Hoa Dạng Sủng Lão Công

Chương 10: Chương 10




Chuông cửa vang lên, Mục Hành đi ra mở cửa.

Văn Nhân Chí vừa bước vào đã nghe thấy mùi sủi cảo đầy cả nhà, “Mẹ, Mục Hành mày đang nấu cái gì vậy? Hình như là sủi cảo? Mày muốn cho tao ăn cái thứ này ấy hả?”

Mục Hành lúc này mới nhớ ra sủi cảo vẫn đang đun trong nhà bếp, đi qua tắt lửa. Hắn đi đến ghế sô pha ngồi xuống, “Không định cho chúng mày ăn đâu. Mang xe tới rồi sao?”

“Để ở gara rồi,” Văn Nhân Chí ôm lấy Ôn Thất Bạch, ánh mắt đảo một vòng chung quanh, “Vậy mày bảo bọn tao tới làm gì? Người đâu rồi? Không định dẫn đến ra mắt sao?”

“Chuyện tao sắp nói sau đây thực sự rất khó tin, chúng mày tin cũng được, không tin cũng được, nhưng nó là sự thật.” Mục Hành cầm lấy máy tính mình mở ra một trang web đưa cho Văn Nhân Chí.

Văn Nhân Chí kì quái, nhận lấy máy vi tính xem, “Đây là cái gì vậy? Bệnh dại ở thành phố A?”

Ôn Thất Bạch cũng nghi hoặc, “Mày rốt cục định nói đến cái gì?”

Mục Hành xoa bóp các ngón tay, mắt nhìn sang phòng ngủ của Du Lãnh, “Chúng mày có tin vào tận thế không?”

“Hả?” Văn Nhân Chí sợ rớt cả máy tính, “WTF Mục Hành, mày đào đâu ra cái ý tưởng này vậy? Nghĩ ra được cả tận thế luôn?”

Mục Hành lấy dao gọt hoa quả trên mặt bàn, dao gọt hoa quả liền biến thành một con dao găm, sau đó biến lại về thành dao hoa quả, cùng lúc đó lòng bàn tay Mục Hành cũng hiện ra ánh sáng vàng rực, “Ban đầu tao cũng không tin nổi, nhưng có những việc xảy ra khiến tao không tin cũng phải tin”.

“Phép, phép thuật hả?” Văn Nhân Chí cầm lấy con dao hoa quả, “Fuck! Mày lợi hại VL!”

Mục Hành trên mặt không cười, biểu cảm cực kì nghiêm trọng, “Bây giờ tao nói với chúng mày xong thì định đi thành phố C luôn, chúng mày có đi hay không?”

“Cái này……” Văn Nhân Chí vẫn là không tin, biểu hiện của Mục Hành thật kì quái.

“Đi” Ôn Thất Bạch cầm tay Văn Nhân Chí, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn liền cười nói, “Mặc kệ có phải sự thật hay không, không phải chúng ta cũng định đi thành phố C chơi sao?” Dứt lời Ôn Thất Bạch nháy mắt, “Hơn nữa hôm nay chúng ta mới làm chuyện xấu xong, đi chỗ khác tránh mặt một chút cũng tốt”.

Nếu vợ hắn đã nói là tốt, vậy thì Văn Nhân Chí cũng liền gật đầu thôi, “Vậy đi thôi, dù sao vốn dĩ bọn tao cũng định tính như vậy rồi mà”.

“Chúng mày lên mạng mua nhiều đồ một chút đến biệt thự Hoàn Nguyệt đi, đặc biệt là đồ mùa đông”. Mục Hành nhìn về phía Ôn Thất Bạch, so với Văn Nhân Chí thì Ôn Thất Bạch vẫn là tên đáng tin cậy hơn.

Ôn Thất Bạch gật đầu, “Còn gì nữa không?”

Mục Hành đứng dậy, “Cứ mua giống như trong tiểu thuyết viết đi, cái gì mà thịt khô, hạt giống, rau dưa muối ấy….”

Thấy Mục Hành đi vào trong, Văn Nhân Chí ghé sát vào Ôn Thất Bạch, “Vợ à, anh thật sự tin hắn sao?”

Ôn Thất Bạch mím môi lắc đầu, “Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cùng lắm thì qua ngày 11 chúng ta lại đem bán hết”.

Mục Hành từ trong phòng kéo va li ra, Văn Nhân Chí vỗ đầu một cái, “Người mày tìm ra đi đâu rồi?”

Mục Hành cười ôn nhu, mắt hơi khép xuống, “Thân thể anh ấy hơi yếu nên đi ngủ rồi, chúng mày giúp tao bỏ va li vào trong xe đi, tao đi bế anh ấy lên”.

Bọc anh vào trong chăn, Mục Hành bế Du Lãnh ra cửa, hai cái vali hành lí cũng đã nhét vào trong xe, “Đi thôi, tao chở chúng mày quay lại lấy xe”.

Dọc theo đường đi, Ôn Thất Bạch quả nhiên nghe theo Mục Hành lên mạng mua rất nhiều thứ, Văn Nhân Chí ở một bên chỉ lắc đầu không ngừng.

Văn Nhân Chí chú ý tới người ngồi ghế phụ phía trên, người ấy cúi đầu nên không rõ mặt mũi, chỉ có điều mái tóc trắng kia thật nổi bật, “Mục Hành, không nghĩ tới mày thích kiểu đặc biệt như này? Thật không nhìn ra nổi nha!”

Mục Hành mím môi, ánh mắt ôn nhu, “Anh ấy là con lai, đây là màu tóc trời sinh”.

Văn Nhân Chí xoa xoa cánh tay, ôn nhu kia nhìn như sắp nhỏ ra nước rồi, thật là dọa hắn sởn cả da gà.

Rất nhanh Văn Nhân Chí cũng lấy được xe của hắn, bốn người cùng lái về hướng thành phố C.

Từ thành phố A đến thành phố C đi không ngừng nghỉ tốn đến mười tiếng. Đêm nay Mục Hành cũng không hề dừng lại nghỉ chân, trời vừa sáng rõ bọn họ đã gần đến thành phố C rồi.

“Ah….” Du Lãnh đầu đau như sắp nứt, cả người cực kì đau mỏi, anh nghi hoặc mở mắt ra nhìn xung quanh, kí ức từ trước khi hôn mê bắt đầu truyền về não.

“Tỉnh rồi sao?” Mục Hành dịu dàng nhìn hắn, “Hơn nửa tiếng nữa là đến biệt thự Hoàn Nguyệt rồi, anh đừng sợ”.

Du Lãnh giật giật tay, bị còng rồi, “Cậu muốn làm gì vậy? Bắt cóc sao?”

Du Lãnh ánh mắt lạnh giá, không thể nào hiểu nổi tại sao Mục Hành lại phải làm chuyện như này.

Mục Hành nhìn hắn không nói câu nào, ánh mắt kia điên cuồng cố chấp đến đáng sợ.

“Cậu thả tôi ra, có chuyện gì chúng ta có thể cố gắng cùng giải quyết,” Du Lãnh siết chặt nắm đấm, không chút khí lực, hẳn là do thuốc mà Mục Hành bỏ vào sữa chua.

“Anh biến mất hai ngày rồi.” Mục Hành lái xe mắt nhìn thẳng, đem xe lái vào khu biệt thự Hoàn Nguyệt.

“Tôi…” Du Lãnh há miệng.

“Anh còn bị thương nữa!” Mục Hành dừng xe lại, hắn nhìn về phía Du Lãnh, ánh mắt thống khổ lại giãy dụa.

“Tôi,” Du Lãnh nhìn quang cảnh hoàn toàn xa lạ xung quanh.

“Mục Hành, nhà tao mua ở bên này, tao với Thất Bạch vào thu dọn một chút, xong sẽ sang chơi với mày nhá!” bên kia Văn Nhân Chí đánh xe vào sân, phất phất tay nói với Mục Hành.

Mục Hành tiếp tục lái xe vào khu biệt thự phía trong.

Du Lãnh trầm mặc, anh vốn không thích nói chuyện nhiều, ở tình huống này lại càng không biết phải nói cái gì. Mục Hành bị điên rồi sao? Lại là bởi vì mình mà phát điên?

Ngày đầu đã thấy hai người thuê chung có vấn đề rồi, không ngờ lại biến thành một vấn đề to như vậy?!

Mục Hành bế Du Lãnh xuống xe, đi vào bên trong biệt thự, thử hỏi thăm dò, “Anh thấy thích chỗ này không? Chỗ này còn có sân, anh yêu mèo chúng mình có thể cùng nuôi nhé.”

Du Lãnh rời mắt khỏi hắn, anh hiện tại thật sự không muốn phải nhìn thấy Mục Hành.

Mục Hành bế người vào phòng ngủ, rất đẹp, giường lớn rộng hai mét, nhìn qua cực kì mềm mại.

“Anh đừng đi có được không,” Mục Hành ngồi quỳ chân ở trước mặt Du Lãnh, lôi kéo tay anh, “Cùng em ở lại chỗ này được không?”

Du Lãnh nhìn hắn, con mắt xám đậm hơn ngoài ý muốn, “Tôi không phải thú cưng của cậu, Mục Hành, tôi có cuộc đời của tôi.”

“Du Lãnh…… Du Lãnh,” Mục Hành lắc đầu, trước mắt lại hiện lên hình ảnh Du Lãnh chết trước mặt mình, hắn túm chặt lấy Du Lãnh nghẹn ngào cầu xin, “Đừng rời khỏi em, đừng vứt bỏ em, cầu xin anh….”

Du Lãnh vươn ra tay phải của mình, mở ra băng gạc, “Cậu đã hỏi là ai làm tôi bị thương phải không?”

Mục Hành ngơ ngẩn nhìn hắn.

“Là tôi.” Du Lãnh mở bàn tay ra, miệng vết thương kia bị xé rách đổ máu không ngừng. Cùng lúc đó cánh tay trống trơn của hắn lại xuất hiện miệng vết thương khác, máu thấm vào chăn.

Mục Hành nhìn chằm chằm Du Lãnh, đôi mắt đỏ hồng tơ máu, hắn đột nhiệt nhào lên ấn Du Lãnh lên giường, lớn tiếng gào rống, “Vì sao lại làm như vậy! Mày vì cái gì làm như vậy chứ?! Tao không cho phép mày thương tổn anh ấy!”

Du Lãnh mặc kệ hắn ép buộc, con ngươi màu xám hiện lên một chuỗi số liệu, trong không khí xẹt qua tiếng điện, anh liền biến mất.

Hoàn toàn biến mất không còn tăm hơi.

“Du Lãnh? Du Lãnh?” Mục Hành nhìn tay mình, ánh mắt hoảng sợ nhìn loạn xung quanh, “Du Lãnh? Anh ở đâu? Đừng đi, đừng đi mà!”

Thanh âm hắn run rẩy, viền mắt đỏ sậm như một giây sau sẽ khóc, “Đừng rời bỏ em mà! Anh đừng rời bỏ em!”

Mục Hành tìm từng phòng từng phòng trong biệt thự, trong phòng đựng đồ hắn mua, không có, không có, chỗ nào cũng không có!

Mục Hành thần trí trong óc hết thảy đều tan vỡ, hắn đẩy ngã đồ vật trước mặt, “Để tôi sống lại để làm cái gì! Tôi không muốn sống lại! Tại sao không để tôi chết đi cùng hắn hả, tại sao!!”

Mục Hành đi vào phòng bếp, cầm dao hoa quả nhắm ngay trước ngực chính mình, bật cười quỷ dị, “Em đi cùng anh đây”.

Trong không khí tiếng điện lại một trận xẹt qua, thân ảnh Du Lãnh đột nhiên xuất hiện, vội vàng cầm lấy tay Mục Hành, “Cậu đang định làm gì vậy?”

“Du Lãnh đã chết, tôi còn sống để làm gì?” Mục Hành đầy mặt nước mắt, hoàn toàn tuyệt vọng, “Anh ấy không còn cần tôi nữa, không còn cần tôi nữa rồi…”

Du Lãnh trong lòng một trận đau lòng nảy lên, anh kéo dao hoa quả từ tay Mục Hành ra, vươn tay phải cho hắn xem, “Tôi không bị thương, tôi không chết”.

Vết thương trước đó bây giờ đã biến mất, Mục Hành lại nắm chặt tay hắn, “Đừng đi, đừng không cần em, đừng rời bỏ em…..”

Hóa ra cũng sẽ có người vì anh mà rơi lệ, Du Lãnh trầm mặc thật lâu, ngón tay quét qua nước mắt trên khóe mắt hắn, “Tôi không đi”.

“Anh đừng đi, đừng rời bỏ em,” Mục Hành vẫn như trước gắt gao lôi kéo anh, dường như lại sợ anh đột nhiên biết mất.

Du Lãnh thở dài, đi vào căn phòng ban đầu, từ dưới giường lấy ra một sợi xích bạc. Anh nhìn Mục Hành, quấn xích bạc lên cổ chân mình, “Ban đầu cậu tính làm như này phải không? Hiện tại cậu đã yên tâm rồi chứ, tôi sẽ không rời đi”.

Mục Hành quỳ trước mặt anh, tay run rẩy sờ lên sợi xích bạc kia, “Du Lãnh, Du Lãnh, thực xin lỗi, thực xin lỗi…..”

“Lại đây.”

Mục Hành nhìn hắn, tiến đến gần trước mặt anh, si mê lôi kéo tay của anh, “Du Lãnh… Du Lãnh…..”

Du Lãnh cúi đầu, nhẹ nhàng một nụ hôn đáp xuống lên trán hắn, “Tôi đồng ý với cậu”.

Mục Hành không thể tin được nhìn anh, cũng không dám sờ lên trán mình, sợ rằng hơi ấm kia chỉ là ảo giác của bản thân hắn.

“Đi lấy máy tính cho tôi đi,” Du Lãnh xoa bóp tay hắn, “Nếu không tôi sẽ lại biến mất đấy….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.