Sự tình phát sinh quá nhanh, nam nhân trung niên căn bản là không đỡ kịp chỉ có thể trơ mắt nhìn vị công tử cùng với cái giường kia cùng nhau té rập xuống sàn nhà.
Bởi vì hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị, đầu của Lương Đào liền đập vào cạnh giường, hắn liền cảm thấy chóng mặt, hoa mắt.
Theo bản năng đưa tay sờ một phen, hoàn hảo không có chảy máu.
Triệu thư ký thật sự là sợ hãi:
- Lương Đào , cậu không sao chứ? Có cần đến bệnh viện để kiểm tra không?
Phụng mệnh hộ tống nhi tử của lão bản đến Nam Đại đọc sách, ngày đầu tiên đã xảy ra tình trạng như vậy, tuy rằng chuyện này không liên hệ đến mình, nhưng mà nếu lão bản đem chuyện này để nói mình thì sẽ ra sao? Nói cho cùng là công tác của mình không hoàn thành tốt.
Lương Đào cuối cùng là đã khôi phục bình thường, hung hăng nhìn chằm chằm Đường Trọng, nói:
- Mày sớm đã biết, có phải hay không?
- Đúng a.
Đường Trọng gật đầu.
- Lúc lau giường thì ta thấy có 2 con ốc đã bị hở ra, định một lát đi mua gắn vào nhưng không nghĩ rằng ngươi sẽ đổi giường với ta.
- Vì cái gì không nói cho ta?
Lương Đào thiếu chút nữa mà không nhịn được, định hung hăng đấm một quyền vào mặt Đường Trọng .
Hắn biết, tên gia hỏa này nhìn qua có vẻ trung thực, nhưng thật ra là hắn ám toán mình.
- Ngươi cũng không còn hỏi a.
Đường Trọng nói.
- Tiểu tử, mày tàn nhẫn.
Lương Đào dùng ngón tay chỉ lên Đường Trọng nói:
- Khoản này tao sẽ nhớ kỹ.
Mặt mũi mất hết, làm sao hắn không biết xấu hổ mà chính mình động thủ hoặc là nói Triệu thư ký đến hỗ trợ sửa giường được?
Hắn cũng không nói đến chuyện đổi giường cùng với Đường Trọng nữa, đem hành lý của mình để vào cạnh cửa rồi nổi giận đùng đùng, đi ra ngoài.
Ánh mắt Triệu thư ký ác độc liếc nhìn Đường Trọng một cái, cũng mau bước theo đi ra ngoài.
Hoa Minh thấy được một màn này, đối với Đường Trọng giơ ngón tay cái lên, nói:
- Cao. Thật sự là cao.
Đường Trọng cười cười, nói:
- Ta thấy giường bị hư, không muốn ngồi lên, không nghĩ tới hắn gấp gáp như vậy…
Hắn cũng không muốn ngày đầu sẽ gây mâu thuẫn với các bạn cùng phòng, huống chi người này còn ở lại đây chúng với hắn thêm vài năm nữa, mọi người ngẩng đầu cúi đầu đều cũng gặp mặt. Hắn biết việc giường này có 2 con ốc bị lỏng mà thôi. Không coi là chủ động trêu chọc mâu thuẫn a.
- Ha ha, có chút tiền thì có thể cho rằng lão tử là người đứng đầu thiên hạ sao? Quần áo LV, dây lưng, ví, cặp.. cả người giống như một cửa hàng bán đồ LV. . Dế nhũi không dế nhũi a?
- Dế nhũi cũng phải có tư bản mới được a.
Đường Trọng nói:
- Ta ra đi mua chút đồ vật. Chú có đi hay không?
Hoa Minh nhìn thoáng qua con thỏ đang ăn cà rốt, nói:
- Đi, Như thế nào không đi? Lần này ta xuất môn thì có mang theo tiểu quai quai, cần phải mua vài món quần áo, cái gì chậu rửa mặt a, bàn chải đánh răng a, tất cả đều phải cần mua.
- Vậy cùng nhau đi.
Đường Trọng nói, hắn ngưỡng mặt lên nhìn ln ngồi ở bên trên nói:
- Lý Ngọc, muốn cùng đi hay không?
- Không đi.
Lý Ngọc trên tai đang đeo một dây phone, trong tay đang cầm một quyển sách xem mê mẩn, cũng không ngẩng đầu lên hồi đáp.
Đường Trọng cười cười, cũng không thèm để ý, cùng dẫn theo một con con thỏ Hoa Vô Khuyết cùng đi tìm siêu thị.
Đường Trọng vẫn là đánh giá mị lực của tiểu thỏ tử này thấp rồi, hắn và Hoa Vô Khuyết hai người một đường đã đi qua, vô số nữ hài tử chứng kiến bọn hắn kinh hô:
- Oa, con thỏ thật đáng yêu a -----
- Con thỏ (*)? Các ngươi mới là con thỏ á.
Đường Trọng tức giận mắng. hắn có chút hối hận khi mang theo Hoa Vô Khuyết đi chung. Sau này, bất kể như thế nào cũng không có thể cùng hắn đi chung. Bằng không thì người khác lại cho rằng bọn hắn là 2 con thỏ.
(*) con thỏ ở chỗ này có nghĩa là trai bao ấy.
- Thế nào? Cảm thấy như thế nào?
Hoa Vô Khuyết dương dương tự đắc nói:
- Cùng đi với ta, có cảm giác là bản thân mình có chút thành tựu đúng không?
- Đúng a.
Đường Trọng cười gật đầu
- Chỉ cần không phải là con thỏ là tốt rồi.
Tất cả nổi bật đều bị con thỏ cướp hết, hắn làm sao còn có cái gì cảm giác thành tựu? Bọn hắn 2 người ngay cả thỏ cũng không bằng, bọn nữ sinh này thấy đầu tiên chính là:
- Oa, con thỏ thật đáng yêu.
Cái này xem như ca ngợi bọn hắn sao?
Đường Trọng thực không nghĩ ra, Hoa Vô Khuyết cảm giác thành tựu là chỗ nào đây.
- Hắc hắ, 2 chúng ta như vậy, nếu không có nữ sinh nào nhìn thẳng vào chúng ta thì…?
Hoa Vô Khuyết cười a a:
- Cả người chúng ta giống như bạc tỉ a. Giống như tên mặc đồ LV kia, tuy rằng thoạt nhìn thì như dễ nhũi không lịch sự bằng chúng ta nhưng mà có rất nhiều nữ nhân lại thích hắn, hắn là kình địch của chúng ta.
- ….
Đường Trọng đau lòng, chính mình lại ở chung với tên này a.
Càng bi kịch chính là Hoa Vô Khuyết nói Lương Đào chính là kình địch của hắn, nói cách khác ----- chính mình không đủ tư cách.
Đường Trọng nổi giận.
Rất phẫn nộ.
Hắn rất muốn chỉ vào mặt của mình nói với tên kia, ngươi nhìn mặt ta này, ta cùng với Đường Tâm trong ban nhạc Hồ ĐIệp có phải là rất giống nhau hay không? Đúng vậy ta chính là ca ca của nàng đó.
Siêu thị trong này rất biết mời chào, ở mỗi tầng đều có biển báo, rất dễ dàng để tìm thấy vị trí của các cửa hàng bán đồ trong siêu thị.
Đường Trọng cùng Hoa Vô Khuyết đi tới thì trong siêu thị đã chật kín người, vô số sinh viên cùng phụ huynh của mình đang xếp hàng tính tiền những mòn đồ mình mua.
- Người nhiều quá, hay là chiều nay chúng ta lại đến.
Đường Trọng nói.
- Đừng a.
Một tay Hoa Vô Khuyết mang theo con thỏ, một tay lại cầm lấy cánh tay của Đường Trọng :
- Nhiều người thì tốt, nhiều người thì không phải sẽ chú ý đến chúng ta hay sao?
Nói xong, liền lôi kéo Đường Trọng theo lối vào tiến vào siêu thị.
Quả nhiên, trong siêu thị những tiểu cô nương thấy Hoa Vô Khuyết ôm lấy con thỏ trong lòng thì một đám liền nhìn vào bằng ánh mắt tò mò, đương nhiên đây chính là nhìn vào con thỏ.
Hoa Vô Khuyết nhìn Đường Trọng ý bảo, nhìn đi, nhìn ka phong quang như thế này nè.
Đường Trọng ngượng ngùng đi theo hắn, cùng nhau đi mua đồ.
Hắn từ trong trại giam Hận Sơn đi ra, chỉ mang theo mấy bộ quần áo để mặc, hơn nữa, trải qua Bạch Tố còn A Ken xem xét thì 2 người bọn họ đã vứt đi quần áo của Đường Trọng .
Có người nào vào ĐH lại mang đồng phục của học sinh trung học không?
Tất cả quần áo trên người hắn đều là do Bạch Tố mua cho hắn, bình dân, thoải mái, quan trọng nhất là khiêm tốn.
Đường Trọng không để ý tới hắn, Hoa Vô Khuyết liền cố tình ghé sát người Đường Trọng , nói:
- Đường Trọng , những gì chú mua thì cũng mua giúp ka thêm 1 phần.
Trong tay của hắn mang theo con thỏ, không có biện pháp mua sắm.
Đường Trọng bất đắc dĩ, chỉ đành phải mua thêm.
“ Hừ”
Có người chặn trước mặt Đường Trọng .
Đường Trọng đi bên trái, nàng cũng đi bên trái.
Đường Trọng hướng phải, nàng cũng hướng phải.
Đường Trọng ngẩng đầu, liền chứng kiến một đôi mắt dễ thương ---- không, mắt nàng rất to.
Mắt hai mí, con ngươi màu đen như mực, tròng mắt màu trắng giống như tuyết, hắc bạch phân minh, không chứa tạp chất gì.
Bởi vậy, Đường Trọng liền cho ra mấy kết luận.
Thứ nhất, cô bé trẻ này có đôi mắt rất đẹp, vô cùng xinh đẹp.
Thứ hai, thân thể của cô bé này khỏe mạnh, ít nhất là không bị bệnh.
Thứ ba, nàng có chút ngốc.
Điều thứ ba làm sao hắn nhìn ra được?
Không phải nhìn ra, là cảm giác.
Đường Trọng nhận ra, nàng chính là cô bé ôm búp bê ở cổng trường, hắn cười hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Vì sao lại đụng phải ngươi?
Nữ hài tử nhíu mày nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhếch, kiêu ngạo còn giống là một tiểu công chúa.
- Là cô cản đường của ta.
Đường Trọng nói.
- Lúc ở cổng trường thì ta không chặn đường của ngươi, ngươi xuất hiện, lúc đóng học phí thì Vương thúc cũng nói thấy ngươi, hiện tại tới siêu thị mua đồ thì ngươi lại xuất hiện.
Khuôn mặt của nữ hài tử đỏ bừng:
- Có phải…là ngươi cố ý theo dõi người ta hay không?
- ….
Đường Trọng nghĩ, cô nương này có phải nói rằng mình không tốt bụng?
- Được rồi.
Nụ cười trên mặt Đường Trọng biến mất, hắn thở sâu, làm ra bộ dạng chân thật nói:
- Cô đã nhìn ra thì ta đây không thể không nói tình huống thực tế….
- Không cho nói.
Khuôn mặt nữ hài tử càng đỏ hơn.
- Nói cũng vô dụng. Nói ta cũng không nghe.
- Vì cái gì không thể nói?
Đường Trọng kinh ngạc nhìn nàng.
- …. Dù sao cũng là không thể nói.
Nữ hài tử tức giận dậm chân.
- Ta nhất định phải nói.
- Không được.
- Không được ta cũng muốn nói, bằng không ta sẽ chết vì nhịn mất.
- Vậy ngươi liền chết đi. Chết cũng không cần nói.
- …
Không nghĩ ra, tiểu nha đầu này còn rất hung ác.
- Ta nghĩ cần nói..
- Ta nói không cho nói.
- Ta muốn nói…. Cô suy nghĩ nhiều quá.
Đường Trọng nói:
- Là ta không cẩn thận mới đụng phải cô, cô muốn đi đâu sao?
“ Ách”
Khuôn mặt nữ hài tử lúc trắng lúc xanh, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng , búp bê được ôm trong lòng bị nàng cào vào làm rụng lông.
Sau đó, vành mắt của nàng đỏ lên, nước mắt bắt đầu rơi xuống. Dường như nữ nhân giống với Lâm Đại Ngọc, nói khóc thì liền khóc.
- Ai, đồng học, cậu là người hệ nào ? Có phải là người mới không ? Vì sao lại khi dễ một nữ đồng học thế ? Làm vậy không cảm thấy có chút quá đáng sao?
Anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện.
Khiến cho Đường Trọng một trận ác hàn chính là người ấy là…. Hoa Vô Khuyết đồng học.
Thấy Đường Trọng không nói gì nhìn mình thì hắn làm ra một động tác thủ thế, sau đó xoay người nhìn về nữ hài tử đang khóc kia cười nói:
- Tiểu muội muội, đừng khóc. Ta đã mắng người xấu, hắn sẽ không dám tiếp tục khi dễ cô. Nếu hắn còn tiếp tục mắng cô thì ca ca sẽ đánh hắn, cô xem, tiểu muội muội đáng yêu a, tiểu quai của ta lớn lên sẽ không khóc nhè giống như cô đâu…
- Ngươi mới là con thỏ, ngươi chính là con thỏ chết.
Không thể nghĩ tới chính là tiểu mỹ nữ này lại không nhân nhượng chút nào, còn đem lửa giận của mình phát tiết trên người Hoa Vô Khuyết :
- Một đại nam nhân, lúc nào cũng mang theo bên mình một con thỏ, có phải ngươi ác tâm không? Không phải là muốn các nữ hài tử chú ý tới ngươi sao? Không cảm thấy đó là việc quá tầm thường sao? Ta tình nguyện nếu thấy nó thì ta sẽ bắt nó ăn sống….