Nhiệt độ của Minh Châu bắt đầu tăng lên, sắc trời cũng không âm trầm như trước nữa, không khí cũng không rét lạnh như trước. Thời tiết không còn lạnh buốt, cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn.
Hiện tại đúng là thời điểm giải lao buổi chiều. Thu Ý Hàn và đội phát
triển sản phẩm cùng ngồi trong phòng trà, uống cà phê nói chuyện phiếm.
- Ồ, Tiểu Phân mới mua nhẫn à? Bao nhiêu cara thế? Đẹp thật đấy. Khi mình cưới nhất định cũng phải mua nhẫn kim cương mới được.
- Bạn trai tớ mua cho đấy. Anh ấy cầu hôn tớ rồi. Mình đã đồng ý, tuy
không xe không nhà, coi như là hai người làm công ăn lương nhưng con
người anh ấy vẫn rất đáng tin cậy. Con gái mà, chẳng phải chỉ cần một
chỗ dựa thôi sao?
- Đúng thế. Có mấy người đàn ông mua nổi nhà, xe tại Minh Châu đâu? Dù
là có thì cũng không có duyên với mấy cô gái như chúng ta. Thu Ý Hàn thì còn đáng hâm mộ ấy, người xin đẹp thế này, trong công Thu Ý Hàn có bao
nhiêu người thích cậu nhỉ? Lần trong quản lý nhân sự Triệu Hoành Đào
cũng chủ động chào cậu còn gì? Anh tôi không phải muốn theo đuổi cậu
sao?
Mặt Thu Ý Hàn đỏ lên, nói:
- Đâu có? Chỉ là chào hỏi bình thường khi gặp mặt thôi.
- Chà, nếu theo đuổi thì cậu có đồng ý không? Mình bảo này, Triệu tổng
của chúng ta cũng coi là người tuổi trẻ tài cao đấy. Quản lý nhân sự của một công ty lớn, tiền đồ vô lượng. Không nói tới chuyện có xe có nhà,
trông cũng đẹp trai. Trong công ty cũng có rất nhiều người thích anh ấy
đấy. Cậu đừng bỏ lỡ nhé.
Thu Ý Hàn lắc đầu rất nghiêm túc, nói:
- Các cậu đừng đoán mò. Bọn mình không có khả năng đâu.
- Sao lại không có khả năng chứ?
Nói tới thói xấu của Thu Ý Hàn, mọi người liền hăng hái hẳn:
- Cậu không thích cái cậu trai đeo kính hôm trước đánh lưu manh giúp cậu đấy chứ? Theo mình thấy thì cậu nam sinh đeo kính kia trẻ quá, chắc là
sinh viên đại học hả? Yêu đương thời đại học không đáng tin lắm đâu, còn không bằng tìm một người đàn ông có kinh tế trong xã hội. Triệu tổng
đúng là người đàn ông có kinh tế còn gì? Không nói tới tiền tài nhiều
thì cũng là có chút ít để dành.
- Chúng ta thật sự không có khả năng mà.
Thu Ý Hàn lắc đầu.
- Các cậu không hiểu đâu.
Đừng nói tới tình cảm cá nhân của cô với Triệu Hoành Đồ kia bằng zero, cái cửa ải của cha cô cũng không qua được đâu.
Thu Hồng Đồ sao có thể để cho đại tiểu thư thiên kim của tập đoàn Hồng Đại đi lấy một quản lý nhân sự của một cửa hàng chứ?
Đương nhiên trong mắt người bình thường thì chức vị này đã sáng chói
rồi, là đối tượng mà không ít cô gái trẻ theo đuổi. Nhưng trong mắt Thu
Hồng Đồ, đây hẳn là loại không môn đăng hộ đối chăng?
Lúc mấy cô gái còn đang đùa vui thì chỉ thấy có một cố bé ôm bó hoa bách hợp rất lớn tiến vào, kích động hô:
- Thu Ý Hàn, Thu Ý Hàn, hoa của cậu đây. Lại có người tặng hoa cho cậu đấy.
- Òa.
Các cô gái đồng loạt hô lên. Mặc dù cảnh này diễn ra trước mặt các cô
cũng tới cả nghìn lần rồi những mỗi lần đều khiến các cô kích động.
- Ai tặng hoa vậy?
- Hôm nay là ngày thứ chín liên tiếp rồi nhỉ? Chẳng lẽ người thần bí còn chưa chịu lộ diện sao?
- Mình thấy nhất định là Triệu tổng tặng đấy. Triệu tổng đúng là một
người rất lãng mạn đó. Ý Hàn, cậu nếu yêu đương với Triệu tổng thì anh
ấy cũng sẽ quan tâm tới bọn mình rồi.
Thu Ý Hàn nhận bó hoa, nói:
- Mình cũng không biết ai tặng nữa.
Cô tìm kiếm trong bó hoa một hồi, cuối cùng cũng thấy một tấm bưu thiếp.
- Nếu em đã hơi động lòng thì chính là niềm cổ vũ lớn lao cho anh. Có thể tới lầu ba uống một chén cà phê không? Triệu.
- Đúng là Triệu tổng rồi. Là anh ấy thật. Nhất định là anh ấy.
Mấy cô gái đứng cạnh nhìn lén tấm bưu thiếp liền kích động hô to.
- Ý Hàn, mau đi đi. Triệu tổng đã chủ động tấn công rồi, cậu cũng không nên từ chối ý tốt của người ta.
- Đúng đúng. Trước khi đi phải trang điểm lại một chút đã. Mình có nước hoa CK đây, cậu xịt một chút nhé.
- Ý Hàn cần gì trang điểm chứ? Cứ như vậy mà đi là tốt rồi. Có câu nói thế nào nhỉ? Bông sen từ nước đi ra có vẻ đẹp tự nhiên.
Thu Ý Hàn nhét lại tấm thiệp vào trong bó hoa, nói:
- Mình không đi.
- Sao lại không đi chứ? Ý Hàn, đây là một cơ hội tốt mà.
Tiểu Phân vốn quan hệ tốt với Thu Ý Hàn liền chủ động khuyên nhủ:
- Tuy mình chưa tiếp xúc với Triệu tổng nhưng với điều kiện bên ngoài của anh ấy thì thật sự là người đàn ông tốt đấy.
- Đúng vậy, cậu yêu đương với Triệu tổng, không chừng sẽ được chuyển tới bộ phận nhân sự đó. Có bằng cấp ba thì đã sao chứ?
- Ý Hàn, nếu cậu hồi hộp thì... Bọn mình đưa cậu lên lầu ba nhé?
Thu Ý Hàn cười cười, nhét bó hoa vào tay cô gái vừa đưa vào, nói:
- Bạn à, nhờ bạn đi lên lầu ba, nói mình bận việc nên không đi được, cám ơn ý tốt của anh ấy.
Cố gái kia ôm bó hoa to, không biết làm sao, nói:
- Thế có ổn không? Hay là cậu tự lên nói với anh ấy đi?
- Đã có ý gì thì lên nói chuyện làm gì?
Thu Ý Hàn từ chối.
- Thế khéo lại càng hiểu lầm.
Thấy thái độ của Thu Ý Hàn như vậy, mọi người đều tỏ vẻ Thu Ý Hàn đã chọn sai, về sau nhất định phải hối hận.
Còn có người suy đoán Thu Ý Hàn thích cậu nhóc lần trước chạy tới đánh
lưu manh hộ kia. Dù sao thì một cô gái ngây thơ như Thu Ý Hàn sẽ dễ bị
cảnh anh hùng cứu mỹ nhân mê hoặc nhất, không cân nhắc tới hiện thực tàn khốc.
Đúng lúc này, bên ngoài liền có tiếng ồn ào truyền lại. Tiếng bước chân
của rất nhiều người vang lên, cũng có tiếng người đẩy ghế đứng dậy chào
không ngừng.
Mấy cô gái đều cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ chẳng lẽ Triệu Hoành Đào không đợi được nên đã chạy tới rồi sao?
Dù hắn tới thì cũng không tạo thanh thế lớn như thế chứ?
Hay là hắn lập tức mang người tới cầu hôn rồi?
- Người đâu? Mọi người đi đâu rồi?
Tiếng bánh mỳ nam truyền tới.
Mấy cô gái tuy ghét cay ghét đắng nhưng vẫn phải cầm chén cà phê của mình ra ngoài.
Sau đó các cô liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho kinh hãi.
Phòng làm việc chật kín người đứng. Mấy đồng nghiệp ngồi chơi game cũng
nhao nhao đứng hết lên, ra vẻ rất ngạc nhiên hoặc kinh hoàng.
Thu Ý Hàn thấy người đàn ông cầm đầu kia, sắc mặt thoáng cái trở nên cực kỳ khó coi.
- Thu Ý Hàn, các cô chạy đi đâu vậy?
Bánh mỳ nam chỉ vào Thu Ý Hàn quát:
- Giờ làm việc lại không làm việc, đưa đồng nghiệp vào phòng giải lao
nói chuyện phiếm. Còn muốn đi làm không? Đi làm đơn thôi việc luôn đi.
Bánh mỳ nam đúng là rất tinh quái. Hắn chuẩn bị mượn cơ hội các lãnh đạo công ty đi thị sát, trực tiếp đá Thu Ý Hàn ra khỏi công ty . Thế là hợp ý hắn rồi. Ai bảo Thu Ý Hàn lại phạm lỗi, để hắn bắt được chứ?
Thu Ý Hàn vốn còn ôm lòng cầu may nhưng khi thấy người đàn ông trung
niên kia chủ động cười với mình, hơn nữa còn vẫy tay thì trái tim cô
liền trầm xuống.
Cô hiểu rõ, cuộc sống như hiện tại của mình đã chấm dứt.
Thu Ý Hàn đi tới trước mặt người đàn ông trung niên kia, hô nhỏ:
- Cha.
- Cha sao?
Tất cả mọi người đều chấn kinh.
Chủ tịch tập đoàn Hồng Đại, khách quen trên bảng xếp hạng tỷ phú, thế mà con gái hắn lại tới làm một nhân viên cấp thấp, suốt ngày bận rộn cực
khổ à? Có phải đang đùa không?
- Thu tổng, vị này là...?
Ông chủ cửa hàng, Hải Vân kinh ngạc, lên tiếng hỏi.
- Ha ha, để Vân tổng chê cười rồi.
Thu Hồng Đồ cười ha hả, cưng chiều nhìn Thu Ý Hàn, nói:
- Đây là con gái Thu Ý Hàn của tôi. Con bé này nghịch ngợm, chạy tới chỗ Vân tổng quấy rồi, khiến Vân tổng gặp phiền toái rồi.
- Úi chà.
Hải Vân hận không thể vặt rụng tai mình:
- Hóa ra là thiên kim đại tiểu thư của Thu tổng à? Thu tổng thế này
không phải là muốn dọa chết tôi sao? Đại tiểu thư tới chơi, Thu tổng nên nói sớm một tiếng chứ. Tôi hoàn toàn không biết, lại để tiểu thư phải
vất vả. Tôi có tội.
Thu Ý Hàn? Con gái Thu Hồng Đồ sao? Đại tiểu thư Thu gia?
Nghe câu chuyện này, đại não của mọi người đều chưa kịp phản ứng.
Đây là sự thật sao? Bọn họ không phải đang diễn kịch đấy chứ?
Khó chấp nhận nhất chính là bánh mỳ nam.
Bánh mỳ nam vốn muốn mắng Thu Ý Hàn một trận, khiến hình tượng cô xấu đi trước các lãnh đạo rồi đá ra khỏi công ty . Thế nhưng giờ hóa ra hắn đã đắc tội với đại nhân vật khó lường rồi sao?
- Cha tới làm gì thế?
Thu Ý Hàn hỏi Thu Hồng Đồ.
- Đến nói chút chuyện với Vân tổng, tiện thì đón con về thôi.
Thu Hồng Đồ cười nói.
Vân Hải bên cạnh bổ sung:
- Thu tiểu thư à, cô tới đây làm việc thì tôi hoan nghênh vạn phần đấy.
Nhưng lần sau cô tới nhớ nói một tiếng nhé. Nếu có chỗ nào chiêu đãi
chưa tốt thì kính xin Thu tiểu thư thông cảm cho. Đúng rồi, còn có một
việc, tôi vừa mới ký hợp đồng với cha cô. Tập đoàn Hồng Đại chính thức
sát nhập công ty chúng ta vào rồi. Về sau nơi này chính là nhà của Thu
tiểu thư rồi.
...
Tin tức này càng rung động hơn, cũng khiến mấy chị em trước kia của Thu Ý Hàn không biết phải nói sao.
Hiện tại các cô đã hiểu rõ, vừa rồi các cô không ngừng cổ vũ Thu Ý Hàn
và Triệu Hoành Đào, tại sao Thu Ý Hàn lại bảo là bọn họ không thích hợp.
Thu Ý Hàn là đại tiểu thư Thu gia, thế thì sao mà thích hợp nổi?
Thu Hồng Đồ nhìn bánh mỳ nam, lại nói với Hải Vân:
- Khảo sát cửa hàng dừng ở đây thôi. Đã là người một nhà rồi, tôi có một đề nghị nho nhỏ. Tôi hy vọng là công nhân và cán bộ lãnh đạo phải tạo
tấm gương tốt, nếu trường hợp nào không hợp chuẩn thì nên đào thải,
tuyệt đối không nương tay.
- Đây là một đề nghị tốt mà.
Hải Vân cười ha hả. Hắn nhìn thoáng qua phó giám đốc. Phó giám đốc hiểu ý gật đầu, kéo tay bánh mỳ nam, đi ra ngoài bàn chuyện "kết toán tiền
lương".
Thu Hồng Đồ cười cười, lại quay người lại nói chuyện với mấy đồng nghiệp của Thu Ý Hàn.
- Cám ơn các cô đã chăm sóc cho Ý Hàn trong thời gian qua. Là cha của Ý
Hàn, tôi cũng rất vui vì nó có được những người bạn như các cô. Vốn tôi
muốn mời các cô một bữa cơm nhưng đoán chắc các cô cũng không muốn lắm.
Có người bật cười.
Đúng là bọn họ không dám ngồi ăn cơm cùng bàn với ông chủ lớn của tập đoàn Hồng Đại. Sơn hào hải vị cũng ăn không ra gì.
- Cho nên tôi đã nhờ Vân tổng chuẩn bị chút quà mọn, tặng mỗi vị đồng nghiệp trong phòng một món, coi như là vật kỷ niệm nhỏ.
Thu Hồng Đồ nói chuyện nhẹ nhàng:
- Một lần nữa, cám ơn các cô đã chăm sóc Ý Hàn. Ý Hàn, chúng ta về thôi.