Mục Hành ôm Du Lãnh quay trở lại ghế sa lông, nói với Văn Nhân Chí, “Hồi ban ngày bọn tao gặp Vu Thiến Thiến ở siêu thị, mày còn nhớ cô ta là ai không?”
Văn Nhân Chí lộ ra vẻ nghi hoặc, “Vu Thiến Thiến á? Ai thế nhỉ?”
Ngược lại thì Ôn Thất Bạch cố gắng nhớ lại một hồi mới không xác định hỏi, “Là bạn gái của Lê Ngọc sao?”
Mục Hành gật đầu, “Nói đúng ra phải là vợ chưa cưới của Lê Ngọc”.
“Ah,” Văn Nhân Chí lúc này mới có chút ấn tượng, nói “Nếu Vu Thiến Thiến đến đây, có phải Lê Ngọc cũng đến rồi?” Văn Nhân Chí biết hắn và Lê Ngọc là bạn thân, quan hệ hai người so với hắn và Mục Hành tốt hơn rất nhiều, nói vậy chắc giờ này Mục Hành hẳn là rất lo lắng cho Lê Ngọc nhỉ.
Trong mắt Mục Hành hoàn toàn là lạnh lẽo, hắn nhìn về phía Văn Nhân Chí nói, “Chúng mày ở gần bọn họ phải cẩn thận một chút, những kẻ đó không đơn giản đâu”.
Thấy dáng vẻ nghiêm trọng này, Văn Nhân Chí cũng không cười nữa, “Xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ có vấn đề gì sao?”
Mục Hành lộ ra một ánh mắt như cao nhân thâm sâu khó dò, truyện trùng sinh này đương nhiên không thể kể ra, hắn ôm lấy Du Lãnh đang buồn ngủ, “Để sau này tao nói cho. Nói chung mày cứ giữ khoảng cách thỏa đáng với bọn họ là được”.
Ôm bảo bối của mình nằm lên giường, Mục Hành suy tư trong lòng, nhìn bộ dáng vừa rồi thì có vẻ bọn Vu Thiến Thiến thật sự định cư ngụ tại chỗ này rồi.
Mục Hành biết rõ Vu Thiến Thiến này, đó là một đại tiểu thư từ nhỏ được anh trai nuông chiều, muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Nhưng sau tận thế Vu Thiến Thiến cũng không thể kiêu căng được nữa, dù cô có một dị năng rất đặc biệt nhưng chỉ là hệ hỗ trợ, quan trọng nhất là, anh cô Vu Hình Long đã chết.
Vu Hình Long cơ bản không sống sót nổi khi tận thế mới bắt đầu. Suy nghĩ Mục Hành đã đi được mấy vòng, thầm nghĩ ngày mai phải tự mình đi tiếp xúc mấy người kia một chút, ít nhất phải tra ra được biến cố trong đó mới được.
“Ưm?” Du Lãnh đột nhiên bị người kia ôm chặt, phát ra một giọng nói không khỏe, anh mở to mắt nhìn sắc mặt nặng nề của Mục Hành, vươn tay cầm lấy tay hắn nghi hoặc nói, “Mục tiên sinh?”
Mục Hành cúi đầu hôn trán Du Lãnh, âm lãnh trên mặt giảm đi nhanh chóng đổi thành tươi cười ôn nhu, “Sao anh lại tỉnh rồi?”
Du Lãnh ngáp một cái, chui vào trong lòng Mục Hành, “Sao em không ngủ?”
Mục Hành trong lòng vừa động, cũng nằm xuống ôm Du Lãnh vào lòng ngực, dùng thân thể chính mình sưởi ấm tay chân cho anh.
Một đêm trôi qua, mưa bên ngoài vẫn rơi mãi không ngớt, vừa mở cửa sổ một luồng gió lạnh đã len lỏi vào.
Mục Hành nhẹ tay nhẹ chân rời giường, hắn đứng cạnh cửa sổ nhìn tình hình bên ngoài. Bên mấy căn biệt thự đối diện có người cầm vũ khí dọn dẹp zombie xung quanh bằng động tác cực kì thành thạo.
Gần 9 giờ sáng mọi người mới ăn sáng xong, Mục Hành định dẫn Du Lãnh trở về, lúc này chuông cửa đột ngột vang lên.
Văn Nhân Chí từ dưới bàn lấy ra một cái nút được làm giả thành điều khiển từ xa, ấn nút đỏ chính giữa, TV giữa phòng khách mở lên hình ảnh ngoài cửa.
Mục Hành kinh ngạc, “Giả trang được cả cái này cơ à?”
Văn Nhân Chí mặc kệ xua xua tay, cười nói, “Chuyện nhỏ thôi, mày quên tao là thợ cơ khí xếp thứ mấy thành phố A à, mấy thứ nho nhỏ này thôi ấy mà.. haha…”
Mục Hành nhìn về phía hình ảnh trong TV. Đúng như dự đoán, ngoài cửa là Vu Thiến Thiến, đằng sau cô còn hai gã đàn ông nữa đang cầm vũ khí đề phòng đứng nhìn.
“Cô ta định làm gì đây? Đến thăm sao?” Văn Nhân Chí sờ sờ cằm.
Mục Hành nhớ tới tối qua liền ra quyết định, hắn đứng dậy, “Tao đi hỏi cô ta xem”.
Du Lãnh kéo tay Mục Hành đi theo sau hắn nói, “Anh đi cùng em”.
Văn Nhân Chí cũng đứng dậy, “Bọn họ ở cách vách, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, kiểu gì cũng phải gặp nhau thôi”.
Vì vậy cả bốn người đều đi ra.
Nhìn thấy người đầu tiên là Mục Hành, Vu Thiến Thiến kinh ngạc, “Là cậu à? Sao cậu lại ở đây?”
“A? Sao lại khéo như vậy?” Mục Hành đã sớm chuẩn bị xong lí do thoái thác, hắn nói, “Tôi cùng Văn Nhân du lịch tới thành phố C, vừa vặn có nhà ở đây, sau tận thế cũng không rời đi nữa”.
Dứt lời Mục Hành cũng không để cho Vu Thiến Thiến kịp phản ứng lập tức hỏi lại, “Vậy Lê Ngọc đâu rồi? Hai người không ở bên nhau sao?”
Vu Thiến Thiến biết Mục Hành là anh em tốt từ nhỏ của Lê Ngọc, không nghĩ gì nhiều liền mở miệng, “Lê ca ca ở bên căn cứ Tinh Hồ, anh ấy bảo có thể cậu ở đó nên đến tìm cậu”.
“Vậy sao cô lại ở đây?” Mục Hành biết Vu Thiến Thiến thích Lê Ngọc nhiều như nào, nếu Lê Ngọc ở Tinh Hồ không thể nào cô lại một mình chạy tới Hoàn Nguyệt.
“Lê ca ca bảo chúng tôi đến đây trước, tìm được cậu rồi anh ấy sẽ đến liền,” Vu Thiến Thiến lộ ra biểu cảm vui mừng, cô vỗ vỗ vào người đàn ông phía sau, “Hiện tại anh đi đến biệt thự Tinh Hồ tìm Lê ca ca đến đây đi, nhớ nói với anh ấy là Mục Hành ở chỗ này rồi”.
Mục Hành trong lòng giật thót, vậy Lê Ngọc sẽ đến chỗ bọn họ.
“Thiến Thiến, đang làm gì vậy?” Hình Long đi tới, kéo Vu Thiến Thiến lại nhìn bọn Mục Hành bằng ánh mắt đề phòng.
Du Lãnh nắm chặt tay Mục Hành, nghi hoặc nhìn hắn.
Mục Hành hoàn hồn, cười cười ôm Du Lãnh sát vào trong ngực, xoay người nói với Văn Nhân Chí, “Bọn tao quay về đây, mưa này chắc không ngừng ngay được đâu, mà lại cũng không thể chờ thêm được nữa”.
Văn Nhân Chí thấy vẻ mặt hoảng hốt của hắn, cầm ô đưa tới, “Vậy được, đi đường cẩn thận chút”.
Mục Hành gật đầu, che dù, đeo ba lô, ôm Du Lãnh về khu biệt thự bên trong.
“Ấy cậu chờ một chút đã, ” Vu Thiến Thiến nhìn Văn Nhân Chí rồi lại nhìn Mục Hành, nhưng so ra thì Mục Hành càng quan trọng hơn, cô liền đuổi qua đấy, “Tôi vừa rồi bảo Lê ca ca đang tìm cậu, sao cậu một chút phản ứng cũng không có vậy! Lê ca ca lo cho an toàn cậu đến vậy mà!”
Mục Hành lạnh lùng cười, “Vậy thì cô bảo hắn đến đây đi”.
Mục Hành tuyệt đối không tin Lê Ngọc đi Tinh Hồ để tìm mình. Dã tâm của Lê Ngọc tuyệt đối không dừng ở một đội nhóm, hắn muốn toàn bộ căn cứ.
Trước khi hắn trọng sinh Lê Ngọc có lẽ không thể khống chế hoàn toàn căn cứ được, nhưng hiện tại Lê Ngọc trọng sinh có được ba năm kí ức kia có thể trước tiên chiếm lĩnh hoàn toàn Hoàn Nguyệt, đồng thời cùng lúc đó cũng có thể lung lạc nhân mạch bên Tinh Hồ.
Mục Hành mặt lạnh tanh ôm Du Lãnh quay về nhà mình, trên đường gặp được La An Hiệp cũng mặc kệ.
Du Lãnh cả mặt đều là nghi hoặc, “Mục Hành, em sao vậy?”
Mục Hành nhìn Du Lãnh, sau đó lại gắt gao ôm anh, “Anh không được phép rời bỏ em, Du Lãnh, anh là của em….”
Du Lãnh càng thêm hoang mang, anh vỗ vỗ lưng Mục Hành, âm thành mang theo ngữ khí trấn an nhàn nhạt, “Ừ, anh sẽ không rời đi”.
Mục Hành mạnh mẽ ôm Du Lãnh vào lòng, đôi mắt lại hung hăng nhìn chằm chằm cửa lớn, ánh mắt hung ác mang theo huyết sắc.
Lê Ngọc, cuối cùng thì mày cũng trở về rồi.