Du Lãnh không thấy đói bụng, buổi trưa Mục Hành ninh cháo làm đồ ăn sáng, cũng may mà Du Lãnh ăn được một bát nhỏ.
Buổi chiều nhờ cố gắng không ngừng của Mục Hành, Du Lãnh mới có thể ngủ thiếp đi.
Mục Hành ôm anh, thỉnh thoảng lau mồ hôi lạnh trên trán anh.
Cứ vậy trôi qua mấy ngày, thân thể Du Lãnh cuối cùng đã khỏe lại nhiều, đương nhiên so với người bình thường thì vẫn rất suy yếu.
Đêm qua trời đổ xuống một trận tuyết nhỏ, Du Lãnh ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra ngoài, gần đây zombie rõ ràng nhiều lên, thời tiết rét buốt cũng không ảnh hưởng hành động của chúng, cần kiếm ăn ăn thì vẫn phải đi kiếm ăn.
Nhưng cơn giá lạnh lại mang đến cho những người còn sống một vấn đề cực lớn, đầu tiên là không đủ giữ ấm, tiếp đến là hành động khó khăn cũng khiến người ta thấy vướng tay vướng chân. Trận tuyết này đổ xuống quả thật cứ như ông trời muốn triệt luôn đường sống của những người đang chật vật sinh tồn vậy.
Có điều trời lạnh lại giúp bảo quản đồ ăn tốt hơn, mấy thứ hoa quả, rau dưa, thịt tươi sống đều có thể bảo quản nguyên vẹn rất lâu, đây chắc là điểm tốt duy nhất mà nó mang lại.
Mục Hành từ phía sau ôm lấy Du Lãnh, “Bảo bối, nghĩ gì mà thất thần như vậy?”
Du Lãnh cầm tay hắn, hơi hơi nghiêng đầu, “Chúng ta đi ra ngoài xem chút không? Có thể thử nghiệm dị năng của anh một chút.”
Ánh mắt Mục Hành lóe lên, Du Lãnh đã ngây người trong phòng hơn nửa tháng, muốn đi ra ngoài cũng không thể trách anh được.
Tuy vậy, Mục Hành khóe miệng cong lên, ngữ khí ôn nhu nhưng không cho phép từ chối, “Có thể đi ra ngoài, nhưng không được biến thân”.
Du Lãnh sau khi biến thân sẽ có thời gian rất dài thân thể cực kì suy sụp, Mục Hành giọng điệu càng thêm dịu nhẹ, “Anh vừa mới khỏi cảm mạo, biến thân xong sẽ lại càng không khỏe, em lo lắng cho anh lắm. Bảo bối, ngoan một chút, chờ anh khỏe rồi lại thử cái dị năng kia sau nhé”.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Mục Hành, Du Lãnh mềm lòng, anh kéo kéo tay hắn, “Nhưng anh vẫn còn tinh thần hệ cơ mà, dù sao cũng không thể có dị năng mà uổng phí không dùng không phải sao?”
Mục Hành đặt người xuống ghế xong, cúi đầu cắn môi dưới phấn hồng của Du Lãnh, ghé răng vào khe khẽ cắn cắn lại ngậm môi vào hôn mút, đến tận lúc đôi môi anh đỏ bừng mới nhả ra, hắn cười nói, “Vậy được, anh nói gì em đều nghe anh.”
Tóm lại có hắn ở bên trông nom thì hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Mục Hành đi vào phòng bếp mang đồ ăn ra.
Mục Hành cũng không dùng sức, tuy môi không đau nhưng bị mút vào có chút tê dại. Du Lãnh liếm liếm môi, ánh mắt bình đạm thản nhiên nhìn về phía Mục Hành, “Chúng ta có thể gọi hai người Văn Nhân Chí cùng đi, hẳn là bọn họ cũng muốn đi mua ít đồ đó?”
Nhìn môi Du Lãnh, ánh mắt Mục Hành càng sâu, hắn ngồi bên cạnh người Du Lãnh cường thế ôm lấy eo anh, hạ giọng nói, “Nhưng mà em chỉ muốn cùng anh trong thế giới hai người bọn mình mà thôi, vậy phải làm sao bây giờ?”
Du Lãnh ngây người một chút, chớp chớp mắt trên mặt lại có chút ửng hồng, anh rũ mắt xuống nhìn đồ ăn trên bàn, “Vậy, vậy không gọi bọn họ nữa……”
Tiếng cười sung sướng của hắn truyền vào tai Du Lãnh làm anh lại càng thêm ngượng ngùng.
“Bảo bối, anh thật sự quá tốt,” Mục Hành tiến đến trước mặt Du Lãnh, tay phải ôm eo, tay trái nâng cằm anh, cúi mặt xuống lại hôn lên bờ môi anh.
Thật là, lần này thì đến môi cũng mơ hồ tê dại luôn.
Ăn cơm trưa xong, Mục Hành bắt Du Lãnh ăn mặc toàn thân kín như bưng, nhìn từ đằng xa trông như mập thêm hai vòng, tròn vo.
Sắc mặt lạnh nhạt của Du Lãnh sắp duy trì không nổi, anh kéo nhẹ khăn len cashmere trên cổ, lại sờ sờ mũ len trên đầu, “Mục tiên sinh, như này có phải hơi quá rồi không… Mặc như này hành động cũng không tiện lắm phải không?”
Có lẽ vì mặc nhiều đồ nên cũng hơi tỏa nhiệt, gò má Du Lãnh hây hây hai rặng mây hồng. Mục Hành nâng mặt anh lên ở mỗi bên má hôn một cái, “Không đâu, ở ngoài lạnh lắm, bảo bối anh phải mặc thật nhiều mới được”.
“…” Du Lãnh bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy ý để Mục Hành ôm eo anh, cẩn thận chậm rãi ra khỏi cửa.
Zombie trên đường thấy bọn họ, vừa mới hưng phấn nhào tới liền bị Mục Hành cầm thanh sắt xuyên ngang đầu..
Hai tay đều mang găng tay dầy cộm, Du Lãnh duỗi tay chọc chọc eo Mục Hành, “Không phải đã nói để anh thử sao?”
“Phản ứng theo quán tính thôi, theo quán tính thôi mà,” Mục Hành chết cũng không định hối cải, thuận tay giải quyết hết mấy con zombie đằng trước, thấy Du Lãnh nhìn hắn, mới liên tục hứa hẹn, “Chờ con tiếp theo, con tiếp theo chắc chắn là của anh”.
Rẽ qua góc, phía trước xuất hiện một bóng người, Mục Hành nói, “Bảo bối, con này giao cho anh đó!”
Du Lãnh không nói nổi, “Mục tiên sinh, đây là con người, không phải là zombie…”
“À hóa ra là con người,” Mục Hành nhún nhún vai như không có gì, “Hành động chậm chạp như vậy, nhìn khác gì zombie đâu”.
La An Hiệp vừa nghe thấy tiếng liền nhận ra ngay người nói là ai, hắn xoay người, “Tôi đây đâu được tính là hành động quá chậm đâu! … Đây là gì..quả bóng sao?”
Vừa thấy La An Hiệp xoay người, Mục Hành theo bản năng che cho Du Lãnh ở đằng sau, nhưng sao mà chặn lại được quần áo phình to của anh, “Câm miệng!”
Mục Hành tức giận, dám nói bảo bối nhà hắn là quả bóng, nhất quyết phải dạy cho tên kia một bài học mới được!
Mục Hành khẽ nhúc nhích lòng bàn tay, tuyết rơi buổi tối đã kết thành băng, mà băng được hình thành từ nước, Mục Hành có dị năng hệ thủy cũng có thể sử dụng nó để ngáng chân La An Hiệp.
“Oạch!” “Má nó”
Mục Hành thấy La An Hiệp ngã sõng soài, cong cong khóe miệng, “Ha, anh hành đại lễ với tôi như vậy làm gì! Tôi không đỡ nổi đâu nha..”
Dứt lời Mục Hành liền kéo La An Hiệp tiếp tục đi.
La An Hiệp không biết Mục Hành động tay chân, chỉ nghĩ là hắn lại gặp xui. Hắn lại bò lên đuổi theo hai người Mục Hành, “Aishh chờ tí đã, hai người muốn ra ngoài tìm đồ hả? Cùng đi với nhau không, đông người đông sức mà! Mang người anh em này theo một đoạn đường thôi!”
Mục Hành nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, lạnh nhạt nói, “Chúng tôi đâu có quen anh”.
La An Hiệp sửng sốt, đảo mắt liền đối diện ánh mắt lạnh lẽo của Mục Thượng. La An Hiệp như ý thức được cái gì, ánh mắt không hề nhìn đến Du Lãnh, hắn nói, ” Tôi là La An Hiệp, trước mạt thế…à quên, trước mạt thế làm nghề gì đâu còn quan trọng, là dị năng giả hệ hỏa, vậy đủ thành ý chưa? Kết bạn đi?”
Biết điều hơn kiếp trước nhiều rồi, Mục Hành so sánh hai lần biểu hiện của hắn khi nhìn thấy Du Lãnh, liền nói, “Tôi là Mục Hành, đây là người yêu tôi, Du Lãnh”.
“Hai người thật xứng đôi,” La An Hiệp miệng khen, ánh mắt lại quét qua thân hình tròn vo một lần, nghĩ thầm gương mặt xinh đẹp như vậy sao lại mập thế không biết?
Cho nên, cũng không phải hắn đời này đã biết điều hơn… Mà là hắn hiểu nhầm Du Lãnh mập…..
Đi qua biệt thự nhà Văn Nhân Chí, vừa vặn thấy bọn họ đang dọn dẹp thi thể zombie xung quanh.
Văn Nhân Chí nhìn thấy Mục Hành thì rất bất ngờ, còn nhớ rõ mấy hôm trước hắn đi qua tìm cậu ta, thấy Mục Hành như hận không thể nhốt Du Lãnh trong nhà một bước cũng không cho ra, nhưng hiện tại lại có thể mang người ra ngoài đi dạo, thực sự làm Văn Nhân Chí cực kì tò mò, “Mục Hành, sao mày lại đi ra đây? Du Lãnh khỏi bệnh rồi sao?”
Ôn Thất Bạch xoa xoa cái cổ, cũng đi tới gần, hắn nở nụ cười với Du Lãnh, “Thân thể anh đỡ hơn nhiều chưa? Tôi có chuẩn bị không ít thuốc cảm cúm, tí nữa hai người mang một ít về đi”.
Du Lãnh lắc lắc, “Không cần đâu, tôi đã khỏe rồi”.
Mục Hành vỗ vỗ vai Văn Nhân Chí, “Tao nói chứ sao đoạn này lại ít zombie vậy, hóa ra là chúng mày dọn sạch rồi”.
Văn Nhân Chí nhún vai, làm vẻ mặt khổ não, “Cũng hết cách rồi, buổi tối bọn nó toàn gào rống ầm ĩ ai mà ngủ ngon cho nổi…”
“Cách âm kém như vậy sao?” Mục Hành cười nhạo nói.
“Mọe,” Văn Nhân Chí cười mắng, “Mấy người định đi đâu đây?”
“Đi thu thập ít đồ, muốn đi không?” Mục Hành nói, “Tiện thể rèn luyện dị năng chút”.
Văn Nhân Chí cùng Ôn Thất Bạch quay ra nhìn nhau, đều nói, “Có đi, mọi người đợi bọn tôi chút, lấy vũ khí cái đã”.
La An Hiệp đứng một bên, biết điều không trả lời.