Đường Trọng quay đầu lại, đằng sau có một người phụ nữ mặc đồ công sở màu đen bước nhanh tới chỗ mình.
Tướng mạo người phụ nữ rất thanh tú, thoạt nhìn có vài phần thùy mị, vóc người cao gầy, mảnh mai, giống như chỉ cần một ngọn gió là có thể thổi bay nàng đi vậy.
Nhưng mà, người phụ nữ này lại làm cho Đường Trọng căng thẳng.
Bởi vì, tay trái nàng xách một giỏ quả lớn, tay phải bưng một hộp như hộp điểm tâm, thế mà vẫn bước như bay, bước chân vừa nhanh lại vừa ổn, trong thân thể mảnh khảnh kia dường như có lực đạo vô tận.
Đường Trọng cảnh giác ngó chừng nàng:
- Tôi không nhận ra cô.
Người phụ nữ mỉm cười nói:
- Đường tiên sinh, có người nhờ tôi đưa lễ vật tới cho anh.
- Là ai? - Đường Trọng hỏi.
- Chỉ là một giỏ hoa quả với một hộp bánh trung thu thôi... - Người phụ nữ đưa lễ vật trong tay tới:
- Tết trung thu tới rồi, một chút lễ vật, xin hãy nhận lấy.
- Cô còn chưa nói cho tôi biết là ai tặng quà đó. - Đường Trọng không nhận:
- Nếu như tôi không quen người đó, vậy thì cô cầm lễ vật này về đi.
- Đường tiên sinh, đừng làm khó tôi có được không? - Người phụ nữ cầu khẩn, phụ nữ xinh đẹp lại ăn nói mềm mỏng, làm cho người ta rất khó mà cứng rắn được.
Đáng tiếc, Đường Trọng căn bản không nể mặt nàng.
- Là cô làm khó tôi trước. - Đường Trọng cười nói:
- Cầm về đi. Tôi không cần. Trường học cũng sẽ phát bánh trung thu, mùi vị hẳn là không tệ.
Người phụ nữ bất đắc dĩ nói:
- Nhiệm vụ của tôi là nhất định phải giao tận tay cho cậu.
Nàng tiến lên, Đường Trọng lui một bước.
Sau đó, nàng đặt cái giỏ quả và hộp bánh lên mặt đất, xoay người chạy nhanh như thỏ.
Nhìn người phụ nữ mang giày cao gót còn chạy trốn nhanh như thế, Đường Trọng hơi nhức đầu.
Hắn đi tới, khom lưng nhặt giỏ quả và hộp bánh trên đất lên.
Có một người công nhân quét rác đi qua, hắn nhấc giỏ quả và hộp bánh, đi tới, kín đáo nhét mấy thứ đó vào lòng bác gái đang đẩy xe rác:
- Bác gái, tặng cho bác. Tết trung thu vui vẻ.
Nói xong, hắn quay người đi thẳng.
- Ơ này, thằng bé này, thế mà cũng được sao? Không được! Sao bác lại có thể nhận món quà quý như thế này chứ?
- Thằng bé này, cháu có phải là Tiểu Cương, bạn trai của Thiến Thiến nhà bác không? Nếu đã đến thì đến nhà ngồi một chút nhé?
Đường Trọng không trả lời, càng không nhận lời mời tới nhà ngồi của bác gái, mà nhanh chóng chạy vào trường.
Đến khi Đường Trọng đi xa, người phụ nữ thanh thú kia mới quay lại chỗ ngã rẽ.
Nàng nhìn bác gái quét rác đang cầm cái giỏ quả và hộp bánh với vẻ mặt quái dị.
Đi tới đường Học Uyển cách đường Học Phủ một con phố, nàng ngừng lại trước một chiếc Audi màu đen.
Nàng kéo cửa phụ lái, ngồi vào xe, áy náy nói:
- Xin lỗi, tôi không hoàn thành nhiệm vụ.
- Haiz...
Chỗ ngồi sau xe, một tiếng thở dài làm người ta mềm nhũn cả xương đầu vang lên.
..
Đường Trọng đẩy cửa phòng ngủ, thấy trong phòng đã loạn xì ngậu. Hoa Minh bị vẽ đầy vạch đen lên mặt, chung quanh tán loạn, Lương Đào và đại sư Vương Ái Quốc đang vây trước vây sau Hoa Minh ngồi trên ghế tẩy bài, cười híp mắt nhìn một màn này.
Thấy Đường Trọng quay về, Hoa Minh xông tới, nắm tay Đường Trọng hô:
- Lão nhị, mày phải làm chủ cho tao. Rõ ràng tao không nói "chém", thế mà chúng nó lại dám giật con hai của tao xuống, có kiểu đánh bài thế này à?
- Mày có biết xấu hổ hay không? Đang định hét "chém", cuối cùng thấy trong tay Vương Ái Quốc người ta có tứ quý, cuối cùng lại nhặt con hai ghẻ lên, thế mà gọi là không thua à? Mày nhanh đưa mặt đây cho tao vẽ hai con rùa, nếu không thì không xong với bọn tao đâu.
- Đúng thế, đánh thua thì phải chịu thua, thế mới là đàn ông. - Vương Ái Quốc phụ họa:
- Không phải chỉ hai con rùa sao? Mặt cậu lớn như vậy, nhiều hơn hai con cũng được...
- Tao không chém.
- Mày vứt cả bài ra rồi mà còn kêu là không chém à?
- Đấy là chẳng may bị rơi.
- Lại còn ăn quỵt. - Lương Đào và Vương Ái Quốc một trái một phải bắt lấy hắn, Lý Ngọc cầm bút vẽ lại, nhanh chóng vẽ hai cái mai rùa lên mặt Hoa Minh đang liều mạng giãy dụa. Nhưng bởi vì hắn giãy đành đạch cho nên cũng chỉ vẽ được hai vòng tròn.
- Sao mấy người lại ngồi đánh bài với nhau? - Đường Trọng nhìn Vương Ái Quốc hỏi. Hắn không nhớ rõ Vương Ái Quốc và Hoa Minh, Lương Đào có quan hệ tốt đến chừng nào.
- Tôi tìm cậu nói vài chuyện. - Vương Ái Quốc cười ha hả nói, trên mặt hắn cũng có vài con rùa nhỏ:
- Cậu không có đây, bọn họ lại đánh ba thiếu một, tôi theo họ chơi vài ván.
- Chuyện gì? - Đường Trọng hỏi.
- Qua bên này, đại sự của viện hệ, không thể để cho mấy thằng này nghe được. - Vương Ái Quốc đi ra ban công, Đường Trọng cũng đi theo.
Đại sư Vương Ái Quốc chân thành đánh giá Đường Trọng, chậc chậc khen ngợi:
- Không ngờ tới, thật sự không ngờ được.
- Không ngờ cái gì? - Đường Trọng hỏi.
- Cậu có nhớ rõ lần đầu gặp mặt tôi đã nói gì không?
- Còn nhớ. - Đường Trọng nói. Câu "tôi liếc mắt đã biết một thằng hai lúa", phỏng chừng nhiều năm, thậm chí nhiều thập niên sau cũng không quên được.
- Khi đó tôi nói cậu là nhân trung long phượng, là một nhân vật không tầm thường.
- Hình như anh không có nói như vậy? - Đường Trọng chỉnh sửa, hắn đang nghĩ xem, có phải Vương Ái Quốc nói chuyện với nhầm đối tượng hay không, những lời này vốn là dành cho người khác:
- Lúc ấy anh đập bàn một cái, nói là "tôi liếc mắt một cái đã biết cậu là một thằng hai lúa.
- Không thể nào? - Vương Ái Quốc kinh ngạc há to miệng:
- Tôi nói thế à?
- Đúng vậy. - Đường Trọng gật đầu khẳng định.
Vương Ái Quốc liền lúng túng, ngượng ngùng nói:
- Ý của tôi đó là: cậu không phải hai lúa tầm thường, là hai lúa siêu cấp, là vương bài hai lúa, là hai lúa biết nghịch thiên, cậu chính là hình tượng hai lúa trong ngàn ngàn vạn vạn người. Cậu nghĩ đi, vừa vào trường học đã được viện trưởng Tiêu thu làm đệ tử. Phần vinh dự này đủ để cho mấy trăm người trong hệ chúng ta ghen tỵ tới phát điên. Còn có, ngày đó các cậu tranh cử lớp trưởng, tôi cũng có ở đó. Vãi đạn, tôi không ngờ được, số phiếu của cậu lại cao như vậy. Lúc ấy tôi đứng trên bục giảng, mỗi lần nghe họ báo tên cậu là cảm thấy mình lại run lẩy bẩy. Bình thường thì lớp trưởng đều là do lớp trưởng tạm thời trước đây lên đảm nhiệm, bởi vì họ đã quen biết rồi, có trụ cột quần chúng, tất cả mọi người đều bỏ phiếu cho hắn. Không ngờ cậu trâu bò vậy, trực tiếp vứt hắn sang một bên.
- Anh tìm tôi là để thừa nhận rằng ban đầu anh nhìn nhầm à? - Đường Trọng cười chế giễu.
- Ơ hay, tôi nhìn sai làm sao được? - Vương Ái Quốc đỏ mặt tía tai phủ nhận:
- Cậu đi hỏi thăm một chút, sinh viên mới năm nay nhiều như vậy, tôi còn xem tướng cho ai nữa không? Cũng là bởi vì tôi nhìn ra cậu không phải người thường, cho nên mới quên bắt một quẻ cho cậu. Nếu không là tôi đoán trúng rồi.
- Được rồi. - Đường Trọng cũng không cứa thêm vào vết thương của đại sư, cười nói:
- Anh tìm có việc muốn thương lượng sao?
- Đúng thế. - Vương Ái Quốc nói:
- Trước tiên hỏi cậu một việc, cậu có tình nguyện vào hội sinh viên không?
- Vào hội sinh viên? - Đường Trọng lắc đầu nói:
- Chưa từng nghĩ qua.
- Sao cậu lại chưa từng nghĩ đến chứ? Rất nhiều sinh viên muốn gia nhập đó.
- Vào thì có lợi ích gì?
- Không có.
- Thế thì sao tôi phải vào?
- Đây là cho mình một cơ hội rèn luyện nha. - Vương Ái Quốc lo lắng nói.
- Quên đi, tôi không vào đâu. - Đường Trọng nói:
- Năm nay tôi bận lắm, không có thời gian tham gia xã đoàn gì gì đó đâu.
- Nhưng mà cậu không vào không được a. - Vương Ái Quốc nói.
- Lớp trưởng các ban nhất định phải vào hội sinh viên. Hơn nữa, chỗ của các cậu cũng không tệ. Bình thường sẽ bố trí ở bộ sinh hoạt hoặc bộ kiểm tra kỷ luật, hai bộ này khá là nổi trội, cũng tương đối dễ lập thành tích.
- Hay là thôi đi. - Đường Trọng lắc đầu:
- Bây giờ tôi sợ nhất là nổi trội.
- Cũng vậy cả thôi. - Vương Ái Quốc cười khà khà:
- Bây giờ cậu là nam sinh nổi trội nhất trong đám tân sinh viên hệ chúng ta, cũng là người nổi tiếng nhất trong đám tân sinh viên của Nam Đại. Nghe nói có rất nhiều người của hệ khác không phục, muốn so đấu với cậu.
- ...
Đường Trọng bất đắc dĩ nghĩ, đây có gọi là mệt vì hư danh không nhỉ?
- Tôi không gia nhập hội sinh viên đâu. - Đường Trọng nói:
- Anh còn có chuyện gì thì nói nốt đi.
- Tiệc nghênh tân (đón người mới) a. - Vương Ái Quốc nhìn Đường Trọng như nhìn thằng nhà quê:
- Cậu chưa từng nghe nói qua sao?
- Đã nghe nói. - Đường Trọng nói:
- Cái đó thì liên quan gì tới tôi?
Vương Ái Quốc câm nín nhìn Đường Trọng:
- Cậu không phải là tân sinh viên à? Cậu không chỉ là tân sinh viên, mà còn là lớp trưởng nữa. Cho nên, chuyện này có liên quan đến cậu, liên quan rất lớn là đằng khác.
- Anh không bắt tôi lên đài ca hát đấy chứ? - Đường Trọng nói.
- Thế thì không cần. - Vương Ái Quốc vung tay lên nói:
- Tôi liếc cái là biết cậu không biết ca hát. Hệ có quy định, mỗi một lớp báo một tiết mục lên trường, cậu là lớp trưởng ban một, tiết mục ban một sẽ do cậu chịu trách nhiệm. Ca hát, khiêu vũ, diễn hài, tiểu phẩm đều được. Dù sao lúc báo lên trường học vẫn phải loại bỏ một đám nữa.
- Tôi thử một chút. - Đường Trọng nói. Tiêu Nam Tâm là ủy viên văn nghện trong lớp, chuyện này giao cho nàng làm là được.
- Đừng có thử. - Vương Ái Quốc nói:
- Qua kỳ nghỉ trung thu, nhất định phải nộp danh sách lên cho tôi.
- Được rồi. - Đường Trọng chỉ có thể đáp ứng.
Vương Ái Quốc vỗ vỗ bả vai Đường Trọng, cười hì hì:
- Tôi xem trọng cậu đó.
Vương Ái Quốc vừa đi, Hoa Minh len lén tới gần:
- Lão nhị, hệ để cho lớp chúng ta diễn tiết mục cho tiệc tối tân sinh viên sao?
- Mày có người để đề cử à?
- Không sai. - Hoa Minh bỉ ổi gật đầu:
- Đề cử bên ngoài thì sợ thù, đề cử bên trong không cần sợ người thân. Tao đề cử chính mình.
- Mày biết cái gì? - Đường Trọng hỏi.