Nghe nói lúc ba bốn giờ là thời điểm con người ngủ say nhất. Sau tường
một toà biệt thự, một bóng đen trượt xuống từ góc tường không một tiếng
động.
Bóng đen hơi dừng lại lắng nghe động tĩnh chung quanh rồi như tia chớp
di chuyển về cửa sau toà biệt thự. Động tác của hắn vừa nhanh vừa linh
hoạt giống như một con chuột ra ngoài kiếm thức ăn tránh con mèo vậy.
Lưng hắn dán trên cánh cửa, hai mắt nhìn quanh bốn phía, hai tay động đậy đằng sau.
Cạch…
Một tiếng cạch, cửa gian phòng liền mở ra.
Bóng đen hơi nghiêng người, liền lẻn vào phòng, cửa sau biệt thự lại được đóng lại.
Không biết qua bao lâu, ngọn đèn trong biệt thự sáng rực.
- Có trộm, người đâu mau tới, có trộm…
Thanh âm thê lương vang lên, tất cả người làm, người hầu ở trong biệt thự đều bị tỉnh giấc.
Các cô xoa đôi mắt mơ màng chạy đến phòng khách, khi nhìn thấy một đống hỗn độn trong phòng khách cũng không khỏi kinh ngạc.
Có một số người nhanh trí liền chạy đi mở cửa phòng khách để bao tiêu nhanh chóng vào nhà.
Tuy tất cả đèn đều sáng nhưng cũng không thể xác định tên trộm đã đi hay chưa. Có một số đàn ông đi vào cũng có thêm lực lượng bảo vệ.
Tô Vinh Bính mặc đồ ngủ, sắc mặt tái nhợt, quát hai gã bảo vệ vừa chạy tới:
- Tra. Kiểm tra từng căn phòng trống, hẻo lánh một.
Biệt thự bọn họ lớn như vậy, tên trộm chỉ cần tuỳ tiện trốn ở một nơi
hẻo lánh đều có thể ẩn thân. Chuyện đầu tiên cần làm là đảm bảo mạng
sống. Nếu không, đợi đến khi bọn họ đi ngủ mà tên trộm lại ra tay thì
không chừng sẽ bị nguy đến tính mạng.
Cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
- Dạ.
Hai gã bảo vệ đáp. Một tên xông lên tầng trên, một tên phụ trách tầng dưới.
Trong lòng của bọn hắn cũng nghẹn khuất. An toàn cho nhà họ tô là do bọn họ phụ trách, bây giờ lại bị trộm thì không phải là đánh vào mặt bọn họ sao?
Chỉ sợ sau việc lần này Tô Vinh Bính cũng sẽ không giữ bọn hắn ở lại làm bảo vệ nữa. Không những thế, nếu chuyện này bị truyền ra thì còn ai dám thuê bọn hắn nữa đây?
Hành vi của tên trộm kia là vũ nhục bọn hắn. Chuyện này là vết bẩn trong lý lịch công tác của bọn họ đấy.
Bởi vì Tô Vinh Bính là một người cha rất nghiêm túc nên nếu không cần
thiết thì Tô Cẩm Dự và Tô Cẩm Hoài cũng không thích ở nơi này. Bọn họ
đều có chỗ ở riêng ở bên ngoài. Cho nên hôm nay biệt thự bị , trong nhà
cũng chỉ có Tô Vinh Bính cùng vợ là Quách Mỹ Trân, còn lại là hai người
giúp việc và một người nấu cơm. Hai cái bảo vệ đều ở tầng trệt trong
sân.
Tô Vinh Bính nhìn về vợ Quách Mỹ Trân nói :
- Bà đi kiểm tra xem trong nhà mất cái gì.
Quách Mỹ Trân do dự nói:
- Hay là đợi khi bảo vệ kiểm tra xong lại đi.
Tô Vinh Bính biết vợ sợ hãi nên cũng không nói thêm gì.
Mấy phút sau,hai gã bảo vệ lần lượt đến báo cáo nói đã kiểm tra mọi nơi rồi, tên trộm đã rời đi.
- Cậu ở lại.
Tô Vinh Bính chỉ một gã bảo vệ khoẻ mạnh, nói :
- Tiểu Lưu ra ngoài kiểm tra xem chúng vào bằng cách nào. Tốt nhất là ra phòng điều khiển bên ngoài xem camera một lần, rồi yêu cầu bọn họ hỗ
trợ điều tra xem có chiếc xe hay người nào khả nghi tiến vào khu nhà
không?
- Dạ.
Tiểu Lưu đáp rồi bước nhanh ra ngoài.
Lần này, Quách Mỹ Trân không chờ chồng phân phó đã dẫn hai người làm lên tầng kiểm tra.
Tô Vinh Bính cũng lên tầng, hắn vào thư phòng của mình.
Trong thư phòng rõ ràng có dấu vết lục lọi, còn có một lọ hoa rơi trên
mặt đất không bị nát cũng không phát ra bất kì âm thanh nào. Xem ra là
tên trộm kịp thời phát hiện nên đã nhẹ nhàng đặt nó ở trên mặt đất.
Ngăn kéo bàn cũng bị lục qua, một ít văn kiện trên mặt bàn cũng hơi lộn xộn.
Tô Vinh Bính cũng không để ý những điều này, hắn kéo một ô trên giá
sách, bên trong có một cửa ngầm. Bên trong cửa ngầm là một ngăn kéo bí
mật được xây sát trên tường.
Hắn bấm hai dãy số mật mã, ngăn kéo bí mật két một tiếng liền mở ra.
Hắn nghiêm túc kiểm tra bên trong một phen. Bên trong là đô la, tiền
mặt, vật phẩm quý giá và một số tài liệu quan trọng. Tất cả vẫn còn
nguyên.
Điều này khiến hắn thở dài một hơi.
Người an toàn, đồ vật trong két bí mật không bị mất, xem ra tổn thất lần này không lớn.
Chẳng qua việc lần này cũng cảnh tỉnh hắn, cần phải tăng cường bảo vệ biệt thự rồi.
Cho tới nay, hắn cảm thấy mình ở là khu nhà cao cấp tại Tô Hàng, sự bảo
vệ ở đây vốn rất an toàn. Trong nhà hắn cũng thuê thêm hai gã bảo vệ nên nghĩ như vậy là đủ rồi, không ngờ vẫn bị trộm lẻn vào.
Không những thế, tên trộm đến vào thời khắc nhạy cảm này khiến trong lòng hắn có một chút lo lắng.
Quách Mỹ Trân gõ cửa vào phòng, tức giận nói với Tô Vinh Bính:
- Hắn trộm đi vài bộ trang sức bằng vàng của tôi, còn có hai miếng ngọc
và một ít tiền mặt nữa. Phòng của Cẩm Dự và Cẩm Hoài cũng bị tên trộm
vào, không biết chúng nó có để đồ vật đáng tiền gì trong đó không. Bây
giờ bọn nó không ở đây thì chỉ có thể đợi chúng nó về tự mình kiểm tra
mới biết được.
Tô Vinh Bính liền đen mặt, nói:
- Gọi điện thoại bảo hai đứa nó về. Tôi đã bảo mấy ngày này đừng có đi lung tung cơ mà. Chúng nó đâu rồi?
Quách Mỹ Trân không dám trái lời chồng, sai người giúp việc ở bên ngoài gọi điện bảo Tô Cẩm Dự và Tô Cẩm Hoài về nhà.
Đợi đến khi người giúp việc ra ngoài, bà ta mới hỏi:
- Chúng ta bị mất nhiều đồ như vậy, có cần báo cảnh sát không?
Tô Vinh Bính suy nghĩ rồi xua tay nói:
- Thôi. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Việc có trộm đột nhập vào nhà khiến tâm tình hắn không được tốt.
Hắn vẫn có chút lo lắng.
Có lẽ chuyện không đơn giản như vậy.
Qua một đêm, sự kiện ngôi sao Đường Trọng đánh cảnh sát không bị phai mờ mà càng náo nhiệt, sôi động hơn.
Vô số truyền thông tranh nhau phỏng vấn, vô số dân mạng tranh nhau chửi
ầm lên, danh tiếng của Đường Trọng lại được thăng lên một độ cao mới.
Bởi vì có cái video nội tuyến kia làm chứng nên lúc này phần đông fans
hâm mộ của Đường Trọng lặng im, tình cảnh rất khác biệt so với việc hai
bên cãi nhau không ai nhường ai trước kia.
Chẳng qua, đáng quý chính là, mấy cái bạn bè của Đường Trọng khi được truyền thông phỏng vấn vẫn đều ủng hộ Đường Trọng.
Khi Trương Hách Bản làm tuyên truyền cho bộ phim Hắc Hiệp trên truyền
hình, người dẫn chương trình hỏi cô có ý kiến gì về việc tổ trưởng Hồ
Điệp, Đường Trọng đánh cảnh sát, Trương Hách Bản nhếch miệng nói:
- Đường Trọng là tên giảo hoạt, anh ấy mới không ngu ngốc đánh người như vậy đâu. Nếu anh ấy làm vậy thì nhất định là có lý do không thể không
làm. Tôi đang chờ kết quả cuối cùng của việc này đây.
Lời vừa nói ra, Trương Hách Bản cũng trở thành đối tượng công kích của
cư dân mạng, mắng cô và Đường Trọng đều không phải người tốt gì, đồng
thời hưởng thụ đãi ngộ ‘ chuột chạy qua đường’ giống Đường Trọng và hội
Chữ Thập Đỏ.
Bởi vì hình tượng của Lâm Hồi Âm lãnh khốc, lại giữ mình trong sạch,
chưa bao giờ bị truyền chuyện xấu với bất kì người đàn ông nào, và quan
trọng nhất là danh tiếng của Hồ Điệp đang như mặt trời giữa trưa nên
không ít thương hiệu quốc tế tìm Lâm Hồi Âm chụp ảnh quảng cáo. Bên
ngoài một sân ga quốc tế, một người phóng viên hỏi Lâm Hồi Âm có ý kiến
gì về chuyện này, Lâm Hồi Âm trả lời giống như phong cách của cô: không
có khả năng.
Điều khiến người ta kỳ quái chính là, dân mạng lại rất bao dung với người lãnh khốc nhất, hà khắc nhất Lâm Hồi Âm.
Số người nhục mạ, chỉ trích cô rất ít, thậm chí có người còn đưa ra ý
kiến phải suy xét lại về chân tướng của chuyện này. Bởi vì bọn họ tin
rằng Lâm Hồi Âm sẽ không nói dối. Nếu cô đã nói chuyện này là không có
khả năng, vậy có thể chuyện này còn có ẩn tình khác cũng nên.
Càng khó tin chính là, chị cả của Hoa Thanh, Trương Thượng Hân quan hệ
với Đường Trọng không sâu nhưng khi được phóng viên phỏng vấn, cô vẫn
nói:
- Tôi đã tiếp xúc với Đường Trọng, anh ấy là một trong những người đàn
ông thông minh nhất mà tôi từng gặp. Anh ấy sẽ không để cho mình rơi vào hiểm cảnh như vậy. Đây chính là phá huỷ danh tiếng cùng cuộc sống của
anh ấy mà. Tôi nghĩ, bên trong chuyện này nhất định còn có nguyên nhân
sâu xa hơn. Là một người bạn của anh ấy, tôi đang đợi một ngày chân
tướng của việc này được vạch trần. Nếu như cho tôi lựa chọn, tôi sẽ chọn tin vào Đường Trọng.
Ở một góc nhỏ, nơi ít người chú ý trên tờ báo ‘ báo chiều Minh Châu’ có
đăng một tin: Cảnh sát ở khu Vân Thành của Minh Châu nhận được một vụ án phá hoại cùng trộm cắp, đã bắt được một tên trộm bị vây trong cửa chống trộm.
Thỉnh thoảng có người đọc được mẩu tin tức này, cũng chỉ cho là chuyện
đùa sau bữa cơm, cảm thấy tên trộm này thật ngốc, có thể đi vào sao lại
không đi ra được chứ?
Nhưng không ai nghĩ đến, chuyện nhỏ này lại là khúc nhạc dạo đầu cho một hồi gió bão trên quan trường.
Văn phòng cục trưởng, Giang Đào lật xem cuốn bút ký trong tay, long mi hơi nhíu, lâm vào trầm tư.
Bên trong bút kí có ghi rất nhiều tên người cùng một ít con số, còn có
một số đồ vật mà nếu người ta nhìn thấy sẽ phải giật mình.
Ông ta biết rõ, nếu mình đem nó ra ánh sáng thì có thể gặp được nguy hiểm cùng áp lực mà trước nay chưa từng có.
Thế nhưng, cái đồ vật này đã rơi vào tay mình, điều này chứng minh,
người kia đã quyết tâm làm lớn chuyện nhằm lật đổ đối thủ của hắn rồi.
Ông ta lấy điện thoại di động ra, tìm số của Đường Trọng, chuẩn bị gọi cho hắn.
Nhưng do dự một lúc ông ta liền ngắt điện thoại.
Hắn không chủ động gọi tới, vậy thì chứng minh hắn không muốn bị người
ta bắt được dấu vết trong chuyện này. Hắn giả vờ không biết chuyện này,
vậy mình cũng giả vờ không biết hắn thúc đẩy chuyện này mới được.
Đây là việc trong quan trường, là cuộc đọ sức ở cấp độ khác.
Việc phát triển đến nước này cũng là thuận theo tự nhiên. Mình có thể
làm cũng chỉ là từ đằng sau đá ra một cước, còn việc xử lý hậu quả như
thế nào thì mình không cần quan tâm.
Ông ta suy nghĩ, rồi cầm điện thoại riêng gọi điện, thanh âm cung kính nói:
- Bí thư Trần, anh khoẻ không. Cảnh sát khu Vân Thành khi phá một vụ án
trộm cắp đã lấy được một tập tài liệu trọng yếu trên người tên trộm. Tập tài liệu này có thể liên quan đến một nhân vật cấp cao ở Tô Hàng. Tôi
muốn tự mình đến báo cáo với anh.
- Anh tới đi.
Trong điện thoại truyền đến ba chữ ngắn gọn mà có lực.