“ Cốc! Cốc!”
Cửa gian phòng bị người ta gõ vang.
- Cứ vào.
Tiêu Dục Hằng cũng không ngẩng đầu lên hô.
Bí thư của Tiêu Dục Hằng là Chu Lệ liền đẩy cửa bước vào, vừ cười vừa nói:
- Tiêu viện trưởng, có một cô gái tên là Nam Tâm nói là cháu gái của ngài tới tìm ngài.
- Nam Tâm đến đây ư?
Tiêu Duc Hằng cao hứng từ trên ghế đứng dậy sau đó cười cười ngồi xuống, nói:
- Nếu tôi không nhầm thì nàng đến để đưa tin, cho nó vào.
- Vâng.
Chu Lệ đáp.
Rất nhanh cánh cửa gian phòng lại một lần nữa bị đẩy ra.
Lần này xuất hiện ở cửa ra vào không phải là bí thư Chu Lệ mà là một cô gái tóc ngắn ngũ quan xinh xắn cùng với một làn da trắng.
Thân hình của nàng rất cao, chừng 1m72, bởi vì đã qua thời kỳ phát dục, vậy nên nàng có một cặp mông vểnh lên cùng một bộ ngực no đủ, cực kỳ dụ hoặc ánh mắt người khác.
Nàng mặc một cái quần jean màu trắng, đi một đôi giày màu rám nắng, trên người đeo một chiếc thắt lưng màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo kẻ ô vuông, hai chiếc cúc dưới tháo ra buộc lại với nhau làm cho
người ta có một cảm giác gọn gàng thoải mái.
Phía sau của nàng đeo một bao lớn chiếc bọc được nhét phình ra, như là con lừa chở đồ vậy.
Sau khi nàng đi vào, con mắt tinh nghịch ngắm tới ngắm lui, sau đó nhìn chằm chằm vào Tiêu Dục đang ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt từ ái nhìn nàng nói:
- Văn phòng của lão nhân gia bố trí cũng không tệ lắm, khí sắc cũng rất tốt, để con gọi cho con dâu của ông cho họ yên tâm.
- Nha đầu này.
Tiêu Dục rốt cuộc không thể không đứng dậy, chạy tới đỡ cái bao lớn trên lưng cháu gái của mình, yêu thương nói:
- Cái gì lão nhân gia? Con dâu của lão nhân gia ta còn không phải là mẹ của cháu sao?
- Lão nhân gia người đừng đến đây, coi chừng cái lưng của người.
Tiêu Nam Tâm đi lên trước vài bước, không cho Tiêu Dục đụng vào cái bao lớn sau lưng của nàng mà là đi đến chỗ ghế sa lon rồi cởi cái bao xuống:
- Cái bao này cháu đeo trên lưng quen rồi ông không cần giúp cháu.
Từ trong cái bao lớn của mình lấy ra một cái chai, lấy nước trà trên bàn đổ đầy vào cái chai của mình, lúc này mới giải thích.
- Cháu không muốn gọi cha mẹ tới, hai người họ nói nếu lần này cháu dám ra khỏi nhà thì không cần gọi họ là cha mẹ nữa, vì thế cháu chỉ có thể gọi người là lão nhân gia, còn hai người họ là con dâu và con trai của người.
- Cháu thật là….
Tiêu Dục lôi kéo cháu gái người đầy dơ bẩn và mệt mỏi ngồi trên ghế sa lon, đau lòng nói:
- Bọn họ đây không phải là nói nhảm với cháu hay sao? Cháu nói xem thử, cháu là một cô bé nhỏ nếu hàng ngày một mình đi tới Trương gia Hoành Sơn cũng được đằng này hết lần này tói lần khác lại đi tới cái gì mà Vân Giấu, Khung Thần Nông, Biển Chết, toàn những nơi nguy hiểm. Cháu cũng không phải không biết? Bọn họ cũng lo lắng cho cháu a.
- Hắc hắc, Hoàng Sơn Trương Gia thì có cái gì chứ ? Chả lẽ đến đó ngắm cảnh sao?
Tiêu Nam Tâm híp mắt cười lộ ra hai cái má núm đồng tiền đáng yêu :
- Ông nội, cháu biết là mọi người quan tâm, cũng là vì muốn tốt cho cháu nhưng cháu vất vả lắm mới có thể được ra ngoài, không đi xem núi cao biển rộng thì thật là uổng phí.
- Hơn nữa cháu cũng không phải là đi một mình, người không biết đấy ai thôi, trên đời này ai thể bắt nạt được cháu ? Cháu không cướp của bọn cường đạo trên đường đã là rất nể mặt bọn chúng rồi.
- Cháu...
Tiêu Dục Hằng bị cháu gái bảo bối của mình làm cho á khẩu không nói được gì nữa, hắn đã dạy ra nhiều đệ tử vĩ đại nhưng đối với cháu gái này bảo bối này của mình thì hắn có chút thúc thủ vô sách.
Đệ tử của hắn được hắn giảng dạy tri thức thì vui vẻ tiếp nhận.
Nhưng riêng cháu gái của hắn, tính cách mạnh mẽ, bất kì chuyện gì đều có cách giải thích độc đáo của mình, muốn giải thích cho nàng rất khó hơn nữa nàng còn chủ động thuyết phục lại mình.
- Được rồi, được rồi,.
Tiêu Nam Tâm nắm chặt tay của Tiêu Dục Hằng, làm nũng nói:
- Lão nhân gia đừng nóng nữa làm ảnh hưởng đến thân thể của ông. Những người kia đều bị cháu hành hạ cho muốn chết rồi, lần này cháu hứa với ông sau này cháu chính là thuộc hạ của ông, ông muốn chúa đánh thế nào cháu liền đánh như thế, ông muốn cháu mắng thế nào cháu liến mắng như thế được không ông nội, ông cười một cái đi nào.
Tiêu Dục Hằng không nhịn được cười, cháu gái này của hắn luôn có biện pháp làm cho hắn vui vẻ.
- Chà! Ông nội cười lên trông thật phong độ.
Tiêu Nam Tâm khoa trương hô.
- Nha đầu thối!
Tiêu Dục Hằng vỗ một cái lên đầu Tiêu Nam Tâm.
Thoạt nhìn thì dùng sức rất lớn nhưng khi đập đến đầu thì biến thành khẽ sờ lên đầu.
- Ngày hôm qua cha mẹ cháu còn gọi điện cho ông để hỏi xem cháu có lừa bọn họ để đi chơi hay không? Để cho bọn họ khỏi suy nghĩ và biết được tính cách cứng cỏi thủ tín của cháu thì ông đã nói dối cho cháu, cũng may hôm nay cháu đã tới, ông cũng đỡ phải lo lắng.
- Đó là đương nhiên, Tiêu Nam Tâm chính là cháu gái của Tiêu Dục Hằng sao có thể không giữ lời được?
Tiêu Nam Tâm vỗ lồng ngực của mình nói.
- Được rồi ngươi cũng không cần tự đề cao bản thân mình nữa, lát nữa ta cho người đưa ngươi đi làm thủ tục sau đó ngươi đi gặp bà của ngươi, nếu bà biết ngươi đến rồi chắc chắn sẽ rất vui mừng.
- Đừng ông nội.
Tiêu Nam Tâm khoát tay cự tuyệt:
- Cháu muốn tự mình đi làm thủ tục, để người của ông dẫn cháu đi chẳng phải là rất nhanh mọi người sẽ biết được cháu là cháu gái của ông sao? Như vậy sẽ gây sự chú ý của người khác đúng không nào? Phái biết rằng sinh viên của thời này đối với lãnh đạo đều không có hảo cảm gì. Tuy rằng không có làm chuyện xấu gì
nhưng như thế mọi người sẽ cho cháu là công tử bột mất.
- Còn nữa cháu cũng không có ở cùng ông cà bà nội đâu, như thế bà nội lại cả ngày nói điếc cả tai cháu mất, ông cũng biết bà nội là muốn cháu có thể
trở thành một tiểu thư khuê các, ăn chậm nói, khẽ cười duyên.
Mà cháu nội của ông trừ vẻ nữ tính bên ngoài thì làm gì có điểm nào giống nữ nhân, cho nên lão nhân gia nếu muốn cùng sống thọ với người bạn già của ông tới trăm tuổi thì xin người đừng để cháu ở cùng ông bà nha.
- Cháu….!
Tiêu Dục Hằng còn muốn phản bác vài câu nhưng nghĩ lại thấy trong đó cũng có vài phần đạo lý.
Người bạn già của hắn, xuất thân truyền thống danh môn có nền giáo dục
cho nên cũng hy vọng một thân sở học của mình có thể truyền
thừa hoàn mỹ trên người cháu gái. Vấn đề là cô cháu gái nhỏ này của bọn họ không phải là một cô gái yếu đuối, muốn nàng lên cây bắt chim, xuống nước chém rồng thì có thể được chứ bắt nàng học tập lễ nghi thì thật sự là khó hơn lên trời.
- Được vậy thì cháu sẽ ở cùng phòng với bạn học.
Tiêu Dục Hằng nói:
- Bất quá phải ăn cùng với ta.
- Dạ
Tiêu Nam Tâm sảng khoái đáp ứng:
- Cháu rất thích ăn món thịt kho tàu của bà nội.
- Vậy là tốt rồi, tối nay về ông sẽ bảo bà nội mỗi ngày đều làm cho cháu ăn.
Tiêu Dục Hằng cao hứng nói.
Ông cháu đang chuyện trò vui vẻ thì cửa gian phòng một lần nữa lại bị gõ vang.
Chu Lệ đẩy cửa tiến đến mặt mũi tràn đầy ý tứ xin lỗi nói:
- Tiêu viện trưởng, thật không có ý tứ quấy rầy ngài nhưng bên ngoài có một học sinh tên là Đường Trọng tới tìm ngài, tôi nói là ngài rất bận nhưng hắn nói là hắn có chuyện khẩn cấp muốn gặp ngài.
- Đường Trọng?
Tiêu Dục Hằng thoáng nhớ lại câu chuyện kia:
- Cho hắn vào đây.