Edit: Khiija
Mọi người vây nhìn chậu hoa tàn, tiếng nghị luận bàn tán xôn xao, Lâm lão phu nhân nhìn qua chỉ hơi ngạc nhiên rồi thôi không nói, bảo người đến dọn chúng đi.
Nhất thời, không khí rơi vào tình thế im lặng xấu hổ.
Lục Chính Minh nhìn mọi người một lượt, thở dài: "Chậu hoa đẹp thế kia, lúc giao đi còn tốt vậy mà lại thành ra thế này, thật đáng tiếc."
Lâm Tư Vân trầm giọng nói: "Thật xin lỗi, là sai sót của khâu vận chuyển."
Lâm Tư Di cũng phối hợp nói mấy câu, tuy không nhắc đến Vưu Cẩn Vi nhưng tầm mắt lại luôn dừng trên người cô gái đang ngần ngơ phía sau.
Đương lúc phục vụ chuẩn bị quét những cánh hoa dưới đất vào sọt rác, Vưu Cẩn Vi bỗng tiến lên ngăn họ lại nói rằng tự mình sẽ dọn, nói xong cô ngồi xổm xuống nhặt từng cánh hoa, mỗi một cánh hoa nhỏ đều là tâm huyết cô sáng tạo ra, ít nhất cô sẽ không để chúng bị ném vào thùng rác trước mặt mình.
Nhưng nhiều hoa như vậy, dù nhặt thế nào cũng không xong.
Lục Gia Ngọc rũ mắt, nhìn bóng dáng lẻ loi đang ngồi xổm trên mặt đất.
Sắc mặt anh vẫn lạnh tanh, đứng đó nhìn vài giây rồi nhấc tay cởi áo vest ra tiến lên nhặt cùng cô. Lục Gia Doanh không đành lòng nhìn, cũng ngồi xổm xuống giúp đỡ.
Lâm Tư Vân tay nắm chặt thành quyền. Trầm mặc một lát, anh ta buông tay ra, tiến lên ngồi xổm xuống.
Lâm Tư Di im lặng nhíu mày, không ngờ mọi chuyện lại nháo nhào đến thế này, đã vượt qua tầm kiểm soát của cô.
Mấy người cùng nhặt, chỉ một lúc đã xong.
Lâm Tư Vân nhỏ giọng xin lỗi Vưu Cẩn Vi, bảo người đem hoa đi, những bông hoa chưa rơi xuống cũng được bê theo chậu rời đi.
"...Có thể để tôi mang chúng về không?"
Vưu Cẩn Vi hỏi anh ta.
Chuyện đã đến nước này Lâm Tư Vân cũng không từ chối.
Chuyện này tựa hồ chỉ là đoạn nhạc đệm nho nhỏ, lão phu nhân nói qua vài câu rồi định tiếp tục buổi tiệc. Nhưng họ đâu thể dễ dàng được như ý.
Lục Gia Ngọc vẫn đang ở đây kia mà.
"Loảng xoảng" âm thanh đổ vỡ xuất hiện, tháp rượu vang trên bàn đổ ập xuống. mảnh vỡ ly pha lê văng đầy đất, vệt rượu lênh láng uốn lượn trên sàn nhanh chóng chảy đến bên đôi giày da bóng loáng.
Đối diện với ánh mắt tứ phía bắn đến, Lục Gia Ngọc chẳng chút để ý cười cười: "Ngại quá, trượt tay thôi, mọi người tiếp tục đi."
Lục Gia Ngọc từ lâu đã vang danh xấu tính, người ở đây không ai là không biết.
Không một ai muốn động chạm đến anh, vài người có quan hệ tốt với Lục Chính Minh đến gần ám chỉ vài câu với ông nhưng bị ông làm như không thấy. Ông đâu có quản được Lục Gia Ngọc, hơn nữa chuyện lần này cũng không phải con trai ông làm sai.
Lâm Lão phu nhân ôn nhu hỏi: "Đây là A Ngọc nhỉ, lớn thế này rồi sao?"
Lục Gia Ngọc cười nói: "Đúng thế, lần đầu được vinh hạnh tham gia tiệc mừng thọ của phu nhân, không ngờ lại xui xẻo đến mức quà của mình lại thành ra như vậy."
Ý cười trên mặt Lâm phu nhân dần tắt.
Nói đến nước này, chứng tỏ chuyện vừa rồi không thể nào bỏ qua được nữa.
Lâm Tư Vân tiến đến nói: "Là sơ sẩy của tôi, sau bữa tiệc tôi sẽ đến nhận lỗi với Vưu tiểu thư."
Lục Gia Ngọc liếc anh ta một cái: "Là anh đến lấy hoa sao, chắc chắn rằng trước khi được đưa đến Lâm gia thì chúng vẫn còn nguyên chứ?"
Lâm Tư Vân: "Vô cùng hoàn hảo."
Lục Gia Ngọc kéo ghế, lôi Vưu Cẩn Vi còn đang ngần người đến ấn xuống, anh bước ra sau ghế đặt tay lên vai cô, lười biếng nói: "Vậy thì dễ thôi, tìm video giám sát bắt đầu từ khi hoa được đưa tới Lâm gia đi, bạn gái tôi cần một lời giải thích từ các người."
Anh 'chậc' một tiếng, nhéo má Vưu Cẩn vi, ra vẻ nói: "Đã nói đi xem thi đấu với anh rồi, cứ một hai phải đến đây, giờ thì vui rồi chứ?"
Lời này trắng trợn ám chỉ, Lục Gia Ngọc đến đây chỉ là vì đi cùng Vưu Cẩn Vi.
Vưu Cẩn Vi nhẹ kéo ống tay áo anh.
Lục Gia Ngọc nhìn cô một cái mới thu liễm lại, nói với Lục Chính Minh: "Đứng đó làm gì? Có thấy mệt không, sang đây ngồi chờ đi, nhỡ đâu đến sáng mai người ta mới điều tra xong thì sao."
Lục Chính Minh: "..."
Được, con dâu còn đang ở đây, không thể nổi giận.
Tốt lắm, mọi người đều bắt đầu chờ xem kịch hay.
Tiệc rượu nhàm chán của Lâm Gia bỗng nhiên trở nên có chút ý vị.
Lâm Tư Vân giao cho vài người tìm hiểu, tiến đến bên người Lâm Tư Di, đạm mạc hỏi: "Giám sát có thể tìm ra không? Nói thật cho anh biết."
Lâm Tư Di nhíu mày: "Em không làm."
Lâm Tư Vân liếc cô, cảnh cáo nói: "Những chuyện thế này lần sau nghĩ kỹ xem có nên hay không, Lâm gia hiện giờ không gánh nổi những thứ này của em."
Không lâu sau, video giám sát đã được đưa đến.
Nhân viên an ninh nói vài câu với Lâm Tư Vân, Lâm Tư Vân nghe xong thì hơi khựng lại rồi nhìn về phía Vưu Cẩn Vi, ánh mắt này khiến Lục Gia Ngọc không vui.
"Sau này tránh xa anh ta ra." Lục Gia Ngọc khẽ hất cằm, chỉ Lâm Tư Vân. "Chậc, anh còn chưa nói gì, lần nào cũng là anh ta cố ý sáp đến."
Lâm Tư Vân để mọi người xem một đoạn ghi hình.
Chậu hoa tử đằng này là do Lâm Tư Vân tự mình đem đến nên được đặt riêng một phòng, bên ngoài cũng thường xuyên có người đi qua nhưng không ai tiến vào, chỉ duy nhất một cô gái.
Rất nhanh, mọi người đã nhận ra cô gái này.
"Tần phu nhân, đây là tiểu Phù nhà bà sao?"
"Đúng vậy, quần áo giống thế mà."
"Ôi, tâm tư của mấy cô bé bây giờ thật khó lường."
Tần Vãn Ngọc nhịn nhục, nhìn Tần Niệm Phù: "là con làm sao?"
Tần niệm phù nắm chặt nắm đấm, mặt đỏ lên, lắc đầu: "Không phải con, con chỉ nghe nói đó là hoa chị làm nên mới vào xem qua, con chưa đụng vào nó."
"Mẹ tin con." Tần Vãn Ngọc dùng sức ôm lấy vai cô ta, nói với lâm Tư Vân: "Có lẽ sảy ra chút hiểu lầm gì đó..."
Lâm Tư Vân nhàn nhạt nói: "Có lẽ cô không chú ý rồi, trong phòng cũng có camera giám sát."
Câu nói vừa dứt, sắc mặt Tần Niệm phù trở nên trắng bệch, run run lúc lâu cũng không thể lên tiếng, bỗng xoay người chạy ra ngoài. Đáp án đến đây không cần nói nhiều nữa.
Trần Tử Kế ra mặt xin lỗi thay con gái, nói sẽ đòi lại công bằng cho Vưu Cẩn Vi. Xin lỗi xong vợ chồng nhà họ Trần liền đuổi theo Tần Niệm Phù rời đi. Trước khi đi, Tần Vãn Ngọc còn lườm Vưu Cẩn Vi một cái.
"Đi thôi." Lục Gia Ngọc chê chuyện ở đây nhàm chán, đứng lên nhìn quanh một vòng.
"Sau này đừng để tôi nghe được mấy lời không nên nghe. Đúng rồi, đưa hoa đến xe của tôi,"
- -
Trong xe, Vưu Cẩn Vi im lặng dựa vào cửa sổ. Hai bên đèn đường như ánh trăng rực rỡ dưới mặt hồ, lay động thoảng qua.
"Tủi thân sao?"
Lục Gia Ngọc nắn tay cô.
Vưu Cẩn Vi hoàn hồn, thấy tay trái có hơi tê, ánh mắt cô dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt của họ. Từ lúc nhặt xong cánh hoa anh vẫn luôn nắm tay cô, từ đầu đến cuối đều không buông ra.
Cô nhấp môi cười: "không đâu, bạn trai em oai phong vậy cơ mà. Người khác gây chuyện, em không tủi thân, chỉ hơi ngoài ý muốn."
Vưu Cẩn Vi chưa từng tiếp xúc với Tần Niệm Phù nên không biết cô ta có lòng dạ thế nào.
Lục Gia Ngọc: "Lâm Tư Vân không có video giám sát thứ hai, nếu có anh ta chắc chắn sẽ phát luôn chứ không chừa mặt mũi lại cho người ta như vậy."
Vưu Cẩn vi sửng sốt: "Vậy anh ta..."
Anh hừ cười: "Lừa cô ta."
Vưu Cẩn Vi dừng một lát, chần chừ nói: "Anh ta nói với em đã chuẩn bị hoa khác làm quà, em tưởng chậu hoa này sẽ không xuất hiện ở bữa tiệc."
Lục Gia Ngọc híp mắt lại, xem ra Lâm Tư Vân đã sớm đoán trước được chuyện này, anh không nhiều lời mà lái xe bề ngõ nhỏ Linh Tây.
Mấy ngày rồi anh còn chưa được ôm cô ngủ ngon.
Còn Lâm gia kia, sớm muộn gì anh cũng sẽ đến tính cho xong món nợ này.
- -
Hôm sau, Lâm Thơ Đồng không xuất hiện ở phòng làm việc. Vưu Cẩn Vi vẫn như thường lệ, làm xong việc của mình thì chuẩn bị về nhà.
Đêm nay Lục Gia Ngọc có cuộc hẹn không thể từ chối, anh nói sẽ đến thành Bắc tìm cô vào tối muộn. Đến trạm tàu điện ngầm, cô nhận được một cuộc gọi.
"...Mẹ."
Cô tránh người đi đường, đến một góc yên tĩnh mới nhấn nghe.
Tần Vãn Ngọc vẫn lạnh nhạt như cũ: "Ba con bé muốn chính miệng xin lỗi cô, cô đến đây một lát đi. A Ngu cũng ở nhà, nói chuyện thì để ý một chút, đừng để thằng bé nghĩ em gái mình tâm tính độc ác."
Ngắt điện thoại, cô ra khỏi trạm tàu bắt taxi đến Trần gia ở thành Đông.
Taxi không thể vào tiểu khu nên dừng lại ở cổng lớn. Vưu Cẩn Vi trả tiền xong vừa định xuống xe, cửa xe bị mở ra từ bên ngoài, Vưu Cận Ngu đưa tay đỡ cô, còn thuận tay cầm lấy túi xách.
"A Ngu." Cô cười chào cậu.
Vưu Cận Ngu cúi đầu nhìn: "Chị, tối nay em cùng chị về nhà."
Vưu Cẩn Vi không hỏi cậu làm thế nào thuyết phục Tần Vãn Ngọc, chỉ gật gật đầu nói được, thuận tiện hỏi cậu chuyện học hành.
Vưu Cẩn ngu hỏi gì đáp nấy. Tới cửa, cậu nói:
"Không cần nhân nhượng bà ấy."
Cậu nói ý chỉ Tần Vãn Ngọc, hai người đều hiểu.
Vưu Cẩn Vi nhẹ nói: "Chị xử lý được mà, chuyện này cũng không hoàn toàn là em gái sai, còn có vài người khác nhúng tay vào."
Vưu Cận Ngu nhíu mày: "Cô ta không phải em gái chị."
Vưu Cẩn Vi bất đắc dĩ, cậu thật trẻ con.
Lúc này đã đến giờ ăn tối, hai người vào cửa, người của Trần gia đã sớm dọn xong một bàn tiệc phong phú, Trần Tử Kế đứng lên mời cô vào bàn.
Vưu Cẩn Vi đáp lại lời chào: "Chú Trần."
Trần Tử Kế hỏi thăm đôi câu rồi nghiêm mặt nói: "Chuyện phát sinh tối qua khiến chú rất áy náy, không chỉ vì chú và Vãn Ngọc không giáo dục tốt tiểu Phù, mà còn vì con bé là em gái cháu."
Vưu Cận Ngu ngẩng đầu, định lên tiếng nhưng bị ánh nhìn của chị gái cản lại.
Cậu khựng lại, cúi đầu tiếp tục lột tôm cho cô.
"Tiểu Phù, xin lỗi chị đi."
Trần Tử Kế nghiêm túc nói.
Tần Niệm Phù túm chặt làn váy, lén nhìn Tần Vãn Ngọc, thấy bà cứng đờ ngồi đó, không có ý định giúp cô ta giải vây nên đành nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, tôi không nên làm hỏng hoa của chị."
Vưu Cẩn Vi nhìn tần Niệm Phù.
Lòng tự trọng của thiếu nữ rất cao, cảm thấy mất mặt nên không ngước mắt lên nhìn cô lần nào.
Cô hỏi: "Sao em lại làm như vậy? Tôi muốn nghe em nói thật."
Tần Vãn Ngọc nhíu mày: "Con bé xin lỗi rồi."
Trần Tử kế nhẹ lắc đầu. Tần Vãn Ngọc nhịn xuống, người này tuy luôn ngoan ngoãn nghe theo bà nhưng với con gái, ông không bao giờ nghe bà nói.
Vưu Cẩn Vi lặp lại câu hỏi lần nữa, thái độ không chút thoái nhượng.
Tần Niệm Phù cảm thấy tự tôn của mình bị chà đạp, cúi đầu hồi lâu, bỗng lau khóe mắt nức nở nói: "Vì anh trai không thích tôi, anh còn chưa bao giờ chơi cùng hay tặng quà cho tôi, không bao giờ cười với tôi. Rõ ràng chúng tôi lớn lên cùng nhau, hàng ngày sống chung nhưng anh ấy chưa bao giờ quan tâm đến ba mẹ, cũng không quan tâm đến tôi, chỉ để ý mình chị."
"Như thế là không công bằng."
Cô ta cuối cùng không nhịn được, úp mặt xuống bàn khóc nấc lên.
Vưu Cận Ngu chầm chậm bóc tôm, cười nhạt một tiếng: "Sớm nói rồi, để con về Nghiệp Lăng, bây giờ gây chuyện thế này là có ý gì."
Tần Vãn Ngọc không nhịn được, tức giận nói: "Đó là em gái con! Từ lúc sinh ra đã ở bên cạnh con, Nghiệp Lăng có gì tốt hơn con bé chứ? Mười mấy năm nay ai là người nuôi lớn con? Ai chu cấp để con học hành hả?"
Trần Tử Kế thở dài, chuyện của bọn trẻ là khó giải quyết nhất. Nhưng chuyện này, Tần Niệm phù đúng là sai hoàn toàn.
Vưu Cẩn Ngu lãnh đạm nói: "Đúng thế, vậy là tốt rồi."
Vưu Cận Vi hơi hốt hoảng, cô chưa từng nghĩ Vưu Cận Ngu lúc ở nhà cũng bày ra vẻ mặt này, thậm chí còn có chút giống Lục Gia Ngọc.
Vưu Cận Ngu hỏi: "Nói xong rồi chứ? Xin lỗi là thế này sao, chẳng phân biệt thời gian hay tình huống, cứ thế gọi người ta đến cửa mà là xin lỗi sao? Chị không có nghĩa vụ phải thay các người dạy dỗ con gái."
"Chị, đi thôi."
Vưu Cận Ngu kéo cô dậy ra ngoài.
Vưu Cẩn Vi: "..."
Đây là bị Lục Gia Ngọc lây bệnh hay gì.
Tần Vãn Ngọc ném đôi đũa đuổi theo, Trần Tử Kế nhẹ giọng dỗ Tần Niệm Phù, cô ta khóc lóc nhào vào lòng ba, muốn ba an ủi.
"Đứng lại, mẹ có lời muốn nói với chị con." Tần Vãn Ngọc miễn cưỡng nhịn xuống tức giận. "Con ra cửa chờ đi."
Vưu Cẩn Ngu trầm mặc vài giây, nhìn về phía Vưu Cẩn Vi.
Vưu Cẩn Vi lên tiếng nói không sao, nhìn cậu ngoan ngoãn ra khỏi cửa mới nói với Tần Vãn Ngọc: "Em ấy còn nhỏ, làm sai có thể sửa. Nhưng có những chuyện, khả năng sẽ chẳng thể vãn hồi."
Tần Niệm Phù rất giống Tần Vãn Ngọc, đều vô cùng kiêu ngạo và cố chấp.
"Không phải nói chuyện này."
Tần Vãn Ngọc ngắt lời cô.
Vưu Cẩn Vi giật mình: "...Vậy có chuyện gì?"
Tần Vãn Ngọc khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống nói: "Chia tay với Lục Gia Ngọc. Ở bên người như vậy, cô không sợ bà ngoại cô sẽ tức chết sao?"
Vưu Cẩn Vi ngoài kinh ngạc ra thì còn thấy vô lý. Đây là lần đầu tiên Tần Vãn Ngọc 'Quản' cô, vậy mà mở miệng ra đã nhắc đến Lục Gia Ngọc.
Vưu Cẩn vi nhấp môi, cũng là lần đầu tức giận trước mặt tần Vãn Ngọc: "Anh ấy không phải loại người như mẹ nói, tùy ý đánh giá nhân phẩm người khác sau lưng họ quả thật là mất lịch sự. Con đi đây."
Tẫn Vãn Ngọc thấy thật hoang đường, đứa con gái này thế mà lại dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với bà, từ trước đến nay cô đều ngoan ngoãn nghe lời, mấy năm nay vẫn như khi còn nhỏ chỉ dám liên hệ vài lần chứ nào dám phản kháng bà. Vừa gặp được một tên đàn ông, tính cách liền thay đổi.
- -
Vưu Cẩn Vi vừa ra tới cửa liền thấy Vưu Cận Ngu im lặng nhìn cô chăm chú, cô cười nói: "Em sao vẫn giống lúc còn nhỏ vậy."
Mỗi lần cô gặp Tần Vãn Ngọc, Vưu Cận Ngu đều trở nên như vậy. Vừa cảnh giác vừa đề phòng canh giữ bên cạnh, như chú chó nhỏ đang bảo vệ lãnh thổ của nó.
Vưu Cận Ngu quay mặt đi: "Em về trường lấy hành lý."
Vưu Cẩn Vi thấy hai tay cậu trống trơn, không khỏi hỏi thêm: "Trong nhà không mang theo thứ gì sao?"
Vưu Cận Ngu: "Gửi đến thành Bắc trước rồi."
Vưu Cận Vi không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cậu gửi qua đó một chút đồ dùng cá nhân. Nhưng khi từ trường học về đến nhà, cô bị mười mấy cái vali trước cổng dọa sợ.
Cô kinh ngạc nói: "...Sao lại nhiều thế này?"
Vưu Cận Ngu 'ừ' một tiếng: "Lục Gia Ngọc tối nay có đến không?"
Vưu Cận Vi: "Anh ấy nói sẽ đến muộn."
Vưu Cận Ngu: "Chờ anh ta đến mới dọn."
"..."
Vưu Cận Ngu đã một thời gian không lại đây, thấy trong sân có thêm chiếc xe đạp màu hồng... Biểu cảm cậu lúc đó rất cổ quái.
"Sau này em sẽ đạp xe đến trường."
Cậu chỉ chỉ chiếc xe.
Vưu Cẩn Vi ngẩn ngơ: "...Màu này, không có vấn đề gì chứ?"
Vưu Cận Ngu nói không sao, ngồi xổm xuống chăm xóc mấy chậu hoa cùng cô, thi thoảng mới nói hai câu, nói đến chuyện hôm qua, cậu hỏi: "Chị thấy công việc này vui vẻ chứ?"
Vưu Cận Vi gật đầu: "Vui."
Vưu Cẩn Ngu lại trầm mặc, không nói thêm nữa.
Vưu Cận Vi nhìn cậu im lặng, không hỏi nhiều.
Hai người vừa xem xong hoa cỏ, lại dọn dẹp phòng ngủ một lát, thời gian vậy mà đã gần 11 giờ đêm.
Lục Gia Ngọc còn chưa tới.
"Lần nào chị cũng chờ anh ta muộn vậy sao?"
Vưu Cận Ngu thấy bộ dạng mệt rã rời của cô thì nhíu mi.
Vưu Cẩn Vi ngửa đầu ngáp một cái, lau đi nước mắt vừa chảy ra, giọng điệu buồn ngủ nói: "Thi thoảng, thường là 6, 7 giờ sáng anh ấy mới đến, lúc đó chị cũng rời giường rồi."
"...."
"Anh ta có bệnh sao?"
Vưu Cận Ngu dùng giọng điệu đứng đắn, không mang chút kỳ thị nào hỏi Lục Gia Ngọc có phải mắc bệnh gì không, nghe qua thật nghiêm túc.
Vưu Cận Vi chậm rì rì nói: "Anh ấy ngủ không sâu giấc, hầu như đến tối sẽ mất ngủ, không thích ngủ trong phòng kín, cũng không muốn ngủ trên giường, nhưng nằm trên ghế lại rất dễ ngủ. Ngủ cùng chị mới khá hơn một chút, nhưng anh ấy bận lắm, không hay sang đây."
Vưu Cận Ngu dừng lại một chút: "Lúc còn nhỏ anh ta không có giường nằm à?"
(này người ta gọi là đồng bệnh tương liên.)
Vưu Cẩn Vi ngẩn ra, vấn đề này cô chưa nghĩ đến.
Với Xuất thân của Lục Gia Ngọc khiến người ta khó mà liên tưởng đến mấy phương diện bần hàn này, dù thế nào cũng không thấy anh giống một người ngay cả chiếc giường cũng không có để nằm, ở hẻm Đậu Thạch vẫn có phòng có giường.
Vậy sao anh lại không ngủ được?
Đang thất thần, cổng lớn bị gõ vang.
Vưu Cẩn Ngu bảo cô ngồi yên, cậu ra ngoài mở cửa. Cổng vừa mở, người đàn ông đầy mùi rượu và cậu thiếu niên liếc nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng rời mắt.
"Còn đủ sức không?"
Lục Gia Ngọc: "?"
Năm phút sau, Lục Gia Ngọc không hiểu sao mình lại biến thành cu li khuôn vác, anh bực bội nói: "Mười mấy cái rương này của cậu chứa gì thế?"
Vưu Cận Ngu: "Sách, mô hình."
Lục Gia Ngọc: "Không phải nói chỉ ở một tháng thôi sao? Dọn nhiều thứ vô dụng thế đến làm gì, cậu thi đại học mà đọc nhiều sách giải trí thế à?"
Vưu Cận Ngu: "Sau này tôi sẽ ở đây luôn."
Lục Gia Ngọc: "?"
Anh dọn mấy lượt, hơn nữa bị hơi rượu xông lên não, cả người nóng bừng lên nên định bỏ gánh giữa đường, vừa quay người lại đã đụng phải ánh mắt rầu rĩ buồn ngủ của Vưu Cẩn Vi.
Cô ôm đầu gối ngồi xổm ở cửa, gác cằm vào đầu gối nhìn hai người dọn dẹp. Nhìn qua thật giống một cục bông nho nhỏ, mắt hạnh tròn vo long lanh như một con mèo con, cứ thế ngây thơ nhìn anh.
"...."
Thôi, anh nhịn tên nhóc này đêm nay.
- -
Lúc Lục Gia Ngọc tắm rửa xong đi ra, mùi rượu trên người cũng đã bay hết.
Anh tùy tiện lau mái tóc ướt, chẳng có chút buồn ngủ nào. Anh bước đến mép giường cúi nhìn, hũ nút đang trốn trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ, hai mắt đang nửa nhắm nửa mở, sắp ngủ đến nơi rồi.
Anh nhìn một lúc, ném khăn lông đi, trèo lên giường.
Vừa nằm lên, cô đã quen thuộc gián lại gần, anh nửa nằm dựa vào đầu giường để cô gối đầu lên bụng mình, mái tóc xù xù cọ qua da anh hơi ngứa.
Lục Gia Ngọc một tay nghịch điện thoại, một tay luồn vào mái tóc mềm mại vuốt ve.
"Lục Gia Ngọc." cô mơ màng gọi tên anh.
"Có chuyện này em không nghĩ ra."
Lục Gia Ngọc cúi đầu nhìn cô một cái, đã buồn ngủ thế rồi vẫn cố chấp nghĩ, vậy chắc là chuyện quan trọng. Anh hỏi:
"Chuyện gì?"
Vưu Cẩn Vi nhắm mắt, giọng nói nhẹ như lông tơ.
"Tối nay A Ngu hỏi em, công việc hiện giờ có vui không?"
Cô thật lòng hoang mang: "Tại sao thằng bé lại hỏi như vậy?"
Lục Gia Ngọc khựng lại, câu được câu không vuốt tóc dài cô vừa nói: "Trước khi cậu ta hỏi em câu này, hai người đang nói chuyện gì?"
Vưu Cẩn Vi: "Nói chuyện bữa tiệc tối qua."
Lục Gia Ngọc buông di động, rũ mắt nhìn khuông mặt nhu mì của cô, lát sau mới thấp giọng nói: "Cậu ta biết em kính trọng, cũng tin tưởng cô giáo mình nên mới không nói ra những lời khó nghe."
Sợ em đau lòng, càng sợ em sẽ khổ sở.
Lúc này, không ai hiểu tâm trạng của Vưu Cận Ngu hơn Lục Gia Ngọc, bởi anh cũng nghĩ giống cậu, sợ cô sẽ khổ sở, đau lòng thêm.
"Nói gì cơ?"
Cô nhẹ nhàng hỏi, áp mặt vào da thịt ấm áp của anh.
Lục Gia Ngọc nói nốt lời tối qua chưa nói xong: "Lâm Thơ Đồng lần đầu mời em đến tiệc mừng thọ, lại 'vô tình' nói với em chuyện anh bị nhốt, bà ta biết em sẽ không yên tâm, có lẽ sẽ đến Lục gia tìm anh. thật ra nà ta cũng chỉ là đánh cược một hồi, xem em có đến tìm anh hay không, xem anh có cùng em đến bữa tiệc hay không."
"Chỉ cần anh đến, cộng thêm lần trước Lâm Tư Vân giải quyết được một hạng mục, chuyện Lâm gia và Lục gia một lần nữa hợp tác với nhau sẽ được truyền ra ngoài, Lâm gia sẽ đạt được mục đích."
Lâm Thơ Đồng lợi dụng Vưu Cẩn Vi trong tình huống cô không biết gì cả.
Lâm Tư Di muốn làm gì, bà ta không nhất định biết rõ nhưng không có khả năng chẳng biết tí gì, tất cả những chuyện phát sinh đêm đó đều được họ ngầm đồng ý, Lâm Thơ Đồng nhắm mắt cho qua, Lâm Tư Vân cũng vậy.
Họ đều là loại người như nhau, vì lợi ích mà không ngừng lợi dụng.
Lục Gia Ngọc biết, Vưu Cận ngu cũng biết.
Cô im lặng vài giây, nói: "Nhưng anh vẫn đi cùng em."
Lục Gia Ngọc nhẹ nhàng vỗ về tóc cô, vuốt ve sườn mặt tinh tế, bỗng anh cúi người hôn lên trán cô, môi ấn xuống dừng lại đó hồi lâu.
Anh thấp giọng nói: "Họ không thể so được với em."