Đường Trọng lái xe. Vương Ái Quốc ngồi ở vị trí phụ lái.
Bạch Tố và Trương Hách Bản ngồi ở ghế sau. Trương Hách Bản
luôn miệng nói. Miệng một giây cũng không nhàn rỗi chút nào.
- Dì Bạch, sao dì lại thành phó tổng giám đốc rồi? Thật sự
làm cho người ta kinh hỉ mà. Về sau trong công ty ai dám bắt nạt chúng ta chứ? Ai dám bắt nạt chúng ta, cậu sẽ cào rách mặt
ra.
Trương Hách Bản cười hì hì nói:
- Nhưng lão hồ ly Tôn Văn Lâm kia đã thành chủ tịch. Đường Trọng đã đánh con lão, lão sẽ không không gây khó dễ với chúng ta
chứ?
- Ông ấy sẽ không gây khó dễ cho chúng ta.
Bạch Tố nói:
- Quản trị Tôn là một người rất tốt. Cậu tiếp xúc với ông ấy nhiều thì sẽ biết thôi.
- Hừ, cậu không thèm tiếp xúc với ông ta. Ai bảo ông ta sinh ra một thằng con làm người ta chán ghét như vậy chứ?
Trương Hách Bản nói.
- …
Vương Ái Quốc từ một người nghiện máy tính suốt ngày ru rú
trong nhà thoáng cái lại bước vào thế giới đầy các ngôi sao,
cho tới bây giờ vẫn còn cảm giác như mình đang ở trên mây.
Nghiêm trang ngồi một chỗ, trên mặt luôn mang theo ý cười, không
thể không cười, thỉnh thoảng lại cười thành tiếng giống hệt
như hai kẻ đần nhà hàng xóm.
- Giám đốc Bạch, mai tôi có thể đi làm rồi à?
Vương Ái Quốc nhỏ giọng hỏi. Hắn nghĩ mọi cách để xác định
chuyện này, nhanh chóng đến công ty đưa tin. Chỉ cần hắn vào
được công ty thì mới có thể chính thức an tâm được.
- Không cần.
Bạch Tố nói:
- Đề nghị của tôi là cậu cứ về thương lượng với bố mẹ trước
đi, nói lựa chọn của cậu ra rồi giải thích cho bọn họ. Nghỉ
học là chuyện lớn, tốt nhất phải để bố mẹ cậu hiểu. Mặt
khác cũng phải xử lý chuyện ở trường thật tốt. Tôi cho cậu
thời gian một tuần đã đủ chưa?
- Đã đủ rồi. Đã đủ rồi.
Xe dừng trước cổng trường Nam Đại. Vương Ái Quốc xuống xe. Sau
đó Đường Trọng mới lái xe đưa Bạch Tố và Trương Hách Bản về
biệt thự Tử Viên.
Xe dừng lại trước cổng biệt thự Tử Viên, Trương Hách Bản đẩy cửa xe xuống trước.
Bạch Tố ngồi ở vị trí phụ lái không nhúc nhích, nói:
- Đường Trọng.
Đường Trọng quay người nhìn về phía cô, hỏi:
- Sao vậy?
- Cậu đưa tôi lên vị trí cao như vậy hình như không phù hợp lắm…
Bạch Tố nói điều lo lắng trong lòng mình ra. Cô biết mình tư
lịch quá nhỏ bé, từ một người đại diện ngôi sao nhảy một cái lên vị trí phó tổng giám đốc công ty, đây cũng không đơn giản
như nhảy ba cấp.
- Như thế nào? Áp lực à?
Đường Trọng cười.
- Tôi sẽ cố gắng làm tốt.
Bạch Tố vô cùng nghiêm túc nói.
Đường Trọng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Tố, an ủi nói:
- Tôi biết cô đang lo lắng cái gì nhưng tôi phải làm như vậy.
Trước khi tôi không biết ai là người đáng tin cậy, tôi chỉ có
thể bổ nhiệm người thân của mình. Cô chính là người thân của
tôi, là người tôi tín nhiệm nhất trong công ty. Với tôi, không ai
thích hợp với vị trí này hơn cô cả. Về phần những người khác có ý kiến gì không thì Tôn Văn Lâm sẽ làm tốt việc này. Nếu
ngay cả việc ổn định cục diện mà ông ta cũng không thể làm cho tôi thì người đứng đầu này nhất định không hợp rồi, tôi cũng
sẽ cân nhắc thay thế ông ta.
Hắn vỗ vỗ khuôn mặt Bạch Tố, cảm thụ da thịt trơn trắng nõn của cô, nói:
- Việc cô cần làm chính là phân công quản lý cho tốt, dùng thành tích chứng minh năng lực của cô.
- Nhưng mà…
Bạch Tố nói:
- Tôi thích ở lại công tác với nhóm Hồ Điệp.
- Chúng tôi cũng rất cần cô. Nhưng những nơi khác lại càng cần cô hơn.
Đường Trọng cảm nhận được Bạch Tố không muốn rời xa mình. Bắt đầu từ ngày mai cô sẽ không phải là người đại diện của nhóm
nhạc Hồ Điệp nữa ròi. Tuy vẫn trong một công ty nhưng bọn hắn
có thể ở công ty bao lâu?
Cho nên về sau thời gian gặp mặt càng ngày càng ít.
Tình cảnh hiện tại có khác gì sinh viên ăn bữa cơm chia tay?
- Hai người làm gì đó?
Trương Hách Bản kéo cửa xe ra. Ánh mắt tròn xoe nhìn chằm chằm bàn tay Đường Trọng, nói:
- Được. Tên đại sắc lang này, lại dám cầm tay dì Bạch, thật
sự là đến chết cũng không biết xấu hổ. Anh có bản lĩnh thì
cầm tay tôi đi?
Nói xong Trương Hách Bản liền duỗi bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình ra.
- Cô nghĩ thì hay lắm.
Đường Trọng bĩu môi nói.
Đường Trọng buông tay Bạch Tố ra, nói:
- Ngủ ngon.
- Lái xe cẩn thận.
Bạch Tố vừa cười vừa nói rồi chui ra khỏi xe.
Đường Trọng bắt đầu khởi động xe, sau đó vô cùng nhanh chóng biến khỏi tầm mắt hai cô gái.
Trương Hách Bản thu bàn tay nhỏ bé lại, tức giận nói:
- Sắc lang chết tiệt. Cậu biết ngay mà, anh ta không dám cầm tay cậu… Hừ!
Sau đó cô tức giận, vừa nói “bại hoại” vừa chạy vào trong sân.
Bạch Tố cười lắc đầu. Hai người này giống hệt trẻ con.
Đang trên đường, điện thoại trong túi áo Đường Trọng vang lên.
Làm như một ngôi sao lớn quang minh vĩ đại, không mắng chửi
người khác, cũng không ném ai, Đường Trọng thu hút Fans hâm mộ
cũng vì điểm này. Vì vậy hắn dừng chiếc xe ở ven đường rồi
mới lấy điện thoại trong túi áo ra, hơn nữa ấn nút nghe.
Đường Trọng còn chưa kịp nói chuyện thì đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh phụ nữ:
- Đến phòng 1106 khách sạn Bách Lệ.
Cạch…
Điện thoại liền tắt rồi.
Đường Trọng cười khổ, mình còn chưa đồng ý cơ mà.
Sau đó hắn cất điện thoại đi, cài đặt địa chỉ khách sạn Bách Lệ trên bản đồ oto, sau đó cho xe chạy về phía mục tiêu.
Đường Trọng bấm chuông cửa phòng 1106, người mở cửa là Huyên Dịch.
- Đường tiên sinh, cậu đến rồi.
Huyên Dịch cung kính chào hỏi Đường Trọng.
Đường Trọng khẽ gật đầu, hỏi:
- Khương tiểu thư đâu rồi?
- Tiểu thư đang tắm.
Huyên Dịch nói:
- Đường tiên sinh, mời cậu ngồi. Tôi rót chén trà cho cậu.
- Cảm ơn.
Đường Trọng nói.
Lúc này lại bị Khương Khả Khanh gọi đến, nhất định là chuyện có liên quan đến Huyên Dịch rồi.
Huyên Dịch vừa mới ngâm nước trà xong thì cửa phòng tắm bị người ta mở ra từ bên trong.
Mặc một chiếc áo ngủ sa mỏng màu đen, cặp đùi thon dài trần
trụi dụ hoặc ánh mắt người khác. Tuy trong phòng đèn lờ mờ
nhưng dùng nhãn lực của Đường Trọng thì vẫn có thể nhìn thấy nụ hoa như ẩn như hiện trên ngực kia.
Khương Khả Khanh vừa dùng khăn lông ướt lau tóc vừa đi ra, nhìn Đường Trọng, nói:
- Đã đến rồi à?
- Ừm.
Đường Trọng chuyển tầm mắt đến chén nước trà Huyên Dịch pha, hỏi:
- Trễ như vậy mà còn tìm tôi có việc gì thế?
- Giờ là mấy giờ?
Khương Khả Khanh vừa cười vừa nói:
- Như thế nào? Tối còn hẹn với người đẹp à?
- Không, đang chuẩn bị về trường ngủ đây này.
Đường Trọng phủ nhận.
- Dì không tin.
Khương Khả Khanh tùy tiện ngồi xuống đối diện Đường Trọng, đùi phải giơ lên rồi vắt sang đùi trái. Ánh mắt Đường Trọng đang
tập trung vào chén trà nên cũng không biết lúc cô làm động tác này đã lộ ra bao nhiêu xuân quang.
Cô quay người nhìn về phía Huyên Dịch, nói:
- Tiểu nam sinh nhà chúng ta rất được con gái để ý đấy. Cô
cũng phải cẩn thận một chút, chứ không phải lòng nó đấy.
- Tiểu thư nói đùa. Tôi tuổi già sắc suy, khó có thể lọt vào mắt Đường tiên sinh được.
Huyên Dịch khiêm tốn nói. Khương Khả Khanh càng nói chuyện tùy
tiện với Đường Trọng, bà càng kiêng kị với Đường Trọng hơn,
nghĩ thầm, lập trường hôm nay của mình là chính xác đấy, sau
khi chuyện xảy ra lập tức xin lỗi Khương Khả Khanh cũng là
chính xác đấy. Sai hay đúng chẳng lẽ người ta không biết sao.
- Giám đốc Huyên khách khí rồi.
Đường Trọng nói:
- Giám đốc Huyên cũng là đại mỹ nữ khó gặp. Cùng ngồi xuống nói chuyện đi.
Khương Khả Khanh không lên tiếng, Huyên Dịch cũng không dám ngồi.
Khương Khả Khanh cũng không có ý để Huyên Dịch ngồi, chỉ là nhìn về phía Đường Trọng, nói:
- Chuyện xảy ra ngày hôm nay, Huyên Dịch đã toàn bộ cho dì biết rồi. Mâu thuẫn giữa cậu và Trương Trọng Khải dì cũng đã biết. Huyên Dịch rất ủng hộ với việc xử lý của cậu. Trước đó cô
ấy bị ngoại hình của Trương Trọng Khải che mắt. Chuyện này cứ như vậy là được rồi.
- Vốn chuyện này không có liên quan gì với giám đốc Huyên, chỉ
là Trương Trọng Khải lang tâm cẩu phế. Tôi thấy người đàn ông
như vậy không xứng với giám đốc Huyên thoio.
Đường Trọng cười nhìn về phía Huyên Dịch, nói:
- Giám đốc Huyên sẽ không trách tôi chứ?
- Sao lại như thế được?
Huyên Dịch nói:
- Tôi còn muốn cảm tạ Đường tiên sinh đã giúp tôi nhận ra bộ
mặt thật của hắn đây này. Chuyện của hắn là lỗi sai của tôi.
Tôi xin nhận lỗi với tiểu thư và Đường tiên sinh.
- Ngàn vạn lần đừng nói như thế. Cô nói thế làm tôi thấy rất áy náy.
Đường Trọng xua tay nói:
- Tôi đã từng nói giám đốc Huyên có công rất lớn đối với sự
phát triển của Hoa Thanh. Thật ra cô hoàn toàn không cần phải
cố ý chạy tới đây giải thích đâu. Đều là người một nhà, không cần phải quá khách khí như vậy.
- Cảm ơn Đường tiên sinh đã thông cảm.
Huyên Dịch tỏ ra vô cùng thấp kém.
Khương Khả Khanh vứt khăn lau tóc trên ghế salon, nói:
- Chuyện đã rõ ràng rồi thì hãy bỏ qua đi. Huyên Dịch, bên này không có chuyện gì, cô về trước đi.
- Vâng.
Huyên Dịch nói:
- Tiểu thư, Đường tiên sinh, ngủ ngon.
Huyên Dịch nhặt chiếc khăn Khương Khả Khanh đã dùng rồi mang vào phòng tắm, lúc này mới nhẹ nhàng kéo cửa đi về.
- Cậu thấy thế nào?
Khương Khả Khanh nhìn Đường Trọng, hỏi.
- Có thể dùng, không thể trọng dụng.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Cô ta là một người phụ nữ thông mình, chỉ là rời dì một
thời gian quá dài, còn cần phải khảo hạch một chút. Dù sao
thế cục bây giờ cũng rất vi diệu.
- Suy nghĩ giống dì.
Khương Khả Khanh nói:
- Cô ấy cũng không phạm sai lầm gì cả. Một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi tìm một người đàn ông đẹp trai anh tuấn cũng không phải
chuyện gì lạ. Sai chính là chọn Trương Trọng Khải. Vì cô ấy
không dám đắc tội với cậu nên mới buông tha Trương Trọng Khải.
Cũng có khả năng vì những lý do khác mà buông. Đương nhiên, đây
chỉ là một khả năng. Trên thế giới này làm gì có trung thành
vĩnh viễn? So sánh với đại đa số, cô ấy xem như cũng được rồi.
- Đúng vậy.
Đường Trọng gật đầu:
- Bên cạnh dì làm gì có những người tài trí bình thường chứ?
- Lời này dì thích nghe.
Khương Khả Khanh cười khanh khách. Cô xoay cổ, nói:
- Nghe nói cậu mát xa cho lão thái gia hiệu quả rất được.
Đường Trọng dùng khí công mát xa cho lão thái gia, đối với tinh thần đương nhiên là có tác dụng trợ giúp. Vì để củng cố
hiệu quả nên Đường Trọng còn đặc biệt ở lại Khương gia vài
ngày, mỗi ngày đều giúp lão thái gia an dưỡng một lần.
- Chỉ là cũng được thôi.
Đường Trọng khiêm tốn nói.
Khương Khả Khanh chỉ chỉ cổ mình, nói:
- Tới đây. Hôm nay bà đây tùy ý để cậu giày vò đấy.