Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 61: Chương 61: Tao đồng ý giải trừ quan hệ cha con với mày!




A Ken nóng nảy la lớn:

- Ai ui, tiểu tổ tông của tôi, em cũng đừng có cắn hỏng nha, cắn hỏng là hỏng hết đó. Em có biết thứ đồ vật này quý giá với đàn ông thế nào không nha? Ai ui, mau buông ra nào, thật là làm người ta sợ chết rồi mà. Em cắn hỏng nó rồi, người ta sau này làm sao bây giờ nha?

Tài xế lái xe là người theo Bạch Tố từ quê ra, là người đàng hoàng. Bình thường cũng rất ít nói chuyện, người khác nói chuyện với hắn, hắn cũng chỉ hắc hắc cười hai tiếng, coi như đáp lại. Nhưng khi hắn biết đằng sau xảy ra chuyện gì, hai tay run rẩy, tay lái ý nữa là không nắm được, lái xe tông thẳng lên vỉa hè.

Chỉ có Lâm Hồi Âm không mở miệng, hơi hứng thú nhìn một màn này, hoàn toàn cho rằng mình là khán giả. Bạch Tố và A Ken nói rã cả họng, khuyên can mãi mà Trương Hách Bản vẫn không chịu nhả ra.

Đường Trọng nóng nảy la lớn:

- Cô không nhả ra nữa là tôi tiểu ra đấy.

Trương Hách Bản ngửa mặt liếc Đường Trọng một cái, ý nói ngươi tiểu đi, tiểu đi coi nào.

Cho nên...

Đường Trọng lại bắt đầu cầu xin tha thứ.

- Tôi nói sai rồi, tôi xin lỗi với cô. - Đường Trọng thành khẩn nói:

- Mặc dù cô không có phong tình thành thục như cô ấy, nhưng mà các cô ấy cũng không có mị lực của cô mà. Mỗi người một vẻ, mỗi người mỗi vẻ.

Lúc này Trương Hách Bản mới thấy hết giận, buông lỏng miệng ra, hừ lạnh một tiếng nói:

- Lần sau còn dám trêu chọc tôi, tôi cắn đứt anh.

Cắn đứt?

Đường Trọng thật tình ảo tưởng một phen như vậy, bất chợt đỏ mặt.

- Bản Bản. - Bạch Tố kéo Trương Hách Bản ngồi vào chỗ của mình nói:

- Cháu là con gái, sao lại có thể làm chuyện như vậy?

- Thế thì sao? - Trương Hách Bản không phục nói:

- Cháu đánh không lại hắn, hắn mắng cháu, cháu mắng lại không bằng cắn hắn. Chẳng lẽ lại để hắn ức hiếp trắng trợn như vậy?

- Nhưng mà, cháu cũng không thể cắn vào chỗ đó chứ. Cháu có biết như thế có ý nghĩa thế nào với con gái không? - Bạch Tố bất đắc dĩ nói.

- Cháu vừa vặn nằm úp sấp nơi đó, không cắn chỗ đó cắn chỗ nào? - Trương Hách Bản lẫm liệt nói:

- Lại nói, là các người hiểu sai. Cháu coi như ngậm một cái xúc xích trong miệng, nếu hắn còn dám trêu chọc cháu, cháu liền nghiến đứt, sau đó bỏ vào trong nồi nấu chín ăn hết.

- ...

Bạch Tố biết nói cũng bằng thừa, vẫn phải nói với Đường Trọng một chút, có lẽ sẽ thông được.

Bạch Tố ngồi lại chỗ của mình, Đường Trọng nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng nói:

- Có phải đã làm khó cho cô rồi không?

- Không có, Bản Bản là như vậy, nó vẫn còn trẻ con, tôi cũng quen rồi, cậu cũng không cần nghĩ nhiều. - Bạch Tố giải thích. Mình đã là một bà già ba mươi tuổi rồi, nhưng nhìn thấy cảnh như vậy không nhịn được đỏ mặt. Những người trẻ tuổi này thật là cởi mở.

- Tôi đang nói đến chuyện đập Tôn Thanh. - Đường Trọng cười nói.

- A. - Bạch Tố hơi lúng túng nói:

- Đúng là hơi phiền phức. Tôi muốn tự mình hồi báo với cha hắn.

- Hắn có biết thân phận thế thân của tôi không? - Đường Trọng hỏi.

- Không biết. - Bạch Tố nói:

- Chuyện này, tôi mới chỉ hồi báo qua với Tuyên đổng, hắn đồng ý. Nhân viên công ty cùng hai phó đổng khác đều không biết.

Bạch Tố chỉ chỉ A Ken nói:

- A Ken trước kia là một thợ trang điểm chuyên thiết kế hình tượng cho nhất tỷ Trương Thượng Hân. Vì ủng hộ kế hoạch của chúng ta, Tuyên đổng phái anh ta tới trợ giúp chúng ta.

Đường Trọng biết Trương Thượng Hân, cây đại thụ của giới âm nhạc. Xuất đạo mười mấy năm danh tiếng không giảm, hiện tại lại càng phát triển ở phương diện sáng tác nhạc phim. Là nhân vật quen thuộc của giới giải trí. Chẳng qua Đường Trọng không biết, nàng lại thuộc về cùng công ty với mình.

Đường Trọng nhíu nhíu mày nói:

- Nếu như hắn biết thân phận của tôi thì chuyện lại dễ giải quyết một chút. Nếu như hắn không biết, chỉ sợ cũng khó khai báo.

- Không sao, nếu như hắn không nói lý thì tôi sẽ cầu viện binh ở chỗ Tuyên đổng. - Bạch Tố chủ động an ủi Đường Trọng.

- Ừ, cô cứ nói tính tình tôi khá là dữ dằn, xử sự không tốt. - Đường Trọng cười nói:

- Tận lực đẩy trách nhiệm lên người tôi, nếu như cái vị Huyên đổng của các người còn muốn tôi tiếp tục kiếm tiền thay hắn thì nên đứng ra giảng hòa. Đương nhiên, chuyện Tôn Thanh thường xuyên đánh cô và ý đồ vô lễ với tôi và Hồi Âm, Hách Bản cũng phải đề cập tới với Huyên đổng. Cô không đề cập thì hắn cũng biết.

(Huyên đổng chắc là do Đường Trọng nghe nhầm nên phán bừa đó nhé )

- Tôn Thanh không thường xuyên đánh tôi, cũng không có vô lễ với Hồi Âm và Hách Bản.

- Nếu như hôm nay tôi không đánh hắn, vậy thì hắn sẽ đánh cô. Nếu như tôi không đánh hắn, sau này hắn nhất định sẽ tìm cơ hội vô lễ với ba người chúng ta. Dù sao cũng sẽ làm, cô cứ nói trước ra đi. - Đường Trọng nói:

- Có tin hay không là chuyện của Huyên đổng các cô.

Bạch Tố nhìn Đương Trọng nói:

- Anh ra tay cũng rất ác độc. Nếu như mách lẻo như thế, sợ rằng Tôn Thanh cũng không sống dễ chịu gì.

- Chẳng lẽ cô quên mất tôi đi ra từ chỗ nào hay sao? - Đường Trọng cười.

Trong lòng Bạch Tố thấy an tâm.

Nghĩ thầm, thiếu niên đi ra từ ngục giam, rốt cuộc hắn muốn gây ra bao nhiêu sóng gió trong giới giải trí này đây?

Tôn Thanh dừng BMW ở ven đường quốc lộ, cởi áo khoác tây trang Armani bị dính cỏ trên người ra, ném vào thùng rác bên cạnh.

Lấy điện thoại trong người ra, bấm một số.

Vừa nối được với đầu bên kia, hắn liền hổn hển hô:

- Cha, con bất kể lý do gì, nhất định phải chèn ép ba tiểu tiện nhân nhóm Hồ Điệp cho con. Con muốn chúng nó đi tìm chết, cho chúng nó thân bại danh liệt. Còn có con điếm thúi Bạch Tố kia nữa, dám liên hợp với chúng ức hiếp con. Cha tốt nhất là đuổi nó luôn đi.

- Xảy ra chuyện gì? - Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trầm ổn. Cảm xúc của người đàn ông cũng chẳng thay đổi vì thái độ kịch liệt của Tôn Thanh.

- Chúng nó... - Tôn Thanh uất ức muốn khóc. Nhưng mà chuyện bị một con đàn bà bạt tai, lại một cước đá bay dù thế nào cũng không nói nên lời. Mặc dù người đàn ông bên kia là cha mình:

- Chúng nó rất đáng hận, chúng nó không cho con mặt mũi, lại mắng cha là đồ chó đẻ. Không cho con mặt mũi cũng không nói, nhưng chẳng lẽ lại có thể mắc cha như vậy? Dù thế nào đi nữa, chẳng phải cha vẫn luôn là cấp trên của chúng hay sao? Con mặc kệ, dù thế nào cha cũng phải chèm ép chúng nó cho con. Nếu không con liền...

- Liền cái gì?

- Con liền giải trừ quan hệ cha con. - Tôn Thanh xúc động, ngay cả mấy lời này cũng nói ra.

- Tao đồng ý. - Người đàn ông nói.

- Cha, cha đồng ý? - Tôn Thanh kích động hô:

- Có phải cha chèn ép chúng nó?

- Không. - Người đàn ông nói:

- Tao đồng ý giải trừ quan hệ cha con với mày.

- ...

Bạch Tố không ngờ tới, nàng còn chưa giải thích xin lỗi với phó đổng sự trưởng Tôn Nghiệp Dũng, Tôn Nghiệp Dũng đã gọi điện tới cho nàng.

Thấy vẻ mặt ngưng trọng của Bạch Tố, cầm điện thoại lại chậm chạp không nghe, Đường Trọng hiểu ra, hỏi:

- Là hắn?

- Hưng sư vấn tội đây mà. - Bạch Tố cười khổ, làm thủ thể suỵt với mọi người, lúc này mới nhấc điện thoại, thành khẩn nói:

- Tôn đổng, thực xin lỗi, chúng tôi đang ở trên đường, điện thoại cũng chỉ rung lên, không nghe thấy tiếng chuông gọi tới.

- Không sao. - Người đàn ông bên kia khẽ cười nói:

- Tôi đã biết hết rồi, cô không cần để trong lòng. Mặt khác, nói cho Đường Tâm, tôi đã khiển trách thằng ôn kia rồi, sau này không đi quấy rầy các cô ấy nữa. Các cô cố gắng nữa lên, công trạng gần đây tốt vô cùng, tôi thật cao hứng.

- Vâng. Cảm ơn Tôn đổng, tôi sẽ chuyển lời. - Bạch Tố vội vàng đáp.

Cho đến khi cúp máy, Bạch Tố vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

- Hắn nói gì? - Đường Trọng ân cần hỏi han. Thấy sắc mặt Bạch Tố có gì đó không đúng, Đường Trọng an ủi:

- Không nên sốt ruột, có chuyện gì nói ra trước đã. Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.

- Hắn nói hắn đã biết chuyện này, bảo chúng ta không cần lo lắng. Hắn còn nói đã khiển trách Tôn Thanh, bảo tôi nhắn cho cậu, sau này Tôn Thanh không quấy rầy cậu nữa. - Bạch Tố xoay người nhìn về phía Đường Trọng:

- Cậu nói xem, hắn có âm mưu gì hay không?

- Âm mưu gì? - Đường Trọng hỏi ngược lại.

- Nếu không có âm mưu, vậy chuyện này chẳng phải quá cổ quái hay sao? - Dù thế nào thì Bạch Tố cũng không tin chuyện giải quyết dễ như vậy:

- Hắn có ngoại hiệu là lão đạo, trên mặt thì cười ha hả với người, nhưng sau lưng lại cho người ta một đao, vô cùng âm hiểu. Tôi đoán chừng chúng ta xong đời rồi.

Vẻ mặt Đường Trọng nghiêm túc lên, nói:

- Chúng ta sau này chú ý đề phòng cho tốt. Binh tới tướng ngăn, nước tới đắp đập. Lưu Vĩ Đông nói tàn nhẫn như vậy, bây giờ chẳng phải vẫn ngừng công kích hay sao?

- Chỉ hy vọng là như thế. - Bạch Tố nói:

- Hy vọng chúng ta lo lắng thừa.

Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm liếc mắt nhìn nhau, sau đó quay mặt đi, không nói gì.

Lúc xe về đến cửa khu Tử Viên, thấy chỗ gác bảo vệ có thanh âm cãi vã.

- Đại ca, để em vào đi. em có chứng minh thư, em còn có thẻ học sinh. Em để cả chứng minh lẫn thẻ học sinh ở nơi này, em đi vào tìm người, lập tức ra ngoài ngay.

- Đại ca, em không phải lừa gạt, cũng không phải trộm cặp, em là sinh viên Nam Đại. Em có một bạn học trong khu này, em muốn vào tìm cô ấy.

- Nếu anh không tin, vậy anh cùng em đi vào. Em biết anh vội, em trả anh thù lao được không? Đại ca, anh xem vậy có được không?

- Xảy ra chuyện gì? - Bạch Tố hỏi.

- Có người muốn vào. - Tài xế lên tiếng đáp. Hắn hạ cửa xe xuống, hô về phía phòng bảo vệ:

- Mở cửa.

Hai bảo vệ vọt ra khỏi cửa, dẫn một nam sinh tóc dài, đeo guitar đằng sau về một bên, mở cửa cho xe vào.

Trương Hách Bản thích xem náo nhiệt, cũng kéo cửa xe xuống.

Nam sinh thấy mặt Trương Hách Bản, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liều mạng giãy dụa, hô lớn:

- Đường Tâm, Đường Tâm, mình là Cao Sơn nè Đường Tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.