Sau khi sắp xếp xong cho Bạch Quân Dật, Đường Trọng và Tô Sơn lái xe đến khu nhà cao cấp của Tô Vinh Bính.
Đường Trọng lái xe, Tô Sơn ngồi bên cạnh. Chẳng qua hôm nay cô không mặc bộ sườn xám như hôm trước mà mặc một chiếc váy màu lam nhạt. Có thể
thấy, cô cũng không định mặc sườn xám trước mặt nhiều người như vậy.
- Bộ áo ngủ đêm qua rất vừa.
Đường Trọng cười nói.
- Là của cha tôi.
Tô Sơn nói:
- Sau khi cha tôi mất, tất cả quần áo của ông đều bị đốt hết vì sợ mẹ và tôi thấy được sẽ đau lòng. Có thể bộ quần áo kia là mẹ tôi mới mua cho
cha mà ông chưa kịp mặc một lần. Mẹ tôi sợ anh tắm rửa không có quần áo
thay nên bảo tôi mang qua.
Câu trả lời không sai so với mình đoán là mấy.
Đường Trọng chuyên tâm lái xe không nói thêm gì nữa.
Tô Sơn cũng không nói chuyện, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt đau thương.
Có chút chua xót, khắc cốt ghi tâm.
Xe đỗ trước cửa biệt thự, Tô Sơn bấm chuông. Người mở cửa vậy mà lại là Tô Cẩm Dự.
- Tam muội, Đường Trọng, hai người tới rồi à.
Tô Cẩm Dự nói.
Đêm qua, hai bên còn xảy ra một ít tranh chấp, thậm chí Đường Trọng còn
đổ rượu đỏ lên đầu cô ta, vậy mà cô ta lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Thái độ cô ta tuy không nhiệt tình nhưng rất lễ phép, chủ động chào hỏi với Tô Sơn và Đường Trọng.
Trong lòng Đường Trọng nhẹ thở dài. Mặc dù chỉ số thông minh của cô gái
này không cao nhưng công phu trở mặt lại rất giỏi. Con cái trong gia
đình như thế này dù kém cỏi cũng không quá kém được.
- Cảm ơn.
Đường Trọng cười nói. Người khác khách khí thì hắn càng khách khí hơn.
- Cẩm Hoài đâu rồi? Hôm nay tôi phải uống hai chén với anh ấy mới được.
- Cẩm Hoài đang tiếp khách trong phòng khách.
Trai tim Tô Cẩm Dự cứng lại, có cảm giác như bị dao đam vào tim. Đêm qua anh mới ném người ta vào hồ Tây, lại khiến người ta trở thành trò cười
cho mọi người trong hội, hôm nay lại chạy đến cửa nói muốn rượu cùng
người ta. Anh còn biết xấu hổ không hả?
- Nha, còn có khách khác sao?
Đường Trọng nghi ngờ hỏi.
Trên mặt Tô Cẩm Dự có chút vui mừng nói:
- Đúng vậy, còn có khách khác nữa.
Đường Trọng ghi nhớ biến hóa trên mặt cô ta, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Đổi dép lê đi vào phòng khách, thấy trên ghế salon trong phòng khách
ngoài Tô Vinh Bính, Quách Mỹ Trân và Tô Cẩm Hoài còn có hai người khách
nữa.
Không những thế, Đường Trọng cũng biết hai vị khách này.
- Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ:
- Nếu Tô Vinh Bính đã mời bọn họ trở về thì xem ra lần tới Tô Hàng này sẽ xuất hiện .,,….
- Đường Trọng đến rồi, lại đây ngồi đi.
Tô Vinh Bính chủ động mời Đường Trọng ngồi xuống.
- Tô Sơn, cháu ngồi vào cạnh thím.
Quách Mỹ Trân ngồi ở kia, trông lại có vẻ quý phái. Bà quay người nói với người đàn ông ngồi bên cạnh:
- Từ nhỏ đứa bé này đã không có cha, tôi thấy nó đáng thương nên yêu
thương nó nhất, nó cũng hiếu thuận. Chúng tôi giống như mẹ con ruột thịt vậy. Quan hệ giữa tôi và Tô Sơn còn thân hơn một chút so với Cẩm Dự.
Tô Sơn không lên tiếng phản bác lời của Quách Mỹ Trân, thật đúng là
không làm phật ý bà ta, còn đi đến ngồi xuống bên cạnh bà ta.
Quách Mỹ Trân vươn tay cầm chặt tay của cô, cô cũng không giãy dụa.
- Tô Sơn rất tốt.
Người đàn ông trung niên cười ha hả nói. Hắn rất hài lòng với Tô Sơn.
Chẳng qua, hắn không nói chuyện với Đường Trọng. Bởi vì hắn không biết
có nên nói rõ quan hệ của nhà mình với Đường Trọng trước mặt người ngoài không?
- Đường Trọng, chúng ta lại gặp nhau.
Tuy nhiên, người trẻ tuổi bên cạnh ông ta lại đứng lên, chủ động chào hỏi Đường Trọng.
- Đúng vậy, thật là kinh ngạc ngoài ý muốn.
Đường Trọng cười nói. Hắn thật không ngờ ở trong nhà Tô Vinh Bính lại
gặp được cha con Khương Như Long. Hai người này, một người là cậu của
mình, còn một người là anh họ của mình. Lần trước, khi sinh nhật của ông cụ, bọn họ đã cùng nhau ở Yến Kinh. Mấy người ở chung cũng không thoải
mái. Đường Trọng biết, Khương Như Long vẫn coi mình là cái đinh trong
mắt, cái gai trong thịt nên hắn cũng không tận lực đi quan hệ với bọn
họ.
- Như Long và Đường Trọng biết nhau sao?
Quách Mỹ Trân kỳ quái hỏi.
- Chắc Mỹ Trân không biết.
Khương Khả Minh cười ha hả chỉ vào Đường Trọng nói:
- Dựa theo bối phận, nó phải gọi tôi một tiếng cậu đấy.
- Vậy ư? Đây là có chuyện gì vậy?
Quách Mỹ Trân càng biểu hiện hiếu kỳ hỏi.
Tô Vinh Bính cũng biểu hiện rất quan tâm, chẳng qua, việc hỏi thăm đã do vợ hắn làm thay.
Sự tồn tại của Đường Trọng là một nhục nhã của nhà họ Khương. Ngoại trừ
Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh, hầu như không có ai nguyện ý có
quan hệ gì với hắn.
Thậm chí, Khương Khả Minh cũng không muốn nói ra quan hệ giữa ông ta và Đường Trọng.
Vì thế, mặt hắn vui vẻ nói với Khương Như Long :
- Như Long, con nói cho thím biết đi.
Khương Như Long gật đầu, nói với Quách Mỹ Trân:
- Thưa thím, Đường Trọng là con trai của cô cháu, Khương Khả Nhân. Anh ấy và chúng cháu là người một nhà.
- Vậy ư?
Đến lúc này, Tô Vinh Bính cũng không thể giả vờ cái gì cũng không biết, nếu không thì quá dối trá rồi.
- Là chuyện năm đó sao?
- Ừ.
Khương Khả Minh gật đầu, trong lòng càng không thoải mái.
Tô Vinh Bính như suy nghĩ điều gì đánh giá Đường Trọng, nói:
- Thời gian trôi thật nhanh, đã lớn như vậy rồi.
- Đúng vậy. Nó đứng trước mặt tôi, tôi cũng không dám nhận thức.
Khương Khả Minh cười nói. Là không dám nhận biết hay không muốn nhận biết thì phải xem chỉ số thông minh của người nghe rồi.
Đường Trọng ngồi đó, khoé miệng vẫn hơi cong lên.
Hắn nghe rõ lời nói của Khương Khả Minh. Ý của ông ta là, tuy Đường
Trọng cũng là người nhà họ Khương nhưng nhà họ Khương không muốn tiếp
nhận.
Biết cha con nhà họ Khương sẽ không có ý tốt gì với mình, cũng sẽ không
nói tốt về mình câu nào. Chẳng qua, trước mặt người khác mà còn công
kích mình như vậy, thật khiến trong lòng Đường Trọng thấy không thoải
mái.
- Chuyện lúc đó đúng là khó xử.
Người khác cười, Đường Trọng cũng cười:
- Cháu đều gọi cậu là cậu, thế mà cả buổi cậu vẫn không nhận ra cháu.
Lúc ấy, trong lòng của cháu còn nghĩ, cậu là không muốn tiếp nhận cháu
hay là đầu óc của cậu chịu cái kích thích gì mà phản ứng với ngoại giới
chậm chạp như vậy. Cậu đừng tức giận. Trong lòng cháu lúc ấy đúng là
nghĩ như thế. Chẳng qua, thấy cậu nói chuyện vui vẻ với người bên cạnh
nên cháu liền bỏ đi suy nghĩ đó. Bởi vì cháu cảm thấy cậu không thể là
một người ngu ngốc được. Dù sao phụ nữ nhà họ Khương thông minh như vậy
thì đàn ông nhà họ Khương dù có kém cũng không thể kém quá nhiều được
phải không?
Nụ cười trên mặt Khương Khả Minh biến mất, hắn nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, lạnh giọng hỏi:
- Đường Trọng, cậu còn đem người cậu này để vào trong mắt không hả?
Khương Khả Minh là nhân tài mà nhà họ Khương đặt trong bộ máy quản lý
nhà nước, là phó chủ nhiệm ở quốc vụ viện, quyền cao chức trọng. Bình
thường, dù là quan to một tỉnh gặp hắn cũng phải hạ thấp mình. Bây giờ
hắn tức giận, khí thế mười phần, thật khiến người ta cảm thấy áp lực.
- Tất nhiên cháu không để cậu vào mắt rồi.
Đường Trọng lập tức đáp.
Áp lực là cái mà anh quan tâm nó thì nó sẽ tồn tại. Ví dụ như, anh là
nhân viên trong một công ty thì khi đối mặt với tổng giám đốc anh sẽ
thấy áp lực. Ví dụ như , anh là một khoa trưởng nhỏ thì khi gặp được cục trưởng, người lãnh đạo trực tiếp của anh cũng sẽ cảm giác được áp lực
là thế nào. Nhưng Đường Trọng cho rằng Khương Khả Minh không thể làm gì
mình nên dù ta muốn thể hiện uy quyền với mình cũng không có tác dụng
gì.
Hắn vừa nói như vậy, sắc mặt mọi người liền biến đổi.
- Đường Trọng, sao cậu có thể nói chuyện với cậu mình như vậy?
Tô Vinh Bính gấp giọng nói, biểu hiện là đang nhắc nhở Đường Trọng nhưng thực chất là tạo mâu thuẫn giữa hai người. Cái danh hiệu ‘ tàng đao
trong băng’ của ông ta quả là danh bất hư truyền.
- Mau xin lỗi cậu đi. Người một nhà đừng nên có tranh chấp sẽ khiến người ngoài chê cười.
Quách Mỹ Trân đúng là kẻ đâm dao chuyên nghiệp.
Lời của bà ta càng đáng hận, bức bách Đường Trọng xin lỗi Khương Khả Minh. Đường Trọng nghe theo hay không?
Nếu hắn xin lỗi thì thể diện khó giữ. Còn nếu hắn không xin lỗi sẽ khiến Khương Khả Minh càng thêm hận hắn.
Bà ta nói, người một nhà đừng có tranh chấp khiến người ngoài chê cười. Người ngoài này là ai vậy?
Bà ta nói cho Khương Khả Minh biết ngay cả cháu của mình anh đều không quản được vậy thì đúng là chê cười cho chúng tôi rồi.
Tất nhiên, lời bà ta nói rất mịt mờ, lại có nhiều tầng ý nghĩa nên anh cũng không thể bắt lấy sơ hở trong lời của bà ta.
Hai chị em Tô Cẩm Hoài và Tô Cẩm Dự nhìn nhau, trong bụng đều nở hoa.
Hôm qua việc Tô Cẩm Hoài bị Đường Trọng ném vào Hồ Tây có không ít người nhìn thấy, chỉ lát sau đã truyền khắp toàn bộ vòng tròn. Vô số người
gọi điện thoại hỏi thăm hắn khiến hắn tức giận đem chiếc điện thoại rơi
vào trong nước mà vẫn còn dùng được của mình ném vào tường nát bấy.
Trong lòng hắn hiểu rõ, nếu hắn không dạy dỗ Đường Trọng một chút thì
sau này hắn sẽ không còn mặt mũi mà tham gia Giang Nam hội.
Số người biết Tô Cẩm Dự bị Đường Trọng giội rượu không nhiều. Mấy người
thấy được cũng không dám đi truyền bá. Nhưng điều này vẫn làm tổn thương lòng tự trọng của cô ta.
Cho nên lúc thấy Đường Trọng kinh ngạc thì trong lòng bọn họ vui sướng như khi trời nóng nực được uống nước ô mai vậy.
Bây giờ bọn họ đã hiểu vì cái gì mà ngày hôm qua cha dặn không được làm
bất cứ việc gì rồi. Hoá ra ông ấy đã sớm hẹn với người nhà họ Khương,
chuẩn bị tặng cho Đường Trọng một phần ‘lễ vật’ lớn như vậy.
Vốn Khương Khả Minh rất không hài lòng với Đường Trọng, lại bị vợ chồng
nhà họ Tô kích thích như vậy làm cho hắn càng nóng tính khó kiềm chế
nổi.
Tên ranh con này coi trời bằng vung, chẳng lẽ không chịu cho mình một chút mặt mũi?
Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Trọng chờ hắn giải thích hoặc xin lỗi.
Đường Trọng cũng không né tránh nhìn thẳng vào ông ta, mắt hai người gặp nhau khẽ động.
Nhiệt độ chợt hạ thấp, không khí kì dị y như lúc yêu ma quỷ quái xuất hiện.
- Tại sao phải xin lỗi?
Đường Trọng nhìn về phía Tô Vinh Bính và Quách Mỹ Trân nói:
- Tôi không để cậu vào mắt nhưng tôi để ông ấy ở trong lòng nha. Chẳng
lẽ con của mấy người chỉ để hai người ở ngoài miệng thôi sao?
- Cậu.
Quách Mỹ Trân tức giận, không ngờ Đường Trọng không xung đột với Khương Khả Minh mà quay lại đâm vợ chồng bọn họ một đao.