Hoa Cam (Hoa Chanh)

Chương 1: Chương 1




<Xin thứ lỗi, Lục Tổng hôm nay không đi làm>

(là anh không được lên sóng:)))

[ Bảo bối, cậu chắc chắn không ngờ được hôm nay mình vừa phát hiện được thứ hay ho gì.]

[ 3 giờ chiều nay, mình chờ trong quán cà phê dưới tòa nhà công ty cậu.]

Vưu Cẩn Vi vừa chọn xong màu nhuộm liền thấy tin nhắn.

Là tin nhắn của Đào Ánh Nhiễm gửi hơn một tiếng trước. Cô ấy là bạn thân đại học của cô, chỉ cần nhìn cái kiểu nói chuyện này Vưu Cẩn Vi liền biết cô ấy lại có tin tức hay ho sắp kể.

Bây giờ là 2 giờ 50 phút.

Cô rũ mắt, ngón tay gõ lên màn hình điện thoại lạnh băng đáp lại: [ Được.]

Cách Vưu Nhược Vi một cái bàn dài, có hai người đang thì thầm nói chuyện.

“Trần tỷ, chị sắp đi công tác ở Nghiệp Lăng thật sao? Sắp đến tết rồi mà.”

“Ôi, sếp bảo đi, biết làm sao được?”

“...Chị, nhưng thật sự có cách đấy.”

Trần tỷ dựng tai lên, theo bản năng liếc về phía người đối diện.

Da trắng tóc đen, khí chất ưu nhã.

Mắt hạnh đen nhánh sạch sẽ xinh đẹp động lòng người, không một chút lực công kích.

Nghe đồng nghiệp nói xong, Trần tỷ hơi khó xử: “Vậy không hay lắm đâu.”

“Yên tâm đi, cô ấy và Lâm lão sư rất thân thiết mà.”

“...Vậy chị sẽ tìm cơ hội hỏi cô ấy một chút.”

Phòng làm việc này mang cái tên “Hoa Nhi”, nghiệp vụ chủ yếu chuyên về chế tác sản phẩm mô phỏng các loài hoa như hoa lụa, hoa khô, hoa nhung... có thể xem như một công ty nhỏ trong ngành thủ công mĩ nghệ. Lâm lão sư mà họ nhắc đến chính là bà chủ, đồng thời là giáo sư đại học của Vưu Cẩn Vi, quan hệ của hai người không hề tầm thường.

Vưu Cẩn Vi cảm nhận được điềm xấu liền nhẹ nhàng nói: “Trần tỷ, tôi ra ngoài một lát.”

Giọng nói mềm nhẹ, ngữ điệu ôn nhu dù ai nghe xong cũng khó mà từ chối huống chi thời gian của phòng làm việc lại luôn tự do, chỉ cần trong thời gian quy định làm xong việc của mình thì sẽ không ai quản họ.

Nói xong, Vưu Cẩn Vi cầm túi xách và áo khoác rời đi.

- --

Phòng làm việc của Vưu Cẩn Vi nằm trong khu vực hành chính Nam Thành, khu vực phồn hoa bậc nhất của thành phố Lạc Kinh.

Trong quán cà phê ngồi đầy người tốp năm tốp ba.

Vưu Cẩn vi đẩy cửa vào, không khí ấm áp trong quán thổi đi khí lạnh bên ngoài, hương cà phê thoang thoảng khắp nơi, cô cởi khăn quàng cổ ra rồi lập tức tiến đến bàn trong góc khuất.

Đào Ánh Nhiễm tinh mắt ngay lập tức phát hiện ra cô.

“Vưu Vưu!”

Vưu Cẩn Vi mắt hạnh cong lên, bước nhanh chân đến. Tính tình cô hướng nội, lại không phải người địa phương Lạc Kinh nên mấy năm ở đây bạn bè ít đến đáng thương, Chỉ có Đào ánh Nhiễm là có thể chơi với cô. Cô gái này tính tình hào phóng, rộng rãi lại nhiệt tình gặp ai cũng có thể bắt chuyện đôi câu. Bạn bè của cô ấy nhiều không xuể chỉ có khuyết điểm duy nhất là làm việc hấp tấp, nghĩ cái gì là làm luôn cái đó.

“Cậu lại đào được tin tức động trời mới?”

Vưu Cẩn Vi cong môi, khuôn mặt cười rộ lên sáng bừng.

Đào Ánh Nhiễm ra vẻ thần bí, không nhanh không chậm nhấc cốc cà phê lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Tiểu thư đây đã ra trận thì không có gì là không làm được. Chuyện mà mình sắp nói nếu chính xác, cậu nhất định sẽ yêu mình đến chết.”

Cô ấy cố ý dừng lại, nâng cằm liếc Vưu Cận Vi một cái, ra vẻ nếu cậu cầu xin mình thì mình sẽ miễn cưỡng mà tiết lộ.

Vưu Cẩn Vi đôi mắt long lanh hàm chứa ý cười, ngoan ngoãn nhỏ giọng nói: “Cầu xin cậu mau nói.”

Cô nói chuyện thanh âm nhẹ nhàng khiến người đối diện phải dựng đôi tai lên mới nghe thấy.

Nhưng đại mĩ nhân đã ra chiêu làm nũng thì ai có thể cự tuyệt được cơ chứ, nói nhỏ thì có làm sao?

Đào Ánh Nhiễm sung sướng thỏa mãn, bắt đầu hưng phấn nói: “Không Phải cậu hai năm trước nói muốn tìm một cái vòng ngọc sao, mình vẫn luôn nhờ người tìm giúp nhưng đáng tiếc là không có tin gì. Vậy mà cậu đoán xem, mình hôm qua lên mạng lướt Douyin5* thế mà lại tình cờ tìm được! Mình bảo đảm đó chắc chắc là vòng của cậu, đây nó đây.”

*Chiếc app tóp tóp của mọi nhà nhưng bản Trung.

Nói, cô ấy lôi điện thoại ra mở video mình đã lưu đưa cho Vưu Cẩn Vi xem.

“Người này mở một cửa hàng xăm hình trong ngõ nhỏ, vì người ta đẹp trai nên cửa hàng luôn náo nhiệt, nhưng cái vòng tay này thì không phải chuyện dễ nói...”

Vưu Cẩn Vi cúi đầu xem tiếp, trong video chỉ thấy được hai tay của người đàn ông đang mang găng tay. Cổ tay trái đeo chiếc vòng ngọc lục bảo xanh biếc, vòng tay tinh tế diễm lệ, trên vòng ngọc còn có một đoạn vằn đặc biệt.

Đàn ông đeo vòng ngọc, thật hiếm thấy.

Nhưng chiếc vòng này đúng là vòng mà cô muốn tìm.

“Anh ta làm thế nào mà có được nó?”

Đào ánh Nhiễm bĩu môi: “Mình hỏi bóng gió hai câu, anh ta nói là đồ gia truyền chỉ đưa cho bạn gái. Vưu Vưu cậu có chứng cứ gì chứng minh nó là của nhà cậu không?”

Vưu Cẩn Vi mím môi lắc đầu.

Chuyện đã qua vài chục năm nên cô không có chứng cứ gì cả. Đào Ánh Nhiễm rầu rĩ:

“Vậy làm sao đây, lại không thể trắng trợn cướp được. Chẳng lẽ phải làm bạn gái anh ta để lấy vòng về? Cái này không được, mình dạo này nghe đến đàn ông là thấy phiền, mẹ mình còn đang muốn mình về đi xem mắt đây, đừng có mơ!!!”

Vưu Cẩn Vi hỏi: “Địa chỉ tiệm xăm ở đâu?”

Đào Ánh Nhiễm nhìn cô chằm chằm nghi hoặc nói: “Cậu muốn một mình đến tìm anh ta? Nơi đó khó tìm đường lắm, chờ cuối tuần mình cùng cậu đi, chỗ đó hình như rất náo nhiệt cuối tuần đều....Mẹ Nó!”

Cô ấy bỗng trợn tròn mắt, đăm đăm nhìn về hướng cửa quán cà phê.

Vưu Cẩn Vi xoay người nhìn theo, chớp mắt ngẩn ra.

Trong quán cà phê yên tĩnh, năm sáu người đàn ông cao lớn đeo kính râm đang tiến vào đi thẳng đến đây, hiển nhiên là muốn bắt người.

Đào Ánh Nhiễm nuốt nước miếng, bắt đầu hoảng hốt lắp bắp nói: “Không, không phải là mẹ mình tìm người đến bắt mình đấy chứ, người phụ nữ đó sao lại đáng sợ thế cơ chứ. Trời ạ, mình phải trốn...á!”

Chưa kịp nói xong, một người trong số đó đã nhanh chóng vọt đến.

Đào Ánh Nhiễm đứng lên định chạy nhưng đã bị đám vệ sĩ vây quanh. Người trong quán cà phê đều giật mình xôn xao, bảo vệ và phục vụ cũng xông đến, nháy mắt trong quán sảy ra một trận gà bay chó sủa.

Người đang bị lôi đi- Đào Ánh Nhiễm hét lên: “ở Linh, ngõ....”

Vì quá hỗn loạn, tiếng cô ấy bị đám người ồn ào át đi. Chưa nói xong, còn không kịp ôm cái cửa xe, yếu liễu đào tơ tiểu Nhiễm đã bị vệ sĩ nhét vào chiếc xe đang đậu ở cửa.

Lúc Vưu Cẩn Vi chạy ra, chỉ thấy cửa xe phía sau giáng xuống, một người phụ nữ trung niên được bảo dưỡng kỹ càng sang trọng cười tủm tỉm với cô. Là mẹ của Đào Ánh Nhiễm.

Vưu Cẩn Vi thở ra, cô nhìn theo đoàn xe chầm chậm hòa vào dòng xe trên đường.

Trong ngày đông lạnh lẽo, chỉ còn mình cô đứng ở bên đường nhìn họ đi xa, chiếc khăn quàng vắt trên cổ đã nhanh chóng bị gió đông thổi lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.