- Ba năm trước lúc tôi mới vào đại học, tôi cùng ba người bạn cùng phòng đi dự lê khai giảng xong, bốn người đi ăn cơm, nhìn trong vườn trường có những đôi tình nhân tay trong tay, cảm thấy Cửu Vĩ Ngạc Long hâm mộ. Tôi nói với ba người bọn họ, sang năm tôi sẽ rời khỏi các cậu, tìm được tình yêu của chính mình.
- Sau đó thì sao?
Vương Ái Quốc ngửa cổ uống ừng ực chai bia lạnh trong tai, ợ một cái rồi nói:
- Kết quả là sang năm sau đúng là tôi rời khỏi bọn họ thật. Ba người bọn họ tìm được bạn gái rồi.
Từ lúc ngồi xuống giả bộ thâm trầm bi thương, tránh cho Vương Ái Quốc xúc động xong, giờ Lương Đào và Hoa Minh cũng không nhịn nổi nữa, cả hai đồng thời bật cười to.
Hoa Minh mở chai bia đặt trước mặt Vương Ái Quốc, nói.
- Vài ngày nữa lại tới ngày khai giảng rồi, cậu lại vì dung nhập với bọn họ nên vội vàng tìm bạn gái à?
- Không phải.
Vương Ái Quốc chăm chú lắc đầu, giơ chai bia lên đụng với Hoa Minh, sau đó một hơi uống hết cả nửa chai rồi nói:
- Tôi đâu có phải người như vậy chứ? Tình yêu không được phép đùa chơi. Tôi thật lòng đối với cô ấy.
- Hắc, Lão Vương, nghe tôi khuyên một câu đi..
Lương Đào cũng chủ động giơ chai lên cụng với Vương Ái Quốc, nói:
- Bỏ đi. Người con gái này không hợp với cậu. Chỉ cần là một người phụ nữ bình thường, thấy cậu đứng trong gió lạnh vừa thắp nến vừa ôm hoa, vừa hô lên là thích cô ấy, ít nhiều cũng phải cảm thấy cảm động. Cô tôi không hề có chút cảm động nào, ngược lại còn nói hành động của cậu rất xấu hổ. Cho dù không thích..... Uyển chuyển từ chối không được sao?
- Người ta nói.
Hoa Minh đứng lên thay Lưu Nhã Nhi biện hộ::
- Người ta có nói là mình đã có bạn trai rồi. Kết quả tên này lại cứ khăng khẳng bảo người ta chưa có. Người ta còn có thể làm gì được nữa??
Lương Đào và Vương Ái Quốc cùng căm tức mắng:
- Cậu đứng ở phe nào đó??
- Tôi chỉ đứng ở phe chính nghĩa mà thôi.
Hoa Minh oai phong lẫm liệt nói.
- Ai bảo tôi là hóa thân của chính nghĩa đây? Chẳng qua Lương Đào nói tôi cũng hơi tán thành. Lão Vương à, quên đi thôi. Người phụ nữ này không có chút ý tứ nào với cậu. Nếu không thì cô ta cũng không nói ra những lời làm tổn thương cậu như vậy. Như vậy cũng chứng minh cô ta chẳng có tình cảm gì với cậu đâu..
Vẻ mặt Vương Ái Quốc buồn bã, đẩy đẩy gọng kính nói:
- Tại sao cô ấy lại không thích tôi chứ? Tại sao lại thế chứ? Chúng tôi cùng tổ chức hội thể dục, cũng tổ chức vũ hội, còn thường xuyên ăn cơm chung. Đúng rồi, tôi còn rủ cô ấy đi xem Titanic nữa. Mấy đứa nhà quê các cậu có biết Titanic không? Biết bộ phim này đại biểu cho cái gì không?
- Tình yêu đó..
Vẻ mặt Vương Ái Quốc chăm chú nói:
- Bộ phim này đại biểu cho tình yêu. Cô ấy đồng ý đi xem cùng với tôi, chứng tỏ là đã thích tôi rồi. Hay là trước đó cô ấy thích tôi, giờ thì không thích nữa?
Hắn sờ sờ mái tóc của mình. Không rối mà.
Hắn lại nhìn bộ âu phục trên người mình. Cũng không nhăn..
Vì vậy hắn nhìn Đường Trọng hỏi:
- Hôm nay tôi có đẹp trai không??
- Ngày nào cậu chả đẹp trai.
Đường Trọng nói.
- Nhưng cô ta đồng ý đi xem bộ phim kia cùng với cô có thể chỉ bởi vì buổi tối hôm đó cô ta không có việc gì làm, buồn chán nên muốn tìm bạn. Hoặc nam sinh cô ta thích lại hẹn với nữ sinh khác, cũng có khả năng cô ta muốn lại xem lại bộ phim này. Chuyện này không có liên quan gì tới tình yêu cả.
Vương Ái Quốc hoàn toàn tin phục với những lời của Đường Trọng, giọng nói khổ sở nói::
- Cậu cũng thấy là từ trước tới giờ cô ấy chưa thích tôi sao?
- Chúng ta học tâm lý học. Chúng ta hoàn toàn có thể sử dụng tâm lý học để phân tích tâm tình cô ấy.
Đường Trọng nói.
- Tôi không biết từ bao giờ cậu bắt đầu hoạt động tỏ tình này nhưng rõ ràng là các cô ấy ở trong phòng ngủ, lại cố tình tắt đèn, ra vẻ như không có nhà. Toàn bộ đèn của các phòng nữ sinh tầng này bật hết, chỉ còn phòng họ là không bật. Thậm chí cũng không có ai muốn thò ra cửa sổ nhìn một cái. Cậu có biết thế là vì sao không?
- Chẳng lẽ các cô ấy đã xảy ra chuyện gì với những nữ sinh phòng khác sao? Chẳng lẽ các cô ấy cũng không muốn ra cửa sổ nhìn một lần sao? Lúc Lưu Nhã Hi đi xuống, hai người trong phòng còn đứng ở cửa phòng hô mà. Chứng tỏ là các cô ấy ủng hộ cậu. Nhưng một thời gian dài không bật đèn, các cô ấy cũng không xuất hiện, chứng tỏ các cô ấy đã bị Lưu Nhã Hi uy hiếp. Cô ta không cho các cô bật đèn, cũng không cho thò đầu ra thăm dò.
- Mãi cho tới khi cậu hô lên là cậu thích cô ta thì chuyện mới phát triển tới cuối cùng. Cô ta biết là không thể tiếp tục im lặng được, lúc này đèn mới bật sáng. Cô ta cũng mang theo một người bạn gái đi xuống lầu. Ánh mắt cô ta không cảm kích, cũng không hỏi cậu một câu là đứng bên ngoài có lạnh không, chỉ thúc giục cậu nhanh chóng về đi, không nên đứng ở chỗ này khiến cô ta xấu hổ. Mặc dù cô ta coi cậu chỉ là một giới nội bạn bình thường thì cũng không nên làm chuyện tuyệt tình như vậy. Đối với cô ta thì cậu chẳng phải là một người bạn nữa, làm sao có thể làm bạn trai cô ta chứ??
Vương Ái Quốc rất đau đớn, cũng rất tức giận, mặc không ngẩng lên nổi, muốn phản bác, muốn giải thích nhưng lại không mở miệng nổi, cũng không phát ra được âm thanh gì.
Sau đó hắn chán nản ủ rũ, lại ngẩng đầu uống rượu.
- Cậu không sai, cô ta cũng không sai.
Đường Trọng nói.
- Sai chỉ là cậu thích cô ta, cô ta không thích cậu.
Vương Ái Quốc nhìn về phía Đường Trọng nói:
- Cậu cảm thấy tôi có thất bại hay không?
- Cũng thế cả thôi.
Đường Trọng giờ chai bia với hắn, nói.
- Tôi liếc mắt một cái là biết cậu là đồ gà mờ.
Trên mặt Vương Ái Quốc rốt cục lộ ý cười, giơ chai chạm với Đường Trọng, nói:
- Tôi dù là đồ gà mờ cũng tốt hơn cậu. Cậu có mỹ nữ lên sâu khấu tỏ tình, tôi thì là ra mặt tỏ tình mà bị người ta từ chối. Cậu so với tôi cũng chẳng đẹp trai hơn mà.
- Chuyện này không liên quan tới bề ngoài.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Vậy thì liên quan tới cái gì?
- Liên quan với tình yêu.
Vương Ái Quốc lắc đầu nói:
- Quá sâu sắc rồi, tôi nghe không hiểu.
- Cậu thích cô ta nhưng lại không thể làm cho cô ta thích cậu.
Tinh thần Chấn Áp Quyết tỉnh táo, nói:
- Đúng đúng. Cậu mau dạy tôi làm thế nào để con gái thích tôi đi.
Hoa Minh ho khan hai tiếng, hấp dẫn lực chú ý của Vương Ái Quốc, sau đó rất có phong độ đại sư nói:
- Chuyện theo đuổi con gái thì cậu đúng ra phải hỏi tôi mới đúng...
- Cậu ngoài việc nuôi một con thỏ ra thì có cái gì liên quan tới giống cái đâu?
Vương Ái Quốc khinh thường đáp.
- Khụ khụ...
Vì vậy Hoa Minh liền ho càng nhiều hơn.
Vẻ mặt Vương Ái Quốc chờ mong nhìn Đường Trọng nói:
- Chỉ có cậu là lợi hại, mỹ nữ đưa tới miệng còn không cần... Thế không phải là ra vẻ rất lợi hại sao.
-...
Đường Trọng chợp muốn cầm chai bia đập vào đầu hắn.
- Nói một chút xem, mau nói một chút.
Vương Ái Quốc còn không biết mình vừa nói sai, lại tiếp tục thúc giục.
- Nói nhảm quá nhiều.
Đột nhiên Lý Ngọc nói.
- Gì?
Tất cả mọi người đều xoay người nhìn về phía Lý Ngọc vốn chỉ ngồi yên lặng ở góc tường, vùi đầu đối phó với mấy củ lạc và uống bia.
- Nói nhảm quá nhiều.
Lý Ngọc lại nhắc lại.
- Ai nói nhảm quá nhiều chứ?
Vương Ái Quốc hỏi.
- Cậu.
Chấn Áp Quyết nhảy dựng lên, cảm giác hôm nay không đánh nhau sống chết không xong. Vừa rồi hắn bị một cô gái lạnh lùng từ chối, giờ lại bị một đứa khóa dưới mắng mình nói nhảm quá nhiều. Hắn có cảm giác như sắp nổi lôi đình tới nơi rồi.
- Tôi nói nhảm nhiều thế nào? Tôi nói câu nào là nói nhảm chứ? Cậu không cảm thấy tôi rất hài hước sao? Cậu có biết cái gì là đàn ông có nội tâm không? Thời đại này cậu còn nói được những lời như thế sao? Cậu cho rằng giống cậu, cả ngày không nói được một câu thì có thể tán gái sao? Cậu...
Hắn quát lớn vài câu, thấy vẻ mặt ba người khác bình tĩnh nhìn mình thì hỏi:
- Các cậu cũng cho là như vậy sao?
Vì vậy, Đường Trọng, Hoa Minh và Lương Đào đồng loạt gật đầu.
Vương Ái Quốc lại ngồi phịch xuống ghế, ngửa cổ uống bia.
Uống vài hớp xong, ánh mắt hắn mới mông lung nhìn Lý Ngọc nói:
- Lúc tôi học trung học cũng giống cậu, không thích nói nhiều, cảm thấy đám nam sinh phong vân của lớp cả ngày hét hò lớn tiếng đều là lũ ngu ngốc... Tôi thích một cô bé học năm thứ ba. Khi sắp sửa tốt nghiệp, tôi biểu lộ tình cảm với cô ấy thì cô ấy nói tôi ít nói quá, cô ấy không thích nam sinh trầm mặc. Quả nhiên cô ấy nhanh chóng đi lại với một nam sinh có tính tích cực cao.
Vương Ái Quốc muốn đưa tay nắm lấy tay Lý Ngọc nhưng hắn né rất nhanh. Đôi mắt hắn hồng lên nói:
- Tôi còn nhớ rõ ngày đầu tiên vào ghi tên cậu đã nói với tôi... Anh với tôi giống nhau. Mặc dù lúc ấy tôi không muốn thừa nhận nhưng trong lòng tôi lại rất lo lắng. Tôi không muốn để người khác nhìn thấu mình. Trước kia tôi cũng giống cậu nhưng tôi lại vẫn không hiểu, trước kia bởi tôi không thích nói chuyện nên bị con gái từ chối. Giờ tôi thích nói chuyện, tại sao vẫn bị con gái từ chối chứ?
- Nói nhảm quá nhiều.
Lý Ngọc lại nói.
Nếu không có ba người Đường Trọng ngăn cản thì Vương Ái Quốc đã lật tung cái bàn lên rồi.
Thằng ranh này đúng là quá khinh người rồi.
- Cậu chỉ cần là bản thân mình là tốt rồi.
Đường Trọng nhìn Vương Ái Quốc, chăm chú khuyên nhủ.
- Không ngừng hoàn thiền bản thân, phát huy bản thân tới tận cùng. Cho dù là một gã gà mờ thì cũng phải làm một gã gà mờ phát sáng chói lọi. Lúc ấy thì tình yêu của cậu tới rồi.
Vương Ái Quốc chăm chú suy nghĩ, nói:
- Quả thật là đúng. Đợi tôi giống như Vương Kỳ Khuê, một tiếng cố vấn tâm lý giá ba ngàn đô thì tôi đúng là phát sáng rồi.
- Thế thì không đúng.
Đường Trọng cười lắc đầu.
- Nhưng cũng không coi là sai.
Trời đông giá rét, gió lạnh cắt da.
Vương Ái Quốc, Hoa Minh, Lương Đào hợp lại uống rượu, uống cho tới bến.
Hoa Minh và Lương Đào cùng sóng vai, rống lên chói tai:
- Cô bé nhà bên nhìn qua, nhìn qua... Biểu diễn nơi này đặc sắc, xin đừng giả bộ... Đừng không để ý...
Vương Ái Quốc dưới sự dìu đỡ của Đường Trọng cũng bắt đầu nôn, nôn xong thì khóc, kể lể với Đường Trọng.
- Cô ta thích sách của Thôn Thượng Xuân Thụ, tôi xếp hàng bảy giờ xin chữ ký cho cô ta. Cô ta thích ăn dâu tây, tôi ngày nào cũng tặng một hộp. Mùa đông tới, mỗi hộp dâu là một ngày tiền cơm của tôi. Không có tiền cơm thì tôi đành gặm bánh bao uống nước trắng. Cô ta ốm, tôi mua thuốc đưa cơm, học cũng không đi nữa, ngày nào cũng ở bên cạnh cô ta. Trời lạnh, ngày nào tôi cũng đun hai bình nước sôi mang tới, như vậy buổi sáng cô ta có nước nóng đánh răng rửa mặt...
- Tôi tưởng một ngày nào đó cô ta sẽ bị tôi làm cho cảm động.
Vương Ái Quốc ngả vào người Đường Trọng, lau cái miệng toàn thức ăn vào áo hắn.
- Nhưng hóa ra tôi chỉ làm bản thân cảm động.