ Đề sao, bên ngoài giả ngốc nhưng trong lòng thì sớm hiểu rõ rồi. Tự nhiên em mang cô ấy đi gặp một cô gái, còn là con gái họ Đường thì sao cô ấy không hiểu dụng ý của em chứ?
Chàng trai kiên nhẫn giải thích cho Khương Di Nhiên hiểu :
- Chiêu mượn đao giết người này thật vụng về.
- Em không sợ cô ấy biết.
Khương Di Nhiên quệt mồm nói. Đối với việc Tứ ca nói cô vụng về rất không vui.
- Cô ấy biết thì sao chứ?Dù cô ấy biết em lợi dụng bọn họ để giết tên con hoang kia thì sao? Đổng gia càng hận hắn hơn so với chúng ta. Chẳng lẽ cô ấy biết thì không ra tay sao?
- Sao phải thế? Bồ Đề là bạn của em mà.
Chàng trai thở dài:
- Dù trong mắt những người như chúng ta, bạn bè chỉ dùng để lợi dụng nhưng thép tốt thì cần dùng làm lưỡi dao. Dùng chút ít tình nghĩa của các em lãng phí ở loại chuyện này thật không đáng giá.
- Không đáng giá sao?
Khương Di Nhiên buông tay khỏi vai chàng trai, không muốn phục vụ hắn nữa,nói:
- Làm sao lại không đáng giá chứ? Chẳng lẽ tứ ca không phát hiện gì sao? Đã nhiều lần cô nhỏ nói trước mặt bà cụ là muốn đón tên con hoang kia về. Con điên Khương Khả Khanh cũng hồ đồ lại chạy đến Minh Châu làm chỗ dựa cho hắn, giúp hắn đứng vững trong bang hội của Minh Châu. Không chỉ thế, khi hắn gặp chút chuyện, cô nhỏ liền trực tiếp gọi điện thoại cho Quách Hải Long để Quách Hải Long giúp hắn giải quyết hậu quả. Điều này tính cái gì? Ước định lúc trước còn tính sao? Mặc dù hắn không bước vào nhà chúng ta nhưng cũng đã hao phí tài nguyên của chúng ta. Lần trước nhị ca tới Minh Châu muốn nhờ Quách Hải Long để lấy công trình nhưng Quách Hải Long nói mình không giúp được nên cự tuyệt. Thế mà chỉ chút chuyện nhỏ của hắn chỉ cần cô nhỏ gọi điện qua là Quách Hải Long liền chạy tới giúp đỡ. Bọn họ cuối cùng định làm gì đây?
Chàng trai xoay người lại, như suy nghĩ điều gì nhìn Khương Di Nhiên nói:
- Lạ thật, hình như em rất ghét hắn.
- Em có cả trăm lý do để ghét hắn.
Khương Di Nhiên cười lạnh:
- Chẳng lẽ anh không hận hắn sao?
- Đem hưng suy của cả gia tộc ký thác vào một người phụ nữ là việc rất vớ vẩn.
Chàng trai áo trắng nghiêm mặt nói:
- Chẳng qua bọn họ làm cho Khương gia phải chịu sỉ nhục cùng với trận sóng gió kia thật khiến người ta chán ghét.
- Vậy nên…
Khương Di Nhiên thấy thái độ của Tứ ca vẫn giống mình liền vui vẻ nói:
- Em sợ người của Đổng gia không biết rõ nên mang cô ấy đi tìm hiểu. Nếu không bọn họ thật tin rằng người biểu diễn trên đài là Đường Tâm đấy.
Chàng trai lắc đầu nói:
- Không nên xem thường đối thủ của mình, lại càng không nên xem thường Đổng gia. Đừng nói đời thứ hai của Đổng gia bây giờ đã toàn thắng đời thứ hai của Đường gia, dù là đời thứ ba như Đổng Bồ Đề cũng không kém Đường gia chúng ta chút nào.
- Nếu bọn họ đã biết sao còn không ra tay chứ?
- Có lẽ bọn họ coi hắn như vở hài kịch mà thôi.
Chàng trai giọng mỉa mai nói.
Khương Di Nhiên khanh khách cười nói:
- Nghĩ lại quả đúng như vậy. Ai nghĩ ra được phương pháp này vậy, thật giống đeo bom trên mình nha. Đúng rồi, liệu chúng ta có cần để hắn bị bại lộ thân phận không? Nếu để fans hâm mộ Hồ Điệp biết thần tượng của bọn họ đã sớm thay đổi có phải thú vị lắm không?
- Không được.
Chàng trai không đồng ý:
- Thứ nhất, hắn biểu diễn rất hay, ta thích. Thứ hai,người của Đổng gia cũng thích. Thứ ba, em cũng biết cô nhỏ đã mấy lần khóc lóc trước mặt bà nhưng có biết được tâm tư của bà sao? Dù sao đó cũng là con cháu mình, bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt mà. Ông thì không nói gì, bà cũng không quyết định được nhưng không có nghĩa bà không động tâm với cô nhỏ. Dù trong lòng chúng ta không thích hắn nhưng hắn vẫn là con của cô nhỏ, là em trai trên danh nghĩa của chúng ta. Nếu chúng ta, những người anh chị này lại ra tay với hắn mà để bà biết thì em nói bà sẽ giúp ai? Bà vốn cảm thấy áy náy với hắn đấy.
- Haizz. Chuyện này thật phức tạp quá.
Khương Di Nhiên cảm thán:
- Chúng ta không làm gì sao?
- Không phải em đã làm rồi sao?
Chàng trai cười nói:
- Đổng Bồ Đề cũng không phải người an phận, cứ xem cô ta sẽ làm gì đi.
- À.
Khương Di Nhiên nhu thuận đáp, nghĩ nghĩ lại nói tiếp:
- Tứ ca, có chuyện này em phải nói cho anh biết, hắn và Tô Sơn rất thân thiết.
- Vậy sao?
Chàng trai cười.
- Anh tin tưởng mị lực của Tô Sơn. Dù là ông lão tám mươi hay hài tử tám tuổi, dù là học sinh ngoan hay lưu manh, nếu cô ấy nguyện ý đều có thể hoà mình cùng họ.
- Nghe người ta nói, bọn họ quan hệ rất thân mật.
Khương Di Nhiên lại bổ sung một câu.
Vì thế khuôn mặt thiếu niên liền trắng bệch.
- Rất gần sao.
Hắn thì thào nói:
- Vậy tách ra là được rồi.
Dù có Khương Di Nhiên cùng Đổng Bồ Đề đến quấy rối nhưng sau khi họ đi buổi diễn tập vẫn được tiến hành. Thời gian quá gấp nên bọn họ phải tranh thủ từng giây từng phút một.
Lâm Hồi Âm cùng Trương
Hách Bản còn tốt một chút, bởi các cô đã bị Bạch Tố đuổi tới luyện tập trước. Nhưng Đường Trọng là lần đầu tiên tới đây nên hắn phải cố gắng hơn.
Dù là vậy nhưng năng lực học tập cùng năng lực thích ứng của hắn rất tốt, ngay cả Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản cũng không bằng. Chính vì thế mà Bạch Tố mới để hắn đến muộn vài ngày. Thứ nhất là để giảm bớt tiếp xúc với bên ngoài tránh bị bại lộ. Thứ hai là cô lo lắng hắn đến Yến Kinh lại gây chuyện nữa. Năng lực biểu diễn cùng năng lực gây chuyện của Đường Trọng thật làm người ta sợ hãi và thán phục rồi.
Chẳng qua có một việc đã khiến mọi người tranh chấp. Chính là trong buổi hoà nhạc ở đây Hồ Điệp cần xuất hiện như thế nào.
Khi biểu diễn ở Minh Châu, Đường Trọng đã dùng một cái lăng không để xuất hiện đã khiến toàn trường kinh diễm rồi. Trong một thời gian rất dài các fans hâm mộ đều điên cuồng truyền bá và truyền thông cũng nghị luận sôi nổi về việc này.
Trong việc này Bạch Tố vẫn phản đối, hi vọng Đường Trọng ít xuất hiện thì tốt hơn. Cô không muốn Đường Trọng biểu hiện không phù hợp với năng lực của Đường Tâm lúc trước. Thế nhưng đạo diễn sân khấu lại nghĩ ra một phương thức xuất hiện càng thêm đặc sắc, càng thêm kích thích, càng mang tính khiêu chiến hơn. Ông ta cho rằng, lần trước đã biểu diễn đặc sắc như vậy rồi thì lần này không thể bình thường được vì như vậy sẽ khiến người xem hụt hẫng. Điều này sẽ rất ảnh hưởng tới sự phát triển của Hồ Điệp trong tương lai. Họ cần phải rèn sắt khi còn nóng, cần một lần nữa đưa người xem đến cao trào. Như vậy sự nghiệp mới lên như diều gặp gió và trở thành nhóm nhạc hot nhất Châu Á được.
Hai bên tranh cãi không được, vẫn còn cần thảo luận thêm.
Kết thúc luyện tập, không nhận lời mời của đạo diễn sân khấu đi ăn khuya, Bạch Tố mang Đường Trọng, Lâm Hồi Âm cùng Trương Hách Bản trở về khách sạn.
Vì muốn giấu thân phận của Đường Trọng nên tài xế là người nhà Bạch Tố mang đến từ Minh Châu, đảm bảo có thể giữ bí mật.
Nhận được điện thoại của Bạch Tố, tài xế vội vàng lái xe đến cửa ra vào.
Đường Trọng, Lâm Hồi Âm, Trương Hách Bản cùng Bạch Tố liền lên xe rồi đi về phía cửa sau của sân vận động.
Khi đèn trước của xe chiếu vào bức Poster lớn của Hồ Điệp ở phía trước, tài xế liền kinh hoảng hô lên.
- Làm sao vậy?
Bạch Tố hỏi. Khi cô nhìn theo ánh mắt của tài xế sắc mặt liền trắng bệch.
Trên poster cực lớn kia là hình ảnh ba người máu chảy tươi đầm đìa.