Bạch Tố cùng Hách Bản đồng thời lên tiếng, lo lắng Đường Trọng giận dữ sẽ vặn gãy cổ của A Ken .
Ở trong mắt các nàng thì một người đi ra từ ngục giam thì chuyện gì cũng đều có thể làm được a.
Đường Trọng không buông tay mà nhắc tay lên, đem thân hình gầy yếu của A Ken đến trước mặt mình, nói:
- Nhớ kỹ mấy chuyện. Thứ nhất, không nên gọi ta là Tiểu Tâm Tâm, gọi ta Đường Trọng.
- Thứ hai, đừng ở trên người của ta sờ tới sờ lui.
- Thứ ba, nếu ông còn dám nói hôn ta một cái, ta sẽ trực tiếp vặn gảy cổ của ông.
“ Bịch”
Đường Trọng buông tay, A Ken liền ngã trên mặt đất.
Bạch Tố nhanh chóng chạy tới nâng A Ken, sốt ruột hỏi:
- A Ken , có sao không? Có đau hay không? Có bị thương không? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?
Hách Bản cũng quan tâm A Ken , nàng giữ một cánh tay của A Ken , nói:
- A Ken, vừa rồi thật sự là làm ngươi ta sợ muốn chết. Làm người ta sợ muốn chết. Em cho là hắn cần vặn gảy cổ của người đấy, hắn rất hung nha. Ngày hôm qua hắn còn cầm con chuột để dọa em và Hồi Âm tỷ tỷ. Kỳ thật chúng ta đều không thích hắn, chính là Bạch di muốn chúng ta cùng hắn ở cùng một chỗ, A Ken, hiện tại lão sư hiểu biết nổi thống khổ của chúng ta chứ? Chúng ta sống thật thê thảm a.
Bạch Tố thật sự là bất đắc dĩ. Hách Bản cô nương này không có khuyết điểm gì lớn, duy nhất có chính là tật nói láo. Nếu nàng giống một chút của Hồi Âm thì đã tốt rồi.
Khuôn mặt như hoa như ngọc của A Ken lộ ra vẻ đau khổ, nhích bàn tọa lên, hiển nhiên là Đường Trọng đã không mang tổn thương gì đến cho hắn, nhưng mà thật ra làm cho hắn có chút e ngại, có chút ăn không tiêu.
- Ôi uy, thật sự là đau chết ta.
A Ken rên rỉ nói nói.
Tầm mắt của hắn lại nhìn về Đường Trọng , chật vật đứng dậy, khanh khách cười nói:
- Bất quá, ta thích nam nhân như vậy. Bá đạo, trực tiếp, mạnh mẽ…. Hãy xem cơ thể của anh ta kìa.
Hắn muốn đưa tay lại sờ ngực của Đường Trọng, bị Đường Trọng trừng, lại nhanh chóng rụt tay lại trở về.
- Đường Trọng .
Bạch Tố gấp giọng khuyên nhủ
- A Ken là nhân viên trang điểm quan trọng của công ty, ở trong hội thì anh ta có danh hiệu là “ Ma thuật sự” bình thưởng chỉ làm việc với những Thiên Vương, lần này bởi vì chuyện tình của Đường Tâm quá nhạy cảm, sợ bị nhiều người biết nên lão bản mới đặc biệt kêu A Ken đến đây để phụ trách thiết kế lại hình tượng của Hồ Điệp.
Nếu Đường Trọng hoàn toàn đắc tới với hắn thì A Ken vung tay chạy lấy người, bọn họ đi đến đâu mới có thể tìm được một người trang điểm tốt như thế?
- Không sao. Không sao. Ta không trách hắn.
A Ken che lấy lồng ngực của mình:
- Là đàn ông, ta thích.
"---------- "
Bạch Tố cùng Hách Bản liếc nhau, đều không nói gì.
Người này có phải là người có xu hướng tự ngược hay không?
Nghĩ đến điểm này, 2 người không rét mà run.
A Ken nói:
- Đem hắn giao cho ta. Một giờ sau, các ngươi lên lầu kiểm hàng
Nói xong, hắn liền mang 1 cái túi bước lên lầu.
Bạch Tố đẩy lưng Đường Trọng , Đường Trọng đành phải đi theo tên nhân yêu nam kia lên lầu.
Hách Bản trừng to mắt, nhìn bóng lưng 2 người nhỏ giọng nói:
- Bạch di, hai người bọn họ sẽ không ở trên lầu làm cái gì đó chứ?
Bạch Tố gõ trán nàng một cái:
- Cho dù A Ken có muốn làm thì hắn cũng không có biện pháp nào, bất quá, nếu Đường Trọng muốn A Ken làm gì thì trăm phần trăm có thể thành công.
- Bạch di thật là…
Hách Bản khanh khách cười nói.
Bạch Tố cười mắng:
- Nam nhân không muốn làm thì không phải là niềm vui thú của nhân sinh a.
Sau đó, hai nữ nhân khanh khách cười làm một trận.
1 tiếng đồng hồ sau, A Ken xuất hiện ở thang lầu hai, vẫy tay lại.
- A Ken , thành công rồi sao?
Bạch Tố kích động hỏi.
- Đi lên kiểm hàng đi.
A Ken đắc ý nói.
- Đi. Đi lên xem một chút.
Bạch Tố nói.
- Em cũng đi.
Hách Bản vội tạm dừng trò chơi “ Thực vật đại chiến cùng cương thi” trong laptop, từ trên ghế salon nhảy dựng lên.
- Không đi.
Lh tay đang cầm một quyển tập chí, không ngẩng đầu lên nói.
Bạch Tố đành phải nói:
- Hồi Âm, lên xem một chút, hắn là thành viên trong nhóm của các em, em cũng không hy vọng lúc phối hợp sẽ xảy ra vấn đề gì chứ? Đi xem, cũng giúp hắn tham khảo một chút. Cố vấn đề gì thì nói ngay, đỡ phải sau này lộ ra.
Nguyên bản Lâm Hồi Âm còn muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ đến lý do cự tuyệt thì cũng không còn nữa cho nên đành nói mấy câu rồi đi lên xem.
A Ken đừng ở trước cửa, cười hì hì:
- Tỷ muội thân ái, hãy chứng kiến kỳ tích ngay bây giờ…
Theo tiếng nhạc trong miệng của hắn thì hắn liền đẩy cánh cửa phòng ra.
Sau đó, ánh mắt của 3 nữ nhân liền nhìn đăm đăm.
Mỹ nam!
Tuyệt đối mỹ nam a!
Quần da màu đen bó sát người, ủng da màu đồng, trên thân là một chiếc áo T-shirt màu trắng bó sát người, bên ngoài có một áo cánh dơi hơi rộng. Trên cổ còn có đeo một khăn quàng cổ.
Đầu tóc Đường Trọng đã được A Ken tỉ mỉ cắt sửa lại, lông mày dài nhỏ, da thịt phấn nộn, phối hợp với khuôn mặt vốn có vài phần nữ tính của Đường Trọng hiển nhiên đã tạo thành một người khác.
- Rất đẹp trai nha.
Hách Bản khoa trương kêu lên.
Trong mắt Lâm Hồi Âm chợt lóe lên rồi biết mắt, cúi đầu xuống, dường như là đang nghĩ về tâm sự của mình.
Trên mặt Bạch Tố tràn đầy vẻ vui mừng, nhưng là, rất nhanh, nàng vừa lo lo.
Nàng đi đến bên người Đường Trọng , cẩn thận đánh giá một phen, sau đó hỏi A Ken :
- A Ken , anh có lầm không? Chúng ta là ban nhạc nữ, hình tượng của Đường Trọng như thế này có phải là hơi nam giới hóa quá mức không?
- Ây za, Tố Tố a, ta biết cô sẽ hỏi như thế.
A Ken cười ngọt:
- Lúc trước ta cũng nghĩ giống như cô, chính là muốn để cho Đường Trọng hòa hợp cùng với Hồ Điệp nhưng mà khi ta trang điểm lại cho hắn, thì ta liền cắt đứt ý tưởng này.
- Ban nhạc nữ thì thế nào? Ban nhạc nữ lại không thể có một mặt kiên cường sao? Lúc trước ở ban nhạc Hồ Điệp này cũng vậy, Đường Tâm là đội trưởng, nàng đại biểu cùng tượng trưng cho dũng khí của Hồ Điệp. Hồi Âm phụ trách cao âm, nàng đại biểu cho sự tự tin của Hồ Điệp. Bản Bản chính là Hoa Hồ Điệp, nàng đại biểu cho tình yêu, lúc trước chúng ta tính cho Đường Tâm đi theo phong cách như thế nhưng mà lại không thành công. Bởi vì nàng ấy là nữ nhân, hơn nữa lại là một nữ nhân có phong vị nữ.
A Ken đi tới vuốt ve bả vai Đường Trọng , thân thể Đường Trọng liền co rút lại nhưng chung quy hắn vẫn không xuất ra 1 cai tát. Loại tiếp xúc này, hắn có thể chấp nhận được.
- Đường Trọng thì khác, cậu ấy là nam nhân, là một nam nhân tinh khiết, đây là điểm thích hợp nhất, bất quá mọi người xem vẻ mặt của cậu ấy này, các cô cso thấy khuôn mặt này thì cảm thấy trên thế giới này có khuôn mặt nào hoàn hảo hơn không? Ôi, nếu ta là nữ nhân thì ta sẽ thích người nam nhân như vậy, nếu ta là một nam nhân thì ta có thể thích một người nữ nhân như vậy, cậu ấy có thể khiến cho cả nam và nữ đều điên đảo vì cậu ấy.
- Ta hiểu được ý tứ của người.
Bạch Tố gật đầu:
- Nhưng mà, nếu nói như vậy, có thể khiến cho người khác nhìn ra sơ hở không?
- Sơ hở à? Có sao?
A Ken liếc mắt nhìn Bạch Tố một cái, nói:
- Ta làm như vậy chính là vì muốn cậu ấy xuất hiện sơ hở, nếu để cho cậu ấy xuất hiện với hình tượng nữ tính thì sơ hở sẽ nhiều hơn, giọng nói chuyện này, tư thế đi đứng này, thậm chí là động tác dùng cơm a, nhưng mà ngay từ đầu cậu ấy có hình tượng “ Kiên cường” như vậy thì sau này nếu có xảy ra bất kỳ sơ hở nào thì mọi người cũng sẽ nghĩ đến là do bọn hắn hoặc là do cậu ấy “ Cố ý làm ra” Tố Tố, cô nói như thế có phải hay hơn không?
- Nhưng mà, trước kia Đường Tâm….
- Thôi, thôi…
A Ken cắt đứt lời nói của Bạch Tố , nói:
- Cô muốn nói là ttt trước kia không có hình tượng như thế này đúng không? Nhưng mà, ai quy định nghệ sỹ không thể thay đổi hình tượng a?
Thấy Bạch Tố còn do dự thì A Ken tiến lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nói:
- Tố Tố, cô phải tin tưởng ta, phải tin tưởng làm cách làm việc chuyện nghiệp của ta, ta là người chuyện nghiệp. Ta có dự cảm, nhóm nhạc Hồ Điệp sẽ trở nên bốc lửa, càng ngày càng nóng, nóng đến nỗi có một ngày sẽ nổ mạnh.
Bạch Tố cắn chặt răng, nói:
- Được rồi. Cứ như vậy.
Sau đó, nàng quay người nhìn về phía Đường Trọng , hỏi:
- Đường Trọng , cậu cảm thấy như thế nào? Nếu cậu có suy nghĩ gì thì hãy nói ra.
Đường Trọng một mực soi giương, nhìn trái, nhìn phải, sau đó lại tiếp tục quay một vòng, nhìn về phía sau lưng.
Từ trước xem ra sau, từ sau xem tới trước, từ bên phải xem qua bến trái, từ trái xem qua, từ trên xuống dưới đều đẹp.
- Không có ý kiến gì.
Đường Trọng cười a a nói, lúc trước nguyên nhân hắn không đồng ý là lo lắng những ngươi này cho hắn mặc nội y hay dùng bvs chẳng hạn, bây giờ người ta không đề cập đến vấn đề này thì tảng đá trong lòng hắn liền rơi xuống:
- Trước kia ta biết sau này lớn lên ta sẽ rất đẹp, nhưng ta không nghĩ rằng bản thân mình lại đẹp như thế này.
"-------- "
- Cổ của hắn.
Hách Bản chỉ vào cổ Đường Trọng nói:
- Có hầu kết.
- Đúng rồi.
A Ken vũ mị xoay người, từ trong bao da lấy ra một cái khăn lụa màu đen, nói:
- Dùng cái này đeo lên, che lại cổ.
- Giống như trang sức của tiểu cẩu.
Hách Bản cười khanh khách.
Đường Trọng thầm hận nói:
- Nếu ta đeo thứ này thì người bên ngoài sẽ hoài nghi. Nếu 3 chúng ta cùng đeo thì mọi người sẽ nghĩ như thế nào? Bọn hắn sẽ nghĩ rằng ban nhạc Hồ Điệp chúng ta sẽ thiết kế hình tượng mới.
- Đúng.
A Ken liên tục gật đầu:
- Ttt của chúng ta--- Đường Trọng thật thông mình, ta đã âm thầm chuẩn bị một cái vòng màu trắng, ta vốn chuẩn bị đưa cho 3 người nhưng sợ mọi người sẽ hoài nghi. Coi như đó là dấu hiệu của ban nhạc Hồ Điệp chúng ta, ôi, thật tốt, 3 loại nhan sắc của 3 người chính là bổn mạng của Hồ Điệp sao?
Ánh mắt Hách Bản trợn tròn, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên nhưng lại không biết nói gì cho phải.
Chẳng lẽ các nàng cùng hắn sẽ mang loại trang sức giống tiểu cẩu sao?