Hòa Bình Chia Tay | Chia Tay Trong Hòa Bình

Chương 10: Chương 10: Bạn Mất




CHƯƠNG 10: BẠN MẤT

Tôi ngủ rất lâu, nửa đêm thức dậy ăn uống một chút, lại tiếp tục ngủ. Giấc ngủ là một phương thuốc hay để chữa thương, chỉ đứng sau thời gian. Sáng sớm ngủ dậy, Uyển Vân và bạn cùng phòng đã đi làm, họ để lại cho tôi một chén cơm chiên trứng, bên cạnh còn có dưa muối mà cha mẹ Uyển Vân mang đến. Cô sợ cơm bị khô, còn cố ý dùng đĩa sứ che miệng chén lại, tôi nhanh chóng cơm nước xong, gọi cuộc điện thoại, đặt một phòng khách sạn. Không thể làm phiền Uyển Vân mãi. Tôi gửi lại một tờ giấy cảm ơn cho Uyển Vân, rời khỏi nhà cô.

Xem TV một buổi chiều ở khách sạn, rốt cục Chu Thiệu gọi điện thoại, tôi nói cho hắn biết tôi đang ở đâu, hắn nhanh chóng qua đây. Tay xách theo một túi đồ ăn lớn, mì ăn liền, xúc xích, bánh mì, sữa. Tôi quyết định không nói với hắn chuyện đã xảy ra giữa tôi và Đinh Hạ, là thật sự sợ hắn phải mang gánh nặng lớn hơn trong lòng.

Hai chúng tôi pha hai tô mì, hắn nói cho tôi, việc kiểm kê tài sản của công ty hết thảy thuận lợi, dù rằng sẽ không dễ dàng để hồi phục như ban đầu, nhưng vẫn có một số bạn hàng cũ, xem ra có thể chống chọi tiếp, tôi hỏi hắn có cần thêm tiền hay không, hắn vội vã xua tay, “Số tiền đó đã đủ để mình trả một thời gian rồi, giờ mình có thể ứng phó, thuê ít đi vài người, sẽ ổn.”

“Chu Thiệu, mình không hề yêu cầu cậu trả tiền, mình làm tất cả chuyện này một cách tự nhiên, cậu cũng không cần phải bởi vì mình cho cậu mượn tiền liền nhất định phải mang ơn mình, chẳng qua là tiền mà thôi, không còn lại kiếm là được.”

Chu Thiệu trầm mặc một hồi, “Thương Vu Thiên, mình phát hiện có đôi khi, ngôn ngữ thực sự không có cách nào biểu đạt tâm trạng hiện tại của mình.”

“Cậu có thể không nói gì cả.” Tôi và hắn nhìn nhau cười.

Chu Thiệu cười, gắp một đũa mì từ trong tô của tôi, “Cậu ăn không hết mình ăn nha.”

“Pha thêm một tô không?” Tôi đứng dậy đi tìm mì, hắn vội vàng cản tôi, “Mình không cần, buổi tối ăn nhiều dạ dày sẽ đau.”

Đêm hôm đó, chúng tôi không làm gì cả, cơ thể tôi vẫn chưa hồi phục. Trong đầu hắn toàn là chuyện công ty, căn bản không có tâm tình.

Lúc ăn sáng, tôi nói với hắn, tôi quyết định quay về đây làm việc, tôi muốn ở bên hắn, tôi sắp ba mươi tuổi rồi, tôi muốn tin tưởng ái tình một lần cuối cùng. Hắn ôm tôi cười, nói với tôi hắn muốn thuê một căn nhà lớn một chút, chúng tôi cùng nhau chuyển qua ở.

Tôi vốn định nói tiền của tôi có thể mua một căn chung cư, nhưng nghĩ đến lập trường của hắn, tôi vẫn quyết định nghe hắn.

Uyển Vân cảm thấy vui mừng vì tôi trở về, giữa trưa cô tìm tôi tản bộ. Chúng tôi đi lanh quanh trong khu vườn nhỏ gần chỗ cô làm.

“Thật sự là nghĩ không ra, anh thực sự sẽ một lần nữa đến với Chu Thiệu.”

“Tôi cũng vậy, khó hiểu nhất chính là số mệnh, chẳng phải sao?”

“Anh là người một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, chúc anh hạnh phúc.” Cô vươn tay ra với tôi, tôi cười bắt lấy. “Và còn, không biết hiện giờ nói chuyện này có thích hợp hay không.” Mặt Uyển Vân ửng hồng, “Cách đây ít lâu, tôi đi tương thân quen được một người.”

“Ồ?” Tôi nhìn Uyển Vân đầy hứng thú, cô chưa bao giờ có biểu tình ngượng ngùng như vậy, cô cắn cắn môi, hạ quyết tâm nói cho tôi biết, cô quen một giảng viên đại học đã ly hôn, hắn đối xử với cô rất tốt.

Cô lo sợ hỏi cái nhìn của tôi, tôi suy nghĩ một lát, “Chính cô cảm thấy sống hạnh phúc là được rồi, người đó đối xử với cô tốt chứ?”

Uyển Vân lập tức gật đầu. Tôi cười chúc phúc cô, lần này rốt cục Uyển Vân đã có thể gặp được người hữu duyên.

Thuyết phục ông tổng, có hơi trắc trở và hao chút công tình miệng lưỡi, chung quy tôi cũng được điều về tổng công ty. Đãi ngộ lại về bằng với trước đây, tôi cũng không để ý. Chung cư mà Chu Thiệu mới tìm được rất gần công ty tôi, mỗi ngày tôi có thể đi bộ đi làm, không cần chen lấn xe điện ngầm nữa. Chu Thiệu chuộc lại chiếc Mercedes của mình. Công ty dần dần ổn định, hắn lập một tài khoản dưới tên tôi, có lợi nhuận, trừ đi các chi phí khác, hắn sẽ gửi vào hơn phân nửa số dư, Chu Thiệu đang trả nợ một cách nghiêm túc. Tôi cũng không từ chối, nhưng vẫn không muốn dùng khoản tiền đó.

Một ngày nọ Uyển Vân gọi điện thoại đến, hôn kỳ của cô đã đặt vào tháng sau, tôi cười “Có cần phải quyết định nhanh như vậy không?”

Cô ngượng nghịu nói cho tôi biết, cô đã có em bé rồi. Đới cầu giá nhân.

Giọng Uyển Vân vô cùng hạnh phúc, tôi nghĩ hiện tại cô đã chín chắn và kiên cường, lại có người mình thương nhất, cuộc sống sau này, tôi tin rằng nhất định cô sẽ đi qua rất tốt đẹp.

Buổi chiều tôi lên mạng chọn cho Uyển Vân một cái dây chuyền bạch kim làm quà cưới, tiện thể xóa đi nhóm trước đây, rất lâu không lên, cũng không có ý lên nữa. Tôi đăng nhập thì thấy có người quen trước đây một mực tìm tôi từ vài ngày trước, “Thương Vu Thiên, anh ở đâu?” “Thương Vu Thiên, tìm anh.” “Thương Vu Thiên, việc gấp!”

Tôi gửi tin nhắn riêng cho hắn “Chuyện gì gấp thế?” Hắn đang online, nhìn thấy tôi đến, lập tức trả lời tôi một dòng chữ, tôi ngây dại, cảm nhận được nước mắt mình đang chảy xuống mà không thể kiềm chế, nhân sinh sao mà tàn khốc, đến cùng là ai đang khống chế những gập ghềnh trên con đường đời của chúng tôi?

Buổi tối tôi nói cho Chu Thiệu tin Uyển Vân sắp kết hôn, hắn suy nghĩ rồi nói, “Không bằng tặng cô ấy một chiếc xe.”

“Hở?”

“Lần trước có một người khách, nợ tiền mình, không có tiền trả mới dùng xe gán nợ, còn mới bảy phần. Cũng không đáng bao tiền, mình vẫn để ở trong kho, thôi thì tặng Uyển Vân, xem như là chút lòng.”

Tôi nhìn hắn, “Cậu làm gì hào phóng vậy?”

Hắn cười “Trước đây rất nhiều lần, mình toàn là uống say rồi đến chỗ cậu ở lúc trước làm ầm ĩ. Cô ấy chưa từng đuổi mình đi, có thể giúp mình điều gì thì cũng tận lực giúp. Khi nào mình nhớ cậu quá, bèn đi tìm cô ấy, nghe cô ấy kể chuyện của cậu.”

“Cậu quan tâm mình vậy sao?” Tôi cười nói.

“Sao có thể không quan tâm, mình thực sự hối hận đã từng rời xa cậu.” Hắn nắm tay tôi.

Tôi gật đầu, “Cậu tặng Uyển Vân một chiếc xe, xem như là có ân tất báo, vậy thù thì sao? Cậu có báo thù không?”

Hắn nghi hoặc nhìn tôi, tôi nói cho hắn, Đinh Hạ bệnh đã nguy kịch, e là không sống được bao lâu. Tôi nói ra một cái tên bệnh đáng sợ.

“Bạn trong nhóm nói cho mình biết, cậu ta hút thuốc phiện.”

Đinh Hạ là một đứa nhỏ không chịu ngồi yên trong nhà, thông minh, xinh đẹp, sau lại có tiền, đàn ông bao dưỡng hắn đổi một người lại một người, nhưng thường xuyên không ở bên cạnh hắn, thế là hắn cả đêm lưu luyến với hộp đêm, cùng người ta hút thuốc, quần giao, tiêm chích. Người tình phú hào của hắn phát hiện hắn vụng trộm sau lưng, mới dùng kim tiêm bẩn hại hắn, hắn phát bệnh rất nhanh, cơ hồ không được bao lâu nữa.

“Cậu ta đã tốn rất nhiều tiền, cũng chỉ có thể duy trì tính mạng mà thôi, giờ đang chờ chết ở bệnh viện.”

Chu Thiệu đứng dậy, quay lưng về phía tôi. Giao tình giữa hắn và Đinh Hạ hữu hạn, hơn một nửa đều là vì tôi, lại bị Đinh Hạ gạt tiền. Chắc hẳn tâm tình Chu Thiệu đang phức tạp vô cùng. Tôi ôm hắn từ đằng sau, “Chu Thiệu, cậu đừng hận Đinh Hạ.”

Hắn xoay người ôm lấy tôi, “Thôi đi, xem có cách gì không, hoặc là, có thể mua một số dược phẩm từ nước ngoài, duy trì ít lâu.”

Tôi lắc đầu, “Cơ quan nội tạng toàn thân đã suy kiệt, sợ cũng chỉ còn lại mấy ngày này.” Chu Thiệu ôm lấy tôi, hôn tóc tôi, tôi cảm nhận được người hắn đang run nhè nhẹ, số mệnh thật đúng là đáng sợ, không thể nắm bắt.

Chính bản thân tôi cũng đi xét nghiệm, may mà không có việc gì. Xem ra Đinh Hạ hút thuốc phiện cũng là chuyện không lâu. Có lẽ Đinh Hạ cũng sẽ mắng một câu, thật là bất công, có người hút mấy chục năm vẫn không việc gì, vậy mà cứ phải là hắn, mới mấy lần đã trúng rồi. Nhưng hắn sẽ không phản tỉnh bản thân làm như vậy có đúng hay không, có đáng giá hay không.

Ở phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, tôi gặp mặt Đinh Hạ lần cuối cùng, hắn đã hôn mê, gương mặt thanh tú giờ hao gầy không chút sức sống, hai má hõm xuống, trong mũi cắm ống dẫn. Hắn một mực hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói sắp không được rồi, bên người có cha mẹ ngồi lặng lẽ, nước mắt của họ đã khóc cạn. Tôi âm thầm rời khỏi phòng bệnh, đứng ở ngoài cửa, nếu như biết trước kết cục của mình sẽ như thế này, Đinh Hạ liệu có hối hận vì sự lựa chọn trước đây không?

Tôi nghĩ hắn sẽ không, ban đầu khi hắn quyết định lựa chọn, trong lòng đã hiểu rõ cái mà mình sẽ phải gánh chịu. Hắn thà rằng sống một ngày xán lạn, cũng không muốn sống một đời bình thường bần cùng.

Cửa phòng bệnh mở, bác sĩ đẩy thi thể Đinh Hạ ra, cha mẹ hắn đang khóc, tôi bủn rủn dựa người vào tường, nhìn tất cả diễn ra. Tôi đã từng nhìn thấy cái chết của cha mẹ mình, lần này đến phiên người bạn cũ của tôi. Đinh Hạ mất, hắn chỉ có hai mươi sáu tuổi.



Đới cầu giá nhân: ăn cơm trước kẻng, có bầu rồi mới kết hôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.