Hoa Cam (Hoa Chanh)

Chương 10: Chương 10




< Móng vuốt sắc bén của hàng xóm đang kề lên cổ cô...>

Edit: Khiija

Sáng hôm nay Vưu Cẩn Vi bị dọa tỉnh, thật hiếm khi cô gặp ác mộng.

Trong mơ cô bị một con quái thú thở phì phò đè xuống không thể nhúc nhích, móng vuốt sắc bén của nó kề bên cần cổ cô, nó ngửi đông ngửi tây như muốn tìm chỗ nào đó thật vừa ý để xuống tay.

"Anh ta phát điên gì vậy..."

Cô lẩm bẩm một mình, cảm xúc vẫn chưa thoát ra được chuyện hôm qua.

Tối qua sau khi trò khôi hài đó kết thúc, nhà hát có điện trở lại.

Trong nháy mắt khi đèn sáng lên, Vưu Cẩn Vi lắp bắp nói: "Tôi không nghe rõ."

Nói xong cô liền cuống quýt trốn mất, ngay cả áo khoác cũng không kịp nhặt. Nửa đường chạy ra đụng phải tiểu Mê, cô liền lấy túi từ cậu nhóc chạy đi. Về đến nhà trằn trọc đến phát điên, giờ tỉnh lại cũng phát ngốc ra.

Vưu Cẩn Vi che lại khuôn mặt nóng bừng của mình. Cô còn chưa biết làm sao để lại gần anh, vậy mà tình huống hình như đã đi quá nhanh, vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cô mất rồi.

Phải làm sao bây giờ?

Cô lại ngây ra một lát mới xuống giường làm việc.

Sáng nay cô sẽ đến chợ hoa để mua mấy cái chậu cho bồn hoa sắp tới, chọn tới chọn lui như chọn báu vật, cuối cùng đến giữa trưa mới chọn xong. Vưu Cẩn Vi về nhà cất chúng xong lại ra ngoài, đi qua hàng cây ngô đồng trong ngõ rồi qua một cây ngọc lan nữa là đến một chợ cóc nhỏ.

Đã sắp giữa trưa nên chợ khá vắng vẻ.

Trong chợ mọi người nói giọng địa phương Nghiệp Lăng khiến Vưu Cẩn Vi cảm thấy thật thân thiết, cô thong thả đi dạo một vòng mua vài thứ đồ ăn mà mình đã từng ăn ngày trước. Khi quay lại cổng chợ, một ông lão đẩy chiếc xe hàng nhỏ, tay cầm cái mõ gõ vào đít nồi leng keng, mùi đường ngọt ngào quyện theo gió bay đi.

Trên xe đẩy treo rất nhiều túi bóng đựng kẹo vào đồ ăn vặt, có kẹo hoa hồng vị dưa hấu, bánh nếp ngào đường nhân bạc hà, bánh trôi nhân hạt thông...

Ông lão nhìn cô, dùng giọng địa phương chào hàng.

Vưu Cẩn Vi cũng dùng giọng địa phương chầm chậm đáp lại, sau đó ông lấy mấy túi nguyên liệu đưa cho cô.

- -

Khi Vưu Cẩn Vi về đến nhà, cậu nhóc đáng thương bên hàng xóm đang đói meo, cậu nhàm chán ném máy chơi game đi xoa xoa cái bụng lép của mình.

Lại phải ăn cơm hộp, cậu bất mãn nghĩ.

Ít ra ở Lạc Kinh còn có người nấu cơm... tuy cũng rất khó ăn.

Tiểu Mê và Lục Gia Ngọc có thói xấu giống nhau đều không thích có người lạ trong nhà, vì thế hai người không thuê người giúp việc mà dùng cơm hộp sống qua ngày.

Đang buồn bực, cậu bỗng nhiên ngửi được một thứ mùi hương mê người...từ nhà hàng xóm sát vách bay tới.

Hàng xóm chuyển đến ba ngày rồi mà còn chưa gặp lần nào.

Trong đầu tiểu Mê xoay chuyển, liền thuần thục nhảy từ trong sân lên tường bao, dọc theo vách tường nhỏ hẹp trèo lên mái nhà hàng xóm, cậu cẩn thận xuyên qua mái nhà phía trước mà không phát ra tiếng động.

Kiến trúc cũ Nghiệp Lăng có đặc điểm là mỗi nhà đều có một cửa sổ mái đón nắng, cửa sổ tràn đầy ánh nắng chiếu rọi ngôi nhà nhỏ hẹp u ám.

Tiểu Mê ghé vào cửa sổ nhòm xuống, nhìn qua có vẻ hàng xóm là phụ nữ, trên bàn bày bộ chén trà tinh xảo dưới sàn trải tấm thảm lớn ấm áp, còn cả chiếc áo khoác đen vắt trên ghế là của phụ nữ.

Tiểu Mê đợi nửa ngày mà không thấy ai cả, cậu kiên nhẫn đợi tiếp một lúc, cuối cùng cũng thấy người từ trong bếp đi ra. Trong tay cô cầm hai đĩa đồ ăn, tay áo sắn cao để lộ cẳng tay trắng nõn. Ồ! thật quen mắt.

Nhìn kỹ, cậu trợn tròn mắt.

Là Vưu Vưu!

Tiểu Mê cố nén sự vui vẻ, quang minh chính đại nhảy vào trong sân. Nhưng cậu...Không thể nói chuyện, đành chờ Vưu Cẩn Vi phát hiện ra.

Nhóc con đứng sững trong sân, đưa tay sờ cằm. Lại bắt đầu ra vẻ ngây thơ, vô tội đứng đó.

Vưu Cẩn Vi bê bát canh cuối cùng ra, vừa định ngồi xuống khóe mắt liếc thấy ngoài sân có người. Cô cứng đờ, suýt nữa thì hét lên, khi thấy đó là Tiểu Mê mới cố dằn lại.

"Em...sao em lại ở đây?"

Cô hoàn hồn run run hỏi.

Tiểu Mê cong môi cười, chạy chậm vào.

[Vưu Vưu, chị sao lại ở đây vậy? Em với Lục Gia ngọc ở ngay bên cạnh. ]

Vưu Cẩn Vi ngẩn ngơ, theo bản năng nhìn về phía tường bao, tựa như có thể xuyên thấu bức tường thấy được ai đó. Thì ra là vậy, khó trách lúc mới tới cô thấy chỗ này thật quen, hôm đó trời đã sẩm tối nên cô không nhớ được tên ngõ và số nhà của Lục Gia Ngọc.

Mà tiểu Mê mò tới giờ này...

"Có phải em đói không?" Cô hỏi.

Tiểu Mê gật gật:

[ Mùi đồ ăn thơm quá, em nhịn không được nên bò sang xem, không ngờ lại thấy chị. Vưu Vưu, đây thật sự là duyên phận đó.]

Vưu Cẩn Vi bất đắc dĩ cười: "Em ngồi đi, chị đi xới cơm cho em."

Tiểu Mê giành việc với cô, chạy vào bếp tự mình tìm đồ ăn. Sau khi ngồi vào bàn ăn uống no nê cậu mới nhớ ra ở nhà còn một tên đang mê sảng.

Cậu nghĩ nghĩ, buông đũa: [ Tối qua anh ta bắt nạt chị hả? ]

Không nhắc đến còn tốt, cứ nghĩ đến chuyện hôm qua tai cô lại đỏ lên.

Quá gấp gáp nên cô bắt đầu nói lung tung: "Không, anh ta chỉ....chỉ là tự dưng hứng lên muốn làm gian phu?"

Tiểu Mê: "...?"

Cái gì? Lục Gia Ngọc muốn làm gì cơ?

Vưu Cẩn Vi ho nhẹ một tiếng, đánh trống lảng: "Đây là chỗ chị được người ta sắp xếp ở lại kiêm luôn chỗ làm việc trong hai tháng này. Chị ở đây, nếu đói bụng em có thể sang, trong kia có chìa khóa sơ cua, sau này không được trèo tường nữa."

Tiểu Mê chớp chớp mắt làm gì còn quan tâm đến Lục Gia Ngọc nữa.

Cả một buổi chiều cậu đều quanh quẩn ở bên này, chốc chốc lại nhìn Vưu Cẩn Vi chọn nguyên liệu, chốc lại ngồi xổm xem cô chế tác hoa, cuối cùng ngồi trong phòng bếp nhìn cô làm bánh trôi tàu.

Thiếu niên trắng trẻo xinh đẹp nghiêng đầu chăm chú ngắm nhìn.

Trong lòng lại đầy nghi hoặc, người Nghiệp Lăng đều thích ăn bánh trôi tàu thế à??

Sau khi ở lại ăn ké cơm tối tiểu Mê mới dùng dằng về nhà, trong tay xách theo túi bánh được cho. Trước khi vào nhà cậu còn quay đầu liếc người đứng trong bóng đêm nhìn mình về nhà một cái.

Vào tới sân liền thấy Lục Gia Ngọc vừa tắm xong đi ra. Trên người anh khoác chiếc áo lông trắng lỏng lẻo, vệt nước chảy dài trên cần cổ cao ngạo, lướt qua xương quai xanh tinh xảo trông vừa lười biếng vửa mê người.

Anh cầm khăn lau lung tung trên đầu, thầm nghĩ nên nhuộm màu tóc khác.

Nghe thấy tiếng động anh giương mắt, nhìn tên nhóc đang khoan khoái* tiến vào, thuận miệng hỏi: "Nhóc con là trẻ vị thành niên, tự hiểu chứ?"

*nguyên tác là "Xuân phong đắc ý".

"Lục Gia Ngọc!!!" tiểu Mê tức giận hét lên. "Tôi ghét anh."

Hét xong mới nhớ ra là quá lớn tiếng, cậu ngây người, theo bản năng bịt miệng lại chạy vào phòng khách.

"Điên cái gì?"

Lục Gia Ngọc quét mắt qua bàn ăn với thùng rác đều không thấy dấu vết của đồ ăn. Nhóc con này chắc chắn không biết nấu cơm, không biết vừa ăn trực ở đâu về.

Nhớ ra gì đó, anh nheo mắt: "Cậu vừa đi đâu về?"

Tiểu Mê hất cằm ra vẻ không có chuyện gì: "Đi dạo một vòng thôi, ặc, còn mua bánh trôi cho anh đấy. Tôi lại không như anh, chỉ biết mỗi thứ mình thích."

Lục Gia Ngọc lười quản cậu, tùy ý nhận lấy túi giấy mở ra, được lắm tên nhóc này mua đồ còn mới, túi giấy và bánh vẫn âm ấm, là bánh nhân hoa hồng, anh xiên lấy một viên bỏ vào miệng đầu lưỡi nếm được hương vị quen thuộc của bánh trôi tàu. Anh nằm xuống ghế nằm chơi di động nhưng vừa mở màn hình ra anh liền dừng lại.

"Cậu mua đâu đây?"

Anh cúi đầu nhìn túi bánh trong tay, giọng nói khàn khàn.

Tiểu Mê đã sớm chuẩn bị, sắc mặt cậu thản nhiên nói: "Thì gần đây thôi, đang đi thì gặp được cái xe đẩy, cái loại vừa đi vừa gõ mõ ấy."

Lục Gia Ngọc siết chặt túi giấy đến mức ngón tay trắng bệch. Lúc lâu sau, anh buông tay ném cái túi lên bàn, cầm lấy áo lông mặc vào nói: "Bây giờ đưa anh đi mua?"

Tiểu Mê: "?"

Cái này thì cậu không lường trước được...

Trông Lục Gia Ngọc không giống nói đùa, sắc mặt bình tĩnh của anh đứng dưới ánh đèn càng thêm vẻ âm u, ánh mắt sắc bén lạnh lùng khác hẳn bình thường.

Da đầu tiểu Mê tê dại, đành phải dẫn anh đi tìm cái xe bánh hoàn toàn không tồn tại đó.

Đi một vòng khu phố, tiểu Mê không nhịn được hỏi: "Tối qua anh bắt nạt Vưu Vưu đúng không?"

Lục Gia Ngọc: "Không."

Tiểu Mê: "Lục Gia Ngọc, tìm người khác đi, anh thật ra không hề thích chị ấy. Nếu anh muốn thì có rất nhiều phụ nữ để chọn cơ mà, đâu nhất thiết phải là Vưu Vưu đâu."

Trong lòng cậu, Lục Gia Ngọc vẫn luôn là một tên lập dị.

Luôn sống theo ý mình, chưa từng thật sự thích cái gì hay ai đó, từ trước đến nay khi đã đoạt được thứ gì vào tay anh liền cảm thấy nó không còn thú vị, cứ thế mà vứt đi. Thậm chí đến chính mình anh cũng buông bỏ.

Tất nhiên, Vưu Cẩn Vi cũng không ngoại lệ.

Lục Gia Ngọc nghe vậy, cười mỉa một tiếng: "Cậu, một tên nhóc mà quản cũng thật rộng đấy. Cậu thích cô ấy cái gì chứ?"

Tiểu Mê vẫn kiên trì: "Đổi người khác đi."

Anh lạnh nhạt trả lời: "Chuyện này cậu không quản được."

Tiểu mê cúi gằm đầu, mang anh đến khu chợ gần đó nói là mua ở đây, nhưng giờ không thấy nữa nên hai người lại đi xa hơn một chút tìm tiếp, tìm một vòng vẫn không được nên đành bất lực quay về.

Về tới nhà, Lục Gia Ngọc gửi tiền vào wechat cho tiểu Mê, nói: "Nếu lần sau thấy thì bảo người đó một tuần mang bánh đến đây một lần. Tiền này đều đưa cho anh ta."

Tiểu Mê ngốc, chẳng hiểu nổi túi bánh này có gì đặc biệt. Cậu nhóc thấy nó giống hệt mấy loại bánh cậu ăn trước đó mà.

Lục Gia Ngọc xách túi bánh vào phòng khách, cả người đổ ập xuống sô pha. Anh lấy điện thoại ra tìm dãy số lần trước lừa được của ai đó, nhắn: "Áo khoác ở chỗ tôi, tự đến lấy."

Số nhà 14.

Vưu Cẩn Vi nhìn tin nhắn được gửi đến từ số lạ, không có tên tuổi gì, chỉ có một dòng tin.

Lục Gia Ngọc cực kỳ tự phụ, ngoài anh ra thì chắc chắn không ai nhắn kiểu này.

Cô trả lời: "Tiểu Mê nói em ấy sẽ mang cho tôi."

Bên kia nhắn lại: "Không lấy thì vứt."

Vưu Cẩn Vi mím môi, nhìn sang sân nhà hàng xóm.

Một lát sau, cô đi vào phòng ngủ đeo lên một chiếc vòng ngọc lại vào bếp nấu một bát hoành thánh mới sang gõ cửa nhà bên cạnh.

Khi tiếng đập cửa vang lên, tiểu mê ngẩn ngơ.

Lục Gia Ngọc không phát hiện ra điều khác thường, anh vừa gửi tin nhắn cho Vưu Cẩn Vi mười phút trước nên không nghĩ sẽ là cô, anh nghịch di động.

"Thất thần cái gì?"

Lục Gia Ngọc hỏi cậu nhóc đang ngây người bên cạnh. Tiếng dập cửa vang lên ba tiếng thì dừng lại.

Tiểu mê lấy lại tinh thần, nhíu mày khó chịu liếc Lục Gia Ngọc một cái, hỏi: "Anh không thể vào trong chơi di động sao, ra đây làm gì?"

Lục Gia Ngọc: "?"

Tiểu mê buồn bực ra mở cửa, vừa thấy người ngoài cổng cậu liền hé miệng cười, dắt tay cô vào sân, lại chọc chọc người đang chơi di động trên ghế.

"Làm sao?"

Lục Gia Ngọc không kiên nhẫn ngước lên.

Cô gái một ngày không gặp đang đứng dưới ánh đèn, khuôn mặt mềm mại cùng anh đối diện, nhẹ nhàng nói: "Buổi tối tốt lành, Lục tiên sinh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.