Đường Trọng vừa mở cửa xe ra, Trương Hách Bản liền kích động lao tới, nói:
- Đường Trọng, anh quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi. Tôi phát hiện ra tôi
càng ngày càng thích anh rồi. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
- Tôi biết rõ sớm muộn sẽ có một ngày như vậy.
Đường Trọng nói, sau đó leo lên ghế điều khiển, thuần thục khởi động chiếc
xe, đi theo con đường đúng, chuẩn bị trở về khách sạn.
Trải qua một loạt trì hoãn này, hiện giờ đã là hai giờ sáng rồi.
Bên ngoài trời đông giá rét, ít người lui tới. May mà trong xe có điều hòa, nếu không thì mấy người bọn họ không đông thành băng là không xong rồi.
Bạch Tố nhìn Đường Trọng như nhìn người ngoài hành tinh, nói:
- Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?
- Đi thôi.
Đường Trọng trầm giọng nói, hết sức chăm chú lái xe.
- Mặc kệ sự sống chết của hắn sao??
Bạch Tố nói. Bọn họ vừa mới đi qua cầu qua Hà Bắc, dưới cầu là đồng ruộng
dốc nói. Cao như vậy mà ném người xuống thì ngã chết còn gì.
- Có người sẽ lo.
Đường Trọng nói. Bọn họ có thể phái người tới thì sao có thể không rình rập
chứ? Chuyện thu thập tàn cuộc này mới là điểm mạnh của bọn họ. Dù sao
thì bọn họ cũng là địa đầu xà tại Yến Kinh này. Mình là người bị hại cơ
mà, lại còn phải báo động hộ bọn họ hay sao?
Trương Hách Bản cảm xúc dâng tràn, khoa tay múa chân nói:
- Một quyền vừa rồi của anh đúng là rất đẹp trai... Thoáng cái đã đánh
bay hắn, giống như bao thịt vậy. Sao lại lợi hại như vậy chứ? Hai người
các anh không phải là đã thương lượng trước chứ? Anh đánh một quyền, hắn phối hợp lui lại phía sau hả? Giống như diễn viên ấy. Sau đó cảnh vác
hắn ném xuống dưới cầu tuy là cấm trẻ em, vô cùng lòng lang dạ sói nhưng tôi cũng không chửi mắng anh máu lạnh vô nhân tính đâu. Dù sao thì bọn
chúng tới gây chuyện trước, chúng ta không phản kích trở lại thì đúng là tỏ thế yếu với kẻ địch, không phù hợp với phong cách hành sự cao cả
đường hoàng của chúng ta.
- Bản Bản.
Bạch Tố cắt ngay bài phát biểu của Trương Hách Bản. Cô biết cô nhóc này thích nhất là xem những
cảnh bạo lực, xem phim cũng toàn xem Saws hay xác sống, toàn là những
phim đầy máu me. Đường Trọng đánh nhau trước mặt cô nàng, cuối cùng vứt
người xuống dưới cầu. Đây không phải là cảnh tượng bạo lực chỉ xuất hiện trong phim ảnh sao? Cho nên Trương Hách Bản kích động là chuyện đương
nhiên. Nếu như để cô nàng tùy ý nói tiếp thì có khả năng kể từ bây giờ
tới sáng mai cũng không hết.
Cô nàng này cái gì cũng tốt, chỉ có điều là nói nhảm quá nhiều.
- Được rồi, cháu không nói nữa.
Trương Hách Bản cũng biết Bạch Tố vì sao lại quát mình, tủi thân nói.
- Hỏi được chứ? Hắn là ai? Ai phái hắn tới?
Bạch Tố hỏi.
- Không hỏi ra điều gì. Đây là một tay chân rất chuyên nghiệp.
Đường Trọng nói.
- Tay chân sao? Là loại người chuyên đi đánh nhau cho người khác à?
Trương Hách Bản nhịn không được lại xen vào.
- Cao cấp hơn thế.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Đây là một nghề mới. Bọn họ cũng giống như sát thủ nhưng không chịu
trách nhiệm giết người. Hoặc là nói, đại đa số bọn họ đều không chịu
trách nhiệm giết người. Bọn họ lấy tiền của người ta, giải quyết việc
khó xử của người ta. Ví dụ nhưng thu tiền, báo thù, uy hiếp, vơ vét tài
sản. Bọn họ cũng có hiệp hội và quy định của mình. Quy tắc lớn nhất của
bọn họ chính là giữ bí mật cho khách hàng.
- Thật là đen tối.
Bạch Tố lo lắng nói.
- Cậu thấy ai có khả năng phái người tới chứ? Có thể bị nguy hiểm gì không?
- Tôi không muốn đoán là ai đã phái người tới.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Không phải Khương gia thì là Đổng gia. Bởi vì
hành vi của chòm râu dài năm xưa đã phá tan liên minh giữa hai nhà.
Không chỉ có thế, hai nhà còn biến thành kẻ địch sinh tử. Những năm này
không chỉ không có bước phát triển nào nhảy vọt, ngược lại còn liên tục
tranh đấu, cản trở nhau. Bọn họ đều hận mình thấu xương mà.
Cho dù là ai tới tập kích bọn họ thì hắn cũng đều ghi món nợ này lên hai nhà này.
Đương nhiên cũng có thể có người âm thầm gây rối, muốn cái ao nước này càng
loạn càng đục hơn, thậm chí khơi mào cho cuộc chiến hai nhà Khương Đổng. Chẳng qua thế thì bọn họ cũng quá coi trọng một nhân vật nhỏ là hắn rồi nhỉ?
- Tất cả mọi người cẩn thận một chút.
Trong lòng Bạch Tố sợ hãi nói:
- Hai ngày này chúng ta ít xuất hiện một chút đi. Sáng sớm ngày mai đi
diễn tập một chút, sau đó sớm trở lại khách sạn. Không thể ở lâu tại Yến Kinh được. Ngay sau khi buổi biểu diễn kết thúc, chúng ta lập tức trở
về Minh Châu. Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Tôi có một đề nghị.
Đường Trọng nói.
- Đề nghị gì?
Bạch Tố hỏi.
- Giải tán Hồ Điệp.
Đường Trọng vừa lái xe vừa nói.
- Vì sao?
Bạch Tố hỏi.
- Vì nguy hiểm.
Đường Trọng nghiêm mặt nói:
- Bọn chúng đã biết rõ thân phận của tôi, tất nhiên sẽ sử dụng một số thủ đoạn. Tôi lo là sẽ làm liên lụy tới mọi người.
- Cậu nghiêm túc đó chứ?
- Đúng vậy.
Mặt Bạch Tố không lộ vẻ gì, quay sang nhìn Lâm Hồi Âm, hỏi:
- Cháu có sợ liên lụy không?
- Không sợ.
Lâm Hồi Âm nói. Hiển nhiên là cô cũng không mong muốn nhóm nhạc giải tán.
Đây là tâm huyết của các cô, là việc mà cô muốn thiêu đốt cả tính mạng
để làm. Cô sẽ không bỏ cuộc. Nếu không sau này không hát thì cô làm gì
đây?
Chỉ có hát mới có thể phóng thích sự đen tối và uất ức trong lòng thôi.
- Cháu thì sao?
Bạch Tố lại quay sang hỏi Trương Hách Bản.
- Không sợ.
Trương Hách Bản vô cùng thẳng thắn nói:
- Người ta tới gây phiền toái cho anh, cùng lắm chúng tôi chỉ bị đánh một trận thôi.
...
Đường Trọng biết rõ cô gái này chẳng nói lời nào tốt đẹp cho mình cả.
- Đường Tâm cũng sẽ không đồng ý.
Bạch Tố nhìn Đường Trọng nói.
- Nếu như nó có ở đây thì sẽ không quyết định như vậy rồi. Nó nhất định hy vọng cậu có thể kiên trì.
- Ồi.
Đường Trọng thở dài.
- Đúng là một tổ hợp kỳ quái.
...
...
Trương Hách Bản mở to hai mắt nhìn tới nhìn lui cô gái trước mặt, lên tiếng hỏi:
- Cô là bạn của hắn sao?
- Có thể coi là như vậy.
Cô gái kia đáp.
- Cô có biết chuyện hắn nam giả nữ không?
Trương Hách Bản hỏi tiếp.
- Biết rõ.
Cô gái này lại đáp.
- Ồ, cô biết như thế mà vẫn làm bạn với một tên biến thái sao?
Trương Hách Bản giật mình.
Cô gái kia cười khẽ, nói;
- Tôi rất vui khi thấy cảnh đó, thấy hắn quan tâm tới cô ấy.
- Không thú vị.
Trương Hách Bản chán.
- Ai cũng đều bênh hắn hết.
- Bản Bản.
Bạch Tố quát to khiến Trương Hách Bản không nói gì nữa, sau đó mới nói với cô gái vừa tới, giờ đang ngồi trên ghế salon:
- Hai người từ từ trò chuyện đi. Tôi mang Bản Bản ra ngoài có chút việc.
Nói xong cô liền lôi Trương Hách Bản còn chưa muốn đứng dậy rời đi.
Đợi tới khi trong phòng chỉ còn có hai người, Đường Trọng lúc này mới rất
nghiêm túc đánh giá cô gái mà suýt nữa hắn không nhận ra, vừa cười vừa
nói:
- Cô đúng là giỏi thật đấy.
- Tôi có không ít bạn bè ở Yến Kinh. Nếu để bọn họ nhận ra thì thân phận của cậu cũng sẽ bị hoài nghi.
Trên mặt cô gái này cũng không lộ vẻ bất đắc dĩ, nói chuyện ôn tồn, nhẹ
nhàng mềm mại, lại khiến người ta rất khó coi cô là cô em hay bà chị nhà bên được. Mỗi người khi đối mặt với cô đều cảm thấy giữa họ có một tầng ngăn cách. Tấm màn dày này kéo dãn khoảng cách giữ bọn họ ra, gần như
không thể chạm tới.
- Đã được cậu giao việc, tôi cũng không hy vọng xảy ra lỗi lầm gì.
Áo lông màu đen thoạt nhìn có vẻ khá dày. Quần bò phai, giày màu đồng, trên sống mũi thẳng là một cặp kính đen rất to.
Hiện giờ hình tượng của cô với bình thường đúng là hai người khác nhau hoàn
toàn. Nếu không phải bởi cái kinh râm kia khó có thể che dấu vẻ đẹp đẽ
và mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ khí chất động lòng người thì người
ta rất khó có thể liên hệ cô với nữ thần của Nam Đại, thậm chí là tất cả các trường học tại Minh Châu.
Cô gái này là Tô Sơn. Cô được Đường Trọng mời tới làm thợ trang điểm.
A Ken trọng thương, không thể tới Yến Kinh. Đường Trọng nghĩ lại, chỉ có Tô Sơn là người thích hợp nhất.
Thứ nhất là cô biết thân phận thế thân của hắn. Hơn nữa bởi vì quan hệ giữa cô và tình bạn với Đường Tâm, cô nhất định sẽ giữ bí mật này.
Thứ hai là mặc dù Đường Trọng rất ít nhìn thấy, không, phải nói là chưa bao giờ thấy Tô Sơn trang điểm nhưng cô cũng là phụ nữ. Phụ nữ có cảm giác
quen thuộc trời sinh đối với trang điểm. Hơn nữa công tác cô phụ trách
chỉ là trang điểm một chút trong buổi biểu diễn, cũng không có khó khăn
gì.
Thứ ba, Đường Trọng thật sự cũng không còn lựa chọn nào khác.
Tô Sơn rất sảng khoái đồng ý.
Cô cũng không đi theo Đường Trọng và Bạch Tố tới Yến Kinh, mà ngồi một
mình một máy bay tới, không để người đón, tự mình đi tới khách sạn.
Đường Trọng nhận được điện thoại của cô mới bảo Bạch Tố ra sảnh lớn của
khách sạn đón người lên.
Nếu không phải cô đã nói trong điện
thoại về màu sắc quần áo mình mặc, Đường Trọng lại nói cho Bạch Tố xuống đón thì căn bản Bạch Tố không thể tìm ra cô.
Biến hóa của cô đúng là quá lớn.
Vì sợ bạn bè của cô ở Yến Kinh nhận ra, cô không tiếc mặc loại quần ào mà
trước kia chưa bao giờ từng mặc, đeo cặp kính đen to đùng có thể làm anh em với cặp kính bình thường Đường Trọng đeo, nhưng không phải là một
thứ trang sức trang nhã. Nói thật, một người phụ nữ đồng ý làm xấu mình
vì người khác cũng là một chuyện khiến người ta rất cảm động.
Huống chi người phụ nữ này lại là một mỹ nữ, mỹ nữ cực phẩm.
Nghĩ như vậy, giọng nói của Đường Trọng khi nói chuyện cũng mềm mỏng hơn một chút.
- Cô mặc bộ quần áo này nhất định là không quen phải không?
- Nhưng cũng rất thoải mái.
Tô Sơn nói.
- Cô xác định là cô làm được chứ?
Đường Trọng nhìn lông mày không biết là cô cố tình hay vô ý tô đậm lên, nghi ngờ hỏi.
- Tôi đã luyện tập rồi.
Tô Sơn nói.
- Cả ngày hôm qua tôi đã luyện tập.
- Luyện ở đâu?
Đường Trọng hỏi. Không ngờ Tô Sơn lại vì mình nhờ vả mà làm chuyện này. Hắn
biết rõ đây là một người phụ nữ chấp nhất phi thường, cũng sẽ không tùy
tiện thay đổi sở thích của mình.
- Ở trên mặt tôi.
Tô Sơn lạnh nhạt nói.