Hoa Cam (Hoa Chanh)

Chương 14: Chương 14




<Đừng khóc "Em sẽ thích tôi.">

Edit: Khiija

Sau mười hai giờ, bầu trời âm u xuất hiện tiếng sấm.

Gió núi thổi mạnh cuốn theo tia chớp phía chân trời đến gần, mưa to tầm tã bắt đầu trút xuống.

Vưu Cẩn Vi ôm một chậu hoa đầy nụ, một tay cầm ô, cẩn thận đi về phía trước. Mưa to thế này không biết bao giờ mới tạnh, cô không muốn ở lại trên núi lâu.

Đi được vài bước, cô bỗng quay phắt ra phía sau.

Con đường vắng tanh, sương mù bao quanh đỉnh núi dày đặc, tiếng mưa rào rạt át cả tiếng gió vù vù trên cao. Có vẻ như không có tiếng động nào khác nữa.

Cô nhẹ nhàng thở ra, vừa quay đầu lại liền đối diện với một cặp con ngươi đục ngầu.

"Bụp"

Thanh âm nặng nề của chậu hoa vang lên, cả chậu cây nát bươm dưới mưa.

Chiếc ô theo gió lộn nhào bay mất.

Vưu Cẩn Vi bị bịt miệng kéo vào rừng.

Trong rừng, cây cối rậm rạp. Đang mưa to nên đường mòn cũng không dễ dàng di chuyển huống chi còn lôi thêm một người. Vưu Cẩn Vi dùng hết sức giãy giụa, tay phải vói vào túi áo nắm lấy cái bình nhỏ, mắt thấy người đàn ông nơi lỏng tay đang che miệng cô vì bị trượt chân, cô dùng sức cắn một phát vào cánh tay lão, lão ta đau điếng buông lỏng tay còn lại, chớp mắt Vưu Cẩn Vi lôi bình xịt trong túi ra nhắm thẳng đôi mắt lão mà xịt, tên đó hét lên một tiếng thảm thiết, cô nhân cơ hội hung hăng đá vào giữa hai chân của lão ta một cái thật mạnh.

Đá xong, cô không dám quay đầu lại một mạch hướng phía chân núi chạy xuống.

Tim cô vọt lên tới cổ họng, mọi thanh âm bên tai dường như đều trở nên mơ hồ chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của chính mình, vừa dồn dập nhưng thật phấn khích.

Lần đầu tiên Vưu Cẩn Vi dám hành động như vậy. Cảm giác thật lạ lẫm, sự hưng phấn lấn át nỗi sợ vừa nhen nhóm, thậm chí cô còn cảm thấy thật kích thích.

Cảm giác phấn khích này chỉ nán lại với cô khoảng vài phút ngắn ngủi, vì cô trợt nhận ra mình lại lạc đường rồi...Chạy tiếp một lúc nữa mà ngay cả đoạn đường mòn cũng không thấy, khung cảnh xung quanh đều chỉ có cây và những cành cây giống hệt nhau, mưa thì vẫn như trút nước.

"Sao lại lạc rồi...."

Vưu Cẩn Vi có chút ảo não.

- -

"Vưu Vưu sẽ không mắc mưa đấy chứ?"

Tiểu Mê sốt ruột lẩm bẩm.

Lục Gia Ngọc một tay cầm ô, tay kia lấy ra di động nhìn, chỗ này tốt xấu gì cũng là một khu nghiên cứu, thế quái nào mà ngay cả một chút tín hiệu đều không có.

"Lần sau lại một mình đi mà không báo trước thử xem..."

Anh có chút bực mình.

Tiểu Mê vậy mà không bật lại anh, vừa định nói chuyện lại thấy Lục Gia Ngọc dừng bước, theo tầm mắt anh cậu nhìn qua...........Trên mặt đất, những cánh hoa bị nước mưa và bùn đất chà đạp thê thảm, chiếc ô nhỏ xiêu vẹo lẻ loi nằm bên đường.

"Là ô của Vưu Vưu."

Tiểu Mê ngẩn người.

Cậu nhóc chạy nhanh vào làn mưa, nhìn dấu vết kéo lê trên mặt bùn, ánh mắt vô tội thường ngày dần dần trở nên hung tợn. Cậu lạnh giọng nói: "Lục Gia Ngọc, gọi người tới đi!!"

- -

Nửa giờ sau, trong ngôi nhà nhỏ của quản lý.

Tất cả mọi người đứng dưới màn mưa lạnh buốt, run bần bật nhìn người đàn ông đang nổi điên trong sân.

Lục Gia Ngọc đem người đàn ông bị đánh đến đỏ bừng mắt nhẫm dưới chân, trên tay cầm một con dao nhỏ chơi đùa, anh rũ mắt nhìn người đang hoảng sợ bên dưới, cười nói:

"Tao phí cả nửa ngày không ăn không ngủ để đến nơi này cũng chỉ vì tìm người. Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên tao làm vậy, rồi sao, rồi mày lại làm người của tao lạc mất."

Lục Gia ngọc ngồi xổm trong mưa, cả người đều ướt đẫm.

Tóc mái trước trán bị anh tùy tiện vuốt ra sau đầu, lộ ra vầng trán càng thêm lạnh lẽo sắc bén, nước mưa dọc theo trán chảy vào mặt nhưng anh không thèm quan tâm.

"Nói thử xem nào, mày đã làm gì để cô ấy chạy mất?"

Mũi dao chĩa thẳng vào giữa mi tâm tên đàn ông.

Ông ta hoảng sợ nhắm tịt mắt lại, run rẩy kể lại: "Cô, cô ta đứng dưới chân núi hỏi tôi đường đi, sau đó....". Cố gắng nuốt nước miếng nói tiếp: "Tôi thấy cô gái xinh đẹp, liền, liền động lòng. Nhưng cô ta chạy đi, tôi đi rồi lại quay lên núi, đến giữa trưa vẫn còn thấy cô ta ở trên núi nên đợi dưới sườn núi, kéo cô ta vào rừng, nhưng, nhưng sức cô ta rất lớn, cắn tay tôi, xịt cái gì vào mặt tôi, còn....còn đá một phát."

Lục Gia Ngọc rũ mắt nhìn cánh tay lão, trên đó có một vệt đỏ, cuối cùng hỏi: "Đá vào đâu."

Tên đó run run nhìn xuống giữa chân mình.

Lục Gia Ngọc khựng lại, thình lình hỏi: "Cô ấy khóc hả?"

Ông ta sững sốt, vội lắc đầu.

Lục Gia Ngọc ném con dao sang bên cạnh. "Loảng xoảng". Con dao rơi gần tầm với của hắn, anh cúi xuống sát vào mặt lão, thở dài: "Cô ấy còn chưa cắn tao bao giờ đâu."

"Cái, cái gì?"

Lão ta nhìn anh như thể một tên điên.

"Tao nói, cô ấy còn chưa từng cắn tao."

"A a a..."

Lời nói nhẹ nhàng rơi xuống, Lục Gia Ngọc nắm lấy cổ áo hắn ta hung hăng đập đầu lão xuống đất. Người dưới đất mãnh liệt vùng vẫy, bỗng lão với được con dao gần đó, lập tức đâm về phía kẻ điên phía trên.

Lục Gia Ngọc như đoán trước được, anh nắm lấy cổ tay lão gập ngược lại, mũi dao ngay lập tức xượt qua dấu răng rỉ máu, hắn ăn đau buông dao ra, con dao lại rơi vào tay anh, anh đứng dậy từ trên cao nhìn xuống, bỗng kêu lên một tiếng "Ôi...", mũi dao lập tức rơi thẳng xuống, cắm vào giữa hai chân lão.

"Năm mới vui vẻ."

Lục Gia Ngọc cười nói.

Tên đàn ông ngẩn người, tầm mắt từ từ dịch xuống, đến khi nhìn được cuống dao, hai mắt lão vừa trợn lên liền hôn mê bất tỉnh.

Lục Gia Ngọc kinh ngạc, hỏi tài xế: "Đao pháp của tôi chuẩn thế sao?"

Tài xế nhìn hơn nửa lưỡi dao lụt trong đất, khóe miệng không kìm xuống được: "Là ông ta ra tay trước, ngài chỉ là phòng vệ chính đáng. Hơn nữa, con dao... chưa chạm vào hắn ta..."

Tên này, chính xác là bị dọa ngất, con dao còn cách xa lão đến vạn dặm.

Lục Gia Ngọc đá đá người đã xụi lơ dưới đất, nhìn về phía mấy người đang đứng, bọ họ thấy anh nhìn qua thì kéo nhau lùi lại. Trong đó có một người bạo dạn nói: "Chúng tôi là dân bản xứ, quen thuộc đường núi, chúng tôi có thể hỗ trợ..."

"Giao cho anh."

Lục Gia Ngọc ném xuống một câu cũng không thèm trả lời mấy người kia, quay đầu chạy vào rừng.

Tài xế lập tức báo cảnh sát.

- -

Ở trong núi tìm người vốn đã không dễ dàng, huống chi là trời đang mưa to. Rất nhiều cảnh sát và người được gọi đến hỗ trợ, nhưng tìm cả buổi chiều vẫn không thấy được Vưu Cẩn Vi.

Trời tối rất nhanh.

Trong rừng sáng lên những vệt đèn pin cường độ cao, tiếng gọi ầm ĩ lại bị át đi bởi tiếng mưa rơi. Dần, tiếng mưa ngày càng nhỏ, cuối cùng sau màn mây ánh trăng cũng xuất hiện.

Tiểu Mê lòng như lửa đốt, cậu sợ trong núi sẽ xuất hiện dã thú gì đó.

Lục Gia Ngọc giương mắt nhìn những ngọn cây rậm rạp trước mặt, anh nhớ đêm đó cô nói mình sợ bóng tối.

"Mint, lên phía trên tìm đi."

Lục Gia Ngọc đứng lại, quay người chạy về hướng ngược lại.

Tiểu Mê ngơ ngác theo sau, hỏi: "Hướng lên trên? Nhưng tên kia nói chị ấy chạy xuống mà. Vưu Vưu nhỡ đâu đã xuống núi, vào thôn nhỏ trốn thì sao?"

Lục Gia Ngọc: "Không đâu, cô ấy không tìm được đường."

Tiểu Mê: "..."

Lúc này, Vưu Cẩn Vi vô cùng đáng thương loay hoay đứng tại chỗ, cô chạy lâu thế rồi vậy mà không tìm thấy đường ra, nhưng thật ra lại tìm được mấy cái mồ cũ. Cuối cùng khi kiệt sức cô đành tìm chỗ nào đó trú mưa. Trong núi không có tín hiệu, cô không thể gọi ra ngoài cũng không thể xem bản đồ.

Cô cầm di động thở dài: "Xem ra sau này phải tải bản đồ trước mới đi."

Trời đã tối đen, Vưu Cẩn Vi vừa lạnh vừa đói. Bóng tối làm thần kinh cô căng chặt, trạng thái càng ngày càng kém. Cô ngồi một chỗ phát ngốc, ngửa đầu lên nhìn ánh trăng thanh lạnh trên đầu. Mấy ngày nữa là tết nguyên tiêu nên trăng càng ngày càng sáng hơn.

Vậy thì đến gần ánh trăng một chút, Vưu Cẩn Vi nghĩ.

Bóng đêm trong rừng dày đặc, cô mở đèn điện thoại ra mới miễn cưỡng có thể thấy đường, trên đường đi cô còn trượt ngã một lần may mà không đau lắm. Cô chật vật bò dậy đi tiếp, càng tiến lên cao khung cảnh càng quang đãng. Có lẽ sau cơn mưa núi rừng trở nên yên tĩnh thế nên cô mơ hồ nghe được những tiếng gọi ầm ĩ.

Họ gọi gì vậy, hình như là tên ai đó.

Cũng có người lạc trong núi sao?

Vưu Cẩn Vi nghĩ, không ai biết cô cũng bị lạc cả.

Cuối cùng, cô dừng chân tại một bãi đất bằng nhìn xuống khu rừng phía xa xa, khung cảnh núi rừng đen như mực trước mặt khiến cô thấy choáng váng, cố dằn xuống sự khó chịu, cô nhìn kỹ những ánh đèn lóe sáng phía xa.

Lạnh thật đấy. Cô ôm chân ngồi xổm xuống, chậm chạp nghĩ xem nên lớn tiếng kêu cứu hay mở đèn điện thoại lên thì người dưới đó mới chú ý đến mình?

Cô không có sức để kêu nữa, vậy bật đèn pin.

Mới vừa nghĩ, bên tai bỗng nghe được tiếng gọi.

Giọng nói lãnh đạm giờ mang theo mệt mỏi, anh gọi tên cô: "Vưu Cẩn Vi."

Vưu Cẩn Vi ngẩn người, thậm chí một lúc sau mới phản ứng được nhìn qua.

Dưới ánh trăng, bộ dạng người đàn ông chật vật lại mỏi mệt, anh hơi thở gấp, áo khoác thời thượng dính bùn bị nước mưa hòa tan loang lổ.

"Lục Gia Ngọc."

Cô nhẹ giọng kêu, định đứng lên nhưng không có chút lực nào.

Lục Gia Ngọc bình tĩnh nhìn một lát, bỗng bước nhanh tới trước mặt cô cúi xuống đối diện với mắt hạnh ươn ướt, ngữ điệu vô cùng khó nghe: "Sao không nghe điện thoại?"

Vưu Cẩn Vi ngây ra: "...Điện thoại không có sóng."

Lục Gia Ngọc: "Tôi bảo tối qua."

"Anh đang ăn cơm với người ta."

Cô dùng giọng nói mềm mại trả lời.

Lục Gia Ngọc ngồi xổm xuống, tầm mắt đảo quanh khuôn mặt nho nhỏ tái nhợt. Anh vươn tay tới gần, lòng bàn tay dùng sức lau từ trán xuống má rồi lau đến cằm, bỗng, ánh mắt anh tối xầm lại.

Nơi đó có dấu tay của người khác hằn lên, giờ đây đã biến thành những vết bầm xanh tím.

Anh lau đi lau lại đến nỗi làn da non mịn một lần nữa đỏ lên.

"Đau."

Cô nhỏ giọng nói,

Lục Gia Ngọc cứng người, đối diện với vành mắt đỏ lên của cô, bỗng anh dừng tay, cười nhạt: "Khóc cái gì. Lúc bị người ta bắt nạt thì không khóc, lạc đường không khóc, trời tối cũng không khóc, tôi vừa chạm vào thì lại khóc?"

Cô không nói lời nào, mắt hạnh lập tức dâng lên đầy nước.

Cô chỉ lẳng lặng nhìn anh, anh vừa bặm môi, đống nước mắt kia liền rơi xuống, một hạt lại một hạt, thật giống như cơn mưa lúc chiều.

Lục Gia Ngọc thấy mình nên là hưởng thụ nước mắt sợ hãi của người khác mới phải, nhưng lúc này cổ họng anh cũng khô khốc, lồng ngực trào lên một loại cảm xúc xa lạ. Hồi lâu, anh giơ tay đem người trước mặt ấn vào trong ngực, thấp giọng nói: "Đừng khóc."

Vưu Cẩn Vi không biết vì sao mình lại khóc, nhìn thấy anh lại muốn khóc.

Dây cảm xúc đã bị kéo căng đến cực điểm, anh vừa xuất hiện nó liền rệu rã.

Cô nói: "Hoa của tôi mất rồi."

Lục Gia Ngọc: "Không mất."

Vưu Cẩn Vi sau một lúc bình tĩnh lại, hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Lục Gia Ngọc cúi xuống nhìn chóp mũi đỏ bừng của cô: "Tới hỏi em một chút hai ta không hợp chỗ nào. Nếu trả lời hợp lý, tôi có thể ngẫm lại, nếu không hợp lý, tất nhiên em phải xin lỗi tôi."

Vưu Cẩn Vi mấp môi, nói đúng sự thật: "Anh không thích tôi, tôi cũng không thích anh."

Lục Gia Ngọc vốn dĩ đang có tâm trạng san bằng cả quả núi, nghe cô nói xong bỗng cười rộ lên, anh duỗi tay ôm lấy vai cô, tay còn lại luồn qua đầu gối, nhẹ nhàng bế ngang người lên.

Dưới ánh trăng lành lạnh, lời nói của người đàn ông vừa cuồng vọng lại tự phụ.

Anh cười nói: "Em sẽ thích tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.